Chương 12 - Cứu Mạc Gia
Lê Gia Nghi, đôi mắt to tròn mở lớn, ngạc nhiên nhìn chằm chằm về phía Võ Vân Anh. Vị Thượng thư đại nhân uy nghiêm, giờ đây lại dịu dàng đến lạ thường.
Võ Vân Anh đứng dậy, từ từ bước đến gần Gia Nghi, khẽ xoa mái tóc mềm mại của cô bé, nở nụ cười ấm áp như ánh dương ban mai.
"Chúng ta lại gặp nhau rồi, tiểu muội muội."
"Thần tiê... Thượng thư đại nhân..."
Gia Nghi ấp úng, trong lòng vẫn còn chút e dè trước khí thế uy nghiêm của vị quan lớn.
"Cứ gọi ta là Vân Anh tỷ, đừng khách sáo như vậy!"
Võ Vân Anh nói, giọng điệu thân thiết như tỷ muội ruột thịt.
"Nhưng mà..."
Gia Nghi vẫn không dám thất lễ, quay đầu nhìn xuống Lạc Thiên Kiệt đang đứng bên dưới đám người.
Lạc Thiên Kiệt nhìn chằm chằm đánh giá Võ Vân Anh, liếc lên lại thấy Trần đại phu nhìn người này với con mắt ngập tràn sự kính trọng. Hắn khẽ gật đầu, ra hiệu cho Gia Nghi cứ tự nhiên.
"Dạ, Vân Anh tỷ!"
Được sự ủng hộ của Lạc Thiên Kiệt, Gia Nghi liền vui vẻ gọi thân mật với vị Thượng thư đại nhân này. Nụ cười rạng rỡ như hoa mùa xuân nở trên khuôn mặt cô bé.
Thấy sự việc diễn ra không như ý định, nội tổ phụ của Mạc Phúc liền lên tiếng, giọng nói mang theo chút bất mãn.
"Bẩm Thượng thư đại nhân, tại hạ là Mạc Cừu, trưởng lão Mạc gia. Hôm nay là ngày lễ trọng đại, theo quy củ từ Đấng Tối Cao, các gia tộc chúng ta sẽ được chọn đệ tử từ dân gian để đào tạo. Ngài làm như vậy có chút không đúng với thiên ý!"
Lời vừa dứt, không khí liền trở nên căng thẳng tột độ. Bốn gia chủ còn lại trừ Trần gia, hốt hoảng nhìn Mạc Cừu, như thể hắn vừa làm chuyện động trời.
Mạc Cừu cũng nhận ra sự khác thường trong phản ứng của mọi người, nhưng chưa kịp nói thêm gì, một cảm giác nghẹt thở ập đến. Cổ hắn bị một lực vô hình siết chặt, nhấc bổng lên không trung. Mạc Cừu chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, không thể phản kháng, khuôn mặt đỏ bừng, mắt trợn ngược.
Người Mạc gia xung quanh thất thần, không hiểu chuyện gì xảy ra. Họ nhìn Mạc Cừu, rồi nhìn Võ Vân Anh, ánh mắt đầy kinh hãi, tột cùng hoảng sợ.
"Tên súc sinh kia, ngươi là ai mà dám lấy Đấng Tối Cao, lấy thiên ý ra nói chuyện với ta? Lưu Tấn Tài, ngươi nói xem, ta có quyền thu nhận người ở đây không?" Sát khí lạnh lẽo phát ra từ giọng nói của Võ Vân Anh, khiến mọi người rùng mình, lạnh lẽo thấu xương.
"Có... có... có ạ. Theo bộ luật Kim Triều, Lục Bộ Thượng Thư có toàn quyền sinh sát, thu nhận hoặc phế truất bất kỳ ai không thuộc hoàng tộc, đang sinh sống trên lãnh thổ Kim Triều. Quyết định này chỉ bị bác bỏ bởi Thần Sứ hoặc Hoàng đế đương nhiệm." Lưu Tấn Tài run rẩy đáp, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.
"Vậy tên khốn này nên xử trí thế nào?" Võ Vân Anh ánh mắt sắc bén như dao găm, lạnh lùng quét qua đám người Mạc gia.
"Bẩm... tội xúc phạm quan viên cấp cao, tru di tam tộc, tịch thu tài sản, người tu hành liên quan thì giáng thành phàm nhân."
"Bổn quan là Hình bộ Thượng thư, vừa hay có thể thi pháp ngay tại đây."
Võ Vân Anh hoàn toàn nghiêm túc, không hề có sự tha thứ nào.
Nghe vậy, người Mạc gia quỳ rạp xuống, mặt mày trắng bệch, môi run rẩy. Họ không ngờ sẽ mất mạng chỉ vì một câu nói, dù câu nói ấy không hẳn là xúc phạm. Có thể nói, họ sẽ chết oan uổng, không kịp trăn trối.
Cảm nhận được khí thế ác liệt của Võ Vân Anh, không ai dám lên tiếng cầu xin cho Mạc gia, sợ bị liên lụy, mất mạng oan uổng.
Cả quảng trường chìm trong im lặng đáng sợ, chỉ còn tiếng thở dốc của những người Mạc gia đang quỳ dưới đất.
Ngay lúc Võ Vân Anh định ra tay, Gia Nghi đứng bên dưới lắc lắc tay nàng, tỏ ý xin tha cho đám người kia. Đôi mắt to tròn ngấn lệ, ánh mắt van nài tha thiết.
"Vân Anh tỷ, dù sao bọn họ cũng là máu mủ ruột thịt với muội. Tỷ tha cho họ lần này được không?" Gia Nghi van nài.
Nhìn đôi mắt trong veo của Gia Nghi, Võ Vân Anh biết cô bé thực sự muốn tha cho đám người Mạc gia, không chút giả tạo để lấy lòng bất cứ ai.
"Tha sao? Nhưng bọn họ xúc phạm ta, nếu bỏ qua sẽ ảnh hưởng đến uy danh của ta. Sau này ai còn coi ta ra gì?" Võ Vân Anh nói, giọng nói có chút không vui, nhưng ánh mắt đã dịu đi phần nào.
"Nhưng muội không muốn thấy họ chết." Gia Nghi giọng nói run run, sợ hãi tột cùng.
"Vậy ta che mắt muội lại, giết bọn họ xong ta sẽ dọn dẹp sạch sẽ rồi mở mắt muội ra?" Võ Vân Anh muốn xem phản ứng của Gia Nghi.
"Thật sự phải giết họ sao? Không còn cách nào khác sao?"
"Không sai! Hình tượng của ta đại diện cho Hình bộ, cho cả Kim Triều, không thể bị xúc phạm. Đây là nguyên tắc."
Gia Nghi lại nhìn về phía Lạc Thiên Kiệt. Ca ca của nàng thường ngày rất thông minh, luôn giúp nàng giải quyết những vấn đề khó khăn. Hầu như mọi chuyện nàng cảm thấy khó giải quyết đều được Thiên Kiệt ca ca xử lý trong phút chốc.
Thấy Gia Nghi nhìn về hướng này, Trần đại phu hỏi Lạc Thiên Kiệt.
"Ngươi có muốn nói gì giúp muội muội không? Ta có thể giúp ngươi lên tiếng, xin Thượng thư đại nhân cho ngươi cơ hội."
"Trần đại phu, ngài không nên nói điều này với ta thì hơn. Phòng khi sau này nói chuyện với Nghi, ta còn có thể lấy lý do không dám lên tiếng để đại nhân kia giết đám người Mạc gia, mà không bị cắn rứt lương tâm"
Lạc Thiên Kiệt mang theo chút chán nản, bất lực.
"Nhưng ta đã nói rồi, xem ngươi có thủ đoạn gì."
Trần đại phu cười nói, tò mò muốn xem Lạc Thiên Kiệt sẽ làm gì trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc này.
"Thượng thư đại nhân, trước khi ngài thi hành án phạt, một thiếu niên muốn trình bày quan điểm, mong ngài cho cơ hội."
Trần đại phu chắp tay với Võ Vân Anh, xin cho Lạc Thiên Kiệt cơ hội.
"Ồ, cho phép." Võ Vân Anh nói, giọng điệu thản nhiên, như không mấy quan tâm.
Bất ngờ là Hình bộ Thượng thư đại nhân lại dễ dàng cho phép đến vậy. Nhưng trong tình huống căng thẳng này lại không mấy ai để ý, trừ một ít cao tầng.
Sau khi được cho phép, cảnh vệ dẫn Lạc Thiên Kiệt lên bậc đá cao, đến gần Võ Vân Anh. Hắn cũng biết phép tắc quỳ một chân, cúi đầu chào.
"Thảo dân Lạc Thiên Kiệt, ca ca kết nghĩa của Lê Gia Nghi, bái kiến Thượng thư đại nhân."
"Miễn lễ! Có gì nói mau, bổn quan không có nhiều thời gian." Võ Vân Anh giọng điệu thiếu kiên nhẫn nói.
"Thưa đại nhân, thảo dân mạo muội cho rằng giữ mạng sống cho đám người Mạc gia sẽ có lợi cho ngài hơn là giết họ, mong ngài suy xét." Lạc Thiên Kiệt đi thẳng vào vấn đề.
"Nói rõ hơn! Nếu không có lý do thuyết phục, đừng trách ta!" Võ Vân Anh không hề nhìn vào Lạc Thiên Kiệt, cao ngạo ra lệnh cho hắn.
"Thứ nhất, Mạc gia là đại tộc ở Nam Thổ, mất nhiều cao tầng như vậy sẽ suy tàn, thế cân bằng ở Nam Thổ sẽ lung lay, ắt sẽ có chiến tranh, dân chúng lầm than. Nếu người đời biết nguyên nhân là do đại nhân gây ra, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của ngài, vạn dân oán thán." Lạc Thiên Kiệt nói rõ ràng, rành mạch.
"Lý do thứ hai?" Võ Vân Anh vẫn không dao động.
"Thứ hai, Mạc gia là đại gia tộc lâu đời, không có công lao cũng có khổ lao với Kim Triều, luyện chế đan dược cứu sống nhiều sinh linh. Tuyệt tình diệt tộc sẽ khiến các đại gia tộc khác lo sợ, không biết khi nào đến lượt mình. Bọn họ sẽ phát sinh xu hướng chỉ phát triển nội tình để sau này thoát chết, không dám cống hiến nhiệt tình cho quốc gia. Điều này không tốt cho triều đình, uy tín quốc gia suy giảm." Lạc Thiên Kiệt tiếp tục không chút nao núng
"Còn nữa không?" Võ Vân Anh trong ánh mắt đã thoáng chút hứng thú.
“Thứ ba, năm nay là Đại Ân Điển, hủy diệt một đại gia tộc như vậy ắt hẳn sẽ ảnh hưởng đến đại khí vận sắp đến. Điều này chắc chắn sẽ trái với ý muốn của Đấng Tối Cao.”
"Rồi sao nữa?" Giọng điệu Võ Vân Anh xuất hiện ý vị tò mò.
"Thứ tư, thảo dân tuy đứng bên dưới nhưng cũng nghe rõ Mạc Cừu đã nói gì với đại nhân. Hắn biết rõ ngài là quan viên cấp cao, xúc phạm với ngài rõ ràng chỉ mang đến trọng tội. Trong câu nói cũng không nói trực tiếp tên húy của ngài, và cũng không nói thẳng hành động của ngài là sai trái, mà chỉ nói là 'có chút không đúng'. Có thể xét tội này từ 'cố ý xúc phạm', giảm thành 'vô ý lỡ lời', chỉ là nói năng không suy nghĩ. Thảo dân chắc chắn rằng cho hắn mười cái gan cũng không dám cố ý đắc tội đến ngài, đại nhân minh xét." Lạc Thiên Kiệt phân tích sắc bén, không hề nao núng.
“Hết chưa?” Võ Vân Anh nhìn thẳng vào Lạc Thiên Kiệt lại tỏ ý muốn nghe thêm nữa.
"Cuối cùng, thảo dân mạo muội đoán rằng ngài có ý định thu nhận muội muội của ta về dưới trướng, hơn nữa không phải là một vị trí thuộc hạ tầm thường, hẳn là muốn bồi dưỡng trọng điểm. Nếu ngài giết đám người đám người Mạc gia ngay tại đây, có thể sẽ gây ấn tượng xấu với muội ấy, khiến muội ấy cảm thấy ngài là người tàn nhẫn, máu lạnh. Về sau khó đạt được sự thấu hiểu, đồng lòng giữa hai bên, khó có thể toàn tâm toàn ý cống hiến." Lạc Thiên Kiệt đổi thành giọng điệu chân thành, mong muốn thuyết phục Võ Vân Anh.
"Vậy theo ngươi, bổn quan nên làm gì với bọn chúng?" Võ Vân Anh hỏi với chút ý muốn thương lượng, không còn lạnh lùng như trước.
"Theo thảo dân, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Hãy để đám người Mạc gia tự chuộc lại mạng sống, đền bù những sai lầm mà bọn họ đã gây ra. Thứ nhất, đền bù danh dự cho Thượng thư đại nhân bằng tài nguyên gia tộc, coi như một lời tạ lỗi. Thứ hai, nhận nhiệm vụ bảo vệ biên cương, lập công chuộc tội, tạo phúc cho dân lành, ngăn cản yêu thú xâm lấn. Thứ ba, cung cấp tài nguyên tu luyện cho Gia Nghi đến tuổi trưởng thành, xem như bồi thường cho những gì mà muội ấy đã phải chịu đựng." Lạc Thiên Kiệt cũng tranh thủ một ít lợi ích cho đứa muội muội lương thiện.
"Được, ca ca của Gia Nghi, hôm nay bổn quan phá lệ một lần nghe theo ý kiến ngươi. Nhưng nếu bọn họ không làm được như những gì ngươi nói, thì đừng trách ta." Võ Vân Anh tỏ rõ sự hài lòng với ý kiến của Lạc Thiên Kiệt.
"Tạ đại nhân đã tin tưởng!" Lạc Thiên Kiệt cúi đầu tạ ơn, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Các ngươi đã nghe rõ chưa? Trong vòng một tháng phải chuẩn bị tài nguyên bồi thường danh dự cho bổn quan và cung cấp cho việc tu luyện của tiểu Nghi. Việc trấn giữ biên cương, ta sẽ đề xuất với đương kim hoàng đế sau khi trở về triều đình, ngoan ngoãn chờ chiếu chỉ." Võ Vân Anh lạnh lùng ra lệnh, giọng nói không cho phép sự phản kháng.
Đám người Mạc gia vừa nhặt lại được mạng sống từ tay tử thần, vội vàng dập đầu cảm tạ Võ Vân Anh, hoàn toàn bỏ qua sự hiện diện của Gia Nghi và Lạc Thiên Kiệt. Đúng là một đám vô ơn bạc nghĩa, huynh muội nhà kia cũng đã quá quen với bộ mặt này của họ, nên chẳng buồn so đo.
Lúc này, Trần đại phu, với vẻ mặt đầy tự hào, tiến lên bái kiến Võ Vân Anh.
"Thuộc hạ Trần Mạnh Quang bái kiến Thượng thư đại nhân. Không biết Thượng thư đại nhân có hài lòng với vị thiên tài mà thuộc hạ đã giới thiệu?" Vừa nói, hắn vừa nhìn Lạc Thiên Kiệt.
"Thiên tài? Không phải người mà ngươi giới thiệu cho ta là vị tiểu cô nương này sao?" Võ Vân Anh thắc mắc, chỉ tay về phía Gia Nghi.
"Gia Nghi? Mặc dù tâm tính cô bé này vượt trội so với người khác, bản chất cũng thiện lương đáng quý, nhưng sao thuộc hạ lại dám đề xuất một Hạ cấp Thần Ấn bình thường đến ngài được?" Trần Mạnh Quang vội vàng giải thích.
"Hạ cấp Thần Ấn bình thường? Ta hiểu rồi! Lão già ngươi chính là vì mắt đã lẫn rồi nên mới dám nói như vậy." Võ Vân Anh cười khẩy, giọng nói mang theo chút chế giễu.
"Mắt lẫn sao?"
Trần Mạnh Quang ngạc nhiên, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng thi triển pháp thuật. Tay hắn kết ấn kỳ lạ, hai luồng ánh sáng xanh lam trong suốt phát ra từ đôi mắt, biến tròng đen thành màu xanh tựa bầu trời
Hắn nhìn thẳng vào Gia Nghi, vận sức khiến ánh sáng trong mắt thêm đậm, cố gắng nhìn thấu mọi bí mật.
"Đây... đây là...? Không thể nào? Sao nó lại tồn tại được chứ?" Trần đại phu kinh hãi, lắp bắp không thành lời, hai mắt mở to như không tin vào những gì mình vừa nhìn thấy.
Rồi, hắn lập tức quỳ rạp xuống đất, run rẩy nhận tội.
"Thuộc hạ đáng chết, vì chủ quan mà bỏ qua một hạt giống quý hiếm đến nhường này. Xin đại nhân trách phạt."
"Được rồi, dù gì vẫn chưa tạo ra hậu quả nghiêm trọng. Bổn quan tha tội cho người lần này." Võ Vân Anh nói, giọng nói không mấy để tâm.
"Tạ ơn đại nhân!" Trần Mạnh Quang thở phào nhẹ nhõm, dập đầu tạ ơn.
6
0
1 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
