Chương 13 - Thiên Kiệt thường thắc mắc
Lưu Tấn Tài khẽ nhíu mày, đôi môi mím chặt lẩm bẩm điều gì đó đầy khó chịu. Khải Linh Chiếu lần này do hắn chủ trì, vậy mà mọi chuyện lại trượt khỏi quỹ đạo hắn vạch sẵn.
Với một kẻ luôn đòi hỏi mọi thứ phải nằm trong tầm kiểm soát như hắn, những biến cố bất ngờ chẳng khác nào ngọn gió độc thổi qua, mang theo rắc rối không tên. Hắn từng trả giá đắt vì một lần tính toán sai lầm, và ký ức ấy vẫn còn âm ỉ như vết sẹo chưa lành.
Dẫu vậy, Lưu Tấn Tài nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, hít sâu một hơi, gương mặt trở lại vẻ uy nghiêm vốn có. Hắn bước ra giữa quảng trường, cất giọng sang sảng:
"Chư vị đạo hữu, khách quý gần xa, giờ khắc được mong chờ nhất đã đến! Sau đây sẽ là màn tỷ thí giữa các thiếu niên thiên tài – những hạt giống tương lai của thiên địa!"
Dưới ánh mắt dõi theo của đám đông, các công tử, tiểu thư và cả những thường dân vừa trải qua nghi thức Khải Linh thành công đều lấy từ trong túi trữ vật ra Nạp Linh Châu trắng ngà, không chút do dự nuốt xuống.
Viên châu lấp lánh, ẩn chứa linh khí dồi dào, là chìa khóa khai mở con đường tu hành của họ.
Lê Gia Nghi, cô bé nhỏ nhắn với đôi mắt lanh lợi, cũng vội vàng lôi Nạp Linh Châu của mình ra, định đưa lên miệng.
Nhưng ngay lúc ấy, một bàn tay thon dài ngăn lại. Võ Vân Anh, vị Thượng thư đại nhân uy nghi, khẽ lắc đầu, giọng dịu dàng nhưng mang theo ý tứ không thể cãi.
"Nghi, thứ đó không cần dùng. Hãy thử cái này."
Nàng vừa nói vừa lấy từ tay áo ra một viên đan dược, thoạt nhìn gần giống Nạp Linh Châu nhưng trong suốt hơn, bên trong ẩn hiện sắc xanh lam sâu thẳm tựa bầu trời đêm.
"Đây là Khai Ngộ Đan!"
Trần đại phu đứng bên cạnh lên tiếng, giọng trầm ổn đầy hiểu biết.
"So với Nạp Linh Châu – vốn chỉ là vật mô phỏng thô sơ – thì Khai Ngộ Đan này cao cấp hơn gấp bội. Nó sẽ giúp ngươi khai mở tiềm năng một cách trọn vẹn nhất."
Lạc Thiên Kiệt, đứng gần đó không nhịn được mà hỏi.
"Trần đại phu, ta thấy các thiếu niên từ đại gia tộc đều nuốt nhiều hơn một viên Nạp Linh Châu. Chẳng phải chỉ cần một viên là đủ để tấn cấp sao?"
Trần đại phu vuốt râu, cười nhạt.
"Tiểu tử, mọi chuyện không đơn giản vậy. Số lượng Nạp Linh Châu cần dùng phụ thuộc vào cấp bậc Thần Ấn. Thần Ấn càng cao, tài nguyên cần để thức tỉnh càng nhiều. Hơn nữa, độ hiếm của lực lượng tiềm ẩn trong mỗi người cũng là yếu tố then chốt."
"Độ hiếm?"
"Đúng vậy!" Trần đại phu gật đầu. "Lực lượng càng hiếm có, càng đòi hỏi linh khí dồi dào để khai mở và đột phá. Đó là quy luật của thiên địa."
"Vậy ai quyết định loại lực lượng mà mỗi người sở hữu? Là Đấng Tối Cao sao?"
Trần đại phu lắc đầu, ánh mắt thoáng chút thâm sâu.
"Không hẳn. Lực lượng là tiềm năng vốn có của mỗi sinh linh, ẩn sâu trong huyết mạch và linh hồn. Thần Ấn chỉ là chìa khóa kích hoạt nó mà thôi, không phải thứ ban phát."
"Vậy độ hiếm của Thần Ấn được đánh giá thế nào?" Lạc Thiên Kiệt truy hỏi, giọng đầy hào hứng.
"Lực lượng Thần Ấn hiếm hay không phụ thuộc vào mức độ độc lập của nó với người sở hữu. Càng ít phụ thuộc, càng hiếm có," Trần đại phu kiên nhẫn giải thích.
Lạc Thiên Kiệt lại hỏi tiếp.
"Vậy làm sao ngài và Thượng thư đại nhân biết được muội muội ta mang lực lượng Thần Ấn nào?"
"Trần gia ta có bí pháp luyện nhãn, đạt đến cảnh giới cao nhất có thể nhìn thấu bí mật Thần Ấn của bất kỳ ai. Còn Thượng thư đại nhân, tu vi của nàng thâm sâu khó lường, nhãn lực vượt xa ta nhiều."
"Thế thì…" Lạc Thiên Kiệt định hỏi thêm, nhưng Trần đại phu đã xua tay, giọng pha chút bất đắc dĩ:
"Đủ rồi, tiểu tử! Ngươi hỏi lắm ta đau đầu quá. Những gì cần biết, sau này ngươi sẽ tự hiểu."
Dược sư Hùng đứng cạnh nghe vậy chỉ biết thở dài, ánh mắt đầy đồng cảm. Chắc hẳn khi truyền dạy y thuật cho Lạc Thiên Kiệt, ông cũng từng bị cơn "tham hỏi" của tên đệ tử này hành hạ không ít.
Lạc Thiên Kiệt cười gượng, nhưng vẫn không nhịn được hỏi nốt một câu.
"Trần đại phu, câu cuối thôi! Muội muội ta cần bao nhiêu Nạp Linh Châu để Khai Ngộ?"
Trần đại phu trầm ngâm một lúc, rồi đáp.
"Với người thường mang Hạ cấp Thần Ấn, một viên là đủ. Nhưng với Gia Nghi, ta ước chừng khoảng hai đến ba nghìn viên."
"Cái gì? Ba nghìn viên?" Lạc Thiên Kiệt trợn mắt, giọng lạc đi vì kinh ngạc.
"Nhưng" Trần đại phu tiếp lời, "với Khai Ngộ Đan thì chỉ cần một viên là đủ."
Nghe đến đây, Lạc Thiên Kiệt mới nhận ra giá trị khủng khiếp của viên đan dược mà Võ Vân Anh ban tặng.
Nạp Linh Châu vốn đã là bảo vật hiếm có, thường dân cả đời chưa chắc thấy được một viên. Chỉ có con cháu đại gia tộc hoặc dịp đặc biệt như Đại Ân Điển ba trăm năm mới có cơ hội nhận được.
Vậy mà Khai Ngộ Đan lại vượt xa Nạp Linh Châu đến mức ấy – một viên tương đương hàng nghìn viên châu!
Hắn lập tức quay sang Võ Vân Anh, cung kính cúi đầu thật sâu:
"Đa tạ Thượng thư đại nhân đã ban ân! Nếu không có ngài, tiểu muội của ta e rằng cả đời khó bước lên con đường tu hành. Ân tình này, Lạc Thiên Kiệt nguyện khắc cốt ghi tâm. Sau này nếu ngài cần đến, ta xin dốc hết sức báo đáp!"
Gia Nghi thấy huynh trưởng hành lễ, cũng lật đật bắt chước, giọng trong trẻo vang lên:
"Tạ ơn Vân Anh tỷ tỷ!"
Võ Vân Anh khẽ phất tay áo, giọng điềm đạm nhưng thoáng chút ý cười hiếm hoi:
"Huynh muội các ngươi không cần đa lễ. Bổn quan làm việc đều có tính toán, chưa đến mức cần hai tiểu bối như các ngươi mang ơn. Nghi nếu đã biết ơn tỷ, thì mau nuốt viên đan này đi. Người khác đã Khai Ngộ xong cả rồi, chỉ còn mỗi ngươi thôi đấy."
Gia Nghi ngó nghiêng xung quanh, thấy các thiếu niên khác đã bắt đầu nhập định đột phá, liền vội vàng nuốt Khai Ngộ Đan. Viên đan vừa vào miệng liền hóa thành dòng linh khí ấm áp, lan tỏa khắp kinh mạch cô bé.
Trong khi quảng trường chìm vào yên lặng, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về thế hệ trẻ đang khai mở tiềm năng.
Người đầu tiên thành công chính là Lâm Tuấn Tú của Lâm gia. Toàn thân hắn bừng lên khí tức nhàn nhạt ánh lam rét lạnh. Hắn hét lớn một tiếng, đứng bật dậy, cảm nhận luồng năng lượng mới mẻ đang rạo rực trong cơ thể.
Liếc mắt sang Thẩm Khôn – kẻ vẫn còn đang nhập định – Lâm Tuấn Tú nhếch môi, nụ cười đầy đắc ý:
"Tên người rừng này tưởng mình là ai? Hôm nay vốn là sân khấu của bổn thiếu gia, vậy mà dám cướp hào quang của ta! Đỉnh cấp Thần Ấn thì đã sao? Chẳng phải ta vẫn là người đột phá đầu tiên hay sao?"
Hắn vốn mang hận ý với Thẩm Khôn, kẻ đã vượt mặt hắn trong nghi thức Khải Linh, cướp đi ánh sáng mà hắn cho rằng mình xứng đáng nhận được.
"Tuấn Tú, con còn không mau công bố thành quả?" Lâm gia chủ đứng phía sau khẽ thúc giục, giọng đầy kỳ vọng.
"Dạ, phụ thân!" Lâm Tuấn Tú gật đầu, bước ra giữa quảng trường, cất giọng oang oang:
"Tại hạ Lâm Tuấn Tú, Lâm gia, may mắn không phụ kỳ vọng, đã đột phá Khai Ngộ Cảnh! Lực lượng Thần Ấn – chữ “Hàn”, nhánh Tuyết, hệ Tự Nhiên!"
Lời vừa dứt, đám đông lập tức xôn xao:
"Hệ Tự Nhiên? Không tệ chút nào!"
"Dù không sánh bằng chữ “Thống” của Lâm gia chủ, nhưng thiên phú này quả là hiếm có."
"Nhánh Tuyết… vậy là cùng nhánh với Lương gia chủ rồi!"
"Chính xác hơn, chữ “Hàn” là một chi thuộc nhánh Tuyết của Lương gia chủ."
Các đại gia tộc nhao nhao bình phẩm, ánh mắt nhìn Lâm Tuấn Tú tán thưởng.
Người tiếp theo đột phá là Mạc Phúc của Mạc gia. Hắn đứng dậy, giọng trầm thấp tuyên bố:
"Mạc Phúc, Khai Ngộ chữ “Viêm”, nhánh Hỏa, hệ Ngũ Hành."
Kết quả này không gây nhiều chú ý. Một trưởng lão gần đó khẽ lắc đầu:
"Hệ Ngũ Hành vốn phổ biến nhất khi Khai Ngộ. Mạc tiểu tử dù mang Trung cấp Thần Ấn, nhưng lực lượng này quá phổ thông đi."
Tiếp đến là cặp tỷ muội nhà họ Huỳnh, giọng hai nàng đồng thanh vang lên:
"Huỳnh Hân, Khai Ngộ chữ “Hoa”, nhánh Mộc, hệ Ngũ Hành."
"Huỳnh Ngân, Khai Ngộ chữ “Gai”, nhánh Mộc, hệ Ngũ Hành."
Các thiên tài của Lương gia, Trần gia cũng lần lượt công bố:
"Lương Thế Nguyên, Khai Ngộ chữ “Duệ”, nhánh Kim, hệ Ngũ Hành."
"Trần Kim Loan, Khai Ngộ chữ “Dung”, nhánh Thủy, hệ Ngũ Hành."
"Trần Khang, Khai Ngộ chữ ‘Lôi”, hệ Tự Nhiên."
Khi Trần Khang công bố, cả quảng trường lập tức “ồ” lên kinh ngạc:
"Trần Khang này ngày thường im hơi lặng tiếng, ai ngờ lại khai mở được lực lượng mạnh mẽ đến vậy!"
"Nhánh Lôi trong hệ Tự Nhiên… hiếm có khó tìm! Ta sống mấy chục năm cũng chỉ gặp vài người sở hữu chi thuộc nhánh này."
"Trần gia chủ, ngươi giấu kỹ thật đấy!"
Trần gia chủ cười hiền, xua tay.
"Các vị quá lời. Tiểu Khang tính tình trầm lặng, không thích phô trương thôi."
Lạc Thiên Kiệt nghe đám đông bàn tán mà đầu óc mịt mù, vội quay sang Trần đại phu, định mở miệng hỏi. Trần đại phu nhìn ánh mắt sáng rực tò mò của hắn, bất đắc dĩ thở dài.
"Haizz… Lực lượng Thần Ấn chia thành ba tầng: Hệ, Nhánh, Chi. Chi nằm trong Nhánh, Nhánh thuộc về Hệ. Ví như Lương gia chủ sở hữu chữ 'Tuyết' – nhánh thuộc hệ Tự Nhiên, còn Lâm Tuấn Tú có chữ 'Hàn' – chi thuộc nhánh Tuyết."
"Vậy lực lượng ở Nhánh mạnh hơn ở Chi sao?" Lạc Thiên Kiệt vội hỏi.
"Cái này cũng khó nói. Nhánh tuy bao quát, nhưng lại không tinh. Giống như kẻ biết nhiều mà chẳng tinh thông thứ nào. Nếu không kết hợp khéo léo, cũng chỉ là vô dụng. Chỉ có thể nói, lực lượng ở Nhánh thuộc dạng Thần Ấn hiếm gặp."
"Đa tạ đại phu khai sáng!" Lạc Thiên Kiệt cúi đầu cảm tạ Trần đại phu vì vẫn còn chịu giải đáp cho hắn.
Sau khi tất cả thiên tài đều Khai Ngộ, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Thẩm gia. Duy chỉ có Thẩm Khôn – kẻ mang Đỉnh cấp Thần Ấn – vẫn chưa có động tĩnh. Điều kỳ lạ hơn, hắn không hề sử dụng Nạp Linh Châu.
"Thẩm gia chủ, chẳng lẽ Thẩm gia không đủ Nạp Linh Châu cho tiểu tử này đột phá?"
Lâm Cương vang lên, mang theo ý châm chọc.
"Nếu Thẩm gia thiếu tài nguyên, cứ nói với Huỳnh gia ta một tiếng, chúng ta sẵn lòng hỗ trợ!"
Huỳnh Lân chủ cười lớn, tiếp lời.
Thẩm Hải, gia chủ Thẩm gia, khẽ nhíu mày nhưng vẫn bình tĩnh đáp:
"Đa tạ chư vị quan tâm. Nhưng tiểu tử nhà ta không cần Nạp Linh Châu. Lưu thành chủ, xin tiếp tục nghi thức."
Lời nói úp mở của Thẩm Hải khiến đám người càng thêm tò mò. Dù bọn họ vận dụng nhãn thuật đến mức nào, họ cũng không thể nhìn thấu Thẩm Khôn. Một áp lực vô hình như bức tường thép chặn đứng mọi ý đồ dò xét.
Lưu Tấn Tài gật đầu, bước ra giữa quảng trường, giọng vang như chuông.
"Đã đến lúc tỷ thí giữa các thiên tài! Ở Khai Ngộ Cảnh, dù vẫn là phàm thể, nhưng các ngươi đã có thể mượn linh khí gia cố thân thể, vận dụng sơ khai lực lượng Thần Ấn. Thắng bại sẽ dựa vào võ nghệ và sự khéo léo trong ứng dụng Thần Ấn. Có ai muốn xung phong mở màn không?"
Một bóng dáng áo đỏ lập tức bước lên, chính là Lâm Tuấn Tú. Hắn ngẩng cao đầu, giọng đầy tự tin:
"Lưu thành chủ, tiểu bối Lâm Tuấn Tú xin phép được phô diễn chút tài mọn trước chư vị!"
"Tốt lắm!" Lưu Tấn Tài gật đầu. "Ngươi đã chọn được đối thủ chưa, hay cần ta chỉ định?"
Lâm Tuấn Tú mỉm cười, ánh mắt sắc bén.
"Ta đã có đối thủ trong lòng. Chính là Trần Khang của Trần gia – người cùng sở hữu hệ Tự Nhiên với ta!"
Hắn đưa tay làm động tác mời, hướng về phía Trần gia.
"Trần Khang, ngươi có dám nhận lời khiêu chiến này?" Lưu Tấn Tài hỏi lớn.
Trần Khang, thân hình cao gầy, gương mặt trắng nhợt như ít tiếp xúc ánh sáng, chậm rãi bước ra. Hắn lạnh lùng đáp một chữ:
"Nhận!"
Trần Tí nhìn về hướng con trai, đánh một đạo linh khí vào người hắn. Rồi lại yên tâm dựa vào ghế xem tiếp.
Đối diện Lâm Tuấn Tú, Trần Khang thủ thế, ánh mắt không chút dao động. Lâm Tuấn Tú trong lòng thoáng bực bội.
"Khốn kiếp! Đáng lẽ ta phải đấu với tên Thẩm Khôn để lấy lại danh tiếng. Nhưng phụ thân bảo hắn có bí ẩn, không cho ta động vào. Giờ đành phải đấu với tên xác sống này vậy!"
Dù nội tâm khinh thường mọi đối thủ, ngoài mặt hắn vẫn giữ vẻ phong độ:
"Trần huynh, ta với ngươi cũng xem như có chút giao tình. Đã đấu thì phải dốc toàn lực, ta sẽ không nương tay đâu!"
Trần Khang chỉ khẽ gật đầu, đáp gọn: "Ừ!"
Hai người đứng đối diện, khí thế dần bùng lên, sẵn sàng cho trận chiến mở màn.
5
0
1 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
