ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14 - Gia Nghi lên sàn đấu

Dưới ánh nắng nhạt dần của buổi trưa, quảng trường rộng lớn trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. Lâm Tuấn Tú, khoác hỏa y đỏ rực như ngọn lửa rừng rực, đứng hiên ngang, đôi mắt lóe lên vẻ kiêu ngạo không giấu giếm.

Đối diện hắn là Trần Khang, trong bộ lục bào giản đơn, gương mặt trắng nhợt lạnh lùng, nhưng dáng vẻ điềm tĩnh không che được chút căng thẳng mơ hồ. Cả hai đều không mang binh khí, chỉ dựa vào đôi tay trần và chút linh khí vay mượn từ gia chủ truyền cho chúng.

Lưu Tấn Tài giơ tay, giọng vang dội.

"Bắt đầu!"

Lâm Tuấn Tú lập tức lao lên như mãnh hổ xuống núi, thân pháp nhanh như chớp. Hắn tung một quyền mạnh mẽ, gió rít lên theo nắm đấm, nhắm thẳng vào ngực Trần Khang. Trần Khang nghiêng người né tránh, phản công bằng một chưởng nhẹ nhàng nhưng thiếu lực, dễ dàng bị Lâm Tuấn Tú hóa giải bằng một cú xoay vai linh hoạt.

Không dừng lại, Lâm Tuấn Tú tung liên hoàn cước, mỗi cú đá đều dứt khoát, mang theo sức mạnh áp đảo, buộc Trần Khang phải liên tục lùi bước.

Trần Khang di chuyển mềm mại, cố gắng né tránh bằng thân pháp, nhưng rõ ràng võ công của hắn kém hơn một bậc. Đám đông bắt đầu xì xào:

"Lâm Tuấn Tú quả không hổ danh thiên tài Lâm gia, công thế mạnh như núi đổ!"

"Trần Khang chỉ biết phòng thủ, e là khó trụ lâu!"

Sau một hồi áp đảo, Lâm Tuấn Tú nhếch môi, cảm nhận được lợi thế rõ rệt. Hắn lùi lại nửa bước, hít sâu, linh khí trong cơ thể khẽ dao động. Với Thượng cấp Thần Ấn, hắn vận dụng linh khí hiệu quả hơn, tiết kiệm hơn so với kẻ khác.

Từ lòng bàn tay, một luồng khí lạnh mờ nhạt tỏa ra, ngưng tụ thành lớp băng mỏng bao quanh nắm đấm. Hắn quát lớn:

"Hàn!"

Lớp băng tuy còn thô sơ, nhưng khí lạnh sắc bén như mũi dao, kết hợp với cú đấm mạnh mẽ nhắm thẳng vào vai trái Trần Khang. Trần Khang giơ tay đỡ, nhưng khi nắm đấm chạm vào, lớp băng vỡ ra kèm theo luồng khí lạnh thấm sâu, khiến tay hắn run lên, động tác chậm lại rõ rệt.

"Trúng rồi!" Lâm Tuấn Tú cười lạnh, lập tức tung thêm một quyền vào ngực đối thủ. Trần Khang nghiến răng, cố gắng phản ứng. Hắn vận linh khí, đôi tay lóe lên vài tia điện yếu ớt, nhỏ như đom đóm. Với Trung cấp Thần Ấn, linh khí của hắn tiêu hao nhanh chóng, khó duy trì. Hắn trầm giọng.

"Lôi!"

Những tia điện bắn ra, va chạm với nắm đấm của Lâm Tuấn Tú, tạo thành tiếng "xoẹt" nhỏ. Nhưng sức mạnh quá yếu, chỉ khiến tay Lâm Tuấn Tú khựng lại một thoáng trước khi hắn dễ dàng hóa giải, tiếp tục ép tới. Trần Khang lùi lại hai bước, hơi thở bắt đầu rối loạn.

Đám đông kinh ngạc:

"Lâm Tuấn Tú vận dụng Thần Ấn thuần thục quá, chẳng hề lãng phí chút linh khí nào!"

"Trần Khang dù có hệ Lôi hiếm gặp, nhưng e rằng không đủ sức chống lại!"

Lâm Tuấn Tú không cho đối thủ cơ hội nghỉ ngơi, lao tới với tốc độ còn nhanh hơn trước. Hắn tung ra một loạt quyền cước như cuồng phong, mỗi đòn đều chính xác và mạnh mẽ.

Trần Khang cố gắng chống đỡ, nhưng võ công thua kém khiến hắn dần rơi vào thế bí. Quyền chạm quyền, chưởng đối chưởng, tiếng va chạm vang lên liên hồi, nhưng rõ ràng Lâm Tuấn Tú chiếm ưu thế tuyệt đối.

Sau vài chục chiêu, Trần Khang thở hổn hển, linh khí trong cơ thể gần cạn kiệt. Lâm Tuấn Tú, nhờ Thượng cấp Thần Ấn, vẫn giữ được sự ổn định, đôi mắt ánh lên vẻ đắc thắng. Hắn cười lớn.

"Trần huynh, ngươi hết đường rồi!"

Trần Khang không đáp, chỉ cắn răng tung một chưởng cuối cùng vào ngực Lâm Tuấn Tú, hy vọng lật ngược tình thế. Nhưng Lâm Tuấn Tú đã đoán trước, nghiêng người tránh né, rồi phản công bằng một cú đá quét ngang. Trần Khang không kịp phòng bị, bị đá trúng chân, loạng choạng lùi lại.

Thừa thắng xông lên, Lâm Tuấn Tú hít sâu, linh khí lại dâng trào. Lần này, lớp băng quanh tay hắn dày hơn, khí lạnh tỏa ra mạnh mẽ hơn trước. Hắn hét lớn.

"Hàn!"

Một quyền mang theo khí lạnh sắc bén lao tới, đánh thẳng vào ngực Trần Khang. Trần Khang vội vận chút linh khí còn sót lại, đôi tay lóe lên tia điện yếu ớt.

"Lôi!"

Nhưng tia điện quá mong manh, không thể chống lại khí lạnh của Lâm Tuấn Tú. Quyền phong va chạm, tiếng "ầm" vang lên, lớp băng vỡ tan, nhưng luồng khí lạnh xuyên qua, đánh bật Trần Khang ra sau. Hắn ngã xuống đất, ôm ngực thở dốc, gương mặt trắng nhợt càng thêm tái nhợt.

Lâm Tuấn Tú đứng thẳng, phủi tay, ánh mắt kiêu ngạo quét qua đám đông. Hắn lạnh lùng nói.

"Trần huynh, đa tạ đã nhường!"

Lưu Tấn Tài bước tới, gật đầu hài lòng.

"Trận đấu kết thúc! Lâm Tuấn Tú thắng!"

Đám đông vỗ tay rầm rộ, tiếng bàn tán không ngớt:

"Lâm Tuấn Tú quả nhiên danh bất hư truyền, Thượng cấp Thần Ấn đúng là vượt trội!"

"Trần Khang thua không oan, võ công lẫn Thần Ấn đều kém hơn một bậc!"

Lâm Tuấn Tú quay về phía Lâm gia, nở nụ cười đắc ý. Trần Khang chậm rãi đứng dậy, cúi đầu chào nhẹ, rồi lặng lẽ bước về phía Trần gia, ánh mắt thoáng chút không cam tâm.

Quảng trường rộng lớn vẫn rộn ràng khí thế sau trận đấu mãn nhãn giữa Lâm gia và Trần gia. Lưu Tấn Tài đứng giữa, đôi mắt sáng quắc quét qua đám đông, giọng nói sang sảng vang lên như chuông đồng:

"Lâm gia và Trần gia vừa rồi đã cống hiến một màn tỷ thí khiến người xem phải trầm trồ. Khó tin rằng những thiếu niên này chỉ mới mười mấy xuân xanh! Bổn thành chủ dường như đã thấy trước tương lai Nam Thổ, nơi anh tài khắp chốn vang danh thiên hạ. Vậy tiếp theo, ai sẽ là người bước lên đài, khuấy động lòng người đây?"

Đúng lúc ấy, một luồng năng lượng kỳ dị bỗng bùng phát từ nơi Lê Gia Nghi đang nhập định bên cạnh Võ Vân Anh. Những ai đứng gần đều cảm nhận được một khoảnh khắc lâng lâng khó tả, như thần hồn bị cuốn vào hư không, mất đi tỉnh táo.

Từ cơ thể nhỏ bé của cô bé, từng đợt khí tức hồng tím cuồn cuộn tỏa ra, tựa mây mù phủ trời, thu hút mọi ánh nhìn trong quảng trường.

Võ Vân Anh ngồi đó, đôi môi khẽ cong lên thành một nụ cười thâm sâu, như thể mọi thứ đều nằm trong bàn cờ mà nàng đã sắp đặt từ lâu. Gia Nghi sau đó chậm rãi thu hồi khí thế, đôi mắt hé mở, ánh nhìn quét qua đám đông.

Lạc Thiên Kiệt bất giác rùng mình khi chạm vào ánh mắt ấy. Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng – ánh mắt kia tựa như xuyên thấu vạn trượng hồng trần, nhìn rõ mọi hư ảo, mọi phù hoa thế gian chẳng khác gì trò trẻ con trước đôi đồng tử sâu thẳm ấy.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, thần thái ấy tan biến. Gia Nghi lại trở về dáng vẻ ngây thơ thường ngày, rụt rè chạy đến núp sau lưng Lạc Thiên Kiệt, xấu hổ vì mọi ánh mắt đang đổ dồn vào mình.

Võ Vân Anh khẽ lên tiếng, giọng điềm đạm nhưng đầy uy quyền.

"Lưu thành chủ, trận tiếp theo cứ để Nghi nhi lên đài."

Lạc Thiên Kiệt nghe vậy, sắc mặt lập tức biến đổi. Hắn bước lên phía trước, dang hai tay che chắn cho muội muội, vội vàng phản đối.

"Không được! Tiểu muội từ nhỏ chỉ biết trồng trọt, nuôi thú, chưa từng chạm đến võ công, sao có thể lên đài đấu với đám thiên tài kia? Mong đại nhân cân nhắc lại!"

Võ Vân Anh không buồn đáp lời, chỉ nhẹ nhàng phất tay. Một luồng lực vô hình lập tức đẩy Lạc Thiên Kiệt ngã nhào sang một bên, không chút thương lượng. Nàng trầm giọng.

"Tiểu tử, ngươi hiểu được gì mà xen vào? Nghi nhi, lại đây, nghe tỷ nói."

Gia Nghi ngoan ngoãn đỡ huynh trưởng dậy, rồi rụt rè bước đến gần Võ Vân Anh, không dám trái lời vị tỷ tỷ nghiêm khắc này.

Lạc Thiên Kiệt đứng xa, chỉ thấy hai người thì thầm gì đó. Thỉnh thoảng Gia Nghi gật đầu ngập ngừng, đôi mắt tròn xoe thoáng chút sợ hãi, nhưng cuối cùng cô bé siết chặt nắm tay, hạ quyết tâm.

"Muội đồng ý!"

Gia Nghi cất giọng trong trẻo, cố ý nói lớn như để tự củng cố tinh thần.

Lạc Thiên Kiệt định lao tới ngăn cản, nhưng Trần đại phu đã kịp giữ hắn lại.

"Tiểu tử, hãy tin vào Võ đại nhân. Ngài ấy từng làm gì bất lợi cho huynh muội ngươi chưa? Huống chi, Gia Nghi là hạt giống trọng điểm mà đại nhân bồi dưỡng, ngài sẽ không để cô bé gặp nguy đâu."

Nghe vậy, Lạc Thiên Kiệt đành nghiến răng chấp nhận, dù lòng vẫn ngập tràn lo lắng.

Võ Vân Anh khẽ cười đắc ý, ngón tay điểm nhẹ một luồng linh khí vào giữa trán Gia Nghi. Cô bé nhắm mắt, cảm nhận dòng linh khí ấm áp chảy khắp cơ thể, hòa quyện với Thần Ấn, từng bước khai mở cách vận dụng sức mạnh tiềm ẩn.

Khi mở mắt ra, Gia Nghi đã khác – dáng vẻ nhỏ bé giờ toát lên sự kiên định lạ thường. Cô bước ra giữa đấu trường, gật đầu với Lưu Tấn Tài, ra hiệu đã sẵn sàng.

Nhìn muội muội nhỏ xíu nhưng đầy quyết tâm, Lạc Thiên Kiệt vừa lo vừa buồn cười, không biết nên khóc hay nên tự hào.

Lưu Tấn Tài mỉm cười, giọng ôn hòa.

"Tiểu cô nương, ngươi đã chọn đối thủ chưa?"

Hắn biết Gia Nghi là người của Võ Vân Anh, nên thái độ đặc biệt nhẹ nhàng, không dám sơ suất. Nhưng chưa kịp để cô bé trả lời, Võ Vân Anh đã lạnh lùng lên tiếng.

"Bổn quan đã chọn thay muội ấy rồi."

Ánh mắt sắc bén của nàng quét qua lục đại gia tộc. Khi lia đến Mạc gia, đám người nơi ấy bất giác rùng mình, nhớ lại khoảnh khắc kinh hồn cận tử không lâu trước đây. Họ vội cúi đầu, không dám ngẩng lên.

Nhưng Võ Vân Anh không dừng lại, ánh mắt tiếp tục chuyển sang Huỳnh gia.

"Huỳnh gia chẳng phải có cặp song sinh tỷ muội sao? Cứ để cả hai cùng lên."

Lời vừa dứt, cả quảng trường xôn xao kinh ngạc. Một cô bé nông thôn chưa từng luyện võ, đối đầu cùng lúc với hai tiểu thư Huỳnh gia? Ai cũng tưởng tượng ra cảnh Gia Nghi bị đánh cho tan tác.

Huỳnh Lân, gia chủ Huỳnh gia, nghe vậy thì cau mày, giọng đầy bất mãn.

"Thượng thư đại nhân, ngài chắc chắn với quyết định này chứ?"

Trong lòng hắn, hai cô con gái – Huỳnh Hân và Huỳnh Ngân – là hai viên ngọc quý, từ nhỏ đã được hắn tỉ mỉ bồi dưỡng. Ngoài cầm kỳ thi họa, công dung ngôn hạnh, hắn còn đích thân truyền thụ võ nghệ, chỉ mong gả chúng cho trưởng nam Lâm gia để bám víu đại thụ ấy.

Vậy mà nay, Võ Vân Anh lại muốn hai "bình rượu mơ" của hắn đấu với một con bé hoang dã chỉ biết trồng cây hái thuốc? Đây chẳng phải hạ thấp danh dự Huỳnh gia sao?

Võ Vân Anh khẽ nhếch môi âm thanh như kết tội.

"Từ khi nào lời của bổn tọa lại cần ngươi nghi ngờ?"

"Hạ thần không dám! Chỉ là… hai tiểu nữ nhà ta chưa thuần thục lực lượng, lỡ tay làm tổn thương cô nương này thì e không hay." Dù vậy, người bên kia là Cửu Trùng Địa Ngục, Huỳnh Lân hắn không thể dám trái ý.

“Bớt lắm lời, động tác nhanh nhẹn lên!” Võ Vân Anh cắt ngang, ánh mắt sắc như dao.

“Tuân lệnh đại nhân.”

Huỳnh Lân đành nuốt cục tức xuống, quay sang hai con gái, thì thầm.

"Không được mạnh tay! Dù thế nào cũng phải giả vờ thua, hiểu chưa?"

Hắn búng nhẹ hai luồng linh khí vào người hai nàng.

"Vâng, phụ thân!" Huỳnh Hân và Huỳnh Ngân đồng thanh đáp, rồi dắt tay nhau bước ra đấu trường.

Nhìn Gia Nghi nhỏ bé đứng giữa sân, Huỳnh Hân mỉm cười dịu dàng, giọng ngọt ngào:

"Tiểu muội muội, muội thật có phúc, được Thượng thư đại nhân nâng đỡ như vậy. Hôm nay tỷ muội ta cùng muội giao lưu một chút, cũng xem như kết duyên. Sau này, mong muội chiếu cố bọn ta nhé!"

"Đúng đó!" Huỳnh Ngân tiếp lời, đôi mắt long lanh. "Muội đáng yêu thế này, bọn ta cũng chẳng nỡ lòng mạnh tay. Hay là chúng ta cứ giả vờ tỷ thí một lúc, rồi tỷ muội ta chịu thua để muội vui, được không?"

Gia Nghi nghe vậy, ánh mắt chợt lóe lên tia quyết tâm, không còn vẻ yếu đuối thường ngày. Cô bé ngẩng đầu, giọng trong trẻo nhưng đầy khí thế.

"Đa tạ ý tốt của nhị vị tỷ tỷ, nhưng ta khuyên hai người nên dốc toàn lực ngay từ đầu. Nếu không, e là hai người chẳng kịp thể hiện gì đâu!"

Lời nói như lưỡi kiếm sắc, đâm thẳng vào lòng tự tôn của hai tỷ muội Huỳnh gia. Huỳnh Hân và Huỳnh Ngân vốn định làm thân, chỉ muốn tỷ thí qua loa để gây chú ý với Lâm Tuấn Tú, ngờ đâu lại bị một cô bé nông thôn khích tướng trắng trợn như vậy.

Huỳnh Hân gượng cười, giọng lạnh đi.

"Tốt lắm, nếu muội đã nói vậy, bọn ta sẽ không khách sáo nữa!"

Trong lòng Huỳnh Ngân thì thầm nghĩ “Dù phải giả thua, ta cũng sẽ khiến ngươi nếm chút khó chịu!”

Hai tỷ muội trao đổi ánh mắt, khí thế dần bùng lên, sẵn sàng bước vào trận đấu.

Huỳnh Hân và Huỳnh Ngân, hai tiểu thư song sinh của Huỳnh gia, đứng song song, khí thế nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự sắc bén.

Huỳnh Hân khoác thanh y nhạt, đôi mắt lấp lánh như hoa xuân, mang Trung cấp Thần Ấn chữ "Hoa".

Huỳnh Ngân bên cạnh, áo xanh sẫm điểm vài đường thêu tinh tế, ánh nhìn lạnh hơn, sở hữu Trung cấp Thần Ấn chữ "Gai".

Đối diện họ, Lê Gia Nghi nhỏ bé đứng đó, không áo bào lộng lẫy, chỉ một bộ y phục giản đơn nhuốm màu đất núi, đôi mắt trong veo nhưng ánh lên tia kiên định lạ thường.

Lưu Tấn Tài giơ tay lên, phất xuống.

"Bắt đầu!"

5

0

1 tuần trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.