Chương 15 - Gắp lửa bỏ tay người
Huỳnh Hân khẽ mỉm cười, bước lên trước, linh khí trong cơ thể khẽ dao động. Nàng giơ tay, một luồng khí xanh nhạt tỏa ra từ đầu ngón tay, ngưng tụ thành vài cánh hoa mờ ảo lơ lửng trong không trung. Sức mạnh Thần Ấn chữ "Hoa" của nàng còn thô sơ, chỉ có thể tạo ra những cánh hoa yếu ớt, nhưng khi nàng vung tay, chúng bay về phía Gia Nghi như mưa xuân, mang theo chút áp lực mơ hồ.
Huỳnh Ngân không chậm trễ, bước sang bên phối hợp với tỷ tỷ. Linh khí của nàng sắc bén hơn, từ lòng bàn tay, vài sợi gai mỏng manh màu xanh đậm dần hiện ra, dài chừng một gang tay, lơ lửng trước mặt. Đây là biểu hiện căn bản nhất của chữ "Gai", chưa có nhiều sát thương, nhưng đủ để gây khó chịu nếu chạm phải.
"Gai!"
Những sợi gai lao tới, phối hợp với cánh hoa của Huỳnh Hân, tạo thành một đợt công kích kép nhắm thẳng vào Gia Nghi.
Gia Nghi không biết võ công, nhưng cơ thể nhỏ nhắn lại linh hoạt lạ thường. Từ nhỏ theo ông ngoại lội suối trèo núi hái thuốc, đôi chân cô bé đã quen với địa hình hiểm trở. Nàng nghiêng người né làn mưa hoa, rồi lăn nhẹ sang bên tránh đám gai đang lao tới. Động tác tuy vụng về, không chút hoa mỹ, nhưng lại hiệu quả, khiến hai tỷ muội Huỳnh gia thoáng ngạc nhiên.
"Nhanh nhẹn thật!"
Huỳnh Hân khẽ cau mày, tăng tốc công kích. Nàng lại vận linh khí, lần này cánh hoa nhiều hơn, dày hơn, bay loạn xạ như muốn khóa chặt không gian của Gia Nghi.
"Hoa!"
Huỳnh Hân quát khẽ, giọng trong trẻo nhưng đầy kiên quyết.
Huỳnh Ngân cũng không chịu kém, đôi tay vung lên, những sợi gai giờ dài hơn một chút, sắc nhọn hơn, lao tới như mũi tên vụt qua gió.
"Gai!"
Gia Nghi liên tục né tránh, đôi chân nhỏ nhảy nhót giữa làn hoa và gai, nhưng không gian dần thu hẹp. Hai tiểu thư Huỳnh gia phối hợp ăn ý, từng bước dồn cô bé về phía rìa đấu trường. Đám đông bắt đầu xì xào:
"Con bé này chỉ biết chạy, vốn là trận đấu một chiều!"
"Huỳnh gia song sinh thắng chắc, dù Thần Ấn còn thô sơ nhưng phối hợp quá hoàn hảo!"
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Gia Nghi đã bị ép sát mép đài. Huỳnh Hân và Huỳnh Ngân, tự tin vào thế thắng, bất cẩn lao tới cùng lúc. Huỳnh Hân vung tay tung thêm một làn hoa, Huỳnh Ngân phóng ra loạt gai sắc nhọn, cả hai muốn kết thúc nhanh chóng.
Nhưng đúng khoảnh khắc ấy, Gia Nghi ngừng né tránh. Cô bé đứng yên, đôi mắt khép hờ, hít sâu một hơi. Linh khí trong cơ thể đột nhiên bùng phát, hồng tím cuồn cuộn như mộng ảo tràn ngập không gian.
Cô mở mắt, ánh nhìn sắc bén lạ thường, khẽ niệm lên một chữ:
"Mộng!"
Một luồng khí tức kỳ lạ lan tỏa, không mạnh mẽ như gió lốc, không sắc bén như kiếm khí, nhưng lại khiến người ta lâng lâng, thần hồn chao đảo.
Huỳnh Hân và Huỳnh Ngân đang lao tới bỗng khựng lại, đôi mắt mờ đi, cơ thể lảo đảo như lạc vào giấc mộng sâu thẳm. Chỉ trong chớp mắt, cả hai ngã xuống đất, bất tỉnh, gương mặt thanh thản như đang chìm trong giấc ngủ ngọt ngào.
Cả quảng trường im phăng phắc, rồi bùng nổ tiếng kinh ngạc:
"Cái gì vừa xảy ra vậy?"
"Chỉ một chiêu mà hạ cả hai tiểu thư Huỳnh gia?"
Gia Nghi đứng đó, thở dốc nhẹ, đôi mắt trở lại vẻ ngây thơ ban đầu. Cô bé ngơ ngác nhìn hai đối thủ nằm dưới đất, rồi quay về phía Lạc Thiên Kiệt, như muốn tìm sự công nhận.
Lạc Thiên Kiệt thì vẫn đang ngơ ra, mắt tròn miệng há hốc chưa kịp định thần.
Lưu Tấn Tài bước tới, tuyên bố.
"Trận đấu kết thúc! Lê Gia Nghi thắng!"
Đám đông vẫn chưa hết bàng hoàng, nhưng từ phía Lâm gia, Lâm Cương đứng bật dậy, đôi mắt lóe lên tia sáng kinh ngạc, trầm giọng nói.
"Lực lượng chữ “Mộng”, thuộc hệ Vô… Vạn năm hiếm thấy! Thảo nào Cửu Trùng Địa Ngục lại chọn đứa trẻ này."
Lời vừa dứt, lục đại gia tộc mới bừng tỉnh.
Hệ Vô – hệ lực lượng bí ẩn nhất, hiếm có nhất trong trong nhận thức của chúng sinh, không thuộc Ngũ Hành hay Tự Nhiên, mà là một lĩnh vực vượt ngoài quy luật thông thường.
Nhánh "Mộng" lại càng đặc biệt, có thể kéo kẻ khác vào ảo cảnh, thao túng thần hồn mà không cần đến sức mạnh vật lý.
Võ Vân Anh ngồi đó, nụ cười trên môi càng sâu, ánh mắt thoáng chút đắc ý. Nàng khẽ phất tay áo, liếc về phía Gia Nghi.
"Không tệ! Không phụ sự kỳ vọng của ta."
Lạc Thiên Kiệt đứng xa, lúc này mới bình tâm lại. Nhìn muội muội nhỏ bé vừa lập kỳ tích, vừa tự hào vừa kinh ngạc. Hắn khó lòng gắn ghép hình ảnh đứa bé vô tư trong sáng, với người vừa dùng một niệm hạ cả hai thiên tài trước mắt.
Lạc Thiên Kiệt đứng cạnh Gia Nghi, tay nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, miệng không ngớt lời khen.
"Muội thật sự khiến ca ca mở rộng tầm mắt! Một chiêu hạ gục cả hai tiểu thư Huỳnh gia, sau này ca không dám ghẹo ngươi con nít nữa."
Dược sư Hùng vuốt chòm râu bạc, cười hiền.
"Cháu gái ta từ nhỏ chỉ biết hái thuốc, nuôi thú, ai ngờ hôm nay lại làm nên kỳ tích. Lão phu sống mấy chục năm cũng chưa từng thấy Thần Ấn nào kỳ diệu như vậy!"
Trần đại phu đứng bên, gật gù tán thưởng.
"Nhánh “Mộng” hệ Vô, hiếm có khó tìm. Tiểu Nghi tiền đồ bất khả hạn lượng!"
Gia Nghi nghe những lời ca tụng, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khí thế áp đảo trên đấu trường tan biến sạch. Cô bé rụt rè núp sau lưng Lạc Thiên Kiệt, lí nhí.
"Mọi người đừng khen nữa, muội… muội ngại lắm…"
Bên phía Mạc gia, không khí lại nặng nề khác thường. Mạc Thy Lan, gia chủ Mạc gia, đứng đó với gương mặt khó đoán, đôi mắt sâu thẳm như ẩn chứa ngàn suy tư. Nàng nhìn về phía Gia Nghi, lòng dậy sóng phức tạp, không ai biết nàng đang nghĩ gì.
Mạc Phúc, cháu trai của nàng, cùng ông nội Mạc Cừu đứng cạnh, sắc mặt tối sầm, lửa giận ngút trời. Đứa con hoang mà Mạc gia từng ruồng bỏ, giờ lại vụt sáng như sao giữa trời, đè bẹp danh tiếng của họ. Cả ngày hôm nay, mọi bất lợi dường như đều đổ dồn về phía Mạc gia, khiến lòng tự tôn của họ bị giẫm nát.
Mạc Phúc nghiến răng, bước lên phía trước, cúi đầu xin phép Mạc Thy Lan:
"Gia chủ, xin cho phép ta khiêu chiến! Mạc gia không thể để mất mặt thêm nữa!"
Mạc Thy Lan liếc nhìn hắn, ánh mắt thoáng nghi ngờ.
"Đứa nhỏ kia giờ là người chúng ta có thể động vào. Vả lại, ngươi chắc chắn thắng được sao?"
Lời này như đổ dầu vào lửa. Mạc Phúc siết chặt nắm tay, cơn giận bùng lên dữ dội. Trong mắt hắn, Gia Nghi từng chỉ là viên đá lót đường để hắn tỏa sáng, vậy mà giờ đây, cô bé lại trở thành chướng ngại vật khổng lồ cản lối. Hắn gằn giọng:
"Gia chủ yên tâm, ta sẽ không chọn khiêu chiến con… Gia Nghi… biểu tỷ!"
Mạc Thy Lan trầm ngâm một lúc, rồi gật đầu.
"Thôi được. Dù sao cũng phải lấy lại chút thể diện. Ngươi lên đi."
Nàng khẽ phất tay, truyền một luồng linh khí mỏng manh vào người Mạc Phúc. Nhận được sự đồng ý, Mạc Phúc lập tức nhảy lên võ đài, khí thế hung hãn.
"Tiểu bối Mạc Phúc, xin phép làm người khiêu chiến tiếp theo!"
Hắn quát lớn, tay chỉ thẳng về phía nhóm Gia Nghi.
"Kẻ ta muốn đấu chính là hắn!"
Ánh mắt hắn không hướng vào Gia Nghi, mà nhắm thẳng vào Lạc Thiên Kiệt, người còn đang xoa đầu cô bé. Lạc Thiên Kiệt ngẩn ra, tay chỉ vào mình, nhíu mày thắc mắc.
Hắn không tham gia Khải Linh, không có Thần Ấn, chỉ là một phàm nhân bình thường. Hơn nữa, vừa rồi hắn còn ra mặt cầu xin Võ Vân Anh tha thứ cho Mạc gia, tránh cho họ tội chém đầu. Vậy mà giờ đây, Mạc Phúc lại chọn hắn làm đối thủ?
Thấy đám đông xôn xao, Mạc Phúc mỉm cười gian xảo, cất giọng dõng dạc:
"Chư vị, hãy nghe ta giải thích! Vừa rồi, ai cũng thấy vị tiểu huynh đệ này đã đứng ra giúp Mạc gia tránh khỏi đại họa. Chẳng lẽ Mạc gia chúng ta lại vong ân bội nghĩa, quay lưng khiêu chiến ân nhân của mình sao?"
Hắn dừng lại, đôi mắt híp lại thành một đường thẳng, giọng điệu đầy ẩn ý:
"Tất nhiên là không! Nhưng chư vị hãy nghĩ mà xem, vì sao Mạc gia ta lại bị gán tội nặng đến vậy? Tất cả đều liên quan đến vị biểu tỷ lưu lạc của ta – Mạc Gia Nghi! Ta nghe nói, huynh muội họ đã quen biết Thượng thư đại nhân từ trước. Vậy chẳng phải họ cố ý gây xung đột với chúng ta, tạo cớ để Thượng thư đại nhân trút giận lên Mạc gia sao? Ngay cả đại nhân cũng bị họ lợi dụng! Lúc ta đang nói chuyện vui vẻ với biểu tỷ, tên ca ca nuôi của tỷ ấy còn ném vật lạ vào sau gáy ta, rồi khiêu khích làm ta nhất thời nổi nóng. Việc này chư vị đều hẳn đã chứng kiến."
Mạc Phúc chỉ tay về phía Lạc Thiên Kiệt, giọng đanh thép:
"Mưu kế độc ác như vậy, biểu tỷ ngây thơ của ta không thể nghĩ ra. Ông ngoại nàng, một dược sư, lại là người thiện tâm cứu đời, càng không thể liên quan. Vậy chỉ còn kẻ này! Hắn chính là kẻ chủ mưu, giả vờ ra mặt cứu giúp, nhưng thực chất đã đẩy Mạc gia ta vào tử lộ từ đầu đến cuối! Đối với kẻ thù như vậy, Mạc gia ta lẽ nào không nên truy sát đến cùng? Nhưng vì hắn chỉ là phàm nhân, tuổi đời còn trẻ, nên Mạc gia ta sẽ chỉ quyết định giải quyết ân oán ngay trên võ đài này, công bằng sòng phẳng!"
Lời vừa dứt, Mạc Phúc thầm đắc ý. Kế "gắp lửa bỏ tay người" mà ông nội bày cho hắn quả nhiên cao minh, vừa đổ hết tội lỗi lên đầu tên khốn kiếp kia, vừa kéo được thể diện cho Mạc gia.
Lạc Thiên Kiệt nghe xong, không khỏi sững sờ. Hắn không bất ngờ vì mưu kế hay lý lẽ của Mạc Phúc, mà vì sự trơ trẽn và vô ơn đến mức khó tin của kẻ này. Người trong cuộc đều hiểu rõ Mạc Phúc đang bịa đặt trắng trợn, nhưng đám đông dân chúng lại bị hắn dắt mũi, xì xào bàn tán.
Nhưng Mạc Phúc chỉ cần như vậy! Trong vòng tròn của danh gia đại tộc, chỉ cần một cái cớ chính đáng, là đủ để cho bọn họ làm đủ mọi chuyện trên đời mà không sợ dị nghị.
Không khí trên quảng trường càng lúc càng căng thẳng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Lạc Thiên Kiệt, chờ đợi phản ứng của hắn trước lời khiêu chiến đầy thâm độc này.
Nghe những lời vu khống trắng trợn của Mạc Phúc, Gia Nghi không thể kìm nén cơn giận. Cô bé bước lên một bước, đôi mắt trong veo bừng lên lửa phẫn nộ, giọng trong trẻo nhưng sắc bén:
"Ngươi nói láo! Đúng là ta từng gặp Vân Anh tỷ tỷ trước đây, nhưng rõ ràng là các ngươi tự gây hấn với ta từ đầu. Vậy mà giờ còn dám bịa đặt, vu oan cho Thiên Kiệt ca ca mưu tính hại các ngươi?"
Mạc Phúc nghe vậy, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nham hiểm. Hắn khẽ nghiêng đầu, giọng điệu trơn tru như rắn độc:
"Biểu tỷ à, ta hiểu tình cảm huynh muội kết nghĩa của các ngươi sâu đậm lắm. Nhưng chuyện này liên quan đến danh dự cả Mạc gia. Ngươi mang dòng máu Mạc thị, sao lại đi bênh vực kẻ ngoài, để người ta cười chê chứ?"
Gia Nghi siết chặt nắm tay, chỉ thẳng vào Mạc Phúc.
"Tên mắt híp xảo trá nhà ngươi, có giỏi thì đấu với ta! Rõ ràng ngươi thấy Thiên Kiệt ca ca là phàm nhân nên mới dám bắt nạt huynh ấy, đúng không?"
Mạc Phúc bật cười khinh miệt, nhân cơ hội mượn lời cô bé để dồn Lạc Thiên Kiệt vào thế bí:
"Ồ, sao vậy? Cái gì đó… Thiên Kiệt nhà ngươi định trốn sau váy biểu tỷ ta mãi sao? Nam nhi đại trượng phu mà hèn nhát đến thế, còn ra thể thống gì nữa?"
Lời này như mũi dao sắc, đẩy Lạc Thiên Kiệt vào tình thế tiến thoái lưỡng nan: hoặc mang tiếng xấu là kẻ ác độc, hèn hạ; hoặc buộc phải lên đài chịu trận, để Mạc Phúc thoải mái hành hạ.
Trần đại phu đứng bên, khẽ nhíu mày, thấp giọng hỏi Lạc Thiên Kiệt:
"Tiểu tử, ngươi thấy thế nào? Có cần lão phu ra mặt nói rõ trắng đen giúp ngươi không?"
Lạc Thiên Kiệt lắc đầu, gương mặt bình thản, không chút dao động:
"Trần đại phu không cần phí sức. Với cái miệng trơn như mỡ của tên này, e là hắn đã chuẩn bị cả trăm lý do để lấp liếm. Nói nữa cũng vô ích. Xem ra chúng không dám động đến tiểu muội ta, nên quyết chọn ta làm nơi trút giận."
"Vậy ngươi định làm sao?" Trần đại phu cau mày. "Lên đài chịu đòn thật à?"
"Đúng vậy!" Lạc Thiên Kiệt khẽ cười nhạt. "Ta cũng muốn xem, một tu hành giả vừa Khai Ngộ như hắn, có thể đánh đau đến mức nào."
Dứt lời, hắn buông tay khỏi Gia Nghi, từng bước vững chãi tiến lên võ đài, khí thế của hắn chẳng hề thua kém Mạc Phúc, như ngọn núi đứng yên giữa phong ba.
Nhìn đối thủ bị mình khích tướng thành công, Mạc Phúc đắc ý nhếch môi, giọng điệu kẻ cả:
"Tốt lắm! Vậy mới đáng mặt nam nhi! Mọi tội lỗi ngươi gây ra cho Mạc gia, sau trận này sẽ được xóa sạch. Hãy cảm tạ Đấng Tối Cao, và cảm tạ lòng bao dung của Mạc gia ta!"
Lạc Thiên Kiệt nghe vậy, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo, đáp lại không chút kiêng dè:
"Cái đó thì chưa chắc. Ta vốn không thích đấu đá. Nhưng có khi từ giờ, ta mới chính thức đắc tội Mạc gia các ngươi!"
Mạc Phúc còn đang ngẩn ra vì câu nói đầy ẩn ý ấy, thì giọng Lưu Tấn Tài đã vang lên, dứt khoát như tiếng chuông đồng:
"Bắt đầu!"
5
0
1 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
