ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16 - Sư tử vồ mồi

Không một giây chần chừ, Lạc Thiên Kiệt bất ngờ lao tới như mãnh thú thoát lồng. Hắn tung một quyền mạnh mẽ, nhanh đến mức Mạc Phúc không kịp phản ứng.

"Bốp!"

Nắm đấm trúng ngay ngực Mạc Phúc, lực đạo khủng khiếp khiến hắn văng ra xa, lăn vài vòng trên mặt đất trước khi ngã sõng soài.

Đám đông ồ lên kinh ngạc, không ai ngờ một phàm nhân lại có thể ra đòn phủ đầu dữ dội đến vậy.

“Ngươi dám đánh lén ta?”

Mạc Phúc ôm ngực, nghiến răng đứng dậy, gương mặt thoáng chút hoảng loạn nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hắn hừ lạnh, vận dụng võ công được huấn luyện bài bản từ nhỏ. Thân pháp linh hoạt, hắn lao tới, tung liên hoàn quyền cước nhắm vào Lạc Thiên Kiệt.

Mỗi đòn đánh đều chuẩn xác, mang theo kình phong sắc bén, tưởng chừng có thể dễ dàng áp đảo một kẻ không tu hành.

Nhưng Lạc Thiên Kiệt lại khiến tất cả phải sững sờ. Hắn không có chiêu thức hoa mỹ, chỉ dựa vào "võ công hoang dã" – thứ sức mạnh thô ráp, bản năng được mài giũa từ những ngày lăn lộn ngoài đời.

Mỗi cú đánh của Mạc Phúc đều bị hắn hóa giải một cách kỳ lạ: nghiêng người né quyền, dùng tay gạt cước, rồi phản công bằng những đòn đơn giản nhưng đầy uy lực. Một cú đấm trúng vai khiến Mạc Phúc lảo đảo, một cú đá quét ngang buộc hắn phải lùi lại.

“Khốn kiếp! Phàm nhân dơ dáy như ngươi mà phá được quyền của ta? Ta không tin!”

Võ công tinh xảo của Mạc Phúc, trước mặt Lạc Thiên Kiệt, dường như chẳng khác gì trò trẻ con. Lạc Thiên Kiệt cũng không ngại chọc tức hắn thêm.

“Đánh mạnh lên, ra đòn nhanh lên! Như này còn không bằng một nửa tiểu Linh Nhi.”

Gia Nghi đứng dưới đài, đôi mắt tròn xoe kinh ngạc.

"Thiên Kiệt ca ca… mạnh vậy sao?" Cô bé lẩm bẩm, không tin nổi người hơn một năm qua chỉ biết trồng thuốc, đọc sách lại có bản lĩnh như vậy.

Dược sư Hùng bên cạnh vuốt râu, cười lớn.

"Tiểu tử này giấu nghề sâu thật! Lão phu sống mấy chục năm mà cũng bị nó qua mặt!"

Mạc Phúc dần mất kiên nhẫn, lửa giận bùng lên trong lòng. Hắn không cam tâm bị một phàm nhân áp đảo. Linh khí trong cơ thể dâng trào, đôi tay hắn nóng lên, tỏa ra hơi nhiệt mờ nhạt. Hắn quát lớn:

"Viêm!"

Sức mạnh Thần Ấn chữ "Viêm" của hắn không tạo ra ngọn lửa, mà là khiến từng đòn đánh mang theo nhiệt độ cao, đủ để gây bỏng rát, nặng hơn còn làm da đối thủ viêm đỏ, sưng tấy.

Mạc Phúc nhếch môi, lao tới với tốc độ nhanh hơn, quyền cước giờ đây ẩn chứa sức nóng khó chịu.

Nhưng hắn biết khó có thể đánh trúng đối thủ, nên quyết định chơi xấu một phen. Trong lúc lao tới, Mạc Phúc ném một viên đan dược tự chế về phía Lạc Thiên Kiệt. Viên đan nổ tung bay ra bụi mùi.

Lạc Thiên Kiệt thoáng khựng lại, và Mạc Phúc lập tức tung một cú đấm nóng rực vào ngực hắn. "Bộp!" Đòn đánh trúng đích, hơi nóng lan tỏa, để lại một vết đỏ mờ trên da Lạc Thiên Kiệt.

Mạc Phúc cười đắc ý, tưởng rằng đã nắm chắc phần thắng. Nhưng Lạc Thiên Kiệt chỉ khẽ nhíu mày, không chút dao động.

Hắn chỉ khẽ sờ tay vào vết bỏng, lẩm bẩm.

“Cũng không nóng lắm…”

Da thịt hắn dày dặn, từng chịu đựng gió sương núi rừng, chút nhiệt độ này chẳng thấm tháp gì.

Hắn ngay lập tức lao tới phản công mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Một cú đấm trúng mặt khiến Mạc Phúc lảo đảo, tiếp theo là một cú đá vào bụng khiến hắn khụy xuống. Mạc Phúc bị đánh tới tấp, không kịp trở tay, gương mặt méo mó vì đau đớn.

Trong cơn tuyệt vọng, Mạc Phúc liều lĩnh vận dụng toàn bộ linh khí, đẩy Thần Ấn lên mức tối đa. Hắn gầm lên:

"Viêm!"

Nhiệt độ quanh người hắn tăng vọt, không khí xung quanh nóng rát như lò lửa. Ý đồ của hắn rõ ràng: khiến Lạc Thiên Kiệt bị bỏng tay chân khi chạm vào, buộc đối thủ phải dừng lại. Nhưng Lạc Thiên Kiệt chẳng màng. Hắn nghiến răng, bất chấp hơi nóng thiêu đốt, tiếp tục tung liên hoàn quyền cước. Da tay, da chân hắn bắt đầu cháy xém, đỏ lên từng mảng, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng, không chút nao núng.

Mạc Cừu đứng ngoài thấy cháu nội mình bị người ta đánh như vậy cũng sốt ruột vô cùng. Từ nhỏ tới lớn chỉ có Mạc Phúc đi đánh người ta, chứ hắn có bao giờ để bị đánh như vậy.

Đang lúc định ra tay giở trò, Mạc Cừu cảm nhận được một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, cảm giác như hắn vừa chết đi một lần. Ngó xung quanh thì thấy Cửu Trùng Địa Ngục vừa liếc nhìn hắn một cái.

Mạc Cừu toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hắn biết là không thể ra tay được. Chỉ đành nhắm mắt không dám nhìn cảnh tượng trên võ đài.

"Bộp! Bốp! Bốp!"

Những cú đấm như búa tạ giáng xuống, Mạc Phúc không chịu nổi, dần mất sức. Cuối cùng, một cú đấm thẳng vào mặt khiến hắn ngã gục, bất tỉnh tại chỗ, hơi nóng quanh người tan biến. Lạc Thiên Kiệt đứng thẳng, thở dốc, trên tay chân chỉ có vài vết bỏng nhẹ, chẳng đáng kể so với chiến thắng áp đảo của hắn.

Lưu Tấn Tài bước tới, cầm tay Lạc Thiên Kiệt giơ cao lên, tuyên bố.

"Trận đấu kết thúc! Vị tiểu huynh đệ này đã thắng!"

Đám đông bùng nổ tiếng reo hò, kinh ngạc trước sức mạnh của một phàm nhân. Gia Nghi nhảy cẫng lên, vỗ tay:

"Thiên Kiệt ca ca quá lợi hại! Đánh chết tên mắt híp xảo trá."

Dược sư Hùng gật gù.

"Tiểu tử này, đúng là ngoài sức tưởng tượng của lão phu!"

Trần đại phu cũng lộ vẻ tự hào.

“Mắt nhìn người của ta quả không sai. Mặc dù có sai sót ở chỗ Gia Nghi tiểu cô nương, nhưng tên nhóc này đúng là không phải người thường.”

Mạc gia bên kia lặng thinh, sắc mặt tối sầm. Mạc Phúc nằm bất động trên đài, còn Lạc Thiên Kiệt, dù tay chân cháy xém, vẫn đứng hiên ngang như chiến thần. Trận chiến này không chỉ là thắng lợi của hắn, mà còn là cái tát vang dội vào lòng kiêu ngạo của Mạc gia.

Mạc gia vốn đưa Mạc Phúc lên đài, hy vọng gột rửa nỗi nhục, lấy lại danh dự đã mất. Nào ngờ, trận chiến vừa qua lại như gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt họ, khiến thanh danh vốn đã lung lay nay càng thêm tan tác.

Mạc Thy Lan, gia chủ Mạc gia, đứng đó với gương mặt tối sầm, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa cơn giận không lời. Nàng khẽ phất tay, ra hiệu cho người dưới trướng bước lên, lặng lẽ mang thân hình bất tỉnh của Mạc Phúc rời khỏi võ đài. Từ khoảnh khắc ấy, Mạc gia im lặng như đá chìm đáy biển, không một lời nào vang lên nữa. Nhưng chỉ có trời mới bọn họ có bỏ qua chuyện này hay không.

Xa xa, Lâm Cương, quan sát mọi chuyện, đôi mắt sắc bén đánh giá từng chi tiết. Ông khẽ vuốt cằm, giọng trầm trầm vang lên:

"Tiểu tử này không chỉ mồm mép lợi hại, mà tay chân cũng chẳng tầm thường chút nào."

Ông quay sang nhìn Lâm Tuấn Tú, đứa con trai yêu quý đang đứng cạnh, tiếp lời:

"Nếu hắn là kẻ tu hành, e rằng sẽ trở thành chướng ngại lớn trên con đường của ngươi, hài tử."

Lâm Tuấn Tú nghe vậy, chỉ nhếch môi cười khinh, đôi mắt lóe lên vẻ ngạo nghễ.

"Phàm phu tục tử mà thôi, phụ thân. Đá kê chân dù cứng đến đâu, cũng chỉ là đá kê chân."

Lâm Cương gật đầu, ánh mắt thoáng chút hài lòng.

"Tự tin là tốt. Nhưng đừng quên, trước mặt ngươi còn một chông gai lớn cần vượt qua."

Lâm Tuấn Tú lập tức hiểu ý phụ thân. Hắn liếc mắt về phía Thẩm Khôn – kẻ mang Đỉnh cấp Thần Ấn, đang đứng lặng lẽ trong đội hình Thẩm gia. Thấy Thẩm Khôn chăm chú nhìn Lạc Thiên Kiệt, Lâm Tuấn Tú hừ lạnh, giọng đầy khinh miệt:

"Phế vật đánh nhau mà cũng khiến ngươi hứng thú? Xem ra bổn công tử đã đánh giá ngươi quá cao rồi! Hả?"

Đúng lúc ấy, Thẩm Khôn bất ngờ rời khỏi hàng ngũ Thẩm gia, từng bước nặng nề tiến về phía Lạc Thiên Kiệt. Hắn dừng lại trước mặt đối thủ, thân hình cao lớn như ngọn núi nhỏ, khí thế đè nén khiến không gian xung quanh dường như trầm xuống.

Lạc Thiên Kiệt ngước nhìn, nghe nói kẻ này mới chỉ mười lăm tuổi, nhưng gương mặt góc cạnh, đầy những vết sẹo li ti chằng chịt, như dấu tích của gió sương và rừng sâu. Hắn toát lên vẻ hoang dã, tựa hồ đã sống giữa thiên nhiên khắc nghiệt suốt nhiều năm dài.

Thẩm Khôn mở miệng, giọng trầm đục, ngắt quãng như chưa quen nói.

"Ngươi… tên?"

"Lạc Thiên Kiệt" Hắn đáp gọn, ánh mắt không rời khỏi đối thủ.

"Ta… Thẩm Khôn… đánh nhau."

Lưu Tấn Tài thấy tình thế bất thường, vội bước tới, giọng ôn hòa nhưng mang ý ngăn cản:

"Tiểu tử, ngươi muốn khiêu chiến hắn sao? Nhưng hắn không thuộc đại tộc, cũng chẳng có Thần Ấn. Trận vừa rồi chỉ là ngoại lệ, vì ân oán cá nhân của Mạc gia."

Thẩm Khôn dường như không nghe, hoặc không thèm để tâm đến lời Lưu Tấn Tài. Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn khóa chặt vào Lạc Thiên Kiệt, như mãnh thú đã chọn được con mồi.

Lạc Thiên Kiệt khẽ nhíu mày, định từ chối. Hắn không thích đánh nhau vô nghĩa – nếu không vì bảo vệ Gia Nghi hay chứng minh điều gì, hắn thà đứng ngoài lề. Nhưng ngay lúc ấy, một giọng nói trong trẻo mà đầy uy quyền vang lên từ phía xa:

"Bổn quan cho phép!"

Đó là lời của Võ Vân Anh. Nàng ngồi đó, dáng vẻ điềm nhiên, đôi mắt khép hờ như đang dưỡng thần.

Nhưng ai tinh ý đều nhận ra, sự hứng thú trong giọng nói của nàng không hướng về Lạc Thiên Kiệt, mà là Thẩm Khôn.

Lạc Thiên Kiệt quay lại, nhìn Võ Vân Anh với ánh mắt khó chịu. Nhưng Võ Vân Anh chẳng buồn giải thích, chỉ nhắm mắt, tỏ vẻ mọi chuyện chẳng liên quan đến mình.

Hắn liếc sang Gia Nghi, định tìm chút an ủi, nào ngờ cô bé lại nhìn hắn bằng đôi mắt long lanh, tràn đầy mong chờ.

"Thật luôn? Hết cách rồi." Lạc Thiên Kiệt thở dài chấp nhận.

Hắn quay lại, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Khôn. Ánh mắt hai người chạm nhau, như hai ngọn lửa vô hình va chạm giữa không trung. Lạc Thiên Kiệt gằn giọng, chỉ thốt ra một chữ:

"Đánh!"

Lạc Thiên Kiệt và Thẩm Khôn đứng đối diện, ánh mắt giao nhau như hai luồng sát khí vô hình. Không đợi Lưu Tấn Tài kịp hô "Bắt đầu!", cả hai đồng loạt lao tới.

"Bộp! Bộp!"

Hai cú đấm nặng nề giáng xuống mặt đối phương, lực đạo khiến máu tươi rỉ ra từ khóe môi, cơ thể họ bật lùi ra sau. Lạc Thiên Kiệt cảm nhận cơn đau nhói lan từ má, đầu óc hơi choáng váng, nhưng đôi chân vẫn cố đứng vững khi nhảy lùi giữ khoảng cách.

Thẩm Khôn, thân hình cao lớn như ngọn núi, đứng vững như tảng đá bất động. Hắn lau vết máu trên môi, ánh mắt trầm đục không chút dao động. Lạc Thiên Kiệt, cơ thể gầy gò nhưng linh hoạt, khom người nhẹ, đôi chân sẵn sàng di chuyển, cảm giác căng thẳng chạy dọc sống lưng. Không ai vội ra đòn tiếp theo.

Họ chậm rãi bước đi, từng nhịp chân nhẹ nhàng nhưng đầy cảnh giác, như hai con thú rừng dò xét nhau trong im lặng. Lạc Thiên Kiệt cảm nhận hơi thở của mình đều đặn, đôi mắt không rời khỏi từng cử động nhỏ nhất của Thẩm Khôn.

Thẩm Khôn bất ngờ lao tới, tận dụng cơ thể to lớn, tung một cú đấm nặng trĩu như búa tạ. Lạc Thiên Kiệt nghiêng người né tránh, kình phong rít qua tai khiến da đầu tê rần, rồi lập tức phản công bằng một cú đá vào hông đối thủ.

Thẩm Khôn hứng trọn đòn, khẽ hừ một tiếng, nhưng ngay sau đó trả lại bằng một cú thúc khuỷu tay mạnh mẽ. Lạc Thiên Kiệt lùi lại, cảm giác xương cốt rung lên khi hóa giải lực đạo, rồi tung một cú đấm vào ngực Thẩm Khôn, bàn tay đau buốt vì va chạm.

Trận chiến trở thành màn ăn miếng trả miếng, mỗi đòn đều chậm rãi nhưng chứa đựng sức mạnh kinh người.

Sau vài lượt thăm dò, Thẩm Khôn nhếch môi, ánh mắt lóe lên tia man rợn. Thẩm Khôn không phải một kẻ mang theo chính nghĩa, người sẽ dùng sức mạnh thuần túy để đánh với Lạc Thiên Kiệt phàm nhân. Hắn là một kẻ săn mồi, một con sư tử sẵn sàng vồ mồi hết sức, dù trước mắt chỉ là một con thỏ.

Thẩm Khôn hít sâu, giữ vững thế trụ, linh khí bùng phát, một luồng năng lượng tím đen gợn sóng lan tỏa quanh người. Hắn trầm giọng:

"Thôn!"

Sức mạnh Thần Ấn chữ "Thôn" hiện ra, âm trầm và bá đạo, như hố đen nuốt chửng mọi thứ. Đám đông rùng mình, các gia chủ đại tộc đồng loạt lên tiếng.

Lâm Cương cau mày.

"Chữ “Thôn”? Thật sự là chữ “Thôn”?"

Huỳnh Lân thì thào.

"Hiếm có khó lường, tương lai khó ai cản nổi! Không thể để Thẩm gia nhẹ nhàng độc chiếm con quái vật này được."

Lương Lệ trầm ngâm.

"Đỉnh cấp…rồi lại còn “Thôn”? Hắn định áp lực đồng lứa đến chết à."

Thẩm Khôn lao tới, mỗi cú đấm mang theo luồng khí tím đen. Lạc Thiên Kiệt hứng đòn đầu tiên, cảm giác như bị búa tạ giáng xuống ngực, xương sườn kêu rắc rắc, cơ thể lảo đảo lùi lại.

Hắn nghiến răng, cố né cú thứ hai, nhưng Thẩm Khôn tung một cú đá ngang trúng hông, khiến hắn ngã nhào, lăn vài vòng trên mặt đất, bụi bám đầy người.

Máu từ khóe miệng trào ra, hắn chống tay đứng dậy, nhưng chưa kịp định thần, Thẩm Khôn đã lao tới, một cú đấm khác giáng vào vai trái. Lạc Thiên Kiệt nghe rõ tiếng xương kêu răng rắc, cơn đau nhói khiến tay hắn run rẩy, gần như không nhấc nổi.

Hắn loạng choạng, hơi thở dồn dập, cảm giác cơ thể nặng nề như bị rút cạn sức sống. Thẩm Khôn không dừng lại, tung một cú thúc gối vào bụng Lạc Thiên Kiệt. Hắn ôm bụng, khụy xuống, máu tươi lẫn dịch vị trào ra khỏi miệng, đôi mắt mờ đi vì đau đớn.

Thẩm Khôn lạnh lùng giáng tiếp một cú đá vào đầu gối, khiến Lạc Thiên Kiệt ngã quỵ hoàn toàn, mặt đập xuống đất, bụi bẩn hòa lẫn máu tươi trên gương mặt gầy guộc.

Hắn cố gượng dậy, nhưng mỗi lần đứng lên, Thẩm Khôn lại tung một đòn mới – một cú đấm trúng mặt khiến mắt trái sưng vù, máu chảy thành dòng từ vết rách trên trán.

Gia Nghi dưới đài hoảng loạn, quay sang Trần đại phu.

"Trần lão bá, ca ca sao vậy? Sao ca ca đột nhiên lại dễ dàng cho tên kia đánh tới vậy?"

Trần đại phu vuốt râu, giọng trầm trọng.

"Chữ “Thôn” này không đơn giản. Nó hút lấy sinh lực và thể lực qua mỗi đòn đánh. Tên nhóc Thẩm gia càng đánh càng hăng, còn Thiên Kiệt thì càng lúc càng mất sức. Lực lượng này luyện đến chí thượng, e rằng có thể thôn phệ cả thiên địa!"

Trần Tí đột nhiên chen vào.

"A! Tu vi của Thẩm Khôn đã là đỉnh phong Khai Ngộ Cảnh, gần như sắp đến Hóa Linh!"

Thẩm Hải cười nhạt.

"Trần huynh tinh mắt. Tu vi này là món quà từ Thần Sứ. Vì thế hắn không cần Nạp Linh Châu – thứ đó chỉ hữu dụng cho Khai Ngộ Cảnh, vô nghĩa với Hóa Linh."

3

0

4 ngày trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.