ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8 - Trần Đại Phu

Sáng sớm, khi ánh bình minh vừa ló dạng, Lạc Thiên Kiệt cùng sư phụ đã rời khỏi nhà trọ, để lại Gia Nghi đang còn ngủ nướng. Hai thầy trò hướng về y quán của Trần đại phu mua bán một số thảo dược.

Y quán Trần đại phu nằm giữa phố chợ, không quá lớn nhưng lại mang vẻ uy nghi, cổ kính, cảm giác nó đã ở đây từ rất lâu rồi. Khi bước vào, mùi hương của các loại dược liệu hòa quyện với nhau một cách êm dịu, dù là người không thích mùi thuốc thì vẫn sẽ cảm thấy dễ chịu.

Trần đại phu đang đứng trước quầy, ánh mắt tinh tường liếc nhìn những bó thảo dược mà Lạc Thiên Kiệt và sư phụ mang đến.

“Dược sư Hùng, phải nói là ở cái xứ này bao năm, dược liệu của nhà ông trồng là loại tốt nhất tôi từng gặp.” Trần đại phu khẽ gật đầu, giọng nói đầy tán thưởng.

Sư phụ của Lạc Thiên Kiệt, lão dược sư Hùng, khẽ cười khiêm tốn

“Trần đại phu quá khen rồi. Nhà của lão phu mấy đời nay đều sống bằng nghề này, nên cũng tích lũy được đôi chút kinh nghiệm trồng trọt.”

Trần đại phu cười lớn

“Ha ha ha. Đất đai Nam Hoang vốn kém màu mỡ, buổi trưa nắng gắt, đêm lại lạnh buốt. Không phải ai cũng có thể canh tác được dược liệu tràn đầy sinh khí như thế này đâu. Ông báo giá đi, ta lấy hết.”

“Không đắt không đắt, tất cả giá tám đồng bạc.” Dược sư Hùng giơ nắm tay lên cười nói.

“Ha ha ha! Thành giao.”

Trần đại phu vừa nói vừa đưa ánh mắt về phía Lạc Thiên Kiệt, giọng nói đầy khích lệ: “Tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi nhanh chóng học hết món nghề của sư phụ đi, chẳng mấy chốc sẽ thành phú ông. Người dân bình thường ở Lục Lạc Thành sống một tháng chỉ tốn một đồng bạc, mà một lần bán dược thảo của ông Hùng lại được tận tám đồng bạc.”

Lạc Thiên Kiệt khẽ cười, lễ phép đáp.

“Trần đại phu khéo đùa rồi. Ta chỉ mới học nghề được một năm, còn lâu mới đạt được trình độ của sư phụ. Hơn nữa, trồng được một đám dược thảo này cũng tốn nhiều thời gian, nên tiền lời thu về cũng chẳng đáng bao nhiêu.”

Trần đại phu nhíu mày, giọng nói đầy hứng thú.

“Vậy sao? Nếu làm dược sư không kiếm được nhiều, tiểu huynh đệ nghe ta giới thiệu tới một nơi kiếm được nhiều tiền hơn.”

Lão sư phụ Hùng lập tức chen ngang, giọng nói đầy cảnh giác.

“Ông Trần, ông định bắt đồ đệ của lão đi đấy à? Thiên Kiệt thông minh, giỏi giang, sẽ sớm ngày vượt qua ta thôi, không cần ông lo lắng.”

Trần đại phu bật cười.

“Lão Hùng, ông có cần nhảy lên vậy không? Ta chỉ đùa thôi mà. Ông không có chút hài hước nào à?”

Lạc Thiên Kiệt vội vàng hòa giải.

“Tạ ý tốt của Trần đại phu, nhưng sư phụ có ơn với ta, ta phải ở bên cạnh chăm sóc người.”

Trần đại phu gật đầu, ánh mắt đầy thiện cảm

“Ha ha ha. Trọng tình trọng nghĩa, ta thích. Nhưng nếu có đổi ý thì cứ đến tìm ta.”

Lão dược sư Hùng vẫn còn chưa hết giận, nhưng cũng không nói thêm gì.

Trần đại phu đột nhiên chuyển giọng, nghiêm túc hỏi.

“Cháu gái của ông sẽ tham gia Khải Linh Chiếu vào ngày mai đúng không? Ta nghe nói rằng lần này đặc biệt hơn những năm trước, những đứa trẻ tiềm năng sẽ được tặng cho một viên Nạp Linh Châu.”

“Nạp Linh Châu?” Lão dược sư Hùng nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu.

Trần đại phu giải thích.

“Thứ này quý hiếm, ông không biết cũng là bình thường. Nạp Linh Châu là một loại đan dược thường dùng cho các con cháu của đại tộc. Khi Khải Linh hạ Thần Ấn tại đan điền, Thần Ấn chỉ là một dấu vết mờ nhạt, thiếu nét. Tác dụng của Nạp Linh Châu chính là giúp ngưng tụ, bổ sung dấu vết mờ nhạt trở thành Thần Ấn Tự, từ đó bước vào Khai Ngộ Cảnh, bắt đầu con đường tu hành.”

Nghe lời giải thích của Trần đại phu, Lạc Thiên Kiệt chợt nhớ lại buổi tối trước khi bị Vạn Ấn Giáo tập kích. Thần Ấn của hắn lúc đó cũng ở tình trạng mờ nhạt, nhưng nhờ sức mạnh của nhẫn gỗ chữ Lạc mà ngưng tụ thành chữ “Không”. Giờ nghe Trần đại phu nói, hắn mới biết rằng lúc đó mình đã bước vào Khai Ngộ Cảnh.

Trần đại phu tiếp tục: “Nếu không có Nạp Linh Châu hỗ trợ, thiên tài cần vài tháng đến một năm để ngưng tụ, người thường thì mất vài năm mới hoàn thành, kẻ ngốc có khi cả đời cũng không đạt được.”

Lão dược sư Hùng hỏi.

“Nói như vậy, chỉ cần cháu gái ta có tiềm năng, thì ngay lập tức có thể có thần thông phép thuật sao?”

Trần đại phu lắc đầu.

“Nói vậy không đúng. Khai Ngộ Cảnh vốn không khác phàm nhân là mấy. Cảnh giới này chỉ là bước đầu cảm nhận Thần Ấn, cũng xem như là đặt một cái tế đàn di động trên người.”

Lạc Thiên Kiệt tò mò hỏi.

“Trần đại phu, ngài nói tế đàn di động là sao?”

Trần đại phu uống một ngụm trà, giọng nói nghiêm túc hơn.

“Đây vốn là truyền thuyết của giới tu hành, mặc dù tiểu huynh đệ không tu hành nhưng ta cũng không ngại thỏa mãn trí tò mò của ngươi.”

“Nói vậy Trần đại phu cũng là người tu hành sao?”

Trần đại phu cười khẽ.

“Thật ngại quá, chỉ là một kẻ ngu dốt không thể đột phá được Khai Ngộ Cảnh thôi. Ha ha ha.”

Lạc Thiên Kiệt vội chắp tay nói.

“Đại phu khiêm tốn rồi, ngài hành y cứu thế, am hiểu y học dược liệu, sao gọi là ngu dốt được!”

Trần đại phu cười lớn.

“Ha ha ha, tiểu huynh đệ thật giỏi ăn nói, không uổng công ta bỏ thời gian kể chuyện cho ngươi.”

Ông uống thêm một ngụm trà, rồi bắt đầu giọng điệu hồi tưởng.

“Truyền thuyết kể rằng, từ thuở Kỷ Nguyên Vạn Thần trở đi, sau khi trải qua đại tịch diệt, sinh linh của thời đại mới không còn mang trong mình linh căn, không thể tự mình bước lên con đường tu hành. Nếu muốn vươn tới cảnh giới trường sinh, sinh linh buộc phải nương tựa vào ân điển của các vị thần, chờ đợi Thần Ấn được ban xuống thân thể. Thần Ấn trở thành cầu nối, thay thế cho linh căn đã mất, giúp sinh linh cảm nhận và vận dụng linh khí của trời đất. Tuy nhiên, nhân quả tuần hoàn, có nhận ắt phải có trả. Để từ Khai Ngộ Cảnh tiến lên Linh Hóa Cảnh, Thần Ấn Tự phải hóa thành Thần Ấn Linh. Sinh linh không thể tự mình thăng hoa Thần Ấn, mà phải dâng lên các vị thần các đồ vật cần thiết hiến tế để đổi lấy sự thăng cấp. Chính trong thời khắc này, Thần Ấn Tự của Khai Ngộ Cảnh trở thành một tế đàn, nơi lễ vật được dâng lên, và nguyện ước được hồi đáp.”

Trần đại phu vừa dứt lời, Lạc Thiên Kiệt và sư phụ hắn vẫn còn ngây ra, như đắm chìm trong câu chuyện vừa nghe. Trần đại phu khẽ cười.

“Nói chung thì đây là chuyện của giới tu hành, người phàm chúng ta nghe qua mở rộng hiểu biết, chứ đừng để tâm làm gì.”

Lạc Thiên Kiệt vội vàng cảm tạ.

“Đa tạ đại phu đã dành thời gian kể chuyện xưa cho thầy trò bọn ta. Nghi chắc cũng dậy rồi, nên bọn ta xin phép cáo từ.”

Trần đại phu gật đầu.

“Được rồi, sáng mai ta cũng đến xem Khải Linh Chiếu, ngày mai lại gặp.”

Hai thầy trò Lạc Thiên Kiệt rời y quán, trở về nhà trọ. Đúng lúc này, Gia Nghi cũng vừa trở về, tay cầm một cây kẹo mạch nha, khuôn mặt rạng rỡ.

“Nghi, muội dậy rồi à? Vừa mới đi đâu về đó?” Lạc Thiên Kiệt hỏi.

Gia Nghi cười tinh nghịch.

“A, Thiên Kiệt ca, ông ngoại! He, muội thức dậy không thấy các người nên chán quá mới đi ra ngoài tản bộ một xíu.”

Lão dược sư Hùng nhíu mày.

“Nghi à, mặc dù nơi này có nhiều cảnh vệ nhưng con cũng nên cẩn thận chứ, ngày mai là bắt đầu Khải Linh Chiếu rồi, người đông phức tạp.”

“Ông nội, ông đừng có lo. Người ở đây tốt bụng lắm, con gặp một thần tiên tỷ tỷ, tỷ ấy còn tặng con một cây kẹo mạch nha nè.”

“Thần tiên tỷ tỷ?” Lạc Thiên Kiệt hỏi, ánh mắt tò mò.

Gia Nghi gật gật lia lịa, ánh mắt long lanh

“Tỷ ấy xinh đẹp lắm á! Tóc dài nè, da trắng nè, cao ơi là cao. Thần tiên tỷ tỷ khen con dễ thương, có duyên với tỷ ấy, còn nói là sẽ gặp lại nữa.”

Lạc Thiên Kiệt cầm cây kẹo lên xem xét, ngửi ngửi không thấy có gì lạ, rồi trả lại cho Gia Nghi.

“Lần sau muội không nên nhận đồ của người lạ nhé, muội thích ăn gì thì nói ca mua cho nè.” Lạc Thiên Kiệt xoa đầu Gia Nghi, cười nói.

“Dạ, muội biết rồi.”

---

Một bóng dáng yêu kiều, cao ráo bước vào y quán của Trần đại phu. Trần đại phu hốt hoảng chạy ra đón tiếp.

“Đại nhân, sao người lại hạ cố đến đây, thuộc hạ không biết ngài đến, không kịp chuẩn bị đón tiếp.”

Người kia khẽ lắc đầu.

“Thôi, không cần câu nệ tiểu tiết. Ta đến đây chỉ muốn nói là ta đã gặp được thiên tài mà ngươi nói rồi.”

Trần đại phu kinh ngạc.

“Là thật sao? Có phải ngài vừa gặp hắn trên đường đến đây?”

“Không sai, ánh mắt của ngươi lần này rất khá, kẻ này nếu được đào tạo tốt thì tương lai ắt có thể đảm nhiệm vị trí của ta.”

Trần đại phu sửng sốt

“Đả…đảm nhiệm vị trí của ngài sao? Nhưng m…mà không phải hắn sẽ không phù hợp cho vị trí của ngài sao? Thuộc hạ nghĩ hắn chỉ lên tới vị trí của thuộc hạ là cùng.”

Người kia khẽ cười.

“Người đừng lo, ta không nhìn lầm người đâu. Tự ta sẽ có cách.”

Trần đại phu gật đầu

“Th…thuộc hạ đã hiểu!”

Trong lòng Trần đại phu âm thầm cắn rứt: “Tiểu tử…lão phu có lỗi với ngươi..haizzz”

Người kia tiếp tục

“Phải rồi…ngày mai bọn họ sẽ đến Khải Linh Chiếu đúng không?”

“Đúng là như vậy.”

“Vậy ngươi cứ ở cùng một chỗ với bọn họ, ta nghĩ là sẽ có một chút kinh động.”

“Thuộc hạ tuân lệnh.”

—-------

Sáng sớm hôm sau, khi ánh bình minh vừa ló dạng, Lạc Thiên Kiệt đã thức dậy, hít thở không khí trong lành. Hắn cảm nhận được sự khác biệt giữa không khí nơi đây và gian nhà nhỏ của họ. Nơi đây thiếu đi mùi hương của cây cỏ và thuốc, nhưng lại mang theo hơi thở phồn hoa của thành thị.

Hôm nay, người dân ra đường sớm hơn mọi ngày, tất bật dọn dẹp, bày gian hàng để chuẩn bị cho một ngày náo nhiệt nhất trong năm - Khải Linh Chiếu. Lạc Thiên Kiệt cũng vô thức nôn nao theo bầu không khí này.

Ngẫm lại, Khải Linh Chiếu ở làng Thanh Long quê hắn tuy sáu năm mới có một lần, nhưng lại diễn ra lặng lẽ, đơn sơ, không hề rầm rộ như thế này. Chợt nhớ ra mình đang ở một nơi rất xa, phong tục tập quán cũng khác, hắn cũng không lấy làm lạ.

Vươn vai xong, Lạc Thiên Kiệt liền chạy sang phòng Gia Nghi

"Tiểu muội, dậy thôi! Hôm nay là ngày hội lớn đấy, dậy trễ là lỡ mất cơ hội thành tiên đấy nhé!"

Nghe đến chuyện "thành tiên", Gia Nghi dụi dụi mắt, cố gắng ngồi dậy. Cô bé ham chơi là thế, nhưng cũng cực kỳ ham ngủ.

Lúc này, Lê Hùng từ dưới lầu đi lên, vui vẻ thông báo.

"Hai đứa nhanh thay y phục rồi xuống lầu đi. Trần đại phu đang đợi ở dưới kia kìa."

"Trần đại phu cũng đi cùng chúng ta à?"

"Ông ấy nói năm nay không có cháu chắt nào tham gia Khải Linh Chiếu, nên muốn đi cùng chúng ta để cổ vũ cho Nghi."

“Con hiểu rồi”

Sau khi nỗ lực kéo Gia Nghi ra khỏi giường, cả ba xuống lầu đi cùng Trần đại phu đến Quảng trường - nơi tổ chức Khải Linh Chiếu.

Quảng trường trung tâm hiện lên trước mắt Lạc Thiên Kiệt rộng thênh thang, rộng hơn cả làng Thanh Long của hắn. Những sạp hàng đủ loại bày bán la liệt, từ đồ ăn thức uống thơm lừng đến những món đồ lưu niệm lấp lánh sắc màu. Tiếng nói cười, tiếng rao hàng, tiếng nhạc cụ rộn ràng vang vọng khắp nơi, tạo nên một bầu không khí náo nhiệt, tưng bừng.

Nơi đây vốn là điểm hẹn của những sự kiện lớn, lễ hội tưng bừng, nhưng hôm nay, nó được dành riêng cho Khải Linh Chiếu - nghi lễ thiêng liêng nhất của Lục Lạc Thành.

Bước vào quảng trường, đập vào mắt Lạc Thiên Kiệt là những bậc đá rộng thênh thang, dẫn lên một tế đàn cao lớn, uy nghi. Tế đàn này có hình dáng tương tự như ở làng Thanh Long, nhưng được xây dựng công phu, tráng lệ hơn nhiều. Những cột đá chạm trổ tinh xảo, những bức phù điêu sống động, tất cả đều toát lên vẻ trang nghiêm, linh thiêng.

Trên đỉnh bậc đá, mười một chiếc ghế được đặt trang trọng. Ba chiếc ở vị trí trung tâm, hướng thẳng xuống tế đàn, là nơi dành cho những vị khách quý nhất. Nhưng kỳ lạ thay, tám chiếc còn lại không được sắp xếp đối xứng, hai chiếc bên phải, sáu chiếc bên trái, khiến Lạc Thiên Kiệt không khỏi tò mò.

Những đứa trẻ đăng ký tham gia Khải Linh Chiếu được tập trung thành một nhóm lớn, đứng trước bậc đá, gương mặt ai nấy đều lộ vẻ hồi hộp, lo lắng. Người dân đến xem chen chúc nhau ở phía sau, bị ngăn cách bởi hàng rào cảnh vệ. Nhờ mối quan hệ của Trần đại phu, nhóm Lạc Thiên Kiệt có được vị trí khá tốt, gần với chỗ Gia Nghi đứng, thuận tiện cho việc quan sát.

Tiếng hô vang của một cảnh vệ thành cắt ngang bầu không khí ồn ào.

"Lâm gia, Huỳnh gia, Mạc gia... đến!"

Ngay lập tức, từ phía xa, ba nhóm người xuất hiện, bay lượn trên không trung rồi đáp xuống quảng trường. Ba người đứng đầu mỗi nhóm nổi bật với khí thế phi phàm, khiến cả quảng trường như sáng bừng lên.

Người đàn ông đầu trọc, mặt đầy sẹo, cơ bắp cuồn cuộn như tượng đồng, bước đi hiên ngang, chính là Lâm Cương - tộc trưởng Lâm gia, nổi tiếng với sự hung hãn và sức mạnh tuyệt luân.

Bên cạnh là Huỳnh Lân, một trung niên phong trần, cương trực, mang theo khí chất chính nghĩa ngút trời, là chủ nhân của Huỳnh gia, một gia tộc nổi tiếng về võ nghệ cao cường và lòng nghĩa hiệp.

Người cuối cùng là Mạc Thy Lan, một nữ tử đẹp sắc sảo, quyến rũ, đường cong nóng bỏng thu hút mọi ánh nhìn của nam giới. Nàng là tộc trưởng của Mạc gia, một gia tộc chuyên về luyện đan dược.

Ba người chào hỏi nhau vài câu khách sáo, rồi cùng bước lên những chiếc ghế bên trái, tạo nên một sự hiện diện đầy uy lực, khiến cả quảng trường tăng thêm phần trang trọng.

Cả ba tộc trưởng vừa yên vị, Mạc Thy Lan khẽ nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén lướt qua đám đông đang đứng phía dưới. Bỗng nhiên, nàng dừng lại ở một góc khuất, nơi mà Lê Gia Nghi đang ngước nhìn lên tế đàn với vẻ mặt tò mò, háo hức. Một tia chán ghét xẹt qua đôi mắt phượng của Mạc Thy Lan, giọng nói lạnh lùng vang lên, phá vỡ không khí ôn hòa:

"Ồ, kia chẳng phải là đứa con rơi sao chổi của Mạc gia hay sao? Sao lại không an phận thủ thường nơi thôn dã, lại dám vác mặt đến đây?"

6

0

1 tuần trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.