Chương 7 - Lê Hùng, Lê Gia Nghi
Lạc Thiên Kiệt vừa gặp ác mộng.
Hắn thấy mình trôi dạt giữa vũ trụ bao la, lấp lánh ánh sáng từ vô số vì sao. Bỗng, một sinh vật khổng lồ hiện ra, con mắt to lớn hơn cả một ngôi sao nhìn chằm chằm vào hắn – một hạt cát nhỏ bé giữa không gian vô tận. Nỗi sợ hãi tột độ bao trùm lấy Lạc Thiên Kiệt khi một lực hút khủng khiếp kéo hắn và những vì sao xung quanh vào bóng tối vô tận. Nếu không nhờ chiếc nhẫn chữ Lạc phát ra ánh sáng đa sắc bảo vệ, chắc chắn hắn đã tan xác.
Lúc này Lạc Thiên Kiệt đã lấy lại ý thức, nhưng vẫn chưa đủ sức tỉnh dậy. Hắn cố gắng trấn tĩnh lại, lắng nghe những âm thanh xung quanh. Có tiếng đào xới ngay bên cạnh, tiếng cú vọ thỉnh thoảng lại vang vọng. Bất chợt có tiếng nói phát ra.
"Ông ơi, mình phải đào bao lâu nữa mới chôn xong cái xác này vậy?" Giọng một đứa trẻ vang lên, non nớt và có chút sợ hãi.
"Ông định đào sâu thêm chút nữa, nhưng già yếu rồi, chắc đào tới đây thôi là đủ. Haiz, tội nghiệp, còn quá trẻ, không biết tại sao lại chết yểu như thế này. Nghi à, lại đây phụ ông khiêng cái xác xuống hố."
"Dạ."
Tiểu cô nương tên Nghi rón rén tiến lại gần, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào "cái xác" nằm bất động dưới đất. Khi cô bé đưa tay định nhấc "cái xác" lên, bỗng nhiên, đôi mắt của nó mở to, nhìn thẳng vào cô.
"Á á á! Ông ơi, thi quỷ! Thi quỷ kìa!"
Nghi hét lên thất thanh, ngã lăn ra đất, tay run rẩy chỉ về phía "cái xác". Ông lão vội vàng đỡ cô bé dậy, kinh nghiệm sống lâu năm mách bảo ông rằng đây không phải thi quỷ, mà là người còn sống.
"Cái xác" kia từ từ ngồi dậy, đưa tay xoa xoa thái dương, miệng lẩm bẩm: "Đây là đâu?"
Ông lão run giọng hỏi: "Đồng tử à, con còn sống đúng không? Có nhớ mình là ai? Từ đâu đến không?"
"Con... con tên Lạc Thiên Kiệt, đến từ làng Thanh Long, Bắc Đẩu Tinh." Lạc Thiên Kiệt cũng lẩm bẩm như tự xác nhận ký ức của mình.
"Bắc Đẩu Tinh? Ta chưa từng nghe đến. Nhưng mà... làng Thanh Long thì ta có biết một cái."
Lạc Thiên Kiệt bỗng giật mình, ho khan vài tiếng. "Lão có thể cho con xin chút nước được không? Cổ họng con khô rát quá."
"Không chê thì con hãy về nhà ta uống nước, cũng không xa đâu."
"Cảm ơn lão."
Thấy Lạc Thiên Kiệt đứng dậy khó khăn, ông lão và đứa cháu gái, tuy vẫn còn sợ hãi, nhưng vẫn chạy đến dìu hắn.
Nhà ông lão quả thực không xa, chỉ cần đi ra khỏi khu rừng là tới. Đó là một căn nhà nhỏ bằng đất sét, mái lợp lá, nằm giữa khu vườn xanh mướt với nhiều loại cây trồng kỳ lạ.
Lúc Lạc Thiên Kiệt tỉnh dậy đã lúc hoàng hôn, khi ra khỏi rừng thì trời đã chập tối.
Sau khi hỏi chuyện, Lạc Thiên Kiệt mới biết mình được Lê Gia Nghi phát hiện khi đang trôi dạt trên sông. Cô bé cùng ông nội là Lê Hùng đã kéo hắn vào bờ. Lúc đó, thấy hắn không còn mạch đập, hơi thở, nên họ tưởng hắn đã chết, định mang vào rừng chôn cất. Không ngờ giữa chừng hắn lại tỉnh lại.
"Ta là Lê Hùng, đây là cháu gái ta, Lê Gia Nghi. Ta là dược sư của vùng này, thỉnh thoảng lại đến các làng khác để chữa bệnh. Ta có biết một ngôi làng cách đây ba ngày đường tên là làng Thanh Long. Không biết có phải là nhà của con không?" Ông lão hỏi.
Nghe vậy, Lạc Thiên Kiệt cười buồn. Hắn biết rằng sự cố của đại trận truyền tống đã đưa hắn đến một nơi xa xôi nào đó, chứ không phải may mắn vẫn còn ở trên Bắc Đẩu Tinh, thậm chí gần làng Thanh Long quê hương của hắn.
Nếu chuyện đó thực sự xảy ra, chắc chắn Vạn Ấn Giáo hoặc Sa Thần Sứ đã dễ dàng tìm thấy hắn rồi, chứ không thể nào yên ắng như thế này được.
"Con nghĩ chỉ là trùng tên thôi ạ. Đất đai và khí hậu nơi này khác xa so với làng của con."
Quả thật, khí hậu ở làng Thanh Long quê hắn luôn ấm áp và khô ráo, ngập tràn ánh nắng mặt trời. Đất đai màu mỡ, rất thích hợp để trồng thanh long - đặc sản của làng. Còn nơi này, khí hậu lại khô và lạnh, nền đất cằn cỗi, cây cối kém xanh tốt.
"Con có dự định gì cho tương lai chưa?" Ông lão ân cần hỏi.
Lạc Thiên Kiệt nhìn lên bầu trời xa xăm, ánh mắt chất chứa nỗi niềm.
"Con cũng chưa biết... chắc là phải cố gắng tìm đường về nhà."
Nhưng sâu thẳm trong lòng, Lạc Thiên Kiệt hiểu rằng, với một phàm nhân như hắn, việc rời khỏi một tinh cầu để quay về Bắc Đẩu Tinh là điều bất khả thi. Trước mắt, hắn chỉ còn cách tìm kế mưu sinh ở vùng đất này.
"Hay là con ở lại đây một thời gian, phụ giúp ta làm việc, ta sẽ trả công cho con." Ông lão đề nghị.
"Lão không thắc mắc tại sao một đứa trẻ như con, lại trong tình trạng thoi thóp trôi dạt trên sông, mà lại dám nhận con ở lại?" Lạc Thiên Kiệt hỏi, giọng nói có chút tò mò.
"Bây giờ lão hỏi thì con có trả lời cho lão không?" Ông lão mỉm cười hiền từ.
Thấy Lạc Thiên Kiệt im lặng, ông lão lại nói:
"Nhà ta nghèo túng thế này, con muốn lừa gạt cũng không có gì mà lừa. Vả lại, lương tâm của ta không cho phép ta bỏ rơi một đứa trẻ như con. Khi nào con muốn về nhà thì cứ tùy ý mà đi."
Lạc Thiên Kiệt cảm nhận lời nói của ông lão trước hoàn toàn xuất phát từ tấm lòng, không hề có chút giả tạo hay là xúc động nhất thời. Hắn khẽ gật đầu.
"Nếu vậy thì con xin nhờ lão chăm sóc ạ. Đa tạ lão!"
Sự xuất hiện của Lạc Thiên Kiệt đã thổi một làn gió mới vào cuộc sống vốn êm đềm của hai ông cháu Lê Hùng. Căn nhà nhỏ bằng đất sét nay rộn ràng tiếng cười nói, không còn tĩnh lặng như trước.
Lạc Thiên Kiệt, với bản tính thông minh, nhanh nhẹn, đã nhanh chóng thích nghi với cuộc sống mới. Hắn phụ giúp ông lão Lê Hùng chăm sóc vườn thuốc, thu hái thảo dược, và học hỏi cách bào chế thuốc. Trước đây, hắn cũng thường xuyên phụ giúp dân làng Thanh Long trồng trọt, nên việc chân tay này hắn rất thành thạo.
Mỗi buổi sáng, Lạc Thiên Kiệt thức dậy cùng ông lão, ra vườn chăm sóc cây thuốc. Dưới sự hướng dẫn tận tình của ông, cậu học cách nhận biết các loại thảo dược, cách phân biệt công dụng của chúng, và cách thu hái, sơ chế để bảo quản dược tính tốt nhất.
Buổi chiều, hai ông cháu cùng nhau vào rừng sâu tìm kiếm những loại thảo dược quý hiếm. Lạc Thiên Kiệt, với thân thủ nhanh nhẹn, thường được giao nhiệm vụ leo trèo lên những vách đá cheo leo hay lặn xuống những dòng suối sâu để tìm kiếm những cây thuốc quý.
Buổi tối, bên ánh đèn dầu leo lét, ông lão Lê Hùng truyền dạy cho Lạc Thiên Kiệt những kiến thức y thuật của mình. Cậu bé chăm chú lắng nghe, ghi nhớ từng lời dạy của ông, đôi mắt sáng lấp lánh niềm say mê.
Lê Gia Nghi, cô cháu gái nhỏ của ông lão, ban đầu còn e dè với Lạc Thiên Kiệt, nhưng sau một thời gian tiếp xúc, cô bé đã dần quý mến hắn. Cô bé thường xuyên theo cậu ra vườn thuốc, cùng cậu chăm sóc cây cỏ, hay cùng cậu vào rừng hái thuốc.
Lê Gia Nghi vốn không có bạn bè đồng trang lứa, nên sự xuất hiện của Lạc Thiên Kiệt đã khiến cuộc sống của cô bé thêm phần náo nhiệt và đầy màu sắc.
Gia Nghi vô cùng thích thú khi nghe Lạc Thiên Kiệt kể chuyện, những câu chuyện của hắn mở ra một thế giới mới mẻ trước mắt cô bé. Hắn vẽ ra những hình ảnh sống động về những lần cùng tên mập Ngô Minh Mẫn đi rừng bày trò bắt heo, với Minh Mẫn làm mồi nhử, còn Lạc Thiên Kiệt như một mũi tên lao ra từ bóng tối.
Hắn kể về Linh Nhi, cô con gái của lão đánh cá, với đôi mắt sáng rực lửa khi hai người so tài, bất phân thắng bại.
Và rồi, hắn đưa cô bé đến với những câu chuyện về các vị thần tiên, những bóng hình lấp lánh ánh sáng, nhẹ nhàng lướt qua bầu trời, mang theo sức mạnh có thể lay chuyển cả núi sông.
Từ câu chuyện này, một ước mơ có thể tạo ra sự thần kỳ để phụ giúp ông nội, và để phiêu lưu cùng Thiên Kiệt đã len lỏi trong trái tim thơ ngây của Gia Nghi.
—-------
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, cây Niên Dạ Thảo mà Lạc Thiên Kiệt vun trồng vào ngày đầu tiên học nghề, giờ đây đã nở hoa. Điều đó nghĩa là, thoắt cái đã một năm trôi qua kể từ ngày hắn đặt chân đến vùng đất xa lạ này.
Một hôm, ông lão Lê Hùng nói với Lạc Thiên Kiệt
"Thiên Kiệt, sư phụ thấy Nghi có tư chất thông minh, lanh lợi, nên muốn đưa con bé đến Lục Lạc Thành để thử tìm kiếm cơ duyên tu hành. Con có muốn đi cùng không?"
Lạc Thiên Kiệt ngạc nhiên
"Cơ duyên tu hành? Sư phụ biết Nghi có thể tu luyện sao?"
"Ta cũng không chắc chắn, nhưng ta nghe nói ở Lục Lạc Thành sắp tổ chức Khải Linh Chiếu, là nơi kiểm tra tư chất tu luyện cho nhi đồng. Nếu Nghi có duyên với con đường tu hành, đó sẽ là cơ hội tốt để con bé đổi đời, không cần phải theo nghề dược sư nghèo túng của ta nữa."
Lạc Thiên Kiệt trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi khẽ gật đầu đồng ý. Trong lòng hắn dâng lên một niềm khao khát được bước chân ra khỏi vùng đất quen thuộc, khám phá thế giới rộng lớn ngoài kia. Kể từ ngày đến nơi này, hắn chỉ quanh quẩn cùng sư phụ đi qua các ngôi làng lân cận, bán thuốc, chữa bệnh kiếm sống qua ngày.
Có một lần, hắn đã tình cờ ghé qua làng Thanh Long của nơi đây. Dù biết rằng đây không phải là ngôi làng Thanh Long của quê hương mình, nhưng cái tên ấy vẫn khiến lòng hắn xao xuyến lạ thường.
Có lẽ vì nỗi nhớ quê da diết, hắn thường xuyên tìm đến nơi này, dần dà kết giao được với lũ trẻ trong làng. Mỗi lần đặt chân đến đây, hắn lại cảm thấy như được trở về một phần nào đó của quá khứ, dù chỉ là trong thoáng chốc.
Ba người thu dọn hành lý, lên đường đến Lục Lạc Thành. Trên đường đi, họ tình cờ gặp Trần đại phu, một vị lương y nổi tiếng ở Lục Lạc Thành. Ông đang trên đường trở về sau chuyến đi chữa bệnh cho một vị quan lão gia trong vùng.
Dược sư gặp đại phu, chuyện trò tâm đắc, bèn quyết định đồng hành cùng nhau.
"Ta nghe nói năm nay các đại gia tộc sẽ đích thân đến Khải Linh Chiếu để chọn lựa đệ tử. Sắp tới sẽ là một thời kỳ đặc sắc! Vị tiểu huynh đệ này có dự định gia nhập gia tộc nào không?" Trần đại phu cười hỏi, ánh mắt đầy hứng thú nhìn Lạc Thiên Kiệt.
Lạc Thiên Kiệt khẽ lắc đầu, trong lòng dâng lên một nỗi buồn man mác.
"Đa tạ Trần đại phu quan tâm, nhưng ta chỉ là phàm nhân, không có tư chất tu luyện."
"Tiếc thật! Nhưng tiểu huynh đệ đừng nản chí, trời không tuyệt đường người. Ha ha ha." Trần đại phu vỗ vai Lạc Thiên Kiệt, giọng nói đầy khích lệ.
Lê Hùng chen vào câu chuyện, phá tan bầu không khí ngượng ngùng bằng chủ đề khác.
"Ây dà, mãi nói chuyện, chúng ta đã đến Lục Lạc Thành rồi này!"
Trước mắt họ, Lục Lạc Thành hiện ra tựa một bức tranh thủy mặc khổng lồ, được điểm tô bởi nét bút tài hoa của bậc kỳ tài. Tường thành đồ sộ, xây bằng đá ong đen bóng, cao vút như muốn chạm tới tầng mây, ôm trọn lấy cả một vùng đất rộng lớn.
Trên đỉnh tường, những vọng gác uy nghi được dựng lên san sát, mái ngói âm dương phủ rêu phong, ẩn hiện dưới ánh mặt trời. Cổng thành chính là một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc, ba chữ "Lục Lạc Thành" được chạm trổ tinh xảo trên nền gỗ lim quý, sơn son thiếp vàng rực rỡ.
Bước qua cổng thành, Lạc Thiên Kiệt như lạc vào một thế giới khác. Đường phố lát gạch xanh, rộng thênh thang, hai bên là những dãy nhà mái ngói đỏ tươi, tường vôi trắng muốt, xen lẫn những lầu gác cao vút, chạm trổ công phu. Khung cảnh nơi đây nhộn nhịp, tấp nập người qua kẻ lại. Các hàng quán san sát, bày bán đủ loại mặt hàng, từ lụa là gấm vóc đến đồ gốm sứ, từ tranh chữ thư họa đến binh khí, trang sức.
Nhóm người Lạc Thiên Kiệt chia tay Trần đại phu để đến quán trọ mà ông đã giới thiệu. Đến nơi thì trời cũng đã sập tối, bọn họ quyết định nghỉ ngơi để ngày mai khám phá Lục Lạc Thành.
—-------
Đêm hôm đó, một bóng người quen thuộc đang quỳ gối trong một biệt thủ được canh gác cẩn mật, cúi đầu trước một thân ảnh mờ ảo phía sau rèm, người này chính là Trần đại phu.
"Bẩm Thượng thư đại nhân, thuộc hạ đã tìm thấy một hạt giống xuất sắc."
"Ồ, vậy sao? Lúc ở Tây Hỏa ta cũng nghe ngươi nói như thế." Giọng nữ yêu kiều mà lạnh lùng vang lên từ phía sau rèm.
"Thần đảm bảo, chuyến này ngài đến Nam Thổ sẽ không uổng công vô ích." Giọng Trần đại phu có chút run rẩy.
"Thôi được, ta biết rồi, ngươi lui đi. Ta sẽ có mặt ở Khải Linh Chiếu."
"Thuộc hạ đã rõ." Trần đại phu xoay người, biến mất vào màn đêm.
7
0
1 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
