Chương 5 - Lục Đạo Tiên Nhân
Quay trở lại lúc trước khi mai phục đám người Vạn Ấn Giáo.
"Tên nhãi kia, bậc tiền bối, lại còn là tiên nhân như ta khuyên bảo còn không biết lắng nghe à? Ta bảo ngươi ngoan ngoãn chịu trói đi, đừng cựa quậy vô ích."
Tên "tiên nhân" lên giọng dạy dỗ, ánh mắt đầy uy nghi.
Thấy tên này điên điên khùng khùng, Lạc Thiên Kiệt quyết định đóng kịch với hắn.
"Xin Đại tiên thứ lỗi, chỉ là ta đang nghĩ rằng ngài bây giờ đã trở thành tiên nhân rồi, sao lại nghe theo nhiệm vụ của một người thường chứ?" Lạc Thiên Kiệt khúm núm đáp trả.
"Ngươi nói cũng có lý. Vậy theo ngươi, bây giờ bổn tiên đã đắc đạo rồi thì nên làm gì?"
"Đương nhiên là phải rũ bỏ hết nhân quả khi ngài còn là phàm nhân, sau đó thành lập Tiên môn. Phải để thanh danh của Đại tiên vang khắp vạn giới, lưu truyền suốt cổ chí kim, người người đời đời cúng bái."
Lạc Thiên Kiệt giọng nói hào hứng, kết hợp múa máy chân tay, làm cho tên “tiên nhân” mở to mắt khoái chí.
"Ngươi thông minh. Bổn tiên cũng đã nghĩ tới chuyện này rồi, ta hỏi chỉ để thử thách ngươi thôi. Bổn tiên pháp danh Lục Đạo, sau này xây dựng Tiên môn sẽ mang tên Lục Đạo Luân Hồi Cứu Nhân Độ Thế Môn. Ngươi thấy sao?"
"Hay, rất hay. Không hổ là Đại tiên, chỉ mới nghe tên thôi đã khiến cho ta rất xúc động, tay chân run rẩy, không thể chờ đến ngày được bái nhập vào môn hạ của Đại tiên."
Lạc Thiên Kiệt cố giấu đi nụ cười mỉm nơi khóe miệng.
"Ha ha ha. Bổn tiên rất thích những kẻ có tầm nhìn, có thẩm mỹ như ngươi. Ta quyết định rồi, từ bây giờ ngươi sẽ là cánh tay phải của ta, phò tá bổn tiên xây dựng Tiên môn mạnh nhất xuyên suốt cổ chí kim. Ha ha ha!"
"Thuộc hạ đa tạ Đại tiên ban cơ duyên. Chỉ có điều…bây giờ ta đang bị nguyên soái cũ của ngài truy bắt. Làm sao có thể theo phò tá Đại tiên được bây giờ?"
"Thôi được rồi, cũng xem như một lần xóa hết nhân quả phàm trần, ta sẽ giúp ngươi xử lý những tên đó. Nếu thuận lợi, thì có thể thu phục bọn hắn vào dưới trướng."
Hắn vừa vuốt bộ râu không có thật, cất giọng uy quyền, tựa như đã định liệu trước mọi việc.
—-------
"Đại tiên, không phải ngài nói chỉ cần một chưởng là đủ đánh trọng thương hắn sao? Sao trông hắn vẫn khỏe thế này?" Lạc Thiên Kiệt hỏi với vẻ ngây thơ thỉnh giáo tên "Lục Đạo Tiên Nhân."
"Hừm, do bổn tiên vừa mới đắc đạo, tu vi chưa ổn định, nên nể tình hắn từng là nguyên soái mà bổn tiên có nương tay một chút thôi."
Tên kia chắp tay sau lưng, phong thái thực sự chuẩn mực của một tiên nhân.
Nghe thấy cuộc nói chuyện của hai tên đó, Phạm Bá Chí Cường không kiềm chế cơn giận, hắn nổi trận lôi đình, toàn thân tỏa ra thứ áp lực kinh người. Một cây rìu không biết từ đâu xuất hiện trong tay hắn, rồi hắn phóng nhanh về phía bộ đôi.
Dù trông to con như một con gấu, Phạm Bá Chí Cường vẫn rất cơ động, chỉ trong khoảnh khắc đã bổ rìu về phía "Lục Đạo Tiên Nhân." Âm thanh kim loại va đập vang lên, "Lục Đạo Tiên Nhân" đã dùng thanh đoản kiếm của mình đánh bật cú bổ đó.
"Chết tiệt! Tiểu Lục giờ đã trở thành vũ khí của Vô Ưu Hoa Viên, được nơi này cung cấp linh khí vô tận giúp hắn vượt qua một đại cảnh giới mà chiến đấu với ta!" Phạm Bá Chí Cường lầm bầm.
"Đại tiên đỉnh thật!"
Lời này là Lạc Thiên Kiệt khen thật tâm, hắn cũng bất ngờ vì Tiểu Lục phản được đòn của tên thủ lĩnh một cách nhẹ nhàng như vậy.
"Còn phải chờ tiểu tử ngươi khen ngợi sao? Đợi khi ta ổn định lại tu vi thì dọn dẹp đám này chỉ cần một cái nhấc tay."
Lục Đạo Tiên Nhân cười khẩy, giọng điệu đầy tự tin.
Sức chiến đấu của Tiểu Lục vượt xa suy đoán của Phạm Bá Chí Cường, khiến hắn trở nên điềm tĩnh ngay lập tức, khác hẳn với khoảnh khắc trước đó. Dường như tên này sử dụng cơn giận làm nguyên liệu cho sức mạnh của mình, khi tình huống thay đổi, hắn có thể ngay lập tức thích nghi. Quả là một đối thủ đáng sợ.
"Chúng bây nhanh chóng bao vây bắt tên nhãi con kia, tên này da thịt dày cứng, đừng lo hắn sẽ chết. Còn Tiểu Lục giao lại cho ta." Phạm Bá Chí Cường ra lệnh.
"Rõ!"
Sau khi phân công, cây rìu trong tay Phạm Bá Chí Cường hóa nhỏ đi ba phần so với lúc đầu. Hắn không tấn công trực diện nữa, mà giữ thế thủ, khiêu khích Tiểu Lục.
"Lục Đạo Tiên Nhân à? Ta thấy nên gọi là Lục Đục Tiên Nhân thì hay hơn. Tiểu Lục, dù ngươi có bán sống bán chết tu luyện công pháp khó nhai nhất trong đoàn chỉ vì nghe đồn đó là công pháp mạnh nhất, dù ngươi cược mạng sống tham gia đấu trường chỉ để lấy một thanh kiếm tốt, hay dù ngươi có rút cạn linh khí chỉ để đổi một viên đan dược tăng tu vi cỏn con, thì ngươi vẫn mãi dưới ta một bậc thôi, đừng ảo tưởng cái gì mà tiên nhân!"
Phạm Bá Chí Cường cười nhạt, giọng đầy khinh bỉ.
"Võ mồm tên này cũng thuộc hàng cao thủ, ai ở cấp bậc này cũng đều như hắn sao?" Lạc Thiên Kiệt thầm cảm khái.
Nhưng Tiểu Lục lúc này thực sự bị lời nói của tên đó kích động, đôi mắt hắn giật giật, tay siết chặt thanh đoản kiếm.
"CÂM MIỆNG!"
Tiểu Lục không kiềm chế được nữa, hắn hét toáng lên, cả người cuồn cuộn lôi điện rồi lao thẳng tới Phạm Bá Chí Cường. Tên nguyên soái vững chắc đỡ đòn tấn công như thiểm điện của tên cấp dưới.
Dù phòng thủ từng đợt tấn công ác liệt đó khiến hắn chật vật, nhưng mà miệng hắn lại nhếch lên thành một nụ cười nham hiểm.
"Chết tiệt! Đây là kế hoạch của hắn để tách Tiểu Lục ra xa khỏi ta."
Từng tên thuộc hạ còn lại lập tức tận dụng thời cơ lao vào bắt lấy Lạc Thiên Kiệt. Nhờ sự nhỏ nhắn của cơ thể và thi triển lực lượng Thần Ấn chữ “Không” mỗi khi có người tiến đến gần, Lạc Thiên Kiệt xoay sở né tránh.
Tuy nhiên, đây không phải là một cách hay, thể lực của hắn sẽ mau chóng cạn kiệt. Hắn cần phải đánh cược một lần dùng hết linh khí của Huyễn Linh Chung để mở rộng tối đa phạm vi thi triển Thần Ấn.
Ở phía bên kia, trận chiến vẫn diễn ra vô cùng ác liệt. Tốc độ nhanh vượt qua năng lực quan sát của Lạc Thiên Kiệt. Tuy nhiên, Phạm Bá Chí Cường vẫn phòng thủ hoàn hảo, chưa hề bị một vết thương nào. Tiểu Lục vẫn là người chủ động tấn công, nguồn linh khí dồi dào làm cho mỗi đòn hắn tung ra đều mạnh hơn đòn trước.
"Tại sao chứ? Tuổi ngươi nhỏ hơn ta đến nửa thế kỷ, tại sao ngươi được làm thủ lĩnh, còn ta mãi là một tên lính quèn? Vì ngươi có xuất thân tốt hơn ta sao? Hay vì ngươi thiên phú mạnh hơn ta? Tại sao lại nói tu hành chú trọng nhân quả, không chú trọng thiên phú? Những thứ ta đánh đổi, ta hiến tế còn không bằng tên nhãi ranh như ngươi sao? Cổ nhân truyền dạy câu này để an ủi hay lừa gạt hậu bối?"
Từng câu hỏi được Tiểu Lục đặt ra cho Nguyên soái của hắn. Không biết hắn tìm kiếm một đáp án hay chỉ để giải tỏa nỗi lòng.
"Tu hành... chính là chú trọng nhân quả. Sai lầm của ngươi chính là gieo mầm móng của sự ghen tỵ, để rồi gặt hái quả đắng. Tu hành không chỉ là tu thần thông, lực lượng," Phạm Bá Chí Cường đáp trả.
"Lắm lời! Tuy nhiên, ta đã không còn là Tiểu Lục phế vật của ngày hôm qua. Ta là Tiên!" Tiểu Lục hét lên, vẻ mặt đầy kiêu ngạo điên cuồng.
Những luồng lôi điện xung quanh Tiểu Lục bắt đầu hội tụ lại, tập trung vào thanh đoản kiếm của hắn. Sắc xanh của lôi điện dần biến đổi, ánh sáng rực rỡ trở thành tử kim lôi điện, tạo nên sức mạnh vô song. Tử kim lôi điện phát ra tiếng nổ long trời lở đất, nhanh chóng mờ đi rồi tiến thẳng vào Phạm Bá Chí Cường theo đòn tấn công của Tiểu Lục.
"Giếttttt!"
Đòn tấn công bất ngờ và mạnh mẽ này làm cho Phạm Bá Chí Cường bị đánh bay, thân hình đập mạnh vào vách đá, máu tươi từ miệng phun ra nhuộm đỏ mặt đất. Tiểu Lục sau đòn vừa rồi cũng kiệt sức mà rơi xuống đất, sắc mặt hắn nhợt nhạt, nhưng sự thỏa mãn cùng nụ cười điên cuồng khiến hắn trông như một kẻ chiến thắng.
Ánh mắt của Phạm Bá Chí Cường vẫn sáng suốt, cho thấy hắn đang vô cùng bình tĩnh. Hắn liếc nhìn về phía Lạc Thiên Kiệt, nhận ra tên tiểu tử này định làm gì đó. Không chần chừ, hắn rút ra một chiếc chuông nhỏ màu vàng, rung lên rồi kết ấn.
Khi Lạc Thiên Kiệt dự định dồn toàn bộ sức mạnh để mở rộng phạm vi phong ấn, bỗng nhiên Huyễn Linh Chung vốn treo lơ lửng trên Thần Ấn của hắn đã biến mất. Hắn không còn chút linh khí nào để thi triển lực lượng chữ “Không” nữa.
Phạm Bá Chí Cường đã quyết định xóa bỏ Huyễn Linh Chung đi, chuông này đã không khống chế được Thần Ấn, mà còn cung cấp linh khí cho Lạc Thiên Kiệt thi triển Thần Ấn, vậy thì không cần phải giữ lại nó làm gì.
Ngay lập tức, một tên thuộc hạ lao tới dễ dàng tóm gọn Lạc Thiên Kiệt.
Ván cược này hắn đã thất bại.
“Kết trận!”
Sau khi bắt được mục tiêu quan trọng, đám thuộc hạ bay tới xung quanh Tiểu Lục, nhanh chóng tạo thành một trận pháp màu đỏ rực.
“Vạn Ấn Tiểu Khốn Trận!”
Từng luồng linh khí đỏ rực từ trận pháp quấn lấy Tiểu Lục, hắn cố gắng đánh trả bằng lôi điện màu tím nhưng không thành công. Tiếng nổ ầm ầm vang lên, nhưng trận pháp vẫn vững chãi không hề suy chuyển. Sau đó, từng khối linh khí đỏ kết tinh lại thành năm sợi dây trói chặt tứ chi và cổ Tiểu Lục.
Tiểu Lục hét lớn, huy động linh khí của Vô Ưu Hoa Viên vào người mình.
Hắn đứng đó, đôi tay run rẩy, ánh mắt đảo loạn như không còn nhận thức được xung quanh. Nước bọt trào ra từ khóe miệng, chảy dài xuống cằm, không ngừng nghỉ. Hắn không còn khả năng kiểm soát cơ thể, từng cơn co giật nhẹ làm thân hình hắn rung lên bần bật. Tiếng thở gấp gáp, đứt quãng, như thể hắn đang cố gắng hít thở trong cơn hoảng loạn. Đôi môi hắn mấp máy, phát ra những âm thanh vô nghĩa, lẫn lộn giữa tiếng gào thét và tiếng rên rỉ. Tóc hắn rối bù, dính đầy mồ hôi và bụi bẩn, tạo nên một hình ảnh kinh hoàng.
Hắn như một con thú bị dồn vào đường cùng, không còn là con người nữa.
“Tiểu Lục, chịu đau một lúc,” Phạm Bá Chí Cường lầm bầm.
Cây rìu trong tay hắn trở lại kích thước ban đầu, ánh sáng rực rỡ như mặt trời. Với một tiếng hô lớn, hắn bổ rìu xuống, linh khí hội tụ thành hình một con gấu vàng khổng lồ lao thẳng về phía Tiểu Lục.
Va chạm xảy ra làm rung chuyển không khí xung quanh. Gió mạnh như muốn thổi bay thân hình gầy gò của Lạc Thiên Kiệt.
Khi bụi mù tan đi, trận pháp tan rã, chỉ còn lại thân hình rách rưới và đẫm máu của Tiểu Lục nằm trên mặt đất, không rõ sống chết.
Hai tên đồng bọn nhanh chóng nhảy đến đỡ Tiểu Lục dậy, dường như hắn chỉ bất tỉnh. Sau khi thu dọn hiện trường, Phạm Bá Chí Cường tiến tới đứng trước mặt Lạc Thiên Kiệt, giọng nói lạnh lùng:
“Cuộc đời bổn soái chưa bao giờ nghĩ rằng phải tốn nhiều công sức như thế này chỉ để bắt một tên nhãi con như ngươi. Cho dù ngày mai ngươi có chết, xuống suối vàng cũng đủ để tự hào rồi.”
Lạc Thiên Kiệt trừng mắt nhìn kẻ thù, không nói một lời. Hắn biết rằng tình thế đã vượt quá tầm kiểm soát của mình, chỉ có thể trông chờ vào vận may.
Phạm Bá Chí Cường bước đến gần Tiểu Lục, vẫn đang bất tỉnh và được đám thuộc hạ cõng đi.
“Tiểu Lục à Tiểu Lục, hơn chục năm gần đây bổn soái chỉ cùng các ngươi đi làm nhiệm vụ, đã lâu rồi chưa từng uống rượu với nhau. Chuyến này trở về, ta sẽ xin nghỉ phép, cùng các ngươi uống rượu bảy ngày bảy đêm.”
Sau khi thu xếp nghỉ ngơi, trị thương và hồi phục một phần linh khí, đám người Vạn Ấn Giáo nhanh chóng rời khỏi Vô Ưu Hoa Viên. Nhưng khi cả đám vừa ra khỏi con đường hoa dương xỉ, cơ thể Tiểu Lục phát ra dị tượng.
Tóc hắn bạc phơ đi, chân tay khô héo lại, khuôn mặt dần nhăn nheo thiếu sức sống như một phàm nhân cao tuổi.
“Chết tiệt, đây là nhân quả mà hắn phải chịu khi sử dụng lực lượng của Vô Ưu Hoa Viên quá nhiều!” Phạm Bá Chí Cường nhăn mặt nói.
“Ồ, vậy là các ngươi đã tiến vào Vô Ưu Hoa Viên mà vẫn an toàn trở ra sao? Cũng gọi là có thực lực đấy!” Một giọng nói châm chọc phát ra từ xa.
Phạm Bá Chí Cường mở to mắt, ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía trước.
Khung cảnh mà hắn lo sợ suốt ba ngày nay cuối cùng đã xuất hiện. Trước mặt hắn là ba vị Sa Thần Sứ, Mộc Thần Sứ, Liên Hoa Thần Sứ, cùng mười vị Hộ Pháp đang bày sẵn thế trận chờ đón.
Lạc Thiên Kiệt thấy cảnh này liền nở nụ cười của kẻ chiến thắng.
“Thiên Kiệt tiểu tử, ngươi vất vả rồi. Chúng ta đã nhận được lời nhắn của ngươi.” Sa Thần Sứ mỉm cười nói với Lạc Thiên Kiệt.
Phạm Bá Chí Cường gầm lên:
“Lời nhắn? Bằng cách nào?”
Hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, rồi nhìn vào Tiểu Lục giờ đã già khú, đang bất tỉnh.
“Ngươi sử dụng pháp cụ Khí Tức Liên Lạc của Tiểu Lục? Nhưng ngươi phải có khí tức của người nhận thì mới có thể gửi đi thông điệp, ta đã lục soát trên người của ngươi làm gì có đồ vật nào như thế?”
“Ngọc bội tỳ hưu xu cát tị hung mà ta tặng cho Thiên Kiệt không phải là thứ mà ngươi có thể nhìn thấy. Nó đã nhận định ngươi là mối nguy hiểm, nên tự trốn trong một không gian riêng, chỉ khi Thiên Kiệt cần nó mới xuất hiện. Còn bây giờ thì ngoan ngoãn chịu trói đi, nếu còn muốn giữ mạng.”
Sa Thần Sứ cười nhạt nói, tay chỉ về phía Phạm Bá Chí Cường với những mũi giáo cát bay xung quanh, như thể đã có quyền định đoạt số phận của hắn.
8
0
1 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
