ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3 - Trốn Thoát

Lúc này đã là rạng sáng, ánh bình minh le lói phía chân trời, chiếu qua những tán cây rậm rạp của cánh rừng hoang vu. Bọn người của Vạn Ấn Giáo sau khi chạy thoát đã dừng lại tại đây để dưỡng sức.

Phạm Bá Chí Cường, tên cầm đầu, ngồi dựa vào một gốc cây lớn, mặt lộ vẻ mệt mỏi nhưng vẫn đầy cảnh giác. Lần này tuy hắn thành công bắt được mục tiêu, nhưng cũng chỉ là suýt soát trên gang tấc.

Nếu như vị kia đoán sai Thần Ấn của Lạc Thiên Kiệt không phải là lực lượng không gian, hoặc nếu có thêm một vị Thần Sứ cao cấp khác xuất hiện, thì có lẽ hắn đã phải chôn thân nơi đất khách rồi.

Lạc Thiên Kiệt, vừa mới tỉnh dậy, ngồi bệt dưới đất, mặt mày nhăn nhó vì đói. Hắn nhìn về phía Phạm Bá Chí Cường, giọng yếu ớt nhưng vẫn đầy mỉa mai:

“Đại ca à, huynh có đồ ăn không? Tiểu đệ sắp chết đói rồi. Đại ca bắt sống tiểu đệ thì không thể để ta chết ở đây chứ đúng không?”

Phạm Bá Chí Cường liếc nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng:

“Tên khốn nhà ngươi, có biết làm bổn soái tốn bao nhiêu công sức để ‘mời’ không hả?”

Lạc Thiên Kiệt giả vờ ngây thơ, lắc đầu:

“Tiểu đệ không biết. Đại ca chỉ giáo.”

Phạm Bá Chí Cường hầm hầm:

“Bổn soái mất tận một năm, và chết mất một đội 6 người, chỉ để tìm được cái làng rách của các ngươi. Rồi thằng khốn này, ngươi uống nước chi nhiều vậy hả? Ngươi vét sạch hết số lượng Huyễn Linh Chung Dược ta mang theo để pha vào nước, rồi uống cạn cả lượng dược ta mang theo dự phòng. Ngươi có biết dược này quý như nào không hả? Có biết dùng tiền không mua được không hả?”

Lạc Thiên Kiệt suy nghĩ một chút, rồi bỗng nhiên vỗ tay.

“A, thì ra nước mưa dạo gần đây ngon ngọt như vậy là nhờ đại ca pha thêm thuốc thần kỳ vào! Nước ngon, uống mãi không chán! Nhưng nó cũng là thứ tạo thành cái chuông lủng lẳng phía trên Thần Ấn của ta đúng không?”

Phạm Bá Chí Cường trợn mắt.

“Huyễn Linh Chung Dược vốn không mùi không vị, nhãi con ngươi thấy ngon ngọt như nào? Bổn soái đoán rằng trong cơ thể ngươi bây giờ còn đủ linh khí tạo thêm mười cái chuông nữa đó. Khi trở về, ta nhất định phải nhờ Thái Thượng Trưởng Lão rút ra hết lượng linh khí đó, để tái tạo thành thuốc mới. Để lại trong người của ngươi quá uổng phí.”

Lạc Thiên Kiệt cười khẩy.

“Ồ, ra vậy! Nhưng mà đại ca còn lọ thuốc nào không, pha với nước cho tiểu đệ uống trừ cơm cũng được. Rồi sau đó về nhà đại ca rút ra một lần luôn.”

Phạm Bá Chí Cường tức giận, giơ tay định đánh.

“Còn cái mã cha nhà ngươi. Câm mồm!”

Nhưng rồi hắn lại hạ tay xuống, thở dài đầy bực tức. Đường để trở về Vạn Ấn Giáo còn xa xôi, hắn sợ lỡ tay đánh chết tên trẻ con này, thì một trăm cái mạng của hắn cũng đền không đủ.

Hắn quay sang nhìn đám thuộc hạ đang ngồi nghỉ ngơi, ra lệnh:

“Các ngươi, đi kiếm chút đồ ăn về đây. Đừng để tên này chết đói trước khi về đến Thánh Địa.”

Đám thuộc hạ nhanh chóng phân tán đi tìm kiếm. Lạc Thiên Kiệt nhìn theo, rồi quay lại cười với Phạm Bá Chí Cường:

“Đại ca thật là tốt bụng. Tiểu đệ cảm kích lắm.”

Phạm Bá Chí Cường lườm hắn một cái, không thèm trả lời. Hắn biết rõ Lạc Thiên Kiệt chỉ là một đứa trẻ, nhưng không phải là kẻ dễ đối phó. Dù bị khống chế bởi Huyễn Linh Chung, nhưng hắn vẫn tỏ ra vô cùng tỉnh táo và ranh mãnh. Kẻ mang Biệt cấp Thần Ấn, thì dù là trẻ con sơ sinh cũng không hề tầm thường.

Điều này khiến Phạm Bá Chí Cường cảm thấy bất an, nhưng hắn không thể làm gì hơn lúc này.

Một lúc sau, đám thuộc hạ trở về với vài con thỏ rừng và một ít trái cây. Lạc Thiên Kiệt ngay lập tức chộp lấy một quả táo, cắn một miếng lớn, rồi cười toe toét.

“Cảm ơn đại ca! Đồ ăn ngon quá!”

Phạm Bá Chí Cường lắc đầu, không thèm để ý đến hắn nữa. Hắn ngồi xuống, bắt đầu suy tính kế hoạch tiếp theo. Đường về Vạn Ấn Giáo còn dài, và hắn biết rằng, ba vị Thần Sứ kia chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha. Hắn vẫn còn ở trong địa bàn của địch, vậy nên phải thật cẩn thận, nếu không, mọi công sức sẽ đổ sông đổ bể.

Hiện tại hắn cần hồi phục về trạng thái đỉnh phong. Bên cạnh đó, còn phải thu thập đủ nguyên vật liệu để xây dựng đại trận không gian dịch chuyển về Thánh Địa. Chuyến đi đến khu vực Bắc Đẩu Tinh và tìm được làng Thanh Long đã hao tổn tài nguyên của hắn nhiều hơn dự tính.

Trong lúc Phạm Bá Chí Cường trầm ngâm suy tính việc trốn thoát, Lạc Thiên Kiệt vẫn tiếp tục ăn uống ngon lành, như thể chuyện bị bắt cóc chẳng hề ảnh hưởng đến hắn. Nhưng sâu trong đáy mắt, một tia lóe sáng lạ thường thoáng qua. Hắn biết rằng, mình không thể mãi ở trong tình thế bị động này. Giống như Phạm Bá Chí Cường, hắn cũng cần phải tìm cách trốn thoát, dù có phải trả giá đắt. Nếu đợi tới khi tên kia đưa về địa bàn, thì sống chết không còn do bản thân Thiên Kiệt hắn định đoạt nữa.

Ba ngày sau, đám thuộc hạ của Phạm Bá Chí Cường vẫn cật lực đi tìm nguyên liệu xây dựng trận. Cả nhóm đã thu thập được gần như đủ thứ cần thiết, chỉ còn thiếu hai thứ quan trọng nhất: Huyền Ngọc Thạch và Linh Huyết Thảo. Cả hai đều có thể tìm được trong khu rừng này, nhưng không hề dễ dàng. Huyền Ngọc Thạch nằm sâu dưới một lớp đá cứng mà đám thuộc hạ không thể phá nổi, còn Linh Huyết Thảo thì được canh giữ bởi một con yêu xà hung dữ, sức mạnh vượt xa khả năng của chúng. Chỉ có Phạm Bá Chí Cường, với thực lực của một thủ lĩnh, mới có thể giải quyết được hai vấn đề này.

Trong khi đó, Lạc Thiên Kiệt vẫn ung dung như chẳng có chuyện gì xảy ra. Hắn ăn uống no nê, nằm dựa vào gốc cây nghỉ ngơi, thậm chí còn tìm một cành cây nhỏ, chuốt nhọn rồi xỉa răng. Trông hắn thư giãn và sảng khoái, như thể đang trong kỳ nghỉ dưỡng.

Phạm Bá Chí Cường, sau khi kiểm tra tình hình với đám thuộc hạ, cảm thấy vô cùng phân vân. Hắn không tự tin để đám thuộc hạ trông chừng Lạc Thiên Kiệt. Chỉ có tự mình giám sát tên này, hắn mới có thể tạm thời yên tâm. Nhưng mỗi giây ở đây là mỗi giây nguy hiểm. Hắn bắt buộc phải lấy được Huyền Ngọc Thạch và Linh Huyết Thảo để nhanh chóng trở về Thánh Địa.

Cuối cùng, hắn quyết định đánh ngất Lạc Thiên Kiệt đang nằm ngâm nga bài ca Thanh Long. Hắn nghĩ rằng, việc đánh ngất tên này, cộng với Huyễn Linh Chung đã phong ấn, ngăn cách hắn sử dụng Thần Ấn, là đủ để đảm bảo an toàn trong thời gian ngắn.

Hắn còn cẩn thận tạo một vòng năng lượng xung quanh để giam giữ Lạc Thiên Kiệt, mặc dù biết rõ tên tù nhân trẻ con này không có cách nào vùng vẫy được. Nhưng kinh nghiệm nhắc nhở hắn phải đặt sự cẩn trọng lên cao nhất.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Phạm Bá Chí Cường dẫn theo một nhóm thuộc hạ vào rừng, để lại một nhóm khác trông chừng Lạc Thiên Kiệt. Hắn tin rằng, mọi thứ sẽ ổn thỏa

Đầu tiên, bọn chúng tìm đến nơi chứa Huyền Ngọc Thạch. Đó là một khu vực đá cứng, nằm sâu dưới lòng đất. Phạm Bá Chí Cường đứng trước lớp đá, ánh mắt lóe lên một tia quyết đoán. Hắn vung chiếc rìu lên, một luồng khí lực kinh thiên động địa bắn thẳng vào lớp đá. Tiếng nổ vang lên, lớp đá vỡ tan, lộ ra một viên đá màu đen tuyền, phát ra ánh sáng huyền ảo. Huyền Ngọc Thạch đã nằm trong tay hắn.

Tiếp theo, họ tìm đến nơi canh giữ Linh Huyết Thảo. Đó là một đầm lầy âm u, không khí nặng nề và đầy nguy hiểm. Con yêu xà khổng lồ, thân hình dài hàng chục trượng, đang cuộn mình quanh một bụi cây nhỏ, trên đó mọc lên những bông hoa đỏ thẫm - chính là Linh Huyết Thảo.

Phạm Bá Chí Cường không chần chừ. Hắn ra hiệu cho đám thuộc hạ bao vây con yêu xà, còn bản thân thì lao thẳng vào tấn công. Chiếc rìu trong tay hắn vung lên, từng nhát chém đều mang theo sức mạnh hủy diệt. Con yêu xà gầm lên đầy phẫn nộ, nhưng trước sức mạnh của Phạm Bá Chí Cường, nó dần bị đẩy vào thế yếu. Sau một hồi giao chiến kịch liệt, con yêu xà gục ngã, và Phạm Bá Chí Cường đã thu được Linh Huyết Thảo.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng mọi chuyện đã ổn. Nhưng khi trở về nơi cắm trại, bầu trời của hắn dường như sụp đổ.

Đám thuộc hạ để lại trông chừng đều đang bất tỉnh, nằm la liệt trên đất. Còn Lạc Thiên Kiệt, kẻ tù nhân quan trọng hơn tính mạng của hắn, đã biến mất không một dấu vết.

Phạm Bá Chí Cường giận dữ quát lên:

“Bọn vô dụng! Ta chém hết dòng họ các ngươi!”

----------

Trong khi đó, Lạc Thiên Kiệt - kẻ khiến nhiều người nhớ mong - đang chạy băng băng trong rừng, hồi tưởng lại tình huống trốn thoát đầy kịch tính vừa rồi. Hắn không khỏi mỉm cười khi nghĩ về sự ngây thơ của Phạm Bá Chí Cường và đám thuộc hạ.

Lúc Phạm Bá Chí Cường tiến đến đánh ngất hắn, tên to con đó đã không dám dùng lực quá mạnh, vì sợ lỡ tay đánh chết Lạc Thiên Kiệt. Nhưng đó chính là sai lầm lớn nhất của hắn. Mặc dù cơ thể của Lạc Thiên Kiệt trông ốm yếu, nhìn vào có cảm giác như có thể gãy bất cứ lúc nào, nhưng thực chất, xương - gân - thịt của hắn đều vô cùng cứng cáp. Năm lên bốn tuổi, hắn đã có thể đấu tay đôi với một con heo rừng mà không hề hấn gì.

Lạc Thiên Kiệt chỉ giả vờ ngất sau cú đánh đó.

Đợi bọn người Phạm Bá Chí Cường đi xa, hắn ở bên trong rào năng lượng đột nhiên la hét lên một cách điên loạn. Cơ thể hắn quằn quại như bị tẩu hỏa nhập ma. Đám thuộc hạ xung quanh bối rối không biết làm gì, nhưng cũng không dám mở rào chắn tùy tiện. Sau đó, cơ thể của Lạc Thiên Kiệt căng cứng ra, hắn cũng im bặt, mặt mũi thì tái mét. Ai nhìn vào cũng tưởng hắn đã chết tươi rồi.

Đến tận lúc này, bọn thuộc hạ mới tá hỏa, cùng nhau mở rào chắn.

Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên:

Không

Tất cả bọn chúng đều cứng đơ như tượng. Cảm giác này thật quá quen thuộc, chỉ vừa mấy ngày trước, cả bọn đã bị bất ngờ vì chiêu thức này của Lạc Thiên Kiệt. Không ngờ chỉ ít ngày sau, bọn chúng lại dính lại một lần nữa.

Lạc Thiên Kiệt vốn đang “chết tươi” lại ngồi dậy nhưng chưa có chuyện gì xảy ra, phủi phủi bụi dính trên quần đùi của hắn. Rồi nhìn ngó nghiêng xung quanh.

Lạc Thiên Kiệt không chắc năng lực của mình duy trì được bao lâu, hắn cần đánh ngất mấy tên này, để đến khi hết tác dụng của chiêu đông cứng, thì bọn chúng cũng không đuổi theo được. Chỉ như vậy thì hắn mới có cơ hội trốn thoát.

Nhưng đám người tu luyện này ai cũng có da thịt dày cứng như sắt. Đánh vào bọn chúng còn khiến Lạc Thiên Kiệt đau ê ẩm cả tay.

Đột nhiên, tên tiểu lưu manh này nảy ra một ý. Hắn lấy một thanh kiếm của đám thuộc hạ, nghĩ rằng đao kiếm người tu hành chắc phải chém được người tu hành.

Nghĩ tới là làm liền. Lạc Thiên Kiệt thử chém hết sức vào tay của một tên, quả nhiên đã gây ra một vết thương nhỏ. Nhưng như vậy thì vẫn chưa đủ.

Tiểu ác ôn lại nghĩ ra cách khác. Hắn dùng kiếm chém vào động mạch cổ của bọn cạn phước này. Nếu bọn chúng mất nhiều máu thì chắc sẽ ngất đi. Hắn nghĩ rằng đám người này tu hành thì sẽ không chết vì mất bấy nhiêu máu đâu, nhưng mà nếu chết được một hay hai tên thì càng tốt.

Nhìn vào đám thợ săn trở thành kẻ bị hại, Lạc Thiên Kiệt nhếch mép cười nói:

“Xin mấy huynh thứ lỗi. Tiểu đệ vốn không thích đấu đá, là tình cảnh ép buộc. Đa tạ các huynh đã chăm lo bữa ăn tiểu đệ mấy ngày qua. Thịt thỏ ngon lắm, hi vọng không gặp lại mấy huynh.”

Sau khi ngắt kết nối động mạch máu cổ của năm tên thuộc hạ này, Lạc Thiên Kiệt giữ lại thanh kiếm để phòng thân, rồi tức tốc chạy trốn, không quên mang theo cái đùi thỏ còn sót lại.

Nói về việc tại sao Lạc Thiên Kiệt có thể sử dụng lực lượng của Thần Ấn, chính bản thân hắn cũng không rõ. Mặc dù lúc nào tên to con Phạm Bá Chí Cường cũng bô bô cái miệng rằng Huyễn Linh Chung kỳ diệu gì đó, ngăn cách tuyệt đối Thần Ấn với cơ thể, trừ phi hắn cho phép, nếu không sẽ không có cách nào điều động năng lực của Thần Ấn được.

Tuy nhiên, Lạc Thiên Kiệt lại không cảm thấy vậy. Mặc dù đúng là chiếc chuông lạ làm hắn cảm giác cơ thể xa vời với Thần Ấn, thậm chí nhẫn gỗ chữ Lạc cũng không thể nào tương tác được với Thần Ấn nữa.

Nhưng Lạc Thiên Kiệt lại mơ hồ thấy rằng một tầng khác bên trong hắn vẫn còn liên kết sâu xa với Thần Ấn, và hắn đã sử dụng tầng liên kết này để thi triển lực lượng chữ “Không”.

Còn tài nguyên ở đâu để cho hắn sử dụng năng lực lâu dài mà không bị ngất đi giống lần trước, chính là nhờ Huyễn Linh Chung lúc nào cũng cung cấp linh khí vào Thần Ấn. Vốn linh khí này được dùng để duy trì sự ngăn cách Thần Ấn với cơ thể, nhưng bây giờ lại là nguồn lực dồi dào cho hắn phát huy sức mạnh.

Lạc Thiên Kiệt tiếp tục chạy qua những tán cây rậm rạp, thanh kiếm trong tay hắn lấp lánh dưới ánh bình minh. Hắn biết rằng, mình không thể dừng lại. Phạm Bá Chí Cường và đám thuộc hạ chắc chắn sẽ không từ bỏ việc truy đuổi. Hắn cần phải tìm được sự giúp đỡ, hoặc ít nhất là một nơi an toàn để ẩn náu.

Trong lòng hắn, một kế hoạch dần hình thành. Nhưng trước mắt, hắn cần phải sống sót qua ngày hôm nay

6

0

1 tuần trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.