ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2 - Vạn Ấn Giáo

Gió lạnh thổi qua ngọn đồi, mang theo mùi máu tanh nồng và khí tức hỗn loạn. Đám người Vạn Ấn Giáo đứng sừng sững, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hai vị Thần Sứ.

Tên cầm đầu, mang trong tay chiếc rìu lớn, khí thế ngút trời. Hắn cười nhạt, giọng đầy mỉa mai:

"Hai vị Thần Sứ, tại hạ Phạm Bá Chí Cường, phụng mệnh Chưởng Giáo đến đây không phải để gây chiến. Chỉ là nhân vật cao tầng của bổn giáo đã nhìn thấu thiên cơ, biết rằng tại nơi này sẽ xuất hiện Thần Ấn cấp cao. Vì vậy, chúng ta chỉ muốn mời vị chủ nhân của Thần Ấn đó về bổn giáo làm khách quý."

Sa Thần Sứ, đôi mắt sắc lạnh như dao, khẽ nhíu mày. Hắn không trả lời, chỉ đưa tay lên, từng hạt cát xung quanh bắt đầu bay lơ lửng, tạo thành một màn sương mờ ảo. Mộc Thần Sứ, tay cầm một cành cây khô, khẽ lắc đầu:

"Các ngươi đừng mơ tưởng. Thần Ấn không phải thứ các ngươi có thể đoạt được."

Phạm Bá Chí Cường cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp không gian:

"Hai vị Thần Sứ, các ngươi đừng quên, bên ta người đông thế mạnh. Còn các ngươi, chẳng phải còn lo bảo vệ dân làng sao, không thể toàn lực chiến đấu. Đừng tự chuốc lấy thất bại!"

Nói rồi, hắn vung rìu lên, một luồng khí lực kinh thiên động địa bắn thẳng về phía hai vị Thần Sứ. Sa Thần Sứ nhanh như chớp, đưa tay lên, từng hạt cát kết thành một bức tường dày, ngăn cản đòn tấn công. Mộc Thần Sứ cũng không chậm trễ, cành cây trong tay hóa thành một dải lụa xanh kết từ hàng triệu chiếc lá, quấn lấy chiếc rìu của Phạm Bá Chí Cường, kéo lệch hướng đòn đánh.

Hai bên giao chiến kịch liệt, chiêu thức liên tiếp được tung ra. Sa Thần Sứ điều khiển cát, tạo thành những mũi tên sắc bén bắn về phía đám người Vạn Ấn Giáo. Mộc Thần Sứ thì dùng sức mạnh của cây cối, từ mặt đất mọc lên những dây leo dày đặc, quấn lấy chân đối thủ.

Tuy nhiên, đám người Vạn Ấn Giáo không hề nao núng. Phạm Bá Chí Cường càng đánh càng hăng, chiếc rìu trong tay hắn như có linh hồn, mỗi nhát chém đều mang theo sức mạnh hủy diệt.

Trong lúc hỗn loạn, Lạc Thiên Kiệt vẫn đứng im, đôi mắt nhắm nghiền, toàn thân run rẩy. Chiếc nhẫn gỗ trên tay hắn liên tục phát ra ánh sáng đa sắc màu, như một ngọn lửa nhỏ đang thiêu đốt từng tế bào trong cơ thể hắn. Quá trình này chỉ có mình hắn cảm nhận được. Thần Ấn trong người hắn đang thức tỉnh, từng đường nét dần hiện rõ, như một bức tranh được vẽ từ từ trên nền giấy trắng.

Dần dần, hình ảnh của Thần Ấn hiện rõ, đó là chữ "Không".

Lạc Thiên Kiệt không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn cảm thấy một sức ép khủng khiếp đang đè nặng lên tâm trí. Đột nhiên, trong vô thức, hắn thốt lên một tiếng:

"Không"

Ngay lập tức, không gian xung quanh như đóng băng. Đám người Vạn Ấn Giáo đang lao về phía trước bỗng dừng lại, như bị một lực vô hình trói chặt. Phạm Bá Chí Cường cũng không ngoại lệ, hắn giữ nguyên tư thế vung rìu, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Hai vị Thần Sứ không bỏ lỡ cơ hội. Sa Thần Sứ vung tay, từng hạt cát kết thành một cơn bão cát, cuốn lấy đám người Vạn Ấn Giáo. Mộc Thần Sứ thì điều khiển những dây leo, siết chặt lấy cổ từng tên địch. Tiếng kêu thảm thiết vang lên, nhưng không ai có thể cử động được.

Lạc Thiên Kiệt lại không thể chịu đựng được sức mạnh này. Hắn cảm thấy như toàn bộ sức sống trong cơ thể đang bị rút cạn. Mặt hắn nhăn lại, toàn thân run rẩy, rồi đột nhiên khụy xuống đất. Sa Thần Sứ nhanh chóng bay đến, đỡ lấy hắn, ánh mắt đầy lo lắng.

Phạm Bá Chí Cường, lúc này vẫn đang bị giam cầm, cười lớn:

"Hay lắm! Thần Ấn của tiểu tử này quả nhiên là sức mạnh không gian! Haha, chúng ta đã tìm được bảo bối!"

Sa Thần Sứ và Mộc Thần Sứ nhìn nhau, ánh mắt đầy kinh ngạc. Họ biết rằng Thần Ấn liên quan đến sức mạnh không gian là cực kỳ hiếm có, đây lại là Biệt cấp Thần Ấn lực lượng không gian, thậm chí trên toàn Bắc Đẩu Tinh, có lẽ Lạc Thiên Kiệt là người duy nhất sở hữu.

Nhưng trước khi họ kịp vui mừng, Lạc Thiên Kiệt đã gục xuống đất, bất tỉnh. Sa Thần Sứ vội bay đến đỡ lấy hắn.

Cùng lúc đó, đám người Vạn Ấn Giáo đã thoát khỏi sự giam cầm của không gian. Phạm Bá Chí Cường nhanh chóng ra lệnh:

"Tiến lên! Bắt sống tên kia!"

Nhưng ngay lập tức, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía xa.

"Cuồng giáo to gan, dám bén mảng đến Bắc Đẩu Tinh cướp người!"

Một bóng người xuất hiện, mặc áo trắng tinh khiết, trên tay cầm một đóa sen ngọc. Liên Hoa Thần Sứ đã đến!

Để huy động một vị Thần Sứ cao cấp là không hề dễ dàng. Trọng trách trên người họ luôn nặng nề, mỗi người đều có những nhiệm vụ quan trọng liên quan đến vận mệnh của Bắc Đẩu Tinh. Không tính đến những lần bế quan lâu dài, lịch trình của họ thường kín kẽ đến vài chục năm sau, thậm chí có những vị Thần Sứ đã biệt tích hàng trăm năm chỉ để hoàn thành sứ mệnh đặc biệt.

Trong tình huống hiện tại, chỉ có Liên Hoa Thần Sứ là có thể thân chinh đến đây. Vị Thần Sứ như một đóa sen trắng giữa đầm lầy, tỏa ra ánh sáng thuần khiết và uy nghi. Khi Liên Hoa Thần Sứ xuất hiện, khí thế của cả khu vực lập tức thay đổi. Ánh sáng từ thân thể nàng lan tỏa, xua tan bóng tối và áp lực mà đám người Vạn Ấn Giáo mang đến.

Phạm Bá Chí Cường nhíu mày, ánh mắt lóe lên một tia cảnh giác. Hắn biết rõ, có thêm một vị Thần Sứ cao cấp như Liên Hoa Thần Sứ, trận chiến này đã không còn dễ dàng. Một mình hắn cùng đám lâu la không phải là đối thủ.

Nhưng hắn không có ý định từ bỏ. Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười âm hiểm, rồi hắn lặng lẽ rút ra một chiếc chuông nhỏ màu vàng từ trong tay áo. Chiếc chuông phát ra một tiếng ngân vang kỳ lạ, âm thanh như xuyên thấu vào tâm trí mọi người. Sau đó, hắn nhanh chóng kết một thủ ấn kỳ lạ.

Lạc Thiên Kiệt, vốn đang bất tỉnh, bỗng nhiên mở mắt. Tròng mắt của hắn không còn là màu đen thông thường mà ánh lên một màu vàng kim kỳ dị, bên trong đó lấp lánh hình ảnh một chiếc chuông đang đung đưa. Hắn đứng dậy, mặt không chút biểu cảm, rồi đột nhiên hô lên:

"Không"

Cả ba vị Thần Sứ đều bất ngờ, không kịp phản ứng. Không gian xung quanh họ đột nhiên đóng băng, trói chặt họ tại chỗ. Sa Thần Sứ giật mình, nhìn vào mắt Lạc Thiên Kiệt, rồi hét lên:

"Khốn kiếp! Là Huyễn Linh Chung Dược! Bọn khốn kiếp các ngươi đã mai phục nơi này từ bao lâu rồi?"

Phạm Bá Chí Cường cười lớn, không trả lời. Hắn nhanh chóng lao đến, cướp lấy Lạc Thiên Kiệt từ tay Sa Thần Sứ, rồi lớn tiếng ra lệnh:

"Rút!"

Đám người Vạn Ấn Giáo lập tức tạo thành một trận pháp phức tạp, mở ra một khe nứt không gian. Phạm Bá Chí Cường ôm chặt Lạc Thiên Kiệt, cùng đám người lao vào trong đó, biến mất không một dấu vết.

Khi ba vị Thần Sứ thoát khỏi sự giam cầm của không gian, đám người Vạn Ấn Giáo đã biến mất từ lâu. Liên Hoa Thần Sứ nghiến răng, ánh mắt lạnh lùng:

"Chúng ta đã để mất một Biệt cấp Thần Ấn. Đây là trách nhiệm lớn."

Sa Thần Sứ gật đầu, mặt đầy nghiêm trọng:

"Phải tổ chức một cuộc họp khẩn cấp. Chúng ta không thể để Vạn Ấn Giáo lợi dụng sức mạnh của Thần Ấn không gian."

Mộc Thần Sứ nhìn về phía xa, nơi khe nứt không gian vừa biến mất, ánh mắt đầy lo lắng:

"Nhưng trước tiên, chúng ta cần tìm cách cứu Lạc Thiên Kiệt. Hắn mới là chìa khóa của mọi chuyện."

----------

Sau khi đám người Vạn Ấn Giáo biến mất cùng với Lạc Thiên Kiệt, ba vị Thần Sứ lập tức tiến hành điều tra. Không khí trong làng Thanh Long trở nên ngột ngạt, dân làng vẫn chưa hoàn hồn sau cuộc tấn công bất ngờ.

Mộc Thần Sứ, với khả năng cảm nhận linh khí tinh tế, đã nhanh chóng phát hiện ra sự bất thường trong nguồn nước sinh hoạt của làng. Hắn cúi xuống, nhúng tay vào lu hứng nước mưa mà làng hay uống, rồi khẽ nhíu mày

"Nước ở đây... có điều gì đó lạ."

Sa Thần Sứ và Liên Hoa Thần Sứ cùng tiến lại gần. Mộc Thần Sứ tiếp tục, giọng trầm xuống:

"Nước này đã bị hạ Huyễn Linh Chung Dược - một trong Thập Nhị Chân Bảo của Vạn Ấn Giáo. Thuốc này đã được pha loãng rất nhiều lần, và để có thể tích lũy đủ liều lượng phát huy tác dụng, thì chúng đã hạ thuốc từ ít nhất từ bảy ngày trước. Đó là lý do chúng ta không cảm nhận được sự tồn tại của nó khi mới đến làng."

Liên Hoa Thần Sứ nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lùng:

"Vậy là cao tầng của Vạn Ấn Giáo đã tính toán từ sớm, biết rằng làng Thanh Long sẽ xuất hiện Biệt cấp Thần Ấn. Bói toán liên quan đến Biệt cấp không hề đơn giản, huống chi là xác định chính xác về thời gian và vị trí đến mức độ này. Người đứng sau chắc chắn không phải là kẻ tầm thường."

Sa Thần Sứ gật đầu, giọng trầm xuống

"Đúng vậy. Chỉ có cấp bậc Đại trưởng lão, hoặc thậm chí cao hơn, mới có khả năng bói toán tinh vi đến thế. Việc này chứng tỏ Lạc Thiên Kiệt, hay nói đúng hơn là Biệt cấp Thần Ấn của hắn, có ý nghĩa cực kỳ quan trọng đối với Vạn Ấn Giáo."

Đứng bên cạnh ba vị Thần Sứ chính là già làng Ngô Tiến. Lão cố tỏ ra điềm tĩnh, nhưng bên trong ánh mắt lại là sự lo lắng vô cùng. Làng Thanh Long có vị thế đặc biệt trong Bắc Đẩu Tinh, nên già làng nơi này cũng được ưu ái hơn những nơi khác. Bên cạnh đó, lão còn có mối liên hệ mật thiết với Lạc Thiên Kiệt, đó là lý do hắn được phép nghe những thông tin quan trọng tại đây.

Mộc Thần Sứ nheo mắt nhìn vào lão, rồi tiếp tục giải thích:

"Huyễn Linh Chung Dược là một trong Thập Nhị Chân Bảo của Vạn Ấn Giáo. Khi sử dụng, thuốc này sẽ dẫn một đoàn linh khí ẩn giấu vào cơ thể người dùng. Trừ khi bản thân người bị hạ thuốc là một cao thủ, nếu không sẽ rất khó để nhận biết sự tồn tại của đoàn linh khí này, người ngoài thì gần như không thể phát giác. Khi đạt đến liều lượng nhất định, đoàn linh khí này sẽ tích tụ phía trên Thần Ấn, tạo thành hình một chiếc chuông màu vàng kim, gọi là Huyễn Linh Chung. Người dùng thuốc sẽ tạm thời đánh mất lý trí, bị phong ấn toàn bộ linh khí, và hoàn toàn nghe theo sự điều khiển của kẻ thi triển."

Liên Hoa Thần Sứ khẽ thở dài, ánh mắt đầy cảnh giác:

"Đúng là một món bảo bối quỷ dị. Vạn Ấn Giáo đã dùng nó để bắt cóc rất nhiều nhân tài khắp nơi. Lần này, chúng lại nhắm vào Lạc Thiên Kiệt. Hắn không chỉ sở hữu Biệt cấp Thần Ấn hiếm có, mà còn là Thần Ấn mang sức mạnh không gian. Đây chính là mục tiêu mà chúng muốn chiếm đoạt."

Sa Thần Sứ nghiến răng, nắm chặt tay:

"Lạc Thiên Kiệt lúc đó đã bị Huyễn Linh Chung khống chế. Hắn có thể sử dụng lực lượng của Thần Ấn nhờ vay mượn linh khí từ chiếc chuông. Đó là lý do hắn có thể kích hoạt sức mạnh không gian trong thời gian ngắn, dù chưa thể kiểm soát được. Nhưng sức mạnh đó không phải là thứ hắn có thể chịu đựng được lâu. Nếu Vạn Ấn Giáo tiếp tục ép hắn sử dụng Thần Ấn, hắn sẽ bị hủy hoại cả thân thể lẫn tâm trí."

Mộc Thần Sứ nhìn về phía xa, nơi khe nứt không gian đã biến mất, ánh mắt đầy lo lắng:

"Chúng ta không thể để chúng làm điều đó. Nhưng trước tiên, cần phải hiểu rõ hơn về âm mưu của Vạn Ấn Giáo. Việc chúng sử dụng Huyễn Linh Chung Dược chứng tỏ chúng đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ rất lâu. Có lẽ, chúng đã theo dõi Lạc Thiên Kiệt từ trước khi hắn thức tỉnh Thần Ấn."

Liên Hoa Thần Sứ gật đầu, giọng đầy quyết đoán:

"Đúng vậy. Chúng ta cần phải nhanh chóng tìm cách cứu Lạc Thiên Kiệt. Nhưng trước tiên, cần báo cáo lại với Thiên Văn Các. Việc này đã vượt quá phạm vi của chúng ta. Chỉ có Thiên Văn Các mới có đủ thẩm quyền và nguồn lực để đối phó với âm mưu của Vạn Ấn Giáo."

Ba vị Thần Sứ đồng loạt gật đầu, rồi cùng nhau bay về phía Thiên Văn Các, nơi quy tụ những nhân vật quyền lực nhất của Bắc Đẩu Tinh. Trên đường đi, không khí trầm lắng, ai nấy đều hiểu rằng, cuộc chiến với Vạn Ấn Giáo mới chỉ vừa bắt đầu.

8

1

1 tuần trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.