Chương 1 - Làng Thanh Long
Từ thung lũng xa xăm, một đoàn người xuất hiện, mang theo vẻ đạo mạo và kiêu ngạo của những kẻ thuộc tầng lớp trên. Tất cả đều khoác lên mình bộ trang phục màu xanh đậm, tựa như lá chuối già, dễ dàng nhận ra họ thuộc về một giáo phái hay tông môn nào đó.
Điểm nhấn giữa đoàn người là một cỗ xe ngựa, tuy không quá cao cấp nhưng cũng đủ để thể hiện địa vị của người ngồi bên trong. Khi đoàn người tiến gần đến làng, một bài hát vang lên:
“Làng Thanh Long, vùng đất của rồng
Người Thanh Long vác đá như không
Trẻ Thanh Long học nhiều hiểu rộng
Trái thanh long thơm ngọt làng trồng.”
Đám trẻ con chân đất chạy quanh cổng làng, hát vang bài ca quen thuộc mỗi khi có khách lạ ghé thăm.
Lạc Thiên Kiệt, 12 tuổi, đang nằm vắt vẻo trên cành cây lớn trước cổng làng, xỉa răng một cách thong thả. Hắn đã “tốt nghiệp” khỏi đội hát của làng từ bốn năm trước, giờ đây chỉ thích nằm trên cao ngắm nhìn lũ trẻ con hồn nhiên hát ca. Trong lòng hắn dâng lên cảm giác mình đã trưởng thành, đã đến lúc an nhiên mà quan sát thế giới xung quanh.
“Thiên Kiệt! Thiên Kiệt! Mau xuống đây, nội gọi ngươi kìa!”
Một giọng nói vừa non nớt vừa ồm ồm vang lên từ dưới gốc cây. Đó là Ngô Minh Mẫn, cháu đích tôn của già làng - Ngô Tiến, đứa nhỏ có thân hình mập mạp và là bạn thân của Lạc Thiên Kiệt.
Lạc Thiên Kiệt nhìn xuống, thấy thằng bạn đang đứng dưới gốc cây, miệng vẫn nhai nhóp nhép thứ gì đó. Hắn khẽ nhún mình, thân hình gầy gò như củi khô của hắn nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Hắn chỉ mặc độc nhất chiếc quần ngắn, ống quần rộng thùng thình càng làm nổi bật đôi chân gầy guộc. Đứng cạnh Ngô Minh Mẫn, hai đứa tạo thành một cặp đôi tương phản hoàn hảo.
Già làng đã dặn rằng, hôm nay khi đoàn khách lạ ghé thăm, tất cả những đứa từ 10 đến 16 tuổi phải tập trung tại cột đá tế đàn ở trung tâm làng. Lạc Thiên Kiệt tuy không mấy ưa già làng, nhưng hắn không phải đứa trẻ bướng bỉnh.
Hắn phóng như sóc về phía trung tâm làng, trong khi Ngô Minh Mẫn ì ạch chạy theo phía sau, thở hồng hộc. Khi thằng mập vừa đến nơi, Lạc Thiên Kiệt đã kịp múc cho nó một gáo nước mưa để bù lại lượng nước đã mất.
Khu vực tế đàn thường rộng rãi, nhưng hôm nay lại chật cứng với gần 20 đứa trẻ, hơn 10 người lạ, và một vài thanh niên trong làng. Chính giữa là một tảng đá hình trụ cao hai thước, phải hai người lớn ôm mới hết một vòng. Ngày thường, tảng đá này được rào chắn cẩn thận, nhưng hôm nay nó được mở ra, có lẽ liên quan đến đoàn khách lạ. Đứng bên cạnh tế đàn, già làng đang cười nói khúm núm với hai vị khách, có vẻ là lãnh đạo của đoàn. Lão mặc bộ đồ thô sơ, giản dị, làm ra vẻ khắc khổ lắm, nhưng ai cũng biết lão là người giàu nhất làng.
Đột nhiên, già làng liếc nhìn về phía Lạc Thiên Kiệt và Ngô Minh Mẫn, rồi xin phép hai vị khách lạ trước khi tiến lại gần. Lão nắm tay cháu trai cưng, kéo nó về phía trung tâm tế đàn, còn nó thì nắm cổ tay Lạc Thiên Kiệt kéo theo.
“Tiểu Mẫn, con đứng đầu hàng đi. Thiên Kiệt, ngươi kiểm tra giúp ông, đứa nào lớn tuổi mà chen lên trên thì đá đít nó cho ông. Xong rồi xuống cuối hàng mà trông chừng mấy đứa nhỏ, đừng để chúng nó làm ồn.”
Già làng hạ giọng dặn dò. Lạc Thiên Kiệt khẽ nhếch mép, không buồn phản ứng. Hắn quá quen với sự thiên vị của lão rồi.
Sau khi kiểm tra xong, Lạc Thiên Kiệt đứng xuống cuối hàng, vừa uống nước vừa quan sát đám đông. Hắn uống ừng ực mười gáo nước mưa mà vẫn chưa thấy đã. Mấy ngày gần đây, hắn luôn cảm thấy nước mưa ngon một cách kỳ lạ, uống bao nhiêu cũng không đủ.
Tiếng kẻng làng vang lên, báo hiệu buổi lễ sắp bắt đầu. Không khí trở nên trang nghiêm, mùi nhang đèn lan tỏa khắp không gian.
Một trong hai vị khách lạ bước lên trung tâm tế đàn. Hắn mặc bộ trang phục cầu kỳ, đeo nhiều trang sức quý giá, nhưng vẫn lấy màu xanh lá đậm làm chủ đạo. Không nói một lời, hắn đập tay xuống tế đàn, và ánh sáng xanh lá lập tức tỏa ra từ mặt đá, khiến đám trẻ con ồ lên thích thú. Sau khi thể hiện đủ sự uy nghi, vị khách lạ cất giọng:
“Từ thuở hồng hoang đến nay, Bắc Đẩu Thần vẫn luôn dõi theo và chở che những kẻ bề tôi trung thành của ngài. Với người phàm, ngài ban cho mùa màng bội thu, sức khỏe dồi dào, con cháu sum vầy. Với kẻ tu hành, ngài mở lối dẫn bước, trao cơ hội vượt qua cõi phàm tục, bước vào chốn thần tiên. Cứ mỗi sáu năm, ngài lại gửi đoàn Thần Sứ chúng ta ghé qua từng bản làng để tìm kiếm những kẻ có duyên có phúc, mang trong mình tố chất tu hành. Những người được chọn sẽ cùng chúng ta bước lên con đường đại đạo, đi tìm cội nguồn của nhân quả và chạm đến sự vĩnh hằng. Nay đã đến hạn sáu năm, bổn tọa là Sa Thần Sứ, cùng Mộc Thần Sứ đạo hữu đến làng Thanh Long ban phát duyên lành, tìm kẻ nhận Thần Ấn, bước vào con đường tu hành.”
Giọng nói của Sa Thần Sứ có sức cuốn hút kỳ lạ, khiến đám trẻ con phấn khích tột độ. Một vài đứa không nhịn được đã hét lên, sau đó vội vàng ôm miệng tỏ vẻ xin lỗi.
Sa Thần Sứ mỉm cười, rồi tiếp tục: “Không tốn thời gian nữa, bây giờ ta sẽ bắt đầu. Kẻ nào đứng đầu tiên, hãy lên đây.”
Ngô Minh Mẫn bước lên trước tế đàn, đôi mắt to tròn của nó ánh lên sự háo hức và lo lắng. Sa Thần Sứ đặt tay lên tảng đá, ánh sáng xanh lá lại một lần nữa tỏa ra, bao phủ lấy thân hình mập mạp của Ngô Minh Mẫn. Chỉ trong chốc lát, một luồng ánh sáng rực rỡ bùng lên, màu sắc của nó không còn là xanh lá đơn thuần mà pha lẫn sắc vàng óng ánh. Sa Thần Sứ khẽ nhíu mày, rồi bất ngờ nở một nụ cười mãn nguyện.
“Thượng cấp Thần Ấn!”
Sa Thần Sứ tuyên bố, giọng nói vang vọng khắp khu vực tế đàn.
“Ngô Minh Mẫn, ngươi có tiềm năng tu luyện đến Nguyên Thần Cảnh. Đây là một kết quả hiếm có!”
Già làng nghe xong, khuôn mặt khắc khổ của lão bỗng rạng rỡ hẳn lên. Lão vỗ vai cháu trai, ánh mắt đầy tự hào.
“Cục vàng của nội, con thật là tài giỏi!”
Ngô Minh Mẫn cười toe toét, thân hình mập mạp của nó như nhẹ bẫng đi vì niềm vui.
Đám trẻ con xung quanh thì xôn xao bàn tán, ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị dồn về phía Ngô Minh Mẫn. Lạc Thiên Kiệt đứng ở cuối hàng, vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhưng trong lòng hắn cũng dâng lên một chút tò mò. Hắn nhìn về phía tế đàn, chờ đợi đến lượt mình.
Sa Thần Sứ tiếp tục kiểm tra những đứa trẻ còn lại. Đa số đều không phù hợp với Thần Ấn, chỉ có một số ít đạt được Hạ cấp Thần Ấn, hay còn gọi là Phàm cấp. Những đứa trẻ này tuy có thể tu luyện, nhưng cả đời chỉ dừng lại ở Khai Ngộ Cảnh. Dù vậy, chúng vẫn vui mừng vì ít nhất cũng có cơ hội bước chân vào con đường tu hành.
Đến lượt Trương Linh Nhi, con gái của lão đánh cá họ Trương. Cô bé có khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sáng như sao. Khi ánh sáng xanh lá bao phủ lấy cô, một luồng ánh sáng bạc lấp lánh xuất hiện, khiến Sa Thần Sứ gật đầu hài lòng.
“Trương Linh Nhi, ngươi đạt được Trung cấp Thần Ấn. Với tiềm năng này, ngươi có thể tu luyện đến Linh Hóa Cảnh.”
Việc một người phàm có thể tương thích với Thần Ấn vốn là chuyện hiếm thấy, khó tin. Ở những ngôi làng khác, mỗi sáu năm mới may mắn xuất hiện một đến hai Phàm cấp Thần Ấn, điều đó đã được xem là phúc phần trời ban. Thế nhưng, làng Thanh Long lại khác biệt hoàn toàn. Nơi đây ẩn chứa nhiều truyền thuyết cổ xưa chưa được khám phá, và những đứa trẻ sinh ra tại đây bẩm sinh đã có tỉ lệ tương thích với Thần Ấn cao hơn hẳn so với những vùng đất khác.
Với những đặc điểm kỳ lạ đó, việc làng Thanh Long vẫn còn thô sơ và ít dân chúng đến vậy cũng là một ẩn số, khiến người ta không khỏi tò mò về bí mật ẩn giấu sau những dãy núi và rừng cây rậm rạp bao quanh.
Cũng chính vì lý do này, làng Thanh Long trở thành nơi đặc biệt, được tận hai vị Thần Sứ cấp cao - Sa và Mộc - chọn làm điểm đến. Hai vị mang theo sứ mệnh tìm kiếm và dẫn dắt những cá nhân xuất chúng, những người có khả năng làm rung chuyển cả thiên địa.
Cuối cùng, đến lượt Lạc Thiên Kiệt. Hắn bước lên trước tế đàn, thân hình gầy gò nhưng đầy vẻ tự tin. Sa Thần Sứ đặt tay lên tảng đá, ánh sáng xanh lá lại một lần nữa tỏa ra. Nhưng lần này, điều kỳ lạ xảy ra.
Ánh sáng không chỉ dừng lại ở màu xanh lá hay vàng óng. Nó bắt đầu chuyển động, biến đổi thành vô số màu sắc khác nhau: đỏ, tím, xanh dương, bạc… Rồi đột nhiên, một luồng ánh sáng đỏ chói lòa bùng lên, khiến cả tế đàn rung chuyển. Sa Thần Sứ và Mộc Thần Sứ đều giật mình, ánh mắt họ tràn ngập sự kinh ngạc.
“Biệt cấp Thần Ấn!”
Sa Thần Sứ thốt lên, giọng nói run rẩy vì xúc động.
“Lạc Thiên Kiệt, ngươi có tiềm năng vượt qua cả Hư Tạo Cảnh! Đây là một kỳ tích hiếm có trong hàng vạn năm! Là phúc của Làng Thanh Long, phúc của bách tính Bắc Đẩu!”
Già làng và đám trẻ con đều sửng sốt. Ngô Minh Mẫn tròn xoe mắt nhìn Lạc Thiên Kiệt, không thể tin được người bạn thân của mình lại có tiềm năng kinh khủng đến vậy. Trương Linh Nhi cũng nhìn Lạc Thiên Kiệt với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Lạc Thiên Kiệt đứng đó, hắn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu với Sa Thần Sứ. Trong lòng hắn, một cảm giác kỳ lạ đang dâng lên, như thể có một sức mạnh tiềm ẩn đang thức tỉnh.
Sa Thần Sứ và Mộc Thần Sứ trao đổi ánh mắt, đạt được sự đồng thuận, nói với Lạc Thiên Kiệt.
“Chúng ta sẽ đưa ngươi về Bắc Đẩu Thần Đô Thành. Ở đó, ngươi sẽ được bồi dưỡng và phát huy tối đa tiềm năng của mình.”
Theo lẽ thường, sau khi thức tỉnh Thần Ấn, các Thần Sứ sẽ hướng dẫn những đứa trẻ có tiềm năng cách tự tu luyện đến Khai Ngộ Cảnh, rồi để chúng ở lại quê hương. Sáu năm sau, họ sẽ quay lại và đưa những đứa trẻ này đến các đô thành lớn để bồi dưỡng. Nhưng trường hợp của Lạc Thiên Kiệt lại khác biệt hoàn toàn. Với Biệt cấp Thần Ấn, tiềm năng của hắn vượt xa mọi kỳ vọng, nên hai vị Thần Sứ quyết định đưa hắn đi ngay lập tức đến Bắc Đẩu Thần Đô Thành – trung tâm lực lượng của Bắc Đẩu Tinh.
Già làng dường như khá gấp gáp, lão vội chạy đến, khẽ nói với hai vị Thần Sứ:
“Hai vị Thần Sứ, bây giờ cũng đã muộn, xin hãy nghỉ ngơi qua đêm tại làng. Sáng sớm mai xuất phát cũng chưa muộn.”
Hai vị Thần Sứ trao đổi ánh mắt, rồi gật đầu đồng ý. Tuy nhiên, họ yêu cầu Lạc Thiên Kiệt phải nằm trong tầm quan sát của họ từ giờ cho đến lúc lên đường. Vì vậy, Lạc Thiên Kiệt không được phép nói chuyện với ai sau buổi lễ.
"Xem như là để kết thiện duyên, ta tặng ngươi một miếng ngọc bội giúp xu cát tị hung."
Sa Thần Sứ tặng Lạc Thiên Kiệt một miếng ngọc bội lục bích có hình dạng như một con Tỳ Hưu.
"Đa tạ Sa Thần Sứ!" Tên nhóc cũng không ngần ngại mà nhận lấy món quà, hắn hiểu người ở cấp bậc này tặng quà thì không nên từ chối.
Đêm đó, già làng được phép của Thần Sứ, đã gọi Lạc Thiên Kiệt đến phòng riêng để dặn dò. Lão nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, vừa có chút lo lắng, vừa có chút xót xa.
“Thiên Kiệt, lão biết ngươi không ưa lão, vì lão hay cấm ngươi dẫn cháu trai của lão vào rừng chơi. Nhưng ngươi phải hiểu, lão chỉ lo cho sự an toàn của nó thôi. Mỗi lần đi vào rừng với ngươi về, tay chân nó đều bị thương đủ chỗ. Lão cũng già lắm rồi, không nỡ thấy cháu trai lão như vậy.”
Lạc Thiên Kiệt im lặng, chỉ gật đầu nhẹ. Già làng tiếp tục:
“Haizzz...cũng đã 10 năm rồi, kể từ khi cha mẹ ngươi gửi ngươi lại làng này rồi biệt tăm. Lão không biết họ là ai, nhưng lão biết rằng ngươi không phải là một đứa trẻ bình thường.”
Già làng dừng lại một chút, rồi rút từ trong túi ra một chiếc nhẫn gỗ kỳ lạ.
“Đây là thứ cha mẹ ngươi để lại, dặn dò lão trao cho ngươi khi ngươi thức tỉnh Thần Ấn.”
Lạc Thiên Kiệt cầm lấy chiếc nhẫn, cảm giác nó cứng rắn hơn cả vàng, dù được làm từ gỗ. Trên mặt nhẫn khắc một chữ “Lạc” tinh tế, như thể được chạm khắc bởi bàn tay của một bậc thầy. Hắn nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn, lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Đây là manh mối duy nhất về cha mẹ hắn, những người đã bỏ hắn lại làng Thanh Long từ khi hắn mới lên hai.
“Đạ tạ già...” Lạc Thiên Kiệt khẽ nói, giọng điệu chân thành. “Đa tạ già đã chăm sóc ta trong suốt thời gian qua.”
Già làng gật đầu, ánh mắt đượm buồn.
“Ngươi hãy cẩn thận. Con đường phía trước của ngươi sẽ không dễ dàng đâu.”
Lạc Thiên Kiệt cáo từ, trở về căn chòi nhỏ của mình. Căn chòi chỉ vừa đủ chứa một chiếc giường và một căn bếp nhỏ, nhưng với hắn, nó là nơi an toàn nhất. Hắn ngồi xuống chiếc bàn gỗ giữa nhà, đốt lên một ngọn nến, rồi chăm chú nhìn vào chiếc nhẫn gỗ. Ánh sáng lập lòe của ngọn nến phản chiếu lên mặt nhẫn, khiến chữ “Lạc” như sống động hơn.
Đột nhiên, chiếc nhẫn phát ra một luồng ánh sáng đa sắc màu, bay thẳng vào vị trí đan điền của Lạc Thiên Kiệt – nơi Thần Ấn đang ẩn chứa. Hắn cảm nhận được một luồng năng lượng kỳ lạ lan tỏa khắp cơ thể, như thể Thần Ấn đang dần thuộc quyền sở hữu của hắn, chứ hắn không còn đơn thuần là vật chứa Thần Ấn nữa.
Trong tâm trí, hình ảnh của Thần Ấn dần hiện ra, nhưng nó vẫn còn mờ ảo, thiếu nét. Hắn không thể nhận ra đó là chữ gì, nhưng cảm giác mối liên kết giữa hắn và Thần Ấn ngày càng rõ ràng hơn.
Đúng lúc đó, một tiếng nổ lớn vang lên ngay trên đầu Lạc Thiên Kiệt, khiến hắn giật mình. Khi hắn hoàn hồn lại, hắn thấy mình đang nằm dưới một chiếc khiên màu ngọc bích, bao quanh là một lớp năng lượng bảo vệ. Trên không trung, hai vị Thần Sứ đang đứng lơ lửng, quay lưng về phía hắn, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía xa.
“Vạn Ấn Giáo!” Sa Thần Sứ nghiến răng, giọng nói đầy phẫn nộ. “Chúng đã tìm đến đây!”
Lạc Thiên Kiệt ngẩng đầu nhìn lên, thấy một nhóm người mặc trang phục lộng lẫy màu vàng kim. Phong thái bọn chúng như đang đi du ngoạn thưởng trà, chứ không phải là đến đây để cướp bóc.
13
0
1 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
