ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4 - Kế Hoạch Chạy Trốn

...................

Rậm rạp tang thi đuổi tới, Lý Vân vội chạy vào nhà thể thao, nơi này vừa rộng rãi, lại đóng kín, chỉ cần đem tang thi dẫn vào đấy, ném ra lựu đạn, có thể khiến bọn chúng thương vong một chút, để Lý Vân chạy thoát.

Rầm rầm....

Tang thi bước chân nặng nề đạp lên sàn gỗ nhà thể thao, Lý Vân đẩy ra mấy chậu đựng bóng rổ, khiến tang thi đàn phía trước vấp ngã, dẫn theo đa số tang thi phía sau vấp ngã, Lý Vân mừng rỡ, rút ra chốt lựu đạn, hướng phía sau thi đàn ném đi, Lý Vân thuận lối sau chạy ra, không đến ba hơi thở, ầm một tiếng, nhà thể thao bên trong nổ lớn, rung chuyển kịch liệt, cửa sổ kính bể nát, Lý Vân thở hổn hển, trong lòng có nộ khí hừng hực, hướng thư viện chạy đi.

.......

Lúc này Thẩm Á Lệ cùng Hạ Hiểu Linh đã chạy tới chỗ thư viện, nhưng thấy tang thi du đãng ở phía trước thì chần chừ, theo lối sau vòng qua, nhưng cửa sau đã khóa chặt, chỉ đành theo cửa sổ leo vào, lúc này Hạ Hiểu Linh mới bình tĩnh lại, đối với Thẩm Á Lệ hỏi.

- Quản lí, tại sao lúc đó chị lại làm vậy?

- Hạ Hiểu Linh, em nên hiểu câu nói người không vì mình trời tru đất diệt.

Thẩm Á Lệ tháo ra mắt kính, trong mắt âm độc, cô ta một đầu tóc đen ngắn, mày liễu mắt ngài, nhan sắc không kém Hạ Hiểu Linh, thế nhưng lúc nào cũng đeo kính, che lấp dung mạo, lúc này hoàn toàn lộ ra, tuy rất xinh đẹp, nhưng trong mắt thâm độc khiến người ta chán ghét.

- Chị....

Hạ Hiểu Linh trong cổ họng có một cỗ nghẹn ngào, không nói nên lời, cô lúc nào cũng nghe theo lời Thẩm Á Lệ, trước tận thế nâng đỡ cô, cho cô danh tiếng và sự nghiệp, lâu ngày sinh ra lệ thuộc, không dám cãi lại Thẩm Á Lệ mệnh lệnh.

- Aaaa....

Thế nhưng lúc này, từ thư viện bên trong phát ra tiếng hét thảm, Thẩm Á Lệ đeo lên mắt kính, cùng Hạ Hiểu Linh cẩn thận đi vào trong, bên trong đã một mảnh hỗn loạn, một cái nữ sinh lớp trên bị tang thi quào trầy, nhưng lại che giấu, bây giờ đã trở thành tang thi.

Hồ Ngọc Dĩ bị cái kia tang thi đè xuống đất, há ra miệng đầy răng nhọn, hướng cổ nàng cắn tới, Hồ Ngọc Dĩ sợ hãi nhắm lại hai mắt, ngỡ rằng mình sẽ chết, thế nhưng chỉ thấy trên mặt một trận ướt át, nhớp nháp, Hồ Ngọc Dĩ mờ mắt ra, chỉ thấy cái kia tang thi đầu đã nổ bung bét, máu cùng óc văng khắp nơi, nằm ở một bên, chỉ thấy Tạ Đông Nhất cầm cây nạy, bụng lớn nhấp nhô, thở hổn hển.

- Tạ Đông Nhất, cậu?

Hồ Ngọc Dĩ khó tin nhìn Tạ Đông Nhất, hầu hết mọi người trong thư viện đều sợ hãi chạy tứ phía, chỉ có Tạ Đông Nhất dũng cảm, cứu nguy nàng trong đường tơ kẽ tóc, khiến Hồ Ngọc Dĩ trong lòng ấm áp.

- Hà hà....

Tạ Đông Nhất thở hổn hển, hắn không biết tại sao, trong lúc nhất thời trong người có một luồng sức mạnh thần bí, thúc dục hắn ra tay, sức mạnh mà Tạ Đông Nhất hắn chưa từng có được.

Lúc này Lý Vân cũng đã từ cửa sổ lối sau chui vào, nhìn thấy một chút sắc mặt sợ hãi của mọi người, cùng với một cái nổ đầu thi thể nằm một bên, trên người dính máu đen Tạ Đông Nhất, lập tức liền hiểu.

- Hử???

[Tạ Đông Nhất] : Lực lượng Giác Tỉnh giả.

Đẳng cấp : Nhất giai sơ kỳ.

Mô tả : Thức tỉnh hệ lực lượng, sơ kỳ lực lượng cơ thể tăng gấp 3 lần bình thường.

.............

Trước mặt Lý Vân bỗng nhiên xuất hiện một cái bảng thông cáo, bên trên mô tả một chút thông tin, Lý Vân ngạc nhiên, Giác Tỉnh giả? Là bên trong những cái kia tiểu thuyết, chống cự tang thi tiến hóa chủ chốt đội quân?

Thế nhưng không kịp vui mừng cho huynh đệ, Lý Vân đã nhìn thấy Thẩm Á Lệ, trong lòng nộ khí ngút trời, tiến đến trước mặt cô ta, thẳng tay, một cái tát phiến lên trên mặt cô ta.

Chát...

Một tiếng vang chát chúa, mọi người còn chưa hoàn hồn trở về thì lại càng thêm chấn kinh, Lý Vân bỗng nhiên tát Hạ Hiểu Linh quản lí, Tạ Đông Nhất đi đến bên cạnh Lý Vân, vỗ vai hắn, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Thẩm Á Lệ, Tạ Đông Nhất nhìn thấy trên mặt Lý Vân giận dữ.

- Tiện nhân, đừng để ta lần nữa nhìn thấy ngươi, nếu không, giết ngươi.

Lý Vân ngữ khí giận dữ, Thẩm Á Lệ bưng mặt, trong mắt càng là nặng nề oán độc, Hạ Hiểu Linh càng là câm nín, Lý Vân xoay người, mặc kệ bọn họ, tìm đến một góc trống, đem bánh mì cùng nước khoáng lấy ra, cho Hồ Ngọc Dĩ cùng với Tạ Đông Nhất cùng ăn, mặc kệ những người khác, Lý Vân cũng không phải thánh mẫu tâm, lương thực trong người có hạn, chia cho tất cả bọn họ, lấy gì để Lý Vân sinh tồn tiếp?

- Lý Vân, rốt cuộc chuyện là như thế nào vậy? Làm sao tự nhiên xung đột rồi?

Tạ Đông Nhất hỏi, Lý Vân đặt xuống chai nước khoáng, thuật lại tất cả, Tạ Đông Nhất giận dữ đập tay xuống bàn, khiến bàn gỗ dày cũng rung động kịch liệt, Tạ Đông Nhất kinh ngạc nhìn tay mình.

- Tạ Đông Nhất, chúc mừng ngươi, trở thành thức tỉnh giả.

Lý Vân nói, Tạ Đông Nhất và Hồ Ngọc Dĩ kinh ngạc, Tạ Đông Nhất càng là khóe miệng kéo lên, cười không ngừng, ở tận thế ai không muốn có thực lực cường đại, không những bảo vệ bản thân, còn có người thân, bằng hữu, Hồ Ngọc Dĩ càng là hâm mộ, Lý Vân thì âm thầm cân nhắc, tại sao Tạ Đông Nhất bỗng nhiên thức tỉnh.

- Lúc đó ta nhìn thấy lớp trưởng ngàn cân treo sợi tóc, trong người có một cỗ kích thích mạnh mẽ, khiến lực lượng trong người bỗng nhiên bùng nổ.

- Kích thích?

Lý Vân tự hỏi, hắn không khỏi nhớ tới một cái lá cải tin tức, hài tử bị một cái ô tô nặng mấy trăm cân đè lên, mẫu thân ở hài tử nguy cấp bỗng nhiên nộ phát, nâng lên xe ô tô, cứu ra nhi tử, có vẻ như là không phải không thể là sự thật.

- Bây giờ nên làm thế nào đây, Lý Vân, cứ ở lại bên trong thư viện, không tốt lắm.

Tạ Đông Nhất nói, Lý Vân trầm ngâm, đúng là thư viện không phải nơi ở lại lâu, mặc dù là nơi phòng ngự rất tốt, thế nhưng ở lại lâu, lương thực cũng sẽ nhanh hết, tìm đến một tiểu cư, đợi chính phủ thành lập căn cứ người sống các loại, sau đó lại chuyển tiếp, Lý Vân cũng rất nóng lòng tìm về quê nhà, đưa phụ mẫu rời đi.

Thế nhưng Lý Vân hiện tại quá yếu.

Mặc dù trên người có súng, nhưng một khi phát hỏa, sẽ kéo đến đại lượng tang thi, một mình hắn nếu không phải bất đắc dĩ, sẽ không dùng súng đối phó với tang thi, không có lợi mà còn gây hại.

Lý Vân nghĩ nghĩ, ít nhất đợi mình có Đoán Thể tầng năm tu vi trái phải, có lẽ có thể trở về quê, quê nhà hắn không xa, từ Bình Sơn thành trở về đại khái năm trăm cây số, đi theo tàu lửa khoảng chừng vài tiếng là tới, nếu theo quốc lộ cao tốc thì sẽ hơi chậm hơn, khoảng nửa ngày, thế nhưng tận thế rồi, phương tiện giao thông là vật chết, giao thông tắc nghẽn, chỉ có thể đi bộ, ước chừng 2, 3 ngày có lẽ mới đi tới.

Vấn đề là, nên tìm cái nào tiểu khu an toàn? Bình Sơn thành có 8 ngàn cái tiểu khu, Lý Vân cũng không có nhiều tiền, ở tận thế trước luôn ở khu ký túc xá, làm sao biết cái nào tiểu khu tốt ở?

- Hay là đến Lạc Viên tiểu khu ở gần Ngọc Sơn đi...

Hồ Ngọc Dĩ nói, Lý Vân nhanh chóng lục soát trí nhớ, hắn mặc dù không có tiền thuê tiểu cư ở, nhưng vẫn là cố ý đi xem một ít tương đối sạch sẽ tiểu cư, mà Lạc Viên tiểu cư cũng không tệ, thuộc trung lưu tiểu cư, mặt sau giáp Bình Sơn giang, bốn phía đều là khu quy hợp đất trồng cây, gần như khuôn viên 1 km bên trong không có nhiều nhà ở, lại gần tuyến lộ Xương Giang, thông ra quốc lộ, nếu như gặp nguy mà nói, có thể chạy trốn.

- Được, quyết định như vậy đi, sáng ngày mai, chúng ta đến trộm xe bus của trường, có xe bus, di chuyển dễ dàng hơn.

Lý Vân gật đầu, xem như kế hoạch đã định, thế nhưng Tạ Đông Nhất lại trù trừ, mở miệng nói, Lý Vân cũng không khỏi thở dài, Tạ Đông Nhất là nói, trong ba người, có người biết lái xe sao?

- Ah, ta biết, Trình Dĩnh học tỷ là biết lái xe.

Hồ Ngọc Dĩ nói, chỉ về một cái lớp trên học sinh nữ sinh, cô ấy úp mặt vào đầu gối, đang không ngừng thút thít, vừa nãy cái kia biến dị thành tang thi nữ sinh là nàng khuê phòng bạn bè, thình lình trở thành tang thi, tấn công người khác, mà Trình Dĩnh chỉ biết núp vào một góc sợ hãi mà khóc lóc lên.

- Học tỷ, đói bụng không? Ăn một chút đi.

Hồ Ngọc Dĩ đem bánh mì và nước đến bên cạnh Trình Dĩnh, Trình Dĩnh ngẩng mặt lên, nước mắt giàn dụa, nhưng nhìn thấy đồ ăn lúc, lại không hề quan tâm, giật lấy trên tay Hồ Ngọc Dĩ bánh mì, vội vàng cắn nuốt.

Một lát sau đó, Trình Dĩnh hơi bình tĩnh lại, Hồ Ngọc Dĩ bắt đầu nói ra kế hoạch của Lý Vân, muốn Trình Dĩnh lái xe, cùng nhau chạy đến Lạc Viên tiểu cư, Trình Dĩnh hơi chần chừ, nhưng có thể cùng hai cái lớp dưới nam sinh bảo hộ, chạy ra trường học, có vẻ rất khả thi, vừa này Trình Dĩnh cũng nhìn thấy Tạ Đông Nhất đánh chết mình bằng hữu, Trình Dĩnh lựa chọn đồng ý.

Mà lúc này, Lý Vân lại là đi đến chỗ Hạ Hiểu Linh, phủi một con mắt không thèm nhìn sưng mặt Thẩm Á Lệ, với Hạ Hiểu Linh nói.

- Hạ Hiểu Linh, tôi cho cậu hai lựa chọn, một, đi theo tôi, mặc kệ ả tiện nhân này, tôi có thể giúp cậu chạy ra ngoài trường học, bảo hộ cậu đến khi tìm thấy a di cùng thúc thúc, hai, cậu có thể ở đây chờ chết, đây là nể tình chúng ta là bạn bè cùng lớn lên, cùng với a di và thúc thúc ân tình giúp đỡ gia đình tôi, nếu không, thì tôi đã mặc kệ cậu.

Hạ Hiểu Linh chôn thật sâu mặt vào đầu gối, suy nghĩ, Lý Vân cũng không có lập tức cưỡng ép, mà để Hạ Hiểu Linh suy nghĩ kĩ càng, nhưng mà lúc này Thẩm Á Lệ lại là đứng lên, đối với Lý Vân quát.

- Hừ, mày là cái thá gì mà có thể bảo hộ Hạ Hiểu Linh, muốn đem đồ ăn dâng lên tận miệng tang thi sao?

Cạch...

Lý Vân hơi đưa tay ra sau, từ trong túi đồ lấy ra súng lục, kéo chốt, đặt nòng súng lạnh tanh lên trán Thẩm Á Lệ, trên miệng nặng nề nở nụ cười tàn nhẫn, nói.

- Đúng, tao không phải là cái thá gì, nhưng tao có súng, có đầy đủ súng, muốn thử không?

.................

P/S : Trần Dần ầu de :))

16

2

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.