Chương 18 - Cuộc chiến trong thức hải.
- Ngươi làm sao vậy ? - Tiểu Mỹ hốt hoàng kêu lên. Bộ dạng của Bạch Ngọc bây giờ thực sự khiến nàng lạnh sống lưng.
Bạch Ngọc như bị giật mình, nàng lau máu mũi rồi cười lạnh trả lời :
- A, ta đang rất bình thường nha. Chỉ là càng thêm không muốn chết.
Mặc dù nàng nói vậy, nhưng lại có cử động khác. Tuy Tiểu Mỹ đã kiểm soát hơn nửa cơ thể, nhưng cánh tay trái vẫn có thể hoạt động. Không chút do dự, Bạch Ngọc nhặt thanh gỗ sắc nhọn gần đó đâm vào chân nhỏ của mình.
- A! - Hai tiếng kêu đau đớn vang lên, một là từ miệng Bạch Ngọc, một là từ đám hôi khí bên trong thức hải. Máu tươi không ngừng chảy xuống thấm vào sàn kiệu, cho thấy nhát đâm này không nhẹ chút nào.
- Ha ha, có đau không ? - Bạch Ngọc như không cảm nhận được đau đớn, cười lạnh nói, trông có chút điên cuồng.
- Ngươi điên rồi, đây là cơ thể của ngươi ! - Tiểu Mỹ thống khổ nói, cơn đau đột ngột làm nàng mất khống chế với hôi khí trong một tích tắc. Khi đó Bạch Ngọc đã bất ngờ cắn trả cướp lấy một phần lãnh thổ trong thức hải về.
- Quả nhiên ngươi cũng có thể cảm nhận được đau đớn a... - Bạch Ngọc cười nói, trong mắt thoáng hiện tia tàn nhẫn. Nàng không nhận ra, hắc khí lại từ từ xuất hiện trên mặt nhỏ của mình. Nhưng khác với lần trước, chúng không cố gắng chiếm hữu thân thể mà từ từ nhập vào mắt trái, biến con ngươi hoàn toàn thành màu đen.
Bên trong thức hải, Tiểu Mỹ khiếp sợ trước câu nói của Bạch Ngọc. Trong trường hợp không biết kẻ địch có chịu ảnh hưởng của đau đớn hay không mà dám tự tổn thương bản thân, tinh thần được ăn cả ngã về không này đúng là điên cuồng. Nhưng, cho dù biết thì sao chứ ?
- Ngươi có giỏi thì tiếp tục đi - Tiểu Mỹ cười lạnh thách thức - So với việc đích thân ra tay, ta càng thích xem ngươi hành hạ bản thân.
Bạch Ngọc không có đợi nàng ta nói hết mà dùng sức vặn một cái. Thanh gỗ lập tức cắt sâu thêm vào đã thịt, mở rộng vết thương đến mức độ khủng khiếp.
- AAA! - Hai tiếng thét lại vang lên, thảm thiết hơn nhiều. Có điều không hổ là ác quỷ, Tiểu Mỹ lần này không có buông lỏng sự khống chế đối với hôi khí, khiến Bạch Ngọc phí công vô ích. Nhưng giờ phút này, nàng ta cũng không có đủ hơi sức mà chế giễu, một phần vì đau đớn, một phần vì nhận ra điều gì đó.
- Ngươi, thế mà lại có thân thể máu thịt ? Ngươi còn chưa chết ! - Tiểu Mỹ điên cuồng gào lên.
Vong Linh thôn là nơi ở của vong linh, giúp chúng có khả năng ngưng tụ thân xác như cơn người. Hầu hết vong linh đều có thân thể ác ma mạnh mẽ cứng cỏi hay đặc biệt như hôi khí của Tiểu Mỹ. Chúng có thể cảm nhận được đau đớn khi bị ngoại thương, nhưng rất hiếm. Vì tố chất thân thể mạnh mẽ, chút tổn thương vừa rồi trên cơ thể Bạch Ngọc nếu để trên thân thể vong linh khác thật ra không đủ gãi ngứa. Vậy mà Tiểu Mỹ lại cảm thấy đau đớn một cách chân thực như thế ! Cứ như khi nàng vẫn là nhân loại vậy, dùng cơ thể yếu ớt gánh chịu một đao xuyên qua da thịt.
Tuy lần đầu tiên có chút nghi ngờ, nhưng lần thứ hai Tiểu Mỹ cơ bản đã xác định được Bạch Ngọc đang sở hữu cơ thể nhân loại. Giây phút nhận ra điều đó, nàng lập tức thấy một cảm giác tức giận ghen tị điên cuồng tràn ngập ý thức.
- Sao thứ ác quỷ như ngươi vẫn còn sống trong khi mọi người đều chết ?! - Tiểu Mỹ mất bình tĩnh kêu gào.
- Ta không nhớ tại sao ngươi lại muốn ta chết như vậy - Bạch Ngọc áy náy nói - Nhưng ta phải sống a, nếu không ca ca sẽ rất buồn.
Không đợi đáp lại, Bạch Ngọc dùng thành gỗ đâm mạnh vào bụng nhỏ, máu tươi tuôn trào như suối. Cơn đau khủng khiếp làm Tiểu Mỹ quên cả tức giận, thống khổ kêu rên. Bạch Ngọc còn thảm hơn, nàng ngã ngồi trên đất, để mặc cho máu nhuộm đỏ chiếc váy trắng nhỏ, hình ảnh vô cùng thê mỹ. Nhưng trái với cơ thể đang dần mất đi sinh cơ, khát vọng sống trong đôi mắt lại đang bùng cháy mãnh liệt hơn vào giờ hết.
Trong thức hải truyền đến giọng nói yếu ớt nhưng đầy khoái trá của Tiểu Mỹ :
- Ngươi xong rồi ! Tự hại mình như vậy , cùng lắm thì ta buông tha cơ thể này, còn ngươi nhất định phải chết !
Nói dứt câu, ý thức Tiểu Mỹ dứt khoát từ bỏ tranh đoạt cơ thể, muốn trở về bản thể chiếc kiệu. Bạch Ngọc kiệt sức không cử động, nhưng miệng nhỏ lại xuất hiện nụ cười chế nhạo.
Rắc. Rắc.
Hai tiếng động đột ngột vang lên trong kiệu gỗ, nghe rất bình thường nhưng với Tiểu Mỹ lại như tiếng sấm. Khắp kiệu lập tức vang lên tiếng than khóc đau đớn đầy thống khổ. Mặt sàn rung lắc dữ dội, trên tường đã xuất hiện vết nứt đang không ngừng mở rộng.
- Ngươi đã làm gì !!! - Tiểu Mỹ chưa hoàn toàn thoát khỏi thức hải một bên đau đớn một bên hét lên tra hỏi.
- Ngươi biết không, thứ sức mạnh to lớn nhất trên đời chính là sự phát triển - Bạch Ngọc bình tĩnh dùng ý thức đáp trả - Những thứ ngăn cản sự phát triển đó, sẽ bị phá hủy.
Cùng lúc Bạch Ngọc nói, một mầm non xanh biếc đột ngột mọc lên giữa vũng máu dưới chân nàng. Sắc xanh non giữa màu đỏ tươi và đen thẫm xung quanh như một sự chữa lành thị giác thuần khiết.
- Năng lực của ta là sinh mệnh, không thể có thể chữa lành cho người khác, mà còn có thể cải tử hoàn sinh. - Bạch Ngọc lẩm bẩm tự nói, dùng tay che chở chồi non đang lớn dần. - Máu lại là thứ đại diện cho sinh cơ, từng giọt đều chứa đựng năng lượng thuần khiết nhất... Điều đó không đủ để giúp một mầm non phát triển sao ?
Lúc này Tiểu Mỹ đã hiểu, cũng đã cảm nhận được. Cây kiệu hoàn toàn làm bằng gỗ, cho dù trở nên vô cùng cứng cáp do nhận được sự chúc phúc của Lệ Quỷ , nhưng bản chất vẫn là gỗ chặt từ cây xuống. Bạch Ngọc cố tình dùng máu làm vật dẫn, lấy hết chút sinh cơ ít ỏi còn lại trong thân gỗ cùng sinh mệnh bản thân để tạo ra một sự sống mới. Hơn nữa, chồi non đã được cố ý điều chỉnh độ dài của rễ, khiến nó lan rộng khắp kiệu. Giống như Bạch Ngọc nói, gỗ dù cứng đến đâu cũng chịu thua sự phát triển từ bên trong, cả cỗ kiệu to đã sắp nứt vỡ do rễ mọc như điên.
- Aaaaa ! - Tiểu Mỹ phát ra một tiếng kêu thảm thiết nhất từ trước đến giờ, bởi bản thể mấy năm nay của nàng đã sắp bị phá hủy. Nhưng đến giờ phút cuối cùng, sự không cam tâm và điên cuồng của Oán Niệm nổi lên, nàng lập rút tất cả bản nguyên còn lại , nhanh chóng trở lại thức hải của Bạch Ngọc.
- Ha ha ha, mất đi tất cả cũng không hẳn là việc xấu. Cơ thể nhân loại này của ngươi, ta xin nhận lấy ! - Đám hôi khí trong thức hải phát ra tiếng kêu vui mừng tham lam - Ta sẽ tái sinh. Khuôn mặt của ngươi, cơ thể của ngươi... Tất cả là của ta !
Tình huống bây giờ đã thay đổi. Nếu trước kia Tiểu Mỹ chỉ muốn đưa một đám phân hồn vào thôn phệ linh hồn của Bạch Ngọc và luyện cơ thể nàng thành phân thân, thì giờ đây chính là đoạt xá ! Cho dù trong Vong Linh thôn, Oán Niệm không có thể xác làm gốc cũng rất khó tồn tại. Bây giờ nếu chạy trốn thì sẽ mất dần ý thức, trở lại thành cô hồn dã quỷ. Có thể nói, bây giờ mới chính là cuộc chiến sống còn, không đoạt được thể xác, chính là chết !
Số lượng hôi khí trong thức hải đột ngột gia tăng khiến Bạch Ngọc có chút chống đỡ không kịp. Vừa phải phân tâm cầm máu trên vết thương, lại vừa ra sức chống đỡ thế công điên cuồng của Tiểu Mỹ, thực sự là không đủ sức. Chớp mắt , thức hải của nàng đã bị hôi khí chiếm gần hết. Đã vậy thì....
Bạch Ngọc nghiến răng , tay bắt lấy thanh gỗ kia, muốn tiếp tục gây tổn thương cho cơ thể. Đúng vậy, Tiểu Mỹ muốn tiếp quản thân thể này, vậy cứ ra sức phá hủy, khiến nàng phải tốn sức bảo vệ.
Đáng tiếc, đúng lúc tay trái muốn đâm vào cơ thể, tay phải liền nhanh như chớp bắt lấy nó. Tiếng cười nhạo của Tiểu Mỹ lạnh lùng vang lên :
- Một trò muốn dùng hai lần ? Ngươi vẫn luôn coi thường ta như ngày trước sao ?
Thấy mình bị ngăn cản, Bạch Ngọc nhẹ nhàng thở dài. Nếu có thể, nàng muốn tránh việc dùng con bài tẩy cuối cùng .Trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ không nỡ, nhưng nhanh chóng trở nên lạnh lùng tàn nhẫn không hợp với lứa tuổi. Giờ đây, một chút do dự đều ảnh hưởng đến việc nàng có thể gặp lại ca ca hay không ! Chỉ có điều đó là quan trọng nhất, còn lại hy sinh một chút cũng chẳng đáng gì.
Tiểu Mỹ đang muốn triệt để dập tắt tia ý thức cuối cùng của Bạch Ngọc, chợt cảm nhận được một tia uy hiếp. Nhưng quá muộn, một đòn va chạm bằng linh hồn lực mạnh mẽ đâm thẳng vào hôi khí, khiến nàng gào thét đau đớn. Tia ý thức của Bạch Ngọc giờ đây đột ngột trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, vừa dùng chính thân mình làm mũi tên tấn công ý thức của Tiểu Mỹ.
- Ngươi điên rồi sao , dám thiêu đốt linh hồn lực như vậy, không cần mạng nữa à ? - Tiểu Mỹ lập tức mắng chửi, nhưng cũng nhẹ nhõm. Bởi vì thiêu đốt linh hồn là thủ đoạn cuối cùng của Oán Niệm, một khi dùng chắc chắn phải chết ! Khi Bạch Ngọc dùng ra thủ đoạn này, nàng ta đã hết sạch bài tẩy, chỉ muốn cắn ngược một cái trước khi tan biến mà thôi.
- Lấy cường độ linh hồn của ngươi, cho dù thiêu đốt cũng chẳng có tác dụng gì đâu - Tiểu Mỹ truyền ra ý niệm, lần này chủ động lao lên - Nhưng cũng là một lựa chọn thông minh. Ta vốn còn định bắt ngươi tra tấn trăm năm....
Bạch Ngọc mặc kệ Tiểu Mỹ nói cái gì, không trốn tránh mà điên cuồng va chạm linh hồn , trực tiếp chọn phương thức ngu xuẩn nhất mà chiến đấu.
Bang !
Hai linh hồn mạnh mẽ lao vào nhau rồi bật lại, đều kêu lên thảm thiết. Đau đớn linh hồn so với thể xác còn lớn hơn gấp vạn lần. Nhưng Tiểu Mỹ so với đau đớn lại càng thêm kinh hãi :
- Sao ngươi lại mạnh mẽ như vậy ? Sao ngươi còn chưa tan biến ?!!
Bạch Ngọc hồi phục trở lại sau cú va chạm,từ từ nở nụ cười tàn nhẫn, khiến Tiểu Mỹ cho dù là Oán Niệm cũng chợt cảm thấy lạnh lẽo . Tiểu cô nương chậm rãi nói :
- Ai nói với ngươi là ta thiêu đốt linh hồn của ta ?
Tiểu Mỹ ngạc nhiên tột độ, ngưng thần cảm nhận lại một lần nữa.
Phải, Bạch Ngọc đúng là đang thiêu đốt linh hồn.
Nhưng không phải của nàng.
Là của Hắc Ngọc.
9
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
