Chương 19 - Khu Quỷ thuật của Bạch Ngọc (1)
Sâu trong linh hồn Bạch Ngọc, một nữ tử đang ngồi xếp bằng, mệt mỏi nhắm mắt. Chỉ vì một chút sơ sẩy mà thôi, không ngờ lại bị ảnh hưởng nặng đến như vậy. Cũng không thể trách nàng, ai bảo năng lực của Oán Niệm là rất đa dạng đâu ? Rất nhiều cá thể đều có năng lực riêng khác nhau, không trùng lặp, điều này dẫn đến rất khó phòng bị. A, không biết nhóc con vô dụng kia có thể sống sót không, dẫu sao nàng cũng là một bản thân mình khác...
Đang lo lắng lung tung, Hắc Ngọc chợt cảm thấy đau đớn khủng khiếp. Một đoá hoả diễm lam sắc cháy bùng trên cơ thể nàng, thiêu đốt sinh mệnh. Tu vi của nàng lập tức giảm điên cuồng , từ Oán Niệm hậu kỳ hạ xuống trung kỳ, rồi sơ kỳ trong nháy mắt.
- Bạch Ngọc, ngươi làm gì vậy ! - Hắc Ngọc vội vã gầm lên , liều mạng kêu gọi. Nhưng lần này, tiểu muội luôn nghe lời không có ngoan ngoãn đáp lời như mọi khi, trái lại đau đớn càng tăng thêm. Thấy tu vi sắp biến mất đến nơi, Hắc Ngọc liều mạng phóng ra thần thức, bắt được cảnh tượng bên ngoài. Biểu cảm của nàng rất phong phú : Bất ngờ, đau lòng, tức điên, buồn bã. Nhưng đến khi nhìn thấy con mắt trái bạch sắc thuần khiết của Bạch Ngọc bị nhuộm đen giống hệt mình, tâm của nàng chững lại, cảm xúc cuối cùng không ngờ chỉ còn lại bình tĩnh. Nàng dường như không cảm thấy đau đớn nữa, thản nhiên nở nụ cười khổ :
- Ha ha, chỉ trách bản thân luôn do dự nhiều năm như vậy, cuối cùng lại bị cuốn vào trò chơi gia đình lúc nào không hay.
Đoạn, Hắc Ngọc ngồi xuống xếp bằng, chủ động phối hợp đưa ra toàn bộ sự sống của mình, giúp cho ngọn lửa trên người thiêu đốt càng thêm giữ dội.
- Tiểu muội ngủ ngốc, tuy trò chơi đã kết thúc, nhưng tỷ tỷ sẽ tặng ngươi món quà kỷ niệm cuối cùng....
Bên trong không gian thức hải, hai nữ quỷ điên cuồng lao vào nhau như không muốn mạng.
- Ha ha, Lý Như, để lộ bản chất rồi a. - Tiểu Mỹ cười điên cuồng - Ngươi còn ác độc đến mức đi giết linh hồn khác của bản thân ! Hy sinh người khác để giúp bản thân có lợi, chính là con người thật của ngươi !
Đôi mắt nửa trắng nửa đen của Bạch Ngọc vẫn bình tĩnh, nàng chỉ đưa ra lựa chọn tốt nhất để gặp lại ca ca mà thôi. Tỷ tỷ tuy đã ở bên bảo vệ nàng nhiều năm, nhưng cũng đã định giết ca ca. Vì vậy, hy sinh tỷ tỷ cũng không phải là điều xấu a . Điều này cũng không cần phải giải thích với quỷ vật vô tri trước mặt, bởi vì nàng ta không hiểu ca ca tốt đến mức nào.
Bạch Ngọc một lần nữa lao vào Tiểu Mỹ, đau đớn lan tận sâu ra linh hồn, nhưng trong đầu nàng chỉ có một tín niệm. Muốn gặp lại ca ca. Chúng ta là định mệnh, không thể sống thiếu nhau. Nếu bản thân chết, ca ca cũng đâu thể sống nổi thiếu mình. Vì vậy, chiến thắng và bảo vệ bản thân mới là mục đích cuối cùng. A, muốn được ca ca ôm ấp, yêu thương, muốn được cùng ca ca tạo ra tiểu hài tử...
Trái với Bạch Ngọc tưởng tượng hăng say, Tiểu Mỹ không còn hơi đâu mà chế nhạo hay nghĩ đến chuyện khác. Tuy Bạch Ngọc thiêu đốt linh hồn Hắc Ngọc để có sức mạnh tương đương với nàng nhưng Tiểu Mỹ vẫn rơi vào thế yếu. Đó là do phong cách chiến đấu điên cuồng của Bạch Ngọc, nàng ta cứ như không cần mạng lao về đây, khiến nàng không kịp trở tay. Như thế là thế nào ? Bản thân không thắng được, là do không đủ mạnh hay sao ?
Bạch Ngọc một lần nữa lao như điên đến trước mặt Tiểu Mỹ, lần này trực tiếp đánh nàng ta bay đi thật mạnh, hôi khí tan biến rất nhiều.
Khụ, ta đầu hàng, chúng ta có thể ngừng được không... - Tiểu Mỹ suy yếu rất nhiều, phát ra tín hiệu chịu thua - Cho dù đánh tiếp thì ngươi cũng không chiếm được chỗ tốt quá lớn, hãy để ta rời đi tìm thân thể khác.Đến cuối cùng, Tiểu Mỹ tuy căm thù Bạch Ngọc đến tận xương tủy, nhưng vẫn quý trọng tính mạng của bản thân. Chỉ có người từng chết đi như nàng mới hiểu rõ về sự đau đớn cô đơn của tử vong, thật sự không muốn trải qua một lần nữa. Tất cả thù hận, đợi đến khi kiếm được thân thể mới có thể tính toán sau.
Thế nhưng, đáp lại Tiểu Mỹ lại là cú va chạm thô bạo từ linh hồn của Bạch Ngọc. Hai người kêu lên đau đớn, còn Tiểu Mỹ tức giận gào thét :
- Ngươi làm gì vậy ! Ta đã chịu thua rồi cơ mà !
- Ngươi muốn giết ca ca, chết ! - Bạch Ngọc đáp lại ngắn gọn, đôi mắt trở nên điên cuồng. - Ngươi có biết lúc ngươi đuổi theo ca ca, ta lo lắng đến mức nào không ?!!
- Tất cả những người muốn chia cắt ta và ca ca, không cần thiết tồn tại ! - Bạch Ngọc như không cần mạng tiếp tục lao đến làm Tiểu Mỹ hoảng sợ né tránh, không còn dám cứng đối cứng. Thấy sự điên cuồng của Bạch Ngọc, nàng thậm chí có lý do hoài nghi Bạch Ngọc cố tình dẫn dụ bản thân vào thức hải để tiêu diệt ngay từ đầu.
Tất cả là vì tên nhóc đó sao ? A... Ta hiểu rồi. Ngươi thắng ta, là vì ngươi dám hy sinh tất cả để đạt được mục đích của mình. Vậy, mục đích của ta là gì ?
Sống sót.
Ta muốn sống sót, cho dù phải hy sinh cả tình yêu !
Tiểu Mỹ đột ngột mở ra bàn tay đang nắm chặt. Đó là linh hồn của Tiểu Hàn. Hắn ta là Oán Niệm trung kỳ, đồ chơi của nàng. Nhưng cũng là người mà nàng yêu quý nhất.
Nhìn thấy Bạch Ngọc chuẩn bị lao đến một lần nữa , Tiểu Mỹ cười khổ rồi cắn răng hạ quyết tâm. Hôi khí thi nhau bao phủ linh hồn Tiểu Hàn rồi bắt đầu thôn phệ.
- Tiểu Mỹ !!! - Tiếng gào thét đau đớn của Tiểu Hàn vọng ra từ trong đám hôi khí đột ngột làm nàng chững lại. Đây là lần đầu tiên Tiểu Hàn gọi tên nàng sau khi chết. Thế nhưng, rất nhanh Tiểu Mỹ cười chế giễu tự nhủ :
- Không ngờ lần đầu tiên được ngươi nhớ đến lại là khi ta hủy diệt ngươi ...
Linh hồn Bạch Ngọc một lần nữa lao tới như điên. Nhưng bây giờ, Tiểu Mỹ đã khác rồi. Nàng bình thản dùng tay tóm Bạch Ngọc lại, rồi nhẹ nhàng bóp lấy linh hồn nàng ta.
Cùng lúc đó, Hắc Ngọc hết năng lượng, biến mất hoàn toàn.
Nhìn Bạch Ngọc cạn kiệt sức lực vẫn cố gắng dãy dụa, trong lòng Tiểu Mỹ chợt loé lên chút thương cảm. Không ngờ một tiểu quỷ yếu ớt có thể đánh được đến tận lúc này vì người mình yêu. Tuy nàng rất hiểu và đồng cảm với cảm xúc ấy, nhưng hận thù sâu sắc cũng không thể cứ thế mà xoá nhoà. Thế là trước khi giết Bạch Ngọc, Tiểu Mỹ quyết định đưa ra cam kết cho đối thủ có thể ra đi yên lòng :
- Ngươi yên tâm, sau khi giết ngươi, ta sẽ dùng thân thể của ngươi, chăm sóc cho ca ca của ngươi...
Ừm, đối với Tiểu Mỹ, câu đó đích xác là lời bàn giao cuối cùng, là sự tôn trọng cuối cùng cho đối thủ. Thế nhưng người khác nghe vào thế nào cũng là đội nón xanh.
Linh hồn trong suốt của Bạch Ngọc đột ngột ngẩng đầu lên. Khuôn mặt bé nhỏ u ám không có một tia sáng nào. Tiểu Mỹ cảm thấy một cơn hoảng sợ chạy dọc sống lưng, muốn bóp chết nàng ngay lập tức nhưng đã muộn, lúc này con ngươi màu đen của Bạch Ngọc đã toả ra hắc khí dày đặc hơn bao giờ hết.
Khung cảnh xung quanh đột ngột thay đổi. Từ thức hải của Bạch Ngọc biến thành một ngôi làng yên bình, rất quen thuộc với bọn họ. Tiểu Mỹ phát hiện bản thân mất đi tất cả sức mạnh, linh hồn như bị một quy tắc vô hình bắt buộc nàng ở bên cạnh đứng xem. Bạch Ngọc cũng là như vậy. Ký ức thì nhau tràn về khiến cho nàng đau đớn rên rỉ nhẹ nhàng.
Nếu Dương Vũ ở đây, hẳn sẽ phát hiện ra tình cảnh lúc này y hệt như lúc hắn dùng "Khu Quỷ Thuật".
Khung cảnh ngôi làng lúc này được phóng to ra, cuối cùng xuất hiện một ngôi nhà nhỏ đơn sơ. Trước cửa nhà, có hai tiểu cô nương đang ngồi nói chuyện vui vẻ. Một người đáng yêu mũm mĩm, người còn lại có vẻ đẹp phấn điêu ngọc trác, tương lai chắc chắn là đại mỹ nhân. Trước khung cảnh quen thuộc, hai linh hồn đồng thời chấn động. Đây không phải là Tiểu Mỹ và Bạch Ngọc sao ?
Lúc này, Tiểu Mỹ trong quá khứ nhẹ xoa đầu Bạch Ngọc, vui vẻ cười hỏi :
- Lý Như, sau này lớn lên ngươi muốn làm gì ?
Lý Như nhíu nhíu đôi mi dễ thương, rồi đáp lại :
- Ta không biết a. Ta đang sống rất hạnh phúc, chẳng có mong muốn gì cả.
Tiểu Mỹ cười nhạo :
- Mẫu thân thường nói, con người sống là phải có ước mơ, nếu không sẽ không còn gọi là sống.
- Vậy, ngươi sau này muốn làm gì ? - Lý Như không phục nói.
Tiểu Mỹ đỏ mặt, trong đầu xuất hiện một khuôn mặt nào đó. Nàng lý nhí thì thầm :
- Ta muốn được trở thành cô dâu xinh đẹp, được bạch mã hoàng tử cưới đi trên chiếc kiệu xa hoa.
Lý Như thử tưởng tượng, nhất thời phấn khích nói :
- Ta cũng muốn như vậy, ước mơ của ta cũng là muốn trở thành cô dâu !
- Hứa rồi nhé. - Hai nàng đồng thời móc tay.
Lúc này, một phụ nhân có chút yếu ớt mỉm cười hiền hậu đi ra, trên tay mang không ít hoa quả. Thấy dáng vẻ quen thuộc, linh hồn Tiểu Mỹ chấn động mạnh, đây không phải là mẫu thân sao !
- Hai đứa đang nói gì vậy? - Mẫu thân của Tiểu Mỹ nhẹ nhàng ôm hai tiểu cô nương vào lòng tò mò hỏi.
Tiểu Mỹ một bên lấy hoa quả ăn, một bên tiện miệng giải thích :
- Chúng ta sau này đều muốn làm cô dâu, được bạch mã hoàng tử rước đi trên kiệu.
Mẫu thân sửng sốt, nhưng lập tức che miệng cười :
- Vậy, trước tiên các ngươi cần phải có một chiếc kiệu, đúng không ?
- Đúng a ! - Hai người giật mình.
Tiểu Mỹ cười nói :
- Vậy liền làm một chiếc kiệu đi. Tất nhiên, bây giờ nó là của ta . Khi nào ta tổ chức hôn lễ xong, nó sẽ thuộc về ngươi. Khi đó ta hứa sẽ ở bên, chúc cho ngươi sống hạnh phúc vĩnh viễn.
Lý Như ngoan ngoãn gật gật đầu :
- Hảo.
Trưa hôm sau.
- Đám nam nhân các ngươi, chặt cây thôi có cần lâu vậy không ? - Tiểu Mỹ một bên chỉ đạo, một bên than phiền.
- Ngươi im đi, ngon thì vào mà làm. - Tiểu Hàn tức giận đáp lại, cùng với mấy nam hài tử ra sức chặt cây. Đừng nhìn bọn chúng là tiểu hài tử, nhưng do rèn luyện từ nhỏ nên cũng rất khoẻ, hơn nữa từ gần mười năm về trước, thôn đột nhiên tràn ngập sinh cơ, nên những đứa trẻ sinh ra trong thời gian này cũng hưởng lợi theo, tố chất thân thể tăng lên chóng mặt.
- Chúng ta là nữ nhi, cần được yêu thương bảo vệ, còn lâu mới đụng vào mấy việc nặng nhọc này. - Tiểu Mỹ che miệng cười, trông mà thấy ghét.
Tiểu Hàn tức xì khói nhưng cũng không có thật sự phát tác, hắn quay sang than phiền với Tiểu Nam bên cạnh :
- Nếu không phải Lý Như cầu xin, chúng ta mới không chịu giúp đâu, phải không ?
Tiểu Nam không có nói nhiều, mặc kệ người khác liên tục vùng rìu chặt gốc cây. Tất cả là do Tiểu Mỹ và Lý Như nhiều chuyện kia không biết thế nào lại dụ dỗ tiểu muội của mình, khiến nàng cũng kêu gào đòi có một chiếc kiệu để làm cô dâu. Hừ, cô dâu cái gì, nàng ta không phải vừa mới biết nói sao ? Nói vậy chứ ai cũng biết Tiểu Nam là người yêu chiều muội muội vô điều kiện nổi tiếng khắp thôn...
Lúc này, Lý Như từ bên cạnh đem tới một ít nước ép quả. Nàng cười dịu dàng đưa cho mỗi tên nam hài tử một cốc :
- Các ngươi uống đi, lấy sức làm việc. Cảm ơn mọi người chiều theo yêu cầu ích kỷ của tỷ muội ta.
Nghe vậy, mấy tên nam hài tử nhao nhao dừng tay, trên mặt lộ vẻ ái mộ không chút che dấu. Bọn hắn còn nhỏ, vẫn không thể dấu nổi vẻ ngại ngùng trước mặt hoa khôi đâu. Kể cả Tiểu Hàn, mấy nam hài tử còn lại líu ríu vây lại lấy nước cho riêng mình rồi tiếp tục lao vào làm việc hăng say để che giấu vui mừng xấu hổ. Thậm chí Tiểu Nam lạnh lùng hiếm khi đáp lời người khác cũng đến uống cốc nước quả rồi bình thản nói đa tạ. Sức hút của nữ thần từ nhỏ đã bộc phát, không thể cản phá. Lý Như khá tinh ranh, nàng nhận biết được sự cuốn hút của bản thân dù còn nhỏ, nên cũng không ngần ngại sử dụng lúc cần thiết.
Tiểu Mỹ ở đằng kia giám sát có chút cau mày. Nàng không để ý tới mấy nam tử khác, nhưng Tiểu Hàn vừa rồi có chút kỳ lạ. A , nếu mình cũng đẹp như Lý Như thì tốt biết bao.... Trong lòng tiểu cô nương lần đầu tiên cảm thấy ghen tỵ.
9
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
