ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17 - Nguyệt Linh phát uy

- Ngươi nói cái gì ? - Bạch Ngọc sợ hãi muốn nhảy dựng lên , nàng hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Nguyệt Linh thở dài, nhớ lại kế hoạch của bọn họ. Việc linh hồn Tiểu Mỹ ám vào chiếc kiệu đã được nàng biết ngay từ cái nhìn đầu tiên. Dù tu vi không còn một phần vạn nhưng chút ánh mắt đó nàng vẫn phải có. Lúc mới nhìn thấy ma nữ nàng không nói cho Dương Vũ , vì lúc đó chi tiết ấy thực sự không quan trọng. Chính sau này khi bị Tiểu Mỹ truy đuổi, Dương Vũ nhận ra thực lực của nàng không có mạnh như trên kiệu nên mới gặng hỏi.Tóm lại Tiểu Mỹ cũng không dùng bản thể đuổi theo Dương Vũ , mà chỉ là dùng một phân thân có thực lực không tệ, cỡ Oán Niệm Trung Kỳ. Đó là lý do mà Dương Vũ cùng Nguyệt Linh dám lên kế hoạch cắn ngược lại nàng và giải thoát Bạch Ngọc.

Lúc này, Quỷ Anh do Nguyệt Linh kiểm soát như nhận ra cái gì, bàn tay nhỏ nhắn đánh tan đám hôi khí đang âm thầm bao vây họ một lần nữa, đem Bạch Ngọc bảo hộ phía sau. Trong đám hôi khí còn lại ngưng tụ ra một khuôn mặt xinh đẹp, chính là Tiểu Mỹ. Cái đầu lơ lửng giữa đám hôi khí là một cảnh tượng vô cùng quỷ dị, doạ Bạch Ngọc sợ hãi lùi lại. Tiểu Mỹ mới được ngưng tụ ra không thèm để ý đến nàng mà ngưng trọng quan sát Quỷ Anh, mở miệng hỏi :

- Ngươi là ai ? Chớ xen vào chuyện của người khác !

Nguyệt Linh nghe vậy tự hào nói :

- Ta là Nguyệt Linh, Đệ nhất mỹ nữ Tiên tộc, còn được gọi là...

Chỉ là nàng còn chưa giới thiệu xong, một bàn tay ở đâu đã bất ngờ xuất hiện tấn công từ đằng sau, muốn bóp lấy cái cổ nhỏ bé. May mắn Nguyệt Linh lập tức cảm nhận được bằng thần thức, né tránh trong gang tấc.

- Con mẹ nó nhân vật phản diện mà không biết điều đứng im nghe nhân vật chính giới thiệu hết à ?!! - Nàng giận dữ nói, phun ra một cái răng nanh nhọn thẳng về phía đầu lâu Tiểu Mỹ. Cái răng với tốc độ của một viên đạn xuyên thủng trán nàng ta, khiến cái đầu xinh đẹp nổ tung, trở lại thành hôi khí.

Tuy nhiên, dù vừa thực hiện thành công đòn phản kích vô cùng bạo lực, Nguyệt Linh lại càng thêm ngưng trọng lùi lại gần Bạch Ngọc. Nàng vội truyền âm cho tiểu cô nương:

- Ngươi mau phá hủy chỗ này, ta sẽ cản lại một chút.

- Ta ? Ta chỉ biết hồi máu a... - Bạch Ngọc hoang mang đáp.

- Nếu biết dùng đúng cách, sinh cơ trong cơ thể ngươi chính là thứ vũ khí mạnh mẽ nhất. - Nguyệt Linh vừa truyền âm vừa quan sát sự biến đổi của hôi khí. Chúng dần dần tụ lại với nhau, hoá thành hàng chục cái tay thon gọn đẹp mắt, nhưng lại vô cùng quỷ dị vây quanh họ. Nguyệt Linh cắn răng , thấy tình thế ngàn cân treo sợi tóc không bận giữ gìn hình tượng nữa, lập tức dùng Cuồng bạo trong Khu Quỷ Thuật. Quỷ Anh bé gái đáng yêu trở lại nguyên hình, răng nanh và móng vuốt dài ra, đôi mắt nhỏ chuyển sang màu đỏ trông vô cùng dữ tợn. Giờ phút này tu vi của nó đã mạnh hơn cấp bậc Oán Niệm Trung Kỳ, với cái giá phải trả là sinh mệnh lực ít ỏi giảm xuống không còn mấy.

Hàng chục cánh tay thon dài cũng không có đứng yên, tất cả từ bốn phương tám hướng lao tới muốn xé xác hai người, kèm theo đó là tiếng rít phát ra khắp kiệu :

- Chết !

Giờ phút này, Tiểu Mỹ đã dùng toàn bộ thực lực, tu vi Oán Niệm Hậu Kỳ viên mãn không chút giữ lại chút nào. Mỗi cánh tay trắng trẻo trông thì yếu ớt nhưng lại mang sức mạnh to lớn cùng thi độc khủng khiếp. Nàng không tin hai Tiểu Quỷ bé nhỏ kia còn có thể làm gì để dãy dụa, nhất là đang ở trong lãnh địa của mình.

Nói thì lâu nhưng mọi chuyện chỉ diễn ra trong chốc lát, mắt sắp thấy một rừng cánh tay sắp bao phủ hai người, xé xác họ ra thành từng mảnh....

Một ánh sáng tím loé lên trong chớp mắt.

Không, chính xác là một nhát chém. Trong tích tắc, hàng chục cánh tay của Oán Niệm hậu kỳ bị cắt ngọt xớt, thi nhau rơi xuống như lá rụng sau đó tan vào hư vô .Thậm chí chúng còn không có cơ hội biến trở lại thành hôi khí như ban đầu.

- A !!! - Tiếng thét điên cuồng vang lên khắp kiệu. Đối với Tiểu Mỹ, hôi khí chính là thần thông độc nhất vô nhị, từng sợi đều là sinh mệnh của bản thân. Giờ đây, chúng bị một kiếm quét sạch khiến nàng bị thương nặng, tu vi rơi xuống hai cái tiểu cảnh giới, thậm chí còn không bằng Quỷ Anh.

Bạch Ngọc trợn to mắt nhìn Quỷ Anh nhỏ bé đang ôm lấy thanh kiếm tử sắc ngủ say như chết. Vừa rồi chính nó đã triệu hồi thanh Tiên Kiếm chém hàng loạt cánh tay tích lũy từ lâu của Tiểu Mỹ. Bên trong cỗ kiệu tuy rộng nhưng trải qua một kiếm hủy diệt hầu như đã vỡ nát toàn bộ, đặc biệt xác của nam tử kia là thảm nhất, trực tiếp tan thành mây khói. Bạch Ngọc vội vàng chạy đến Quỷ Anh nhỏ bé đang ôm kiếm, phát hiện nó chỉ suy yếu ngủ say thì nhẹ nhõm thở ra một hơi. Nàng là người quan trọng với ca ca, tuyệt đối không nên xảy ra truyện gì.

Bạch Ngọc thận trọng nhấc Quỷ Anh lên, cố gắng hết sức tránh chạm vào bảo kiếm nó đang ôm lấy. Không hiểu sao nàng cảm nhận được sự nguy hiểm cực độ đến từ thanh kiếm đó, như thể nếu chạm vào sẽ hồn phi phách tán, không phân địch ta. Nhìn cỗ kiệu đẹp đẽ giờ tan hoang xơ xác, Bạch Ngọc nuốt nước miếng. Nếu cỗ kiệu này không nhận được chúc phúc của Lệ Quỷ thì cũng đã biến thành hư vô dưới một kiếm vừa rồi.

- Tiểu Mỹ ? - Bạch Ngọc đợi một lúc không có động tĩnh gì dò xét lên tiếng.

Không có đáp lại. Sau tiếng gào thét ban đầu, Tiểu Mỹ hoàn toàn không thấy hành tung đâu, cứ như thật sự bốc hơi khỏi nhân gian rồi vậy. Bạch Ngọc cũng không muốn ở lại chờ đợi, ôm Quỷ Anh Nguyệt Linh muốn mở cửa kiệu rời đi.

Cạch - Bạch Ngọc kéo cánh cửa, nhưng nó không hề suy chuyển. Nàng cố gắng thử lại, nhưng vẫn như cũ.

- Tại sao không thoát ra được ? - Bạch Ngọc tuyệt vọng buông Nguyệt Linh xuống, tính toán dùng hết sức mở cửa lần thứ ba. Cũng may nàng không phải tội nghiệp suy đoán nữa vì lần này đã có người đáp lại nàng :

- Bởi vì ta không muốn thả ngươi rời đi.

Bạch Ngọc giật mình, quay đầu lại. Trên cánh cửa gỗ từ lúc nào đã xuất hiện khuôn mặt thiếu nữ quen thuộc. Khuôn mặt nàng mọc trên cửa không chỉ không hài hoà mà còn hoàn mĩ thể hiện sự phù hợp một cách quái dị, cứ như sinh ra đã sẵn có ở đó vậy.

- Tiểu Mỹ... - Bạch Ngọc kinh hãi kêu lên, muốn lùi lại nhưng cơ thể đã không còn chịu sự khống chế. Khuôn mặt Tiểu Mỹ trong tầm mắt càng ngày càng lớn, cuối cùng nhập vào cơ thể nàng. Ngay lập tức ,Bạch Ngọc cảm thấy cơn đau thấu xương từ sâu tận linh hồn . Trong thức hải nàng xuất hiện một đoàn khí màu xám nhanh chóng toả ra, muốn chiếm lĩnh càng nhiều không gian. Trực giác mách bảo Bạch Ngọc rằng khi hôi khí tràn ngập thức hải, nàng sẽ thật sự chết.

- Ngươi muốn... thôn phệ ta ? - Nàng lấy hết sức lực còn lại đặt câu hỏi.

Đáp lại nàng chính là hôi khí ngày càng lan rộng với tốc độ chóng mặt, nháy mắt đã chiếm một nửa thức hải. Không sai, Tiểu Mỹ rớt hai cảnh giới chỉ muốn lập tức bổ sung thương thế càng sớm càng tốt, không thôn phệ nàng thì thôn phệ ai ?

Thấy không được đáp lại, Bạch Ngọc ngồi xuống, buông tha chống cự. Không phải là nàng không muốn, mà là không thể . Một Tiểu Quỷ vô hại chỉ biết trị liệu căn bản không phải là đối thủ của ác quỷ như Tiểu Mỹ, cho dù nàng ta có đang bị trọng thương đi nữa. Lúc này, từ đám hôi khí đang nhanh chóng xâm chiếm thức hải của Bạch Ngọc, một giọng nói nửa khoái trá nửa thù hận vang lên :

- Lý Như, ngươi chỉ là một đứa thảm hại vô dụng chỉ biết nịnh nọt dựa dẫm vào người khác . Giờ chỉ còn một mình, xem ngươi đấu với ta thế nào ? Đau khổ mà ta phải trải qua, ngươi căn bản không thể hiểu được !

Bạch Ngọc tuyệt vọng, nàng cảm thấy sinh mệnh đang dần đi đến điểm cuối. Cơ thể nhỏ bé đã cạn kiệt sức lực, không thể cử động được. Nàng thực không muốn chết, nàng muốn tiếp tục sống. Sau ba năm sống trong căn phòng khép kín thoát ra ngoài, tâm trạng phấn khích khám phá thế giới mới đang trở nên lớn hơn bao giờ hết. Cho dù chỉ toàn thấy những thứ đáng sợ, nàng vẫn sẽ chọn rời đi. Không chỉ vì muốn tự do, mà còn vì muốn được ở bên ca ca. Những giây phút ở bên ca ca thật là ấm áp làm sao.... Trái với tỷ tỷ lạnh lùng, hắn đã cho nàng thứ tình cảm ấm áp mà bản thân mong ước đã lâu. Khoảnh khắc hắn ôm nàng vào lòng để bảo vệ và chạy trốn, thật sự cảm thấy rất hạnh phúc. Bạch Ngọc nhớ lại, khi đó tình cảnh thật đáng sợ, quái vật đang rượt phía sau, tình thế ngàn cân treo sợi tóc mà hắn vẫn ôm nàng trong lòng, mãi không buông ra như để trấn an .... Nhưng, thực ra nàng không hề thấy hoảng loạn. Nằm trong lòng hắn, cùng nhau trải qua thời khắc sinh tử, nàng không những không sợ hãi kêu lên như lúc trước, mà ngược lại còn nở nụ cười . Không sai, cảm xúc khi đó chính là...

Khoái cảm.

Đúng vậy, nàng muốn tận hưởng khoái cảm ấy nhiều hơn. Muốn được bảo vệ, ôm ấp bởi người mình yêu thương. A, nàng không thể chết, nàng không muốn chết, muốn nhận được càng nhiều tình cảm, muốn được chạm vào nhiều hơn...

Khoảnh khắc ấy, có điều gì đó đã thay đổi bên trong tiểu Bạch Ngọc.

Bên trong thức hải , Tiểu Mỹ đang muốn tiếp tục trào phúng bỗng trở nên im lặng. Hôi khí của nàng đột nhiên không thể lấn tới thêm một tấc nào nữa. Cảm thấy nỗi sợ vô danh xẹt qua linh hồn, Tiểu Mỹ vội dùng thần thức quan sát bên ngoài.

Chỉ thấy một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác với nụ cười đáng sợ cùng máu mũi chảy ra không ngừng.

14

0

1 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.