Chương 16 - Chiến đấu với Tiểu Mỹ
- Tiểu đệ đệ, ngươi nói đùa không vui đâu. - Tiểu Mỹ thu lại nụ cười, hôi khí quanh cơ thể trở nên nồng đậm hơn. Từ lúc Dương Vũ chạy khỏi chiến trường, sự kiêng kỵ nàng dành cho hắn đã giảm đi rất nhiều. Dù sao một tồn tại mạnh mẽ không thể nào bỏ đi dễ dàng như vậy được.
Não bộ Dương Vũ hoạt động hết công suất, hắn cười làm lành nói :
- Tỷ tỷ, mạnh mẽ như ngươi thật sự không cần Quỷ Anh yếu ớt này. Còn Bạch Ngọc thì sao ? Ngươi thả nàng đi mất rồi à ?
- Bạch Ngọc ? Ha ha, dù không có ta ở đó nàng ta cũng sẽ sớm bị thôn phệ thôi. Chỉ là tốc độ hơi chậm một chút. - Tiểu Mỹ nhớ tới Bạch Ngọc đang suy yếu trong kiệu, cười lạnh.
Đoạn, nàng quay sang Dương Vũ, bình thản nói :
- Tiểu đệ đệ, ngươi kéo dài thời gian lâu như thế là muốn đối phó tỷ tỷ sao ?
Thì ra khi biết hai bên không thể hoà giải, Dương Vũ quyết định tiên hạ thủ vi cường, trong lúc nói chuyện đã ra lệnh cho bọn Quỷ Anh âm thầm bao vây Tiểu Mỹ. Đáng tiếc, chiêu này vô dụng trước một Oán Niệm hậu kỳ như nàng ta.
Thấy sự việc bại lộ, Dương Vũ quyết đoán ném ra một quả lựu đạn khói giấu sẵn trong tay áo. Tiếng nổ nhẹ vang lên, làn khói tựa sương mù nhẹ nhàng xuất hiện vây lấy bọn họ. Tiểu Mỹ cười lạnh, khinh thường ra tay. Đối với nàng, Dương Vũ càng dùng nhiều thủ đoạn càng chứng tỏ hắn là một vật nhỏ yếu đuối đang cố gắng dãy giụa trước kẻ săn mồi.
Ngay lúc Tiểu Mỹ không tập trung, một Quỷ Anh từ trên điểm mù bất ngờ xuất hiện, muốn dùng răng nanh sắc bén cắn xé cổ họng nàng. Vũ khí của chúng cũng chỉ có tốc độ nhanh chóng và hàm răng sắc bén, cách thức tấn công vô cùng đơn điệu. Tiểu Mỹ hiểu rõ Quỷ Anh như lòng bàn tay, nàng cười khẩy, thậm chí động cũng không thèm động để mặc hôi khí quanh thân bao bọc nó lại.
Đáng tiếc lần này nàng đã tính sai.
Hai chiếc răng nanh vừa cứng vừa nhọn dài nửa thước cắn ngập vào chiếc cổ trắng trẻo của nàng, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của hôi khí. Tiểu Mỹ quá bất ngờ, đau đớn gào thét muốn hất bay Quỷ Anh kia đi. Nàng ta không thể hiểu nổi sao Quỷ Anh có thể phá vỡ trói buộc của hôi khí dễ dàng như vậy.
Vừa lúc Tiểu Mỹ phân tâm, lại một Quỷ Anh khác từ làn sương mù xuất hiện, đôi mắt đỏ rực, miệng tràn ra máu tươi dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi bám vào người nàng. Lúc nàng phản ứng lại đã quá muộn, bị Quỷ Anh kia dùng răng nanh dài đáng sợ không thua gì thú săn mồi cắn đứt chân trái.
Liên tiếp ăn hai thiệt thòi lớn, Tiểu Mỹ tức đến mất đi lý trí. Cho dù vừa nãy nàng có bình tĩnh bao nhiêu, nhưng thật ra vẫn là Oán Niệm, bên trong tràn ngập điên cuồng bạo ngược. Nàng ngẩng đầu gào thét, sức mạnh sóng âm khùng khiếp làm hai Quỷ Anh kia bị chấn bay ra, kêu gào thảm thiết bịt tai không thể phản kháng. Thấy vậy, mặc kệ một chân vẫn đang trong quá trình phục hồi , Tiểu Mỹ dùng toàn bộ cơ thể điên cuồng đuổi theo. Nàng bây giờ mới mặc kệ sau lưng chúng là ai, chỉ muốn giết chết hai Oán Niệm yếu ớt dám làm tổn thương bản thân để tiêu tán cơn oán hận này.
Vào lúc này, lại một Quỷ Anh nữa bất ngờ từ dưới mặt đất đột ngột xuất hiện, phóng thẳng về phía chân phải còn lại của Tiểu Mỹ, mục đích vô cùng rõ ràng. Quá tam ba bận, lần này Tiểu Mỹ không thể không phát hiện, nàng ta lập tức dừng truy sát hai Quỷ Anh kia, móng vuốt chính xác bắt lấy tên tiểu quỷ mới xuất hiện , nghiền thành thịt nát không chút phản kháng.
- Không đúng, sao rõ ràng yếu hơn hai thứ lần trước nhiều như thế ? - Tiểu Mỹ không tự chủ thì thầm.
- Vì ta chỉ dùng được hai lần Cuồng Bạo thôi. - Dương Vũ từ trong lớp khói mỏng nhẹ nhàng xuất hiện sau lưng nàng, vừa trả lời vừa dùng Mình Nguyệt chủy thủ cắt đứt đầu nàng. Cái đầu xinh đẹp rơi xuống đất, vẫn giữ nguyên vẻ ngạc nhiên. Không yên tâm, Dương Vũ chém thêm mấy nhát rồi đau đớn ngã vật xuống đất, linh hồn như bị xé rách, phản phệ muốn tới rồi.
Khu Quỷ Thuật là thuật khiển quỷ cao cấp, không chỉ giúp người ta tránh bị phản phệ bởi Quỷ vật, mà còn vô cùng hữu dụng trong chiến đấu. Cuồng Bạo thuật là một trong số Tà thuật thuộc Khu Quỷ thuật, đổi tuổi thọ của Tà vật bị khống chế lấy sức mạnh trong thời gian ngắn. Lợi dụng sự hiểu biết của Tiểu Mỹ về Quỷ Anh, Dương Vũ đã thành công dùng hai Quỷ Anh Cuồng Bạo gây tổn thương cho nàng, để rồi dùng con Quỷ Anh thứ ba làm mồi nhử cho bản thân ám sát phía sau. Suy cho cùng hắn cũng chỉ là Sát thủ, gây xao nhãng rồi kết liễu mục tiêu là chiêu bài quen thuộc dùng đến nhàm rồi. Đáng tiếc, phản phệ sau khi dùng Cuồng Bạo cũng không khá hơn phá bỏ giao ước là bao. Không chỉ hai Quỷ Anh sống dở chết dở, Dương Vũ cũng cảm thấy cơn đau xé linh hồn, hoàn toàn kiệt sức không muốn cử động nữa.
Hắn không để ý, cái đầu rơi trên mặt đất đang mỉm cười nham hiểm.
Vài phút trước.
Đại Bạch Ngọc cảm thấy ý thức dần mơ hồ. Hắc khí giờ đây đã chỉ còn là một sợi chỉ mỏng, sắp bị hôi khí thôn phệ.
- Tên khốn kiếp, dám lừa ta ở lại ... - Nàng vừa lẩm bẩm vừa tuyệt vọng nhắm mắt chờ chết, thậm chí còn không còn khả năng phẫn nộ khi bị lừa dối.
- Ít nhất ca ca vẫn trốn thoát . - Giọng tiểu Bạch Ngọc trong trẻo vang lên - Ta không muốn hắn phải chết vì chúng ta.
Đại Bạch Ngọc tức điên, tiểu quỷ ngu ngốc này không ngờ bị bán mà vẫn đếm tiền cho người khác. Nàng vừa định lên tiếng mắng chửi thì chợt cảm thấy sức ép xung quanh bất chợt giảm mạnh.
- Tiểu Mỹ rời đi rồi ? - Đại Bạch Ngọc ngạc nhiên, Tiểu Mỹ rời đi khiến cho nồng độ hôi khí giảm mạnh. Với ý chí cầu sinh mạnh liệt, nàng lập tức ra sức điều khiển hắc khí chiếm lấy quyền kiểm soát. Chất lượng hắc khí cao hơn hôi khí nên chẳng mấy chốc đã chiếm thế thượng phong, giúp nàng lấy lại một chút năng lực cử động.
- Là ta trách nhầm hắn sao ? Hắn đã lấy thân dụ Tiểu Mỹ đi cho chúng ta thoát thân... - Trong lòng Đại Bạch Ngọc sinh ra chút áy náy cảm động với tinh thần lấy thân dụ địch của Dương Vũ.
Tiểu Bạch Ngọc bên trong vừa vui mừng vừa lo lắng, nàng đúng là không tin sai người. Lý do ca ca liều mạng chắc chắn là vì nàng chứ không phải tỷ tỷ... Mặt khác, nàng lại cảm thấy lo lắng. Dù sao ai cũng đã nhìn thấy sức mạnh áp đảo của Tiểu Mỹ.
Lúc này, bên ngoài cỗ kiệu chợt có tiếng xé gió vang lên. Đại Bạch Ngọc sắc mặt trầm trọng , tưởng Tiểu Mỹ quay về, tụ lực chuẩn bị cho nàng ta một đòn chí mạng. Không ngờ lúc này một cánh tay ở đâu ra tóm lấy chân nàng, mang theo một sức mạnh kỳ dị khiến nàng mất hết sức lực, cơ thể nhỏ bé mềm nhũn dựa trên ghế. Nhìn xuống dưới, hoá ra là nam tử bị cắt gần hết ngũ quan không biết từ lúc nào đã lại gần, tay hắn bắt lấy chân nàng, miệng thì thầm đau khổ :
- Ta xin lỗi... Ta xin lỗi....
Tiếng thì thầm như mang theo ma lực, khiến cảm giác tiêu cực truyền vào linh hồn người nghe. Cho dù là Oán Niệm hậu kỳ như Đại Bạch Ngọc cũng cảm thấy khó có thể chống đỡ, tâm trạng trở nên mệt mỏi, đau khổ, không thiết sống nữa các loại, sau đó rơi vào hôn mê.
- Tỷ tỷ, ngươi tỉnh lại đi !
Tiểu Bạch Ngọc bên trong ra sức gào thét. Ngay lập tức, thân thể nàng toả ra sinh cơ thuần khiết , thành công chiếm lại quyền kiểm soát. Thế nhưng đã muộn, nam tử kia đã đứng trước mặt nàng, đôi tay gần như chạm vào chiếc cổ mềm mại....
Lúc này, một luồng không khí lạnh tràn vào.
Vụt ! Bóng đen nhỏ bé từ cửa sổ kiệu lao đến, nhanh như gió đụng ngã nam tử kỳ quái khiến đối phương kêu lên đau đớn đập xuống sàn kiệu, hơi giãy dụa một chút sau đó không còn động tĩnh gì.
- Quỷ... Quỷ Anh ? - Bạch Ngọc kêu lên sợ hãi, tỷ tỷ đang hôn mê, nàng thực sự không có sức chống cự ở đây, cho dù Quỷ Anh là quỷ vật yếu nhất đi nữa.
Bóng đen sau khi thuận tay diệt trừ nam tử, ổn định thân hình rồi quan sát xung quanh. Nó là một bé gái sơ sinh bụ bẫm đáng yêu, mặc trên người chiếc váy nhỏ vô cùng dễ thương. Nếu không có âm khí trên người, Bạch Ngọc đúng là không thể nhận ra thân phận của nó, bởi lẽ bề ngoài Quỷ Anh này y như một nữ hài tử đáng yêu ưa nhìn, khiến ai cũng muốn ôm ấp một phen. Quỷ Anh hơi cử động thân thể, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng ,rồi than vãn bằng chất giọng non nớt :
- Thân thể này vừa yếu ớt vừa nhỏ bé, dùng không dễ a...
Rồi nàng quay đầu nhìn Bạch Ngọc, hỏi :
- Ngươi giờ là Bạch Ngọc hay Hắc Ngọc ?
Bạch Ngọc ngơ ngác, không tự chủ trả lời :
- Ta là Bạch Ngọc a, sao lại biết tên ta ? Còn Hắc Ngọc là ai ?
- Hắc Ngọc là một cái khác trong cơ thể của ngươi, chúng ta gọi thế để dễ bề phân biệt - Quỷ Anh không kiên nhẫn nói. - Nhanh lên, gọi nàng ra đây, có việc thương lượng.
Bạch Ngọc lúc này như nhớ ra điều gì, vui vẻ ôm Quỷ Anh lên nói :
- Ngươi là thuộc hạ của ca ca phải không ? Chỉ có hắn mới biết tên này của ta ...
Quỷ Anh tức giận giãy dụa, nhãi con này lại dám bế nàng như tiểu hài tử .Phía trước mình còn mới ôm nàng lúc nàng ngủ đâu ? Sao nhanh như vậy đã đổi vị trí rồi ?
Tóm lại, Quỷ Anh cảm thấy bị một tiểu cô nương bế là một sỉ nhục, vội thoát ra, lấy giọng điệu kiêu ngạo nói :
- Ta mới không là thuộc hạ của Dương Vũ đâu. Phía trước toàn là dựa vào ta bảo hộ hắn biết không ?
- Vậy ngươi là cái gì của ca ca ? - Bạch Ngọc hỏi, trong mắt xẹt qua tia cảnh giác, nàng mới là người đi cùng ca ca nương tựa lẫn nhau, chưa từng thấy người trước mắt bao giờ đâu.
- Ta là.... - Quỷ Anh , không, giờ là Nguyệt Linh đang muốn theo thói quen nói mình mới là chủ nhân của Dương Vũ thì tỉnh ngộ, thức thời ngậm miệng lại. Nàng bây giờ nếu khoác lác với con nhóc này, lúc sau nó kể lại với Dương Vũ thì không biết sẽ nhận lấy cái gì trừng phạt. Phải biết tên kia là không bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc.
Nhưng rốt cuộc nói như thế nào mới khiến ngốc tử này tin tưởng nể phục bản thân ? Nguyệt Linh xoắn xuýt một chút rồi linh quang chợt loé, kiêu ngạo nói :
- Ta là chủ hậu cung của hắn a.
Bạch Ngọc : "....?".
- Khụ, nói ngắn gọn là sau này ngươi muốn ở bên cạnh hắn đều là phải xem ý kiến của ta. - Thấy Bạch Ngọc ngây thơ đầu đầy dấu chấm hỏi, Nguyệt Linh bất đắc dĩ giải thích - Ta còn là người có quan hệ thân thiết nhất với hắn, sống trong cơ thể của hắn, ngươi không biết cũng là bình thường.
Bạch Ngọc nghe vậy lập tức trở nên kính sợ. Nàng sau này không nghĩ muốn tách khỏi ca ca a. Người này nếu như nói thật, chẳng phải có thể quyết định nàng đi hay ở sao ?
Thấy ánh mắt kính trọng của Bạch Ngọc, Nguyệt Linh trong lòng tự nhiên cảm thấy vui vẻ, vị trí chủ hậu cung này xem ra cũng không tệ lắm. Vừa có thể quản lý nữ nhân khác, vừa có thể nhận được đầy đủ tôn trọng ngưỡng mộ. Thực ra không thể trách Nguyệt Linh, ở chung với Dương Vũ và Dương Thiên Mị, nàng thường xuyên bị bắt nạt đến sợ hãi, uy nghiêm công chúa Tiên tộc không còn lấy nửa phần, vô cùng hoài niệm tháng ngày quyền lực xưa kia... Đến nỗi bây giờ chỉ cần nhận được chút kính trọng là có thể vui vẻ cả ngày.
Lúc này, trong thức hải nàng truyền đến tiếng Dương Vũ đau đớn kêu lên :
- Con mẹ nó không làm chính sự ta đem thể xác của ngươi ném đi...
- Đừng a ! - Nguyệt Linh sợ hãi kêu lên. Nàng dùng chính là Ký Thần thuật, đem toàn bộ thần thức nhập vào Quỷ Anh thứ tư, theo kế hoạch Dương Vũ quay trở lại nên thể xác chính vẫn tại trong ngọc bội nha.... Nhưng nghe được sự đau đớn trong giọng nói của Dương Vũ, Nguyệt Linh biết hắn đã xong phần mấu chốt nhất trong kế hoạch, vội tóm lấy tay Bạch Ngọc nói :
- Mau, giúp ta phá hủy nơi này. Tiểu Mỹ nàng còn chưa có chết đâu. Bản thể của nàng chính là chiếc kiệu chúng ta đang đứng !
18
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
