Chương 15 - Phiền toái
Thấy đối thủ phân tâm, đôi mắt Bạch Ngọc hiện ra vẻ hung ác, hắc khí bao bọc quanh ngón tay, rồi dùng hết sức xuyên thủng cổ họng của Tiểu Mỹ. Lập tức Tiểu Mỹ kêu lên đau đớn buông tha tiếp tục tấn công mà lùi lại, dùng hôi khí nhanh chóng bao phủ lấy vết thương rồi cấp tốc chữa trị. Bạch Ngọc cũng không có lãng phí cơ hội, nhanh chóng xuất ra một chưởng vào cửa kiệu, muốn thoát ra ngoài. Đây là sân nhà của đối phương, đồ ngốc mới đánh sống chết ở đây.
Một tiếng nổ trầm đục vang lên. Cơ thể Bạch Ngọc vừa đụng vào cánh cửa đã bị văng ngược trở lại, đau đớn đập xuống sàn. Cỗ kiệu rung lên, nhưng cánh cửa vô cùng chắc chắn không suy chuyển, ngược lại như bị chọc giận càng tản ra nhiều hôi khí hơn.
Bạch Ngọc không thể tin được, vừa rồi nàng đã dùng toàn lực, tu vi Oán Niệm hậu kỳ được phát huy không giữ lại chút nào. Cũng vì miễn cưỡng dùng toàn lực hai lần liên tiếp, nàng bắt đầu nhận lấy phản phệ, hắc khí trở nên mỏng manh hơn, dần lép vế trước hôi khí.
- Vô ích thôi, Lý Như, cỗ kiệu này đã được Lệ Quỷ chúc phúc, đến bản thân ta còn không thể phá hủy nó. - Tiếng cười lạnh phát ra bên cạnh, Tiểu Mỹ ổn định vết thương, đồng thời dần tiến lại gần, đôi mắt đỏ hiện ra tia hung ác.
- Tên kia vậy mà giúp ngươi ? - Bạch Ngọc tức giận nói, trong lòng hiện ra một số ký ức không mấy tốt đẹp.
- Tất nhiên, cỗ kiệu này không phải hắn cũng từng góp phần giúp chúng ta xây dựng sao ? - Tiểu Mỹ cảm thán, đồng thời cười ác độc nhìn Bạch Ngọc bất lực chống trả hôi khí xâm nhập - Hiện tại làm nơi táng thân cho ngươi, cũng không tệ.
Nói xong, như sực nghĩ ra điều gì đó thú vị, Tiểu Mỹ lại vui mừng lấy móng tay sắc bén cứa vào khuôn mặt non nớt của Bạch Ngọc. Máu tươi chảy ra khiến nàng ta vừa thở dồn dập vừa phấn khích hỏi :
- Ngươi nói xem, nếu ta mượn dùng da mặt của ngươi, Tiểu Hàn có thích ta không ?
Đại Bạch Ngọc không chịu nổi nữa, nàng ta hét lên ra ngoài kiệu :
- Ngươi còn không mau ra tay !
- A, ngươi chiếm thân thể tiểu Bạch Ngọc của ta, còn muốn ta giúp ngươi. - Tiếng cười nhạo của Dương Vũ lập tức vang lên đáp lại.
- Ngươi mà không giúp, nàng cũng sẽ chết ! - Đại Bạch Ngọc giận dữ lẫn gấp gáp gào thét, hắc khí trên cơ thể nàng sắp bị hôi khí nuốt chửng hết rồi.
Biến cố làm Tiểu Mỹ dừng tay, ngưng trọng cảm nhận bên ngoài , chỉ thấy một thiếu niên đẹp đẽ mang theo bốn con Quỷ Anh hướng trong kiệu kêu gào. Nguyên nhân khiến nàng kiêng kỵ như thế là vì hắn có thể điều khiển được Quỷ Anh - thứ mà tồn tại kia cho nàng mượn dùng. Phải biết trong Vong Linh thôn, tất cả Quỷ Anh chỉ nghe lệnh vị đó. Thậm chí mạnh mẽ như Tiểu Mỹ cũng không thể ra lệnh cho chúng, chỉ có thể sai khiến chúng khiêng kiệu theo hướng này hướng nọ , chứ đừng nói là giúp nàng chiến đấu.
Có điều.... Sao tiểu tử này nhìn lại không giống mạnh mẽ cho lắm ? Tiểu Mỹ khó hiểu, trên thân thiếu niên nàng không cảm nhận được một chút uy hiếp nào. Điều này có thể giải thích theo hai hướng. Trường hợp đầu tiên chính là tiểu tử này quá yếu, chỉ là nhân loại bình thường trói gà không chặt. Trường hợp còn lại đáng sợ hơn, chính là trình độ đối phương đã mạnh đến mức nàng không thể cảm ứng được gì. Nghĩ đến việc tiểu tử này dễ dàng cướp lấy thuộc hạ của Lệ Quỷ, Tiểu Mỹ thoáng rùng mình, sự điên cuồng trong mắt dần được thay thế bằng sợ hãi...
Lúc này Dương Vũ đứng ngoài hồn nhiên trêu chọc :
- Gọi ca ca, rồi bản thiếu sẽ cân nhắc cứu ngươi một mạng.
Đại Bạch Ngọc giận dữ, mắt ngọc trợn trừng, nàng chỉ muốn xé xác tiểu tử này ra ngay lập tức. Đây là lúc nào rồi còn trêu đùa như vậy ? Hơn nữa, một người kiêu ngạo độc ác như nàng sao có thể nũng nịu kêu ca ca một cách ngọt ngào như phế phẩm kia ? Có điều, chính vì nàng vừa phân tâm một giây, hắc khí trên cơ thể đã bị ép đến mức gần như hoàn toàn tiêu tán, tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
- A, muộn rồi, ta muốn tăng giá, nếu bây giờ không nói muội yêu ca ca, bản thiếu thực sẽ rời đi. - Dương Vũ nhận thấy hôi khí trở nên dày đặc hơn, thừa dịp cháy nhà hôi của.
Đại Bạch Ngọc thật sự không chịu đựng nổi nữa, cỗ thân thể này thật sự vô cùng quan trọng với nàng. Tự nhủ người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, nàng nghiến răng nghiến lợi nói :
- Muội .....Yêu ....Ca ca . - Mỗi câu từ được thốt ra đối với nàng đúng là còn gian nan hơn chém giết sinh tử.
Dương Vũ ánh mắt loé lên tia âm trầm, bộ dạng trêu chọc không còn sót lại chút nào. Hắn lập tức cử động thân thể, dứt khoát lao về hướng .... ngược lại với cỗ kiệu. Nói ngắn gọn là bỏ chạy, để lại hai ma nữ thần sắc ngốc trệ không hiểu chuyện gì, kể cả Nguyệt Linh đang theo dõi trong ngọc bội cũng há hốc mồm kinh ngạc.
Dương Vũ cũng không phải loại vô não muốn đánh nhau một mình với ma nữ. Hắn tự biết bản thân cũng không phải khí vận chi tử, mà Tiểu Mỹ có cấp bậc ngang hàng với thứ bên trong cơ thể Bạch Ngọc, thậm chí còn mạnh mẽ hơn. Nhớ lần trước Đại Bạch Ngọc chiếm lấy cơ thể đã có thể khiến bản thân suýt hồn phi phách tán một cách dễ dàng , cho nên dù lần này mang theo mấy quỷ anh, Dương Vũ cũng không tính liều mạng một cách ngu ngốc. Dự tính ban đầu của hắn là lựa chọn hai đấu một, phối hợp với Đại Bạch Ngọc, sau đó chạy hoặc phản sát ma nữ tân nương. Tuy nhiên, để làm việc này, còn có một yếu tố chưa xác định.
Đó là thực lực còn lại của Đại Bạch Ngọc.
Vì thế, mới có màn Dương Vũ đứng ra trêu đùa một cách ngả ngớn giữa trận chiến sinh tử. Với loại tồn tại như Đại Bạch Ngọc, nếu không vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không hạ cái miệng cao ngạo cầu xin con kiến mà nàng đã từng khinh thường. Trừ khi đã rơi vào đường cùng, hết sạch thủ đoạn liều mạng. Ngược lại, nếu nàng bất khuất không nghe, Dương Vũ có khi sẽ ở lại thăm dò thêm một lúc.
Nói thì dài nhưng Dương Vũ chỉ cần một tích tắc đã sắp thoát ra khỏi chiến trường, nhanh gấp bội lúc mới xuyên không đến,dù sao âm khí cường hoá cũng không phải chơi không. Nguyệt Linh bên trong ngọc bội gấp gáp nói :
- Ngươi làm gì vậy, muốn từ bỏ tiểu Bạch Ngọc sao ? Nàng là người có đại khí vận đó !
- Bạch Ngọc ? - Dương Vũ lặp lại, rồi cười lạnh không chút nào giảm tốc độ. Đúng, nàng là người có đại khí vận, hắn đã kiếm được lợi ích lớn trên người nàng. Hơn nữa, nàng còn vô cùng thú vị, nhất thể song hồn mang tính cách khác nhau ...
Nhưng, cũng chỉ có thế.
Tiến độ hảo cảm trên người nàng, Dương Vũ đã cày đến mức "Hồng nhan tri kỷ", dùng ngón chân cũng hiểu muốn đột phá lên mức độ tiếp theo sẽ mất bao nhiêu công sức. Hơn nữa, nàng ta cũng không phải người có đại khí vận duy nhất, nói đâu xa, không phải Nguyệt Linh đang ở đây sao ? Cùng đạo lý, thế giới này cũng không chỉ có một người là Bạch Ngọc rất thú vị, mà chính bản thân nó cũng ẩn chứa rất nhiều điều thú vị chờ hắn khám phá, hoàn toàn không cần thiết đi liều mạng vô ích để cứu một nữ tử. Điều đáng tiếc nhất là sẽ mất đi một chiếc gối ôm ấm áp khi ngủ...
Có lẽ là ác giả ác báo, ngay lúc Dương Vũ tính toán nên ôm Nguyệt Linh hay Dương Thiên Mị lúc ngủ , trước mặt hắn dần ngưng tụ lại một bóng trắng. Đó là Tiểu Mỹ sắc mặt âm trầm mặc áo cưới, hôi khí vờn quanh toả ra áp bức mạnh mẽ. Thấy mọi việc chệch khỏi tính toán, Dương Vũ không hoảng loạn dừng lại, bình tĩnh nói :
- Cô nương, chúng ta không oán không cừu, sao lại truy đuổi ta ? - Dứt câu, những Quỷ Anh bên chân hắn tức giận gào thét, nhe nanh múa vuốt, nhất thời khí thế không kém.
Tiểu Mỹ cảm thấy hơi kiêng kị, nếu có thể nàng cũng không muốn đối đầu với nam nhân này, nhưng hắn đã mang theo thứ không nên lấy. Nàng bên trong ngưng trọng nhưng ngoài mặt vẫn yêu mị cười khúc khích :
- Tiểu đệ đệ đáng yêu, ngươi cũng mặt dày thật đấy, mang con của ta trốn một mình, cớ sao lại nói không oán không cừu ?
Dương Vũ nhìn lại đám Quỷ Anh, so với Tiểu Mỹ, chúng xác thực yếu hơn rất nhiều. Mỗi đứa chỉ mang thực lực Oán Niệm sơ kỳ, Tiểu Mỹ vung tay là có thể tiêu diệt dễ dàng. Tuy nhiên, sao chúng có thể thực sự là con nàng ? Hắn đã tận mắt nhìn gần trăm đứa sống theo bầy, vốn không nên tách ra mới đúng. Hắn lạnh lùng nói :
- Bớt nói nhảm, sao ngươi lại muốn mấy đứa trẻ này ?
Thấy Dương Vũ không nể mặt như vậy, Tiểu Mỹ cười lạnh đáp :
- Chỉ có chúng mới có thể nâng kiệu của ta, ngươi lại đem chúng đi, thật muốn một nữ tử yếu ớt phải tự đẩy kiệu sao ?
Thực ra còn một lý do nữa nàng chưa nói. Đó là vị kia tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng nếu làm mất Quỷ Anh của hắn. Trường hợp xấu nhất, hồn phi phách tán cũng không nói chơi. So với một Dương Vũ thần thần bí bí, uy hiếp trực tiếp từ Lệ Quỷ tất nhiên khiến nàng sợ hãi hơn nhiều.
Dương Vũ liếc nhìn đám nhóc hung dữ dưới chân. Dù ma nữ này có nói thật hay không thì mục đích của nàng chắc chắn là Quỷ Anh. Đáng tiếc dù muốn Dương Vũ cũng không thể trả lại chúng được. Phản phệ của Khu Quỷ thuật sau khi giải trừ khế ước lớn gấp nhiều lần so với công pháp khác. Trả lại một con thì còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng nếu nàng ta đòi cả bốn thì chính là muốn mạng hắn rồi.
- Trả ngươi một đứa trước được không ? Còn lại cho ghi nợ a. - Dương Vũ cố gắng cứu vãn tình thế cẩn thận nói.
Nụ cười của Tiểu Mỹ đông cứng lại, đây là đang đi chợ sao ?
19
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
