ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14 - Thiên Tàm Ti và Khu Quỷ Thuật

Thấy Nguyệt Linh đang nhàn nhã nằm trên giường, huyễn hoá ra một miếng dưa vừa ăn vừa xem cuộc chiến giữa hai ma nữ, Dương Vũ tò mò hỏi :

- Hai người đó đánh nhau thì ai thắng ?

- Nếu như không vào trong kiệu, Bạch Ngọc của ngươi sẽ không thể thua được. - Nguyệt Linh nằm bò ra mỉm cười đáp, khí chất lười biếng xen lẫn quyến rũ của nàng làm Dương Vũ không khỏi nhìn thêm vài lần.

Như để chứng minh lời Nguyệt Linh nói là đúng, trên chiếc màn hình khổng lồ xuất hiện cảnh thân thể nhỏ nhắn của Bạch Ngọc tràn ra đầy hắc khí, vậy mà đang cắn nuốt ngược lại hôi khí trên kiệu. Đáng tiếc Tiểu Mỹ vẫn cứ tấn công điên cuồng bằng răng nanh và móng vuốt, gây ra cho Bạch Ngọc rất nhiều khó khăn. Đã thế, hôi khí luôn từ từ chữa trị mọi vết thương trên cơ thể nàng ta, đúng là vô địch trong khoảng môi trường chiến đấu hẹp như vậy. Thấy Bạch Ngọc khổ sở chống đỡ, Dương Vũ vẫn thờ ơ. Hắn biết nàng còn chưa đến cực hạn, nên định nhân cơ hội thăm dò sâu cạn nàng ta như thế nào. Nguyệt Linh thấy Dương Vũ không động , nàng cũng lười chẳng thèm quản. Hai người ăn dưa xem đánh nhau, nhàn nhã tán gẫu :

- Ngươi có biết thực lực của họ thế nào không ?

- Hệ thống tu luyện của vong linh khác với nhân loại, hai người đó đã đạt đến Oán Niệm hậu kỳ, tương đương Luyện Khí hậu kỳ cùa nhân loại.

Dương Vũ bị khiếp sợ nói :

- Chỉ có Luyện Khí hậu kỳ mà đã kinh khủng như vậy, Trúc Cơ sẽ như thế nào ?

Nguyệt Linh thản nhiên đáp :

- Mười người bọn họ đến cũng không đủ cho người ta đánh.

- Khoan đã, ngươi vừa nhắc đến hệ thống tu luyện của vong linh đúng không, cho ta biết đi - Dương Vũ tò mò năn nỉ.

- Hừ, muốn biết thì tự mà tìm hiểu . - Nguyệt Linh bĩu môi cười lạnh, nàng còn chưa quên mối thù cùa bản thân đâu, làm sao có chuyện nói cho hắn dễ dàng thế được.

Dương Vũ không nói lời nào, chỉ dùng ý niệm kết nối với Dương Thiên Mị đang ngồi xếp bằng ở góc phòng. Chỉ thấy nàng đứng dậy nhẹ ngọ nguậy đầu ngón tay. Lập tức, hàng loạt quyển sách bay tới, có cuốn bị lẫn trong đống sách khác, có cuốn bị giấu trong tủ quần áo, thậm chí dưới gối của Nguyệt Linh còn bay ra một bức xuân cung đồ được cuộn tròn.

- Dừng lại, trả lại đây,ta sẽ giải thích cho ngươi hết mà ! - Nguyệt Linh khóc lóc cố gắng dành lại bảo bối.

Dương Vũ cũng không có gì để nói, Nguyệt Linh chả biết sống bao nhiêu năm mà cứ như thiếu nữ mới lớn tò mò về trái cấm, không ngờ vậy mà tích trữ được nhiều đồ như thế. Một lúc sau, Nguyệt Linh đòi lại được kho báu của nàng, vừa lau nước mắt vừa cẩn thận giải thích :

- Người bình thường chết đi, sẽ đi vào luân hồi , đầu thai trở thành sinh mệnh khác, nhưng nếu trước khi chết còn nhiều nuối tiếc, sẽ thành hồn ma vất vưởng nhân gian, tìm cơ hội hoàn thành tâm niệm rồi giải thoát. Đây là kết cấu cơ bản nhất của vong linh. Hồn ma bình thường không có khả năng hại người, năng lực rất yếu.

- Nhưng oán niệm thì khác, chúng là những người khi chết có hận ý mạnh mẽ, là những ác ma thực thụ có khả năng hại và giết chết người sống.Tuy nhiên, tu tiên giả Luyện Khí kỳ có khả năng khắc chế những oán niệm này rất tốt.

- Cao hơn oán niệm là Lệ Quỷ. Oán niệm muốn đột phá Lệ Quỷ phải mất rất nhiều công sức và thường dùng những cách thức đa dạng không cố định, nên có đến chín thành chín oán niệm hồn phi phách tán khi đột phá Lệ Quỷ. Bù lại, Lệ Quỷ vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa có nhiều phương thức tấn công cổ quái khó phòng bị, tu sĩ Trúc Cơ cũng phải tránh lui khi thấy chúng, cho dù có là tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ đi chăng nữa.

- Lên trên nữa là....

- Khoan đã.

Nguyệt Linh càng nói càng nhập tâm thì Dương Vũ kêu nàng dừng lại. Bị mất hứng, Nguyệt Linh khó chịu nhưng nàng chợt im lặng khi thấy trên màn hình hiện ra một Quỷ Anh nhỏ bé bò về phía Dương Vũ. Nó là một trong bốn Quỷ Anh khiêng kiệu, thân thể gầy gò, nhìn như một bé trai bình thường nếu không có hàm răng sắc nhọn cùng đôi mắt vô hồn. Có vẻ nó cảm nhận được điều gì khác lạ nên đi tới kiểm tra. Nguyệt Linh bất giác căng thẳng, bây giờ nàng đã mất hết sức mạnh, ngoại trừ vẻ đẹp vô song cùng trí thông minh tuyệt thế thì cũng chẳng có gì có thể đánh. Nguyệt Linh cầu nguyện nhìn sang Dương Vũ , chỉ thấy hắn sáng mắt lên, đầy tham lam và vui mừng khi thấy Quỷ Anh tới gần.Nhìn hắn như vậy, nàng không hiểu sao tự nhiên cảm thấy yên tâm. Con hàng này mặc dù hay bắt nạt nàng nhưng làm việc vẫn rất đáng tin.

Sau đó nàng thấy Dương Vũ vấp ngã, từ nơi ẩn nấp rơi xuống trước mặt Quỷ Anh.

- Aaaa ! - Nguyệt Linh lập tức gào thét, dù chỉ nhìn qua màn hình, y như người đang xem phim kinh dị thì bị bất ngờ bị doạ.

Quỷ Anh thấy đột nhiên trước mặt xuất hiện một người, phản ứng đầu tiên không phải tấn công mà là gào thét gọi đồng đội, chúng vốn là loài sống thành bầy đàn. Lập tức, ba Quỷ Anh còn lại bò đến với tốc độ kinh hoàng bằng tứ chi ngắn ngủn, không nói nhiều hợp sức cùng Quỷ Anh kia bao vây Dương Vũ đang nằm dưới đất. Chúng dùng tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường từ bốn hướng tấn công một lúc, cái miệng nhỏ đầy răng nanh muốn cắn nát hắn ra thành từng mảnh.

Máu đột ngột bắn ra, vẽ thành từng dải trên đất.

Đáng tiếc không phải máu đỏ của Dương Vũ, mà là máu đen của Quỷ Anh. Cả bốn con quỷ đột ngột dừng lại trên không như bị treo, tay chân bị bẻ ngoặt ra sau, làn da xám xịt đầy vết cắt sắc bén đang chảy máu không ngừng.

- Yêu ma quỷ quái có thể mạnh, nhưng tri thức cả ngàn năm Sát Ảnh hội của ta cũng không thể khinh thường. - Dương Vũ cảm khái nói, hắn nhớ sau khi trang bức, nhân vật chính trong tiểu thuyết cũng nói gì đó đại loại như đừng khinh thường tinh hoa văn hoá ngàn năm Hoa Hạ gì gì đấy.

- Ngươi có thể đứng lên trước rồi hẵng trang bức không? - Nguyệt Linh im lặng một chút rồi nhắc nhở, vì hiện tại tư thế của Dương Vũ đang vô cùng quái dị. Hắn vẫn đang nằm ngửa, tay chân còn cố gắng đang rộng có thể, trông khá hài hước.

- Không được, ai bảo bọn chúng có bốn con chứ. Chỉ hai tay là không thể khống chế được hết. - Dương Vũ đáp trả, rồi cử động ngón chân ngón tay một cách khéo léo, làm sợi chỉ mỏng gắn liền với tứ chi của hắn siết chặt bọn Quỷ Anh hơn.

Thứ hắn đang dùng là Thiên Tàm Ti của Sát Ảnh hội, một trong những sát khí lợi hại nhất đó nhị trưởng lão phát minh ra. Chúng là tơ của một loài nhện cổ độc nhất vô nhị, có khả năng di chuyển theo ý muốn người điều khiển chỉ bằng cách dùng bí thuật kết nối với não bộ của họ, trở thành một bộ phận cơ thể tạm thời, hơn nữa còn vô cùng bền bỉ sắc bén. Lúc trước Dương Vũ đứng xem lâu như vậy cũng không phải là thực sự đang tán gẫu, mà là đang giăng mạng nhện quanh khu vực này. Từ đầu, mục đích chính của hắn đã là lũ Quỷ Anh . Đáng tiếc, Dương Vũ cũng không đủ khả năng điều khiển sợi tơ tự động siết chết người ta, nên mới xảy ra việc hắn phải dùng cả tứ chi để thao túng như vậy.

Tất nhiên, với người tu tiên, thủ đoạn này coi như là phế đi. Người ta dùng thần thức quét một phát, cái gì bẫy rập cũng bại lộ. Nhưng giờ phút này, Thiên Tàm Ti đang được phát huy hoàn toàn khả năng của mình một cách vô cùng hiệu quả.

Điều khiển Thiên Tàm Ti thắt nút sau lưng lũ Quỷ Anh đang gào khóc, Dương Vũ yên tâm rút sợi dây chính đang kết nối với não bộ ra khỏi gáy rồi cẩn thận cất đi. Số lượng còn lại cũng không nhiều lắm, nên tiết kiệm một chút. Cuối cùng hắn đứng dậy, tóm lấy một Quỷ Anh bị trói bằng bàn tay được cường hoá bởi âm khí rồi yên lặng niệm chú thuật huyền bí.

- Khu Quỷ Thuật !

Không sai, thực ra Dương Vũ có một trăm cách giết chết bọn Quỷ Anh yếu ớt này. Phải biết hắn sở trường giết người, không phải là trói người. Lần này hắn đang định thử nghiệm năng lực Khu Quỷ Thuật mới nhận được.

Khu Quỷ Thuật, còn được gọi Khống Quỷ Thuật là thủ đoạn cho phép hắn điều khiển quỷ vật toàn diện, không cần lo phản phệ, vô cùng quý giá. Người khiển quỷ thông thường sợ nhất là quỷ vật phản phệ gây ra thương vong cho cả hai bên, nhưng với Khống Quỷ thuật lấy được từ Bạch Ngọc, Dương Vũ hoàn toàn không cần lo về điều đó. Nhưng thực ra trên đời cũng không có cơm miễn phí, sự nguy hiểm của Khu Quỷ thuật không phải là quỷ vật phản phệ, mà là trong quá trình thu phục chúng.

Khu Quỷ thuật, Khống Quỷ bằng tâm, thấu hiểu nỗi thống khổ của đối phương, nếu không giữ vững bản ngã , sẽ trọng thương tinh thần trở thành kẻ điên dại !

Dương Vũ đột nhiên thấy bản thân xuất hiện trong một căn phòng nhỏ. Căn phòng đơn sơ cũ kỹ, chỉ có một chiếc giường. Một nữ nông phụ với chiếc bụng lớn đang nằm, bên cạnh là trượng phu nàng yêu thương chăm sóc, đang đút cháo cho nàng ăn.

- Phu quân, chàng thích nam hài tử hay nữ hài tử ? - Nữ tử nuốt một ngụm cháo, nhẹ nhàng nói.

- Cho dù ngươi sinh ra cái gì chắc cũng xinh đẹp như phu nhân, nên ta sẽ yêu thương nó như phu nhân. - Nam tử cười cười, dịu dàng xoa bụng nữ nhân, trong mắt ánh lên niềm hạnh phúc sắp được làm cha.

Thực ra nữ nông phụ cũng không thể nói là đẹp. Nhưng được trượng phu khen như vậy, hiếm ai mà không cảm thấy vui mừng .Nàng mỉm cười nắm lấy bàn tay hắn, không khí vô cùng đầm ấm. Dương Vũ bên cạnh như bị hoà theo không khí đó, trong lòng cảm thấy một cảm xúc xa lạ.

- Không đúng, đây không phải cảm xúc của ta. - Hắn nhíu mày tỉnh táo - Đây là ... hạnh phúc ?

Dương Vũ biết hắn đang ở trong ảo cảnh nào đó vô cùng chân thật . Sau khi xác nhận hai người kia không để ý đến bản thân, hắn muốn mở cửa ra ngoài nhưng nhanh chóng phát hiện mình cũng không chạm vào đồ vật ở đây được. Thế là hắn bỏ cuộc chịu trận, tiếp tục quan sát đôi vợ chồng kia.

Không để Dương Vũ đợi lâu, nữ tử nhăn mặt, nàng đổ mồ hôi lạnh ôm bụng. Nam nhân thấy vậy, lo lắng khẩn trương đỡ lấy, vội vàng hỏi :

- Nàng muốn sinh con sao, đợi ta đi gọi bà đỡ !

Nam tử không đợi nữ nhân trả lời, nói xong một câu lập tức chạy đi. Hắn vẫn lần đầu làm cha, không hiểu tâm lý bất an của nữ nhân khi sắp sinh. Nữ nông phụ thấy chồng bỏ đi nhanh chóng, dù biết hắn làm đúng nhưng trong lòng lại lo lắng khủng khiếp, nàng không muốn ở một mình lúc này. Thế là nàng đứng dậy, cố gắng đuổi theo, cuối cùng vấp ngã...

- Đứa bé đã mất, ta cũng không làm gì được. - Bà đỡ buồn bã thông báo, sau đó rời đi, để lại hai phu thê khóc lóc thảm thiết. Bên cạnh họ, Dương Vũ day huyệt thái dương, hắn đang cảm thấy đau đớn thống khổ không kém. Đột nhiên, hắn nhận ra một bóng dáng bên cạnh mình. Đó là một đứa trẻ mũm mĩm, đứng yên quan sát đôi phụ mẫu hụt, đôi mắt chảy nước. Đây là Quỷ Anh sao ? Dương Vũ nhíu mày, cố gắng chống lại sự thống khổ, bước đến gần vỗ vai nó. Cuối cùng, hai người cùng nhau ngồi xem đôi nông phu trong hai tháng, chứng kiến đủ mọi khía cạnh cảm xúc của họ. Từ khóc lóc, đau buồn cho tới an ủi lẫn nhau, hồi phục trở lại. Trong hai tháng này , Dương Vũ chỉ cảm thấy một cảm xúc duy nhất : tiếc nuối. Tiếc nuối với cuộc sống, với thế giới xinh đẹp này.

- Đây là hồn ma mà Nguyệt Linh nói sao ? Nhưng sao nó lại thành Quỷ Anh ? - Dương Vũ nhíu mày tự nhủ. Đứa bé kia vẫn đứng đó xem cùng hắn, nhưng thân thể nó ngày càng mờ nhạt.

Bọn họ đợi thêm một thời gian nữa. Không biết đã qua bao lâu, đôi nông phu hoàn toàn quên đi đứa bé, họ tiếp tục cuộc sống thường ngày, chỉ có đôi khi nhớ lại mới chậm rãi thở dài. Tiếc nuối cùa đứa bé cũng ngày càng vơi đi, thân thể do đó càng thêm mờ nhạt. Cuối cùng, nó nở nụ cười mãn nguyện, bay lên trời tìm sự giải thoát.

Đột nhiên, trời đất tối sầm lại.

Một bàn tay to lớn tóm lấy đứa trẻ đang bay lên, ném nó trở lại mặt đất. Đứa bé cố gắng chống trả nhưng nó quá yếu ớt, chỉ biết mặc cho bàn tay kia nắm lấy, truyền những oán hận vô lý vào cơ thể. Làn da trong suốt dần dần xám lại, đôi mắt có thần trở nên vô hồn, miệng gào thét đầy hận ý. Đúng vậy, nó nên hận mới đúng ! Hận bà mẹ vô dụng vấp ngã làm mất đi cơ hội đến với thế giới của bản thân ! Hận tất cả những kẻ vui vẻ sống hạnh phúc trong khi mình sắp hồn phi phách tán ở đây ! Từ đó trở đi không còn ký ức nữa, Dương Vũ biết Quỷ Anh hoàn toàn trở thành oán niệm, là vũ khí trong tay người kia. Đột nhiên, hắn cảm thấy sau lưng lạnh toát, chỉ thấy bản thể Quỷ Anh đứng sau lưng , máu me chảy đầy ngườI, hung dữ lao tới há hàm răng sắc nhọn muốn cắn vào cổ hắn. Ngươi đã thấy quá khứ của ta mà không giúp đỡ ta , ngươi phải chết !

Dương Vũ mỉm cười, đưa tay ôm nó vào lòng. Hắn không chút phòng bị, trên cổ bị cắn chảy ra máu tươi. Quỷ Anh thấy thế dừng lại, nó từ hận ý trở nên ngạc nhiên, từ ngạc nhiên biến thành yên tĩnh, để cho hắn ôm lấy mình. Nó có thể cảm nhận được dao động cảm xúc của người kia, đó là sự bi thương cùng thấu hiểu.

- Ta hiểu ngươi mà, ngươi mệt mỏi rồi - Dương Vũ nói, giọng chứa chan cảm xúc.

Quỷ Anh chảy lặng lẽ chảy nước mắt, nhìn hắn thật sâu, sau đó ảo cảnh tan vỡ, Dương Vũ phát hiện hắn đã trở lại chỗ cũ, tay vẫn đang ấn lên đầu của Quỷ Anh. Ký ức hai tháng kia cùng với đủ loại cảm xúc quay lại, khiến hắn hơi nhức mắt, nhưng nhanh chóng trở nên bình thường. Dương Vũ nhấc tay giải trừ khống chế cho Quỷ Anh, nó lập tức quỳ xuống, trong đôi mắt nhỏ toàn là thần phục.

- Nguyệt Linh, bao lâu rồi ?

- Chỉ có hai giây từ lúc ngươi mất ý thức - Nguyệt Linh cũng cảm thán nói, Khu Quỷ thuật này thật sự lợi hại, chỉ mất hai giây đã có một thuộc hạ trung thành.

- Tốt - Dương Vũ cười lạnh đáp rồi đi tới chỗ Quỷ Anh khác.

- Khoan đã, ngươi không nên tiếp tục vào lúc này - Nguyệt Linh vội vã cần ngăn - Ngươi không nên điều chỉnh cảm xúc sao ?

- Điều chỉnh cái gì ? - Dương Vũ bình thản hỏi.

Nguyệt Linh khiếp sợ nhìn vào đôi mắt hắn, thấy bên trong chỉ có một mảng bình tĩnh, cứ như biển sâu, không thể dò ra được. Nàng biến sắc nói :

- Không thể nào, sao ngươi lại hồi phục nhanh như vậy? Để cảm hoá Quỷ Anh, ngươi không cần đồng cảm với nó sao ?

Dương Vũ cười không trả lời, hắn là Đệ nhất sát thủ, giết không biết bao nhiêu người, nếu mỗi lần giết người đều đồng cảm với họ thì bây giờ đã hối hận tự sát từ lâu. Tóm lại, để bảo vệ bản thân, Dương Vũ không cho phép bất kỳ cảm xúc không cần thiết nào xuất hiện, làm tổn hại tinh thần của mình. Vẻn vẹn là quá khứ của Quỷ Anh nho nhỏ, sao có thể khiến hắn dao động ?

Nguyệt Linh cảm thấy lạnh cả sống lưng, nhìn Dương Vũ tiếp tục dùng Khu Quỷ thuật đi khống chế Quỷ Anh thứ hai. Một người có thể điều khiển cảm xúc của mình như tay chân, đáng sợ đến mức nào ? Lúc đó thực sự Dương Vũ đã cảm động, bi thương, nhưng đó là dưới sự cho phép của hắn nên mới như vậy. Khi kết thúc, hắn lập tức thu hồi lại cảm xúc, trở lại thành sát thủ vô cảm, không hề bị phản phệ về mặt tinh thần. Khu Quỷ thuật này cứ như được sáng tạo riêng cho bản thân hắn.

Bên kia, Tiểu Mỹ đang điên cuồng chiến đấu như có cảm ứng, chợt nhíu mày. Bốn con Quỷ Anh của nàng đã hoàn toàn mất đi khống chế.

28

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.