Chương 13 - Ma nữ tân nương Tiểu Mỹ
Dương Vũ thoát ra ngoài ngọc bội, không thấy Bạch Ngọc đâu thì lập tức cảnh giác rút ra chủy thủ, sẵn sàng đối phó với đối thủ có khả năng từ bất kỳ nơi nào xuất hiện . Hắn thì thầm trong đầu :
- Nguyệt Linh, ngươi tìm được dấu vết của nàng không ?
Nguyệt Linh tuy còn giận nhưng cũng biết đây không phải lúc để tính sổ Dương Vũ, nên cũng thoát ra ngoài nghiêm túc cảm nhận. Nàng mở rộng thần thức, tuy phạm vi không lớn nhưng có thể nhìn rõ mọi ẩn nấp, bẫy rập các thứ.
- Trong căn nhà không có dấu vết của ai - Nguyệt Linh ngưng trọng đáp.
Dương Vũ gật đầu, xem ra còn phải ra ngoài tìm kiếm. Hắn không thể để mất Bạch Ngọc được, độ hảo cảm còn chưa cày lên mức cao nhất đâu.
- Chủ nhân, ngươi muốn tìm kiếm Bạch Ngọc tiểu thư sao ? - Trong thức hải Dương Vũ bỗng vang lên giọng nói vô cảm của Dương Thiên Mị.
- Đúng vậy, ngươi giúp được gì ?
Dương Thiên Mị bình tĩnh đáp:
- Ta có thể giúp chủ nhân xác định vị trí của nàng thông qua sợi dây nhân quả của Thiên Sinh Mị Thể. Nhân quả tương ứng mức độ hảo cảm càng cao, cảm ứng càng chính xác.
Nguyệt Linh nghe vậy lập tức xen vào :
- Để hắn tiếp xúc với lực lượng nhân quả bây giờ có hơi sớm không ? Hắn thậm chí còn chưa tu tiên !
- Nhân quả giữa chủ nhân và Bạch Ngọc tiểu thư là theo hướng tích cực, đạo lữ muốn tìm nhau là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hơn nữa còn có ta bảo vệ chủ nhân, dù có xảy ra nhân quả phản phệ cũng là ta gánh trước - Dương Thiên Mị khinh thường nhìn Nguyệt Linh, nhẹ nhàng giải thích
- Vậy làm đi - Dương Vũ cảm thấy đầu to ra. Hắn không hiểu nhân quả phản phệ là cái gì, chỉ biết rất lợi hại.
Một bên khác.
- Tiểu Như, ngươi định đứng mãi dưới mưa như vậy sao ? - Ma nữ tân nương mỉm cười, giọng nói thân thiết. Nàng ta từ từ bỏ đi khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt có chút tư sắc.
Bạch Ngọc đứng đối diện với ma nữ tân nương. Nàng cảm thấy một cơn oán hận lẫn đau đớn không hiểu thấu xuất hiện bên trong đầu, hắc khí tràn ra từ trong mắt muốn đoạt quyền kiểm soát thân thể nàng. Trước kia Bạch Ngọc không thể nhận ra, nhưng sau nhiều lần như thế , nàng sao lại không biết ai ở đằng sau thao túng hắc khí ? Dẫu sao nàng cũng chỉ là ngây thơ, chứ không phải thật sự ngốc.
- Tỷ tỷ, rốt cuộc ngươi là Lý Như, hay ta là Lý Như ? - Bạch Ngọc chịu đựng đau đớn thì thầm.
Hắc khí lập tức run lên, dừng lại không quấy rối nữa, giống như phải đột ngột chịu đựng kích thích mạnh mẽ. Bạch Ngọc thừa thế đoạt lại quyền kiểm soát, nàng ngẩng đầu lên, sự yếu đuối trong mắt không còn nữa, thay vào đó là quyết tâm nồng đậm. Nàng học theo sự bình tĩnh của Dương Vũ, nhìn thẳng vào ma nữ tân nương Tiểu Mỹ :
- Được, ta đi với ngươi. Quá khứ của ta, ta sẽ tự đối mặt.
- Can đảm - Tiểu Mỹ cười cười bật ngón tay cái.
Bạch Ngọc hít sâu một hơi, bay lên cỗ kiệu hoa xinh đẹp. Trên cỗ kiệu hoa cũng chỉ có hai hàng ghế nhỏ đối diện nhau, trên vách tường trang trí hoa văn đẹp đẽ được điêu khắc tỉ mỉ. Tiểu Mỹ ngồi ngay ngắn trên hàng ghế bên phải, dáng người yểu điệu, trên mặt trang điểm nhẹ y như tân nương sắp về nhà chồng. Khung cảnh thật sự khá trang trọng nếu không có nam tử bên cạnh nàng. Hắn ta bị móc hai mắt, chỉ nhìn thấy hốc mắt trống rỗng. Hai tai cũng bị cắt, còn bị người ta dùng nút bịt lại. Cuối cùng, trên trán có một lỗ thủng lớn, nhìn vào bên trong chẳng thấy gì ngoài một màu đen trống rỗng.
Bạch Ngọc vừa bước vào nhìn thấy nam tử này, quyết tâm của nàng tự nhiên giảm đi một nửa, sợ hãi chỉ hắn nói :
- Đây là ai ?
Lúc này, nam tử kia như cảm nhận được điều gì, thân thể lung lay dữ dội, hai tay dang ra muốn lao về phía Bạch Ngọc. Nhưng Tiểu Mỹ đã dịu dàng vòng hai tay qua người hắn kéo lại về lòng mình, đồng thời ra hiệu cho Bạch Ngọc ngồi phía đối diện. Nàng vừa vỗ về người trong lòng, vừa cười nói :
- Ngươi nhìn kỹ xem, người quen đấy.
Bạch Ngọc luống cuống ngồi xuống ghế đối diện, lấy hết can đảm quan sát khuôn mặt nam tử, đoạn kêu thất thanh :
- Tiểu Hàn ?
Nam tử càng ra sức dãy giụa trong lòng Tiểu Mỹ hơn. Nàng ta không tức giận, chỉ mỉm cười, nhưng tay lại bẻ gãy cổ nam tử rồi kéo đầu ra đặt lên chân mình, khiến thân thể hắn không cử động nữa . Bạch Ngọc hoảng sợ kêu lên một tiếng nữa, run lẩy bẩy hỏi:
- Ngươi đã làm gì với hắn vậy ?
- Ta bỏ đôi mắt hắn, để cho hắn không thể nhìn thấy ngươi - Tiểu Mỹ không trả lời, vuốt ve hốc mắt nam tử, tự nhiên thì thầm như đang nói một mình. Đoạn, nàng lại sờ vào chỗ đã từng là đôi tai trên cái đầu, giọng ngày càng lớn hơn :
- Ta còn cắt đôi tai, cho hắn không nghe được ngươi.
Cuối cùng, nàng sờ vào lỗ hổng trên trán, sắc mặt dịu dàng nãy giờ biến đổi, đột ngột trở nên méo mó vì giận dữ :
- Ta thậm chí còn móc hết não hắn, để hắn không nghĩ được tới ngươi !
- Vậy mà hắn vẫn chọn ngươi thay vì ta ! - Câu cuối cùng, nàng ta hét lên vào Bạch Ngọc, đôi mắt xinh đẹp chảy ra huyết lệ, trên người toát ra mùi thối rữa của xác chết. Bạch Ngọc hoảng hốt co rúm trên ghế hoàn toàn hoảng loạn, nàng không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Tiểu Mỹ nhìn nàng đầy căm hận, rồi như nhớ ra điều gì đó, vui vẻ lấy móng tay sắc bén xẹt qua mặt nam tử :
- Là ta quên mất, hắn chắc chắn ngửi được mùi của ngươi nên mới chọn ngươi...
Nam tử bây giờ mất luôn cả chiếc mũi, đầu bị Tiểu Mỹ ôm chặt, nhưng thân vẫn lấy biên độ rất nhỏ đi chuyển về phía Bạch Ngọc.
- Khốn kiếp! - Tiểu Mỹ gào thét, khuôn mặt hoàn toàn méo mó biến dạng . Da mặt nàng khô quắt lại do mất nước, đôi mắt đẹp biến thành huyết sắc, răng nanh mọc ra khỏi miệng, móng tay dài ra như ác quỷ, đâu còn là cô dâu xinh đẹp ban đầu ? Nàng ta một vuốt xuyên qua ngực nam tử đóng hắn lại chỗ cũ, lắp đầu vào, đoạn lấy ra một cái lọ chứa đựng đôi mắt để bên cạnh. Làm xong, nàng ta quay đầu nhìn Bạch Ngọc muốn mở cửa tẩu thoát, phát ra tiếng cười lạnh tràn đầy ác ý :
- Vậy nếu ta để hắn nhìn ta giết ngươi, ngươi nói hắn có chọn ta không, Tiểu Như ?
Bạch Ngọc hối hận cố gắng mở cửa muốn chạy thoát, nhưng dĩ nhiên không thể nào thoát ra được. Tiểu Mỹ cười điên cuồng từ từ lại gần, móng vuốt dài cả thước muốn xé nát khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Ngọc.
- Phế vật !
Một luồng hắc khí đột ngột hình thành sau lưng Bạch Ngọc, đột ngột biến thành một bàn tay ấn thẳng vào ngực Tiểu Mỹ. Nàng ta hét lên rồi bắn ngược lại đập vào thành kiệu, móng tay gãy hết sạch, rồi nằm trên ghế đau đớn kêu gào, hất cả nam tử bên cạnh xuống sàn.
Đằng sau Bạch Ngọc, hắc khí tụ lại hình thành một thiếu nữ tuyệt mỹ. Nàng có bảy tám phần giống Bạch Ngọc, tầm 17-18 tuổi, chính là hình dáng Bạch Ngọc sau khi trưởng thành. Khuôn mặt nàng không còn nét ngây thơ, ngược lại tràn đầy hận ý, vẻ đẹp sắc xảo nhuốm màu thê lương.
- Nếu không phải tại đồ phế vật ngây thơ như ngươi, sao chúng ta lại bị ép đến mức này !?? - Bạch Ngọc lớn hơn trầm giọng quát.
Tiểu Bạch Ngọc vẫn đang sợ hãi đồng thời mang chút khó hiểu nhỏ giọng hỏi :
- Tỷ tỷ, không phải ngươi đánh bại nàng ta rồi sao ?
Bạch Ngọc lớn hơn giận dữ nhìn quanh :
- Ngươi câm ngay, nếu để ta dùng cơ thể này lúc ở bên ngoài, không đánh lại được cùng lắm thì chạy ! Đều tại ngươi ngu ngốc lên chiếc kiệu này, đây là sân nhà người ta, ngươi có nghĩ đến điều đó bao giờ không ?
Bạch Ngọc nhỏ rưng rưng nước mắt, lần đầu tiên nàng bị tỷ tỷ quát như vậy. Thấy thế, Bạch Ngọc trưởng thành như nhớ lại điều gì đó càng điên tiết hơn :
- Lại khóc ! Ta ghét nhất nhìn ngươi khóc !
Lúc này, Tiểu Mỹ đã hồi phục. Từng sợi hôi khí (khí màu xám) từ kiệu tràn ra, bao phủ lấy cả nàng và hai đại tiểu Bạch Ngọc. Nàng ta hoàn toàn điên cuồng nhìn Bạch Ngọc trưởng thành, căm hận xen lẫn ghen tị nói :
- Thì ra lớn lên ngươi vẫn xinh đẹp như vậy ! Hèn gì Tiểu Hàn luôn đối với ngươi nhớ mãi không tha !
Nói dứt câu, nàng ta điên cuồng lao tới, răng nanh nhọn hoắt đỏ máu lộ ra, mong muốn mạnh mẽ nhất trong nàng bây giờ là dùng phương pháp thô bạo nhất phá hủy khuôn mặt đẹp đẽ của Bạch Ngọc. Bạch Ngọc trưởng thành bị hôi khí bao phủ kêu lên đau đớn, trở lại cơ thể tiểu Bạch Ngọc, đồng thời mạnh mẽ đoạt quyền kiểm soát cơ thể. Lần này tiểu Bạch Ngọc biết điều không phản kháng, nàng biết bản thân còn quá ngây thơ và yếu ớt, dù có quyết tâm cũng chẳng làm được tích sự gì. Ngay sau đó, khuôn mặt trắng trẻo của Bạch Ngọc hiện lên vẻ độc ác, nàng dùng hắc khí huyễn hoá ra một tiểu kiếm, cũng chém về phía gương mặt của Tiểu Mỹ, một bộ muốn ăn miếng trả miếng.
Lúc này, Dương Vũ ở bên ngoài mượn thần thức của Nguyệt Linh cảm nhận rõ hai nữ quỷ hung dữ lao vào nhau, nuốt nước miếng, tự hỏi có nên rời đi hay không.
34
0
1 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
