ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12 - Lý Như ( Chương dài)

Vong Linh thôn trước đây không phải gọi như vậy, tên thật gọi Thanh Hoa thôn, một ngôi làng nhỏ bé yên bình. Người dân đã từng sống rất vui vẻ và hạnh phúc bên nhau, tuy không giàu có nhưng rất gắn bó, đều là những người hiền lành chất phác. Lý Bình là một người nông dân thật thà, hắn may mắn cưới được hoa khôi trong thôn nhỏ vốn là thanh mai trúc mã của bản thân, cùng nàng sinh ra một nữ nhi vô cùng dễ thương. Ngày nàng sinh ra, cây cối đua nhau mọc quanh thôn, chim chóc khắp nơi hoà ca, thậm chí cả các cánh đồng lúa xanh mướt cũng cao lên không ít như muốn chia vui.

Những điều đó nếu diễn ra trong một ngày nắng đẹp thì sẽ là một khung cảnh đẹp mê người, đáng tiếc hôm đó trời đột ngột tối sầm, mưa rất to nên lộ ra vô cùng quỷ dị. Mặc kệ cho cây có mọc, chim có hót vang nhưng cơn mưa vẫn không ngớt, sấm sét vạch trắng bầu trời như cơn thịnh nộ của lão thiên. Từ phía xa, hàng ngàn hàng vạn quỷ hồn cảm ứng được gì đó điên cuồng lao tới như không muốn sống. Không may cho chúng, càng đến gần không khí như càng đặc quánh khó đi chuyển, cuối cùng một luồng sinh cơ mạnh mẽ trong thôn trực tiếp ngăn cản quần ma không thể tiến vào. Hàng vạn linh hồn chỉ biết gào khóc thảm thiết bên ngoài thôn, kết hợp với tiếng chim hót vui mừng tạo ra một bản nhạc quỷ dị và không hài hoà đến cực điểm.

Dưới hoàn cảnh đó, bé gái được sinh ra. Lý Bình bế nữ nhi trên tay, nhìn vẻ bụ bẫm đáng yêu của nàng, tự nhủ sẽ yêu thương nàng suốt đời. Hắn trả đứa bé cho người vợ mệt mỏi, hai người nhìn nhau cười hạnh phúc, đặt tên cho nàng là Lý Như.

Mười năm sau.

- Cái gì, hôm nay lại có người chết sao ? Là ai vậy ?

- Nghe nói là nhi tử nhà lão Tống a... Nghe nói hắn muốn tìm đường ra khỏi thôn để kiếm thầy thuốc về chữa bệnh cho thê tử, cuối cùng chết thảm.

- Sao hắn lại ngu ngốc như vậy, mười năm nay đã chết không ít người muốn tìm đường ra khỏi thôn rồi....

Hai người lớn vừa nói vừa chạy đến nhà lão Tống, họ không để ý bên cạnh có vài đứa trẻ đang cẩn thận nghe trộm. Đám trẻ không nhiều, chỉ có bảy đứa. Bốn nam hài tử, ba nữ hài tử. Nam hài tử cao nhất có vẻ hoạt bát nghịch ngợm dẫn đầu thì thầm nói với cả nhóm :

- Mọi người, lại có người chết kìa, chúng ta mau đi xem thôi.

- Thôi đi, đồ kinh tởm, chỉ có ngươi mới thích xem mấy thứ đó. - Một nữ hài tử ra vẻ ghét bỏ nói, nhưng trong mắt nhìn về phía nam hài tử cao nhất lại ẩn chứa vẻ ái mộ của trẻ con.

- Các ngươi thích thì đi, chúng ta không đi. - Một nam hài tử khác bình tĩnh nói, tay hắn dắt muội muội muốn rời đi.

- Ca ca, ta muốn đi, ta muốn đi... - Tiểu muội muội không chịu dậm chân kháng nghị trông rất dễ thương.

Lý Như hâm mộ nhìn bọn họ, trong lòng nàng luôn muốn có một người ca ca luôn yêu thương bảo vệ như vậy. Tuy nhiên, nàng cũng không để ý thấy trừ nam hài tử dẫn theo muội muội, ba người còn lại luôn cố gắng liếc trộm nàng, bao gồm cả nam hài tử cao ráo nhất. Cũng phải thôi, Lý Như có vẻ ngoài vô cùng nổi bật và dễ thương, làn da trắng bóc , khuôn mặt đẹp hơn hẳn các nữ hài tử cùng lứa tuổi.

Nữ hài tử Tiểu Mỹ vừa phản đối bất đắc dĩ nhìn sang Lý Như, ra hiệu nàng nói gì đó. Nàng gật gật đầu nhỏ, quay sang mỉm cười đưa ra ý kiến :

- Ta thấy chúng ta có thể đi xem một chút nha. Nhưng mọi người đừng đứng quá gần. Nhớ lần trước ta thấy một người chết, sợ hãi không ngủ được mấy đêm....

Ngay lập tức mấy nam hài tử còn lại lên tiếng hưởng ứng :

- Ta cũng muốn đi, chỉ là xác chết thì sợ cái gì ?

- Phải đó, xác chết thì làm được gì , cớ sao người lớn có thể xem mà chúng ta lại bị cấm ?

Tiểu Mỹ bĩu môi, nàng nhớ rõ đám này lần trước thấy xác chết rồi nôn thốc nôn tháo ba ngày ba đêm, thảm hại hơn Lý Như nhiều. Bây giờ cả đám ra vẻ không sợ trời không sợ đất đoán chừng cũng chỉ muốn thể hiện trước mặt người thầm ái mộ.

Thấy Lý Như đồng ý, cậu bé Tiểu Nam dẫn theo muội muội không can ngăn nữa. Tiểu Mỹ thấy mình thân cô thế cô cũng đành cắn răng đi theo.

Tống gia là một trong những hộ khá giả của Thanh Hoa thôn, lão Tống càng là một nguyên lão trong làng, có địa vị rất cao. Thế nhưng giờ đây vị lão đầu đã trải qua biết bao sóng gió cuộc đời lần đầu tiên oà khóc như một đứa trẻ, tay ôm xác nhi tử khoẻ mạnh kêu gào thảm thiết. Vợ nam tử cũng đau buồn không kém, đòi tự sát ra đi theo trượng phu đang bị mọi người giữ lại.

- Lần này may mắn Tống thúc giữ được toàn thây a. - Nam hài tử cao nhất trầm giọng thông báo, không còn vẻ phấn khích khi vừa đến.

Đám trẻ còn lại nghe vậy chỉ dám liếc một cái sau đó đồng loạt lộ ra vẻ đau buồn. Tống thúc là một hán tử tốt bụng, hàng ngày đối xử rất tốt với mọi người, luôn giúp đỡ hàng xóm lúc khó khăn. Có điều, ngoài người nhà của hắn lại không một ai rơi nước mắt, kể cả những đứa trẻ. Từ mười năm trước ma quỷ xuất hiện vây quanh cô lập Thanh Hoa thôn với thế giới bên ngoài, họ đã quen dần những cái chết diễn ra đột ngột của mọi người xung quanh.

- Nhanh, tránh đường, Thanh Mộc đạo nhân tới rồi.

- Lão Tống, ngươi mau đi ra cho Thanh Mộc đạo nhân kiểm tra thi thể.

Người dân nơi xa chợt nhốn nháo, bọn trẻ cũng không tự chủ liếc theo. Chỉ thấy một nam tử trung niên khá điển trai, có bộ râu ngắn, tay cầm phất trần khoan thai đi tới. Hắn chính là Thanh Mộc đạo nhân - Người tu tiên duy nhất ở Thanh Hoa thôn hiện giờ. Một năm trước hắn bị người ta truy sát, đánh bậy đánh bạ trốn tới Thanh Hoa thôn bị lệ quỷ vây quanh, thế mà lại thành công đi vào được. Chỉ là cái giá phải trả quá đắt, một thân tu vi Trúc Cơ trung kỳ gần như phế sạch. Lúc bị tìm thấy, hắn bị thương rất nặng, rồi được người dân cứu giúp. Từ đó, hắn sống tại Thanh Hoa thôn, thỉnh thoảng dùng pháp thuật kì diệu giúp đỡ họ, có uy vọng rất cao.

Nhưng Lý Như không thích hắn. Nhớ lúc nàng theo cha mẹ bái phỏng Thanh Mộc đạo nhân lần đầu tiên, hắn đã biến sắc một cách dữ dội, nhìn nàng như thể quái vật. Rồi như sực nhớ ra điều gì, trong mắt hắn xuất hiện mừng như điên cùng tham niệm không thể che dấu, làm Lý Như vô cùng khó chịu. Từ lúc đó, Thanh Mộc đạo nhân qua lại với phụ mẫu nàng nhiều hơn, đến bây giờ đã trở thành hảo bằng hữu của Lý Bình. Lý Bình cũng rất là vui vẻ, có tình bằng hữu của Thanh Mộc chân nhân, cảm giác bản thân trở nên quyền lực hơn hẳn trong thôn nhỏ, ai cũng nể sợ mình. Trong tâm người nông dân thuần phác đã dần chôn giấu một hạt giống dã tâm...

Thấy Thanh Mộc đạo nhân đến, Lý Bình tách ra khỏi đám đông định lùi xa, đến gần thân thiết chào hỏi hắn. Dù sao càng thân thiết với Thanh Mộc đạo nhân một cách công khai, mọi người càng kiêng dè nể sợ bản thân. Thanh Mộc đạo nhân cũng không khiến hắn thất vọng, vỗ vai đáp lại tự nhiên như huynh đệ ruột thịt. Sau đó, Thanh Mộc đạo nhân không vội đến xem thi thể mà quét mắt xung quanh, cuối cùng khoá chặt Lý Như đứng trong đám trẻ. Hắn mỉm cười từ ái với nàng, trong mắt xẹt qua một tia tham lam cùng kìm nén nhưng lập tức bị che giấu rất tốt.

Nam hài tử cao nhất Tiểu Hàn hâm mộ nói :

- Tiểu Như ngươi thật sướng nha, Thanh Mộc đạo nhân rất quan tâm đến ngươi và người nhà ngươi.

Lý Như chỉ mỉm cười không đáp, cho dù nàng cảm thấy không thích Thanh Mộc đạo nhân, cũng không nói ra ngoài được. Lúc này, Thanh Mộc đạo nhân tiến lại gần xem xét thi thể, hắn cẩn thận niệm chú vãng sinh, mọi người thành kính nhắm mắt cầu nguyện, trông vô cùng yên bình...

Bổng nhiên, thi thể chợt cử động.

Tiếng thi thể ma sát với mặt đất nghe đặc biệt chói tai khi người dân yên lặng cho Thanh Mộc đạo nhân niệm chú. Mọi người đầu tiên là không hiểu, sau đó là hoảng sợ chạy tán loạn ra xa. Chỉ có Thanh Mộc đạo nhân sắc mặt ngưng trọng , móc ra một pháp khí hình tiểu đăng thả nó lơ lửng trên không như muốn chiếu sáng, dù mặt trời vẫn chưa xuống núi.

Thi thể loạng choạng đứng dậy, khuôn mặt vô cảm của người chết đột ngột nở một nụ cười vô cùng kinh dị. Tiếng xé rách vang lên, sau lưng thì thể đột ngột mọc ra hai cánh tay khổng lồ bằng cả người lớn .

- Không mất công ta nhập vào thi thể , cuối cùng cũng có thể vào trong cái làng rách này !

- Yêu ma quỷ quái, cút đi ! - Thanh Mộc đạo nhân quát, tiểu đăng bắn ra hai hoả cầu vào quái vật.

- Chỉ là mấy ngọn lửa rách nát mà thôi - Quái vật cười lạnh, hai cánh tay sau lưng dập tắt ngọn lửa một cách dễ dàng, rồi tiện tay đập Thanh Mộc đạo nhân, muốn đè bẹp hắn.

- A ! - Thanh Mộc đạo nhân kêu lên đau đớn, may mắn kịp thời nhảy ra ngoài, nhưng khoé miệng chảy ra máu tươi.

Quái vật đang muốn truy đuổi, bỗng một bóng trắng nhỏ nhắn lọt vào mắt hắn ta. Đó là Lý Như đang cùng bọn trẻ sợ hãi lùi ra xa. Giây tiếp đó, vẻ tham lam không thể kìm chế xuất hiện trong đôi mắt vô hồn của nó, mặc kệ tất cả đuổi theo đám trẻ.

Cuối cùng, ta đã tìm được ngươi...

Lý Như và đám trẻ sợ hãi, dù sao bọn chúng vẫn là trẻ con, cũng không có nhân vật chính nào chuyển sinh lẫn trong đó nên cũng chỉ biết ôm đầu nhắm mắt khóc nức nở, rất là vô dụng.

Đúng lúc này, Thanh Mộc đạo nhân hai mắt loé lên vẻ quỷ quyệt , hắn ta tiếp tục điều khiển tiểu đăng ném hai ngọn lửa nữa vào quỷ vật. Quỷ vật hai mắt chỉ có Lý Như, bản năng thôi thúc nó mang tiểu cô nương này nuốt vào bụng nên cho dù hai quả cầu lửa bay đến, nó cũng không để ý mà dùng hai cánh tay sau lưng muốn bắt nàng. Huống chi, sát thương của hai quả cầu này nó vừa trải qua một lần rồi, không đủ tổn thương đến thân thể nó.

Lập tức, mùi thịt cháy khét lan toả trong không khí. Ngọn lửa xanh lục được khéo léo dấu trong đám lửa thường xuất hiện, thiêu cháy cả da thịt lẫn âm khí trên cơ thể quỷ vật. Nó gào thét thảm thiết, lăn lộn giữa đám lửa, không còn chút đáng sợ nào như lúc xuất hiện. Đến lúc hồn phi phách tán, quỷ vật oán hận nhìn Thanh Mộc đạo nhân, kêu lên :

- Ngươi lừa ta, ngươi đã ....

Chưa đợi nó nói dứt câu, ngọn lửa đã bùng lên mạnh mẽ hơn, thiêu đốt nó thành tro bụi. Thanh Mộc đạo nhân vội vã đến gần đám trẻ, nắm tay Lý Như như muốn xem nàng có bị thương không. Xem xét xong, sắc mặt hắn trầm xuống , bất chấp vẻ mặt sợ hãi của Lý Như và sự ngăn cản của mấy hài tử, mạnh mẽ kéo nàng trở lại trước cửa nhà lão Tống. Hắn kêu to :

- Mọi người, mau trở lại đây, bần đạo có phát hiện quan trọng muốn thông báo.

Đám người kia thực chất cũng chưa có chạy xa, họ cũng đang nấp gần đó quan sát, thấy quái vật bị đánh chết liền lục tục trở lại.

Đợi họ tập hợp, Thanh Mộc đạo nhân nghiêm túc giơ cánh tay của Lý Như lên trước mặt mọi người :

- Mười năm nay, ma quỷ vây quanh ngôi làng, hại chết bao nhiêu người dân, chính là do nữ hài này gây ra !

Một thoáng im lặng.

Lý Như bất chấp sự đau đớn khi cánh tay bị kéo, nàng bàng hoàng, sợ hãi liếc nhìn xung quanh, trong đầu tràn ngập không thể tin được. Thứ mà nàng thấy là vẻ mặt sợ hãi , hoảng hốt, ghê tởm, thậm chí cả căm hận của dân làng, nhất là một nhà lão Tống vừa mất đi người thân. Nếu không phải nể mặt Thanh Mộc đạo nhân, Lý Như đã bị xé làm trăm mảnh. Người một thôn lúc đầu không hiểu vì sao quái vật đang đánh với Thanh Mộc đạo trưởng lại muốn giết Lý Như, nhưng nếu mục tiêu của chúng là nàng từ ban đầu thì lại vô cùng hợp lý. Hơn nữa Thanh Mộc đạo nhân đức cao trọng vọng, tuyệt sẽ không lừa dối bọn họ.

Thấy ánh mắt căm ghét ,xa lánh của mọi người, Lý Như mới có mười tuổi không nhịn được kêu khóc :

- Không phải ta, ta không biết gì hết !

Đáp lại nàng, càng là sự hận thù của mọi người, một số người bắt đầu chửi bới, nếu Thanh Mộc đạo nhân không đứng cùng, đoán chừng họ đã nhặt đá ném nàng rồi. Giữa đám đông, Lý Như chết lặng khi bắt gặp ánh mắt của phụ thân Lý Bình. Không còn vẻ từ ái hiền lành như xưa, chỉ còn lại sự sợ hãi và ghê tởm. Có lẽ hắn đang sợ Lý Như làm liên lụy bản thân, khiến mọi người trong làng cùng nhau ghét bỏ hắn, khiến hắn mất hết địa vị vốn có.

Lý Như mang theo tia hy vọng cuối cùng, quay lại nhìn đám trẻ chơi cùng nàng. Tiểu Hàn hay luôn miệng kêu bảo vệ nàng, giờ đầy xa lánh và sợ hãi. Tiểu Nam che mắt muội muội, muốn rời đi. Hai tên tiểu hài tử còn lại cũng sợ hãi lẫn ghét bỏ làm như không quen Lý Như, dù thường ngày luôn nịnh hót nàng. Điều làm nàng tuyệt vọng nhất là Tiểu Mỹ - người chị em thân thiết nhất đang nhìn nàng với đôi mắt tràn đầy căm hận không nên xuất hiện ở tuổi này. Hai người là hai nữ hài tử cùng lứa duy nhất trong thôn, nên vô cùng thân thiết, có gì cũng chia sẻ với nhau, kể cả bí mật sâu kín nhất. Lúc mẹ Tiểu Mỹ mất do bị ma quỷ hại, Lý Như đã sang nhà nàng an ủi, hai nữ hài tử ôm nhau khóc cả một đêm. Tiểu Mỹ cho Lý Như biết, nàng sẽ cố gắng bái Thanh Mộc đạo nhân làm sư phụ để giết sạch đám quỷ quái ngoài thôn đã hại mẹ nàng. Thế mà giờ đây...

Tiểu Mỹ cắn môi đến bật máu, nàng nghiến răng hét lên :

- Đồ ác quỷ khốn kiếp, tại ngươi mà mẫu thân phải chết ! Ngươi đi chết đi ! - Nói xong liền nhặt đá ném Lý Như.

Hòn đá đập vào khuôn mặt xinh đẹp của Lý Như, tuy đau đớn chảy máu nhưng nàng không phản kháng , chỉ lặng lẽ chảy nước mắt, lặng lẽ thì thầm :

- Ta không biết, xin lỗi...

Bạch Ngọc tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, thấy mặt mình tràn đầy nước mắt. Giấc mơ thật kỳ lạ ,cũng thật chân thực như chính bản thân nàng đã trải qua vậy.

- Ca ca, ngươi đâu rồi ? - Nàng cảm thấy sợ hãi, phát hiện mình bị bỏ lại trên ghế , bên cạnh chỉ có một khối Bạch sắc ngọc bội. Lúc này, nàng rất cần được trốn tránh trong lồng ngực ấm áp của ca ca để tìm lại cảm giác an toàn. Bạch Ngọc cố gắng kéo thân thể mệt mỏi đi tìm hắn khắp căn nhà trống, nhưng chẳng có ai. Lẽ nào, mình bị ca ca bỏ rơi rồi ? Đúng rồi, ngươi chính là ác quỷ, tại ngươi mà tất cả mọi người đều chết, ca ca bỏ ngươi đi tuyệt đối là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời của hắn...

Bạch Ngọc sợ hãi lắc đầu, chạy ra ngoài cửa, chỉ thấy trời đã mưa từ lúc nào. Cơn mưa rào càng làm cho Vong Linh thôn trở nên lạnh lẽo và u ám.

Giữa cơn mưa, Bạch Ngọc chợt nghe thấy một giai điệu cổ quái vang lên. Nó đã vui vẻ, nhộn nhịp lại xen lẫn bi thương, đau đớn. Nếu Dương Vũ vẫn ở đây, hắn có thể chắc chắn giai điệu quỷ dị này là tiếng nhạc đám ma kết hợp với nhạc đám cưới. Xa xa, một chiếc kiệu hoa từ từ xuất hiện, dưới chân là bốn quỷ anh đang cẩn thận nâng đỡ. Chiếc kiệu hoa này rất đẹp, nó không phải thứ đồ chơi mà trẻ con làm ra, mà chính là một kiệu hoa cho cô dâu hàng thật giá thật, có mái che, rèm cửa hẳn hoi. Trước vẻ mặt chết lặng của Bạch Ngọc, chiếc rèm kéo ra, để lộ bóng dáng thiếu nữ xa lạ mặc váy cô dâu, có điều khuôn mặt lại vô cùng quen thuộc. Nàng ta thấy Bạch Ngọc, nhất thời vui vẻ vẫy tay :

- Lý Như, vẫn như xưa nhỉ. Muốn lên ngồi một chút không, chúng ta cùng ôn chuyện.

Bạch Ngọc ngơ ngác một chút, rồi chầm chậm gọi tên nàng :

- Tiểu Mỹ...

33

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.