ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11 - Đã là Sát Hoàng, lại là Ảnh Đế

Dương Vũ ngạc nhiên, cứ Bạch Ngọc chỉ là tiểu quỷ đặc biệt có chút thú vị, không ngờ lại là người có đại khí vận. Nhìn tiểu cô nương ngủ trong vòng tay, hắn vô thức thay đổi tư thế cho nàng thoải mái hơn. Ý thức trở lại ngọc bội, Dương Vũ có chút không chờ nổi nói :

- Chẳng phải qua mức 2 là có thể nhận thưởng sao, bắt đầu đi. - Không có cách nào khác, hắn cần hack lắm rồi, cứ như người trong sa mạc thèm nước vậy.

Khí linh không nhanh không chậm gật đầu, nàng gõ nhẹ vào màn hình, ngay lập tức Dương Vũ cảm thấy có thứ gì đó chảy vào người, vô cùng sảng khoái.

- Chúc mừng chủ nhân nhận được phần thưởng tương ứng mức độ 2 - Bạn Thân Khác Giới và 3 - Hồng Nhan Tri Kỷ trong việc công lược người có đại khí vận - Bạch Ngọc. Phần thưởng lần lượt là âm khí cường hoá và Khu Quỷ Thuật. - Khí linh thông báo với giọng đều đều.

Dương Vũ lập tức cảm nhận được các giác quan đều được cường hoá đáng kể, cơ thể trở nên thích ứng với nơi đây, cảm giác bí bách khó chịu từ khi mới đến đã biến mất. Lại nhìn Bạch Ngọc, giờ hắn có thể cảm nhận rõ âm khí trên người đối phương, không đến mức không phân biệt được người hay quỷ. Hơn nữa, trong thức hải chợt xuất hiện một đoạn kinh văn hắc sắc rồi hòa tan vào trong cơ thể, giúp Dương Vũ hiểu rõ cái gọi là Khu Quỷ Thuật trong nháy mắt. Hắn bình tĩnh ngẩng đầu, đôi mắt u ám xuất hiện một tia thích thú rồi biến mất . Bây giờ hắn cảm thấy bản thân có thể chống lại ma quỷ, không đến nỗi ở đáy chuỗi thức ăn như lúc trước.

Nguyệt Linh khinh thường nhìn Dương Vũ, nàng có thể cảm nhận được sự phấn khích của hắn loé lên trong khoảnh khắc.

- Chỉ nhận được một chút tiểu năng lực đã vui sướng như vậy, đúng là không có tiền đồ. Còn là kết quả sau khi lừa gạt tiểu cô nương, ta sớm biết hắn là biến thái. Bản tiên tử chắc chắn sẽ không để hắn đạt được dễ dàng như vậy.

Nguyệt Linh nhanh chóng lấy lại tư thái tiên tử ngạo kiều của mình. Nàng quyết tâm trở thành tiên tử cao lãnh được theo đuổi đến đại kết cục, sao có thể dễ dàng để nhân vật chính cầm nắm trong lòng bàn tay ? Chỉ có nhân vật phụ Bạch Ngọc mới có thể rơi vào bẫy, sau này chìm nghỉm trọng dàn hậu cung.

Chỉ có điều Nguyệt Linh vừa tự nhủ, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong ngọc bội, không phải Dương Vũ thì là ai ? Hắn lập tức dùng ánh mắt tràn ngập lửa nóng nhìn chằm chằm Nguyệt Linh, cứ như nàng là một bảo vật tuyệt thế. Nguyệt Linh theo bản năng cảm thấy không ổn lùi lại vài bước.

Tóm lại đây là lần đầu tiên Dương Vũ chủ động vào ngọc bội, thấy khí linh đứng bên cạnh cúi chào cung kính. Hắn tò mò đưa tay xoa đầu nàng, phát hiện thế mà thật sự chạm vào được.

- Chủ nhân, ta cũng không thực sự có cơ thể, chỉ mượn tạm hình dạng nàng cùng với khả năng tạo vật trong không gian này để chế tạo một cỗ thân thể - Khí linh để mặc hắn xoa đầu, nhẹ nhàng giải thích.

Dương Vũ quan sát cơ thể hoàn mỹ của khí linh, đường cong mềm mại, núi đồi không to nhưng lại vô cùng cân xứng, tạo ra mỹ cảm đặc biệt. Hắn sâu xa nhìn Nguyệt Linh một cái rồi quay sang hỏi khí linh:

- Ngươi sẽ làm bất cứ điều gì ta nói đúng không ?

- Chủ nhân cứ việc ra lệnh, cả thân thể và linh hồn này đều thuộc về ngài - Khí linh hết sức cung kính đáp.

Nguyệt Linh lúc này thật sự không nhìn nổi nữa tức giận đi tới chắn khí linh sau lưng mình, trừng mắt đe doạ nhìn Dương Vũ . Dù sao nàng ta cũng mang hình dạng của bản thân nàng nha, đã thế còn hoàn mỹ sao chép không sai một ly. Dương Vũ chỉ chờ có thế, đem thân thể mềm mại của Nguyệt Linh kéo vào ngực mình. Nàng sửng sốt rồi ra sức giãy dụa, miệng nhỏ tức giận mắng chửi :

- Dâm tặc, ngươi làm cái gì vậy?

- Linh nhi, vừa nãy ngươi ghen tỵ với Bạch Ngọc đúng không, công tử chỉ muốn bù đắp cho ngươi. - Dương Vũ nói bằng chất giọng dịu dàng trầm ấm, chính là muốn giữ chặt nàng.

Nguyệt Linh tức tối muốn đánh hắn, nhưng bị Dương Vũ dùng quyền chủ nhân ngọc bội trấn áp, chỉ biết dùng ánh mắt phẫn hận bày tỏ thái độ không hài lòng. Dương Vũ mỉm cười, nhỏ giọng thì thầm vào tai nàng :

- Cô gái này thật thú vị.

Nguyệt Linh sắc mặt trở nên kỳ lạ , nàng cảm thấy lời thoại này hơi quen. Chớp mắt một cái, khung cảnh trong phòng đã thay đổi, từ nơi ở của thiếu niên mới lớn thành phòng ngủ rộng rãi tiện nghi của khách sạn năm sao, thậm chí có cả mùi hương hoa hồng thoảng thoảng. Dương Vũ mặc trên người bộ vest đen, có chút mùi rượu mạnh từ cơ thể hắn toả ra. Nguyệt Linh đang lâm vào chấn động mạnh mẽ thì đã bị hắn đẩy lên giường, rồi bị đè lên.

- Hôm nay, nàng nhất định phải là của ta - Giọng Dương Vũ mang theo hơi rượu, nhưng lại vô cùng chiếm hữu, bộ vest đen làm nổi bật vẻ đẹp tuấn tú mang theo chút bá đạo. Đây đâu phải Dương Vũ độc ác vô sỉ thường ngày, rõ ràng là một tổng tài trong mộng của biết bao nữ nhân. Nguyệt Linh cảm thấy tim đập mạnh hơn bao giờ hết, lý trí nhắc nhở rằng đây là giả, nhưng từng giác quan, cảm xúc không ngừng truyền đến thông tin sai lệch, khiến nàng lâm vào mê mang. Thấy Dương Vũ chuẩn bị xé y phục của mình, chút lý trí cuối cùng giúp nàng đưa tay cản hắn lại :

- Ngươi dừng lại, ta là công chúa Tiên tộc, không nên ép buộc ta...

- Nữ nhân, bản công tử mới không quản ngươi là ai, đều phải khuất phục trước ta. - Dương Vũ cười lạnh chế nhạo rồi vừa ngửi mùi hương trên cổ nàng vừa thì thầm quyến rũ - Ngươi chẳng phải thích xem tiểu hoàng văn sao ? Hôm nay bản công tử sẽ giúp ngươi thực hành, viết lên câu chuyện mới của riêng hai chúng ta ...

Thấy Dương Vũ nhắc đến sự việc xấu hổ đã xảy ra, Nguyệt Linh đỏ mặt dùng tay che mặt, tinh thần phản kháng bị đánh tan không còn sót một mảnh. Nàng có cảm giác như một nữ chính ngôn tình sắp tổng tài tuấn mỹ cường bạo, vừa ngại ngùng không muốn nhưng không thể phản kháng, lại có đôi chút chờ mong .Dương Vũ thừa thế cắn nhẹ vào vành tai nàng , khiến nàng không tự chủ rên lên quyến rũ động lòng người.

- Nguyệt Linh, đời này ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn làm nữ nhân của ta.... Từ lúc bắt đầu, bản công tử thực ra chỉ yêu mình ngươi, đối xử tệ với ngươi cũng chỉ muốn che giấu tâm tư của bản thân....

Nguyệt Linh bình thường cũng không phải dễ dụ, nhưng giờ phút này dường như lại tin hết những lời đường mật, nhắm mắt lại không phản kháng, trao cho đối phương quyền kiểm soát hoàn toàn thân thể mình. Ngay lúc bàn tay Dương Vũ chuẩn bị chạm vào đôi thỏ ngọc, giọng nói của khí linh bên cạnh lạnh nhạt vàng lên :

- Chúc mừng chủ nhân thành công nâng tiến độ công lược khí vận chi nữ Nguyệt Linh lên mức 2 - Bạn Thân Khác Giới, có phần thưởng chờ nhận.

Bầu không khí ám muội bị phá tan tành, Dương Vũ không chút lưu tình đem Nguyệt Linh đá xuống giường, khung cảnh xung quanh cùng bộ quần áo cũng trở lại như cũ. Hắn không chờ nổi mắt sáng bừng thúc giục khí linh :

- Mở phần thưởng cho ta a.

- Kính xin chủ nhân chờ đợi, phần thưởng lần này quý giá nên cần chút chời gian.

Bên kia, Nguyệt Linh bị tàn nhẫn đá xuống giường, sắc mặt tràn đầy mê mang không hiểu nổi, dù sao tốc độ Dương Vũ lật mặt cũng quá nhanh đi. Chỉ trong chớp mắt, tổng tài bá đạo quyến rũ biến trở lại tên vô sỉ lừa đảo không từ thủ đoạn, thật đúng là chênh lệch lớn đến hụt hẫng.

- Ngươi con mẹ nó vừa tính kế ta ?!! - Nguyệt Linh định thần lại, thấy bộ dáng không chờ nổi lấy phần thưởng của Dương Vũ lập tức điên tiết kêu lên.

Dương Vũ lười đi tránh cãi với nàng, bình thản nói :

- Ngươi không phải bảo dừng lại không nên ép buộc ngươi sao ?

Nguyệt Linh cứng lưỡi không biết nên tiếp tục thế nào. Thế nhưng ấm ức trong lòng vẫn khiến nàng tiếp tục :

- Thế ngươi nói yêu ta thì sao ? Ngươi sẵn sàng lừa gạt tình cảm nữ nhân chỉ để lấy chút phần thưởng sao ?

- Lão tử đã từng giết người để lấy phần thưởng, lừa gạt một ít thì tính là gì ? - Dương Vũ vẻ mặt quái dị đáp.

Nguyệt Linh xém chút nữa quên hắn ta là Đệ nhất sát thủ. Nàng nhớ lại dáng vẻ mặc quân ngắt lấy của bản thân trước đó , lập tức xấu hổ ôm mặt. Khi đó nàng thật sự nghĩ giao cơ thể quý giá này cho hắn cũng chẳng sao... Thế nhưng càng nghĩ nàng càng cảm thấy tiếc nuối, dù sao nàng cũng từng rất thích đọc ngôn tình, cảm giác vừa rồi đúng là vô cùng chân thực . Để kìm nén cảm xúc nuối tiếc đó, Nguyệt Linh dùng phấn quyền phát tiết lên người thủ phạm, miệng kêu :

- Trả lại tồng tài cho ta ! Trả lại cảm động cho ta !

Dương Vũ để mặc cho nàng mát xa , cười chế nhạo. Đối với loại thiếu nữ mới lớn giấu diếm tiểu hoàng văn như Nguyệt Linh, cày độ hảo cảm đúng là quá dễ dàng đi. Khả năng tái tạo không gian của khí linh cùng với diễn xuất của bản thân giúp tạo ra hình tượng tổng tài vô cùng hoàn mỹ của mọi nữ nhân. Lúc này khí linh thông báo :

- Chúc mừng chủ nhân nhận được phần thưởng mức độ 2 - Bạn Thân Khác Giới trong việc công lược khí vận chi nữ Nguyệt Linh. Phần thưởng là thiên sinh lệ chất và Hư Không thiên phú.

- Tận hai cái ? - Dương Vũ ánh mắt toả sáng. Xem ra cuối cùng hắn cũng được hưởng thụ đãi ngộ khí vận chi tử đây.

- Phát hiện thiên sinh lệ chất quá yếu ớt, xung đột với Thiên Sinh Mị Thể, xoá bỏ. - Khí linh nhẹ nhàng thông báo, trong giọng hơi có chút khinh thường.

Dương Vũ : "...."

Một phần thưởng của hắn thế là đi tong rồi ? Nhưng không sao, còn Hư Không thiên phú, nghe thế nào cũng là thứ của nhân vật chính .

- Phát hiện chủ nhân không đủ tu vi, Hư Không thiên phú dung nhập thì thân thể sẽ vỡ nát, ngươi có đồng ý dung nhập không ?

Ngươi con mẹ nó còn hỏi đồng ý không ? Thấy Dương Vũ mặt đen thui, Nguyệt Linh cười vô cùng vui vẻ. Hắn thở dài, việc đến nước này cũng phải chấp nhận chứ biết thế nào. Nhưng Nguyệt Linh đúng là lợi hại, phần thưởng mức hai của nàng cao hơn quá nhiều với âm khí cường hoá của Bạch Ngọc. Dương Vũ như chợt nhớ ra điều gì, hỏi khí linh :

- Hư không thiên phú là thứ giúp nàng mang ta đến thế giới này phải không ?

Khí linh xác nhận :

- Đúng vậy, Mị Thiên Châu không có tính năng này hề có tính năng này.

Dương Vũ mặt không biểu cảm nhìn Nguyệt Linh, đã là thiên phú của ngươi, sao lúc xuyên không còn nói là tính năng ngọc bội ?

Nguyệt Linh cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của Dương Vũ, ấm ức nói :

- Ta không phải do sợ hãi ngươi sao ? Lúc mới gặp ngươi rõ ràng là ma đầu giết người như ngoé, nếu ta không giả vờ làm khí linh chưa chắc có thể an toàn a.

Dương Vũ gật đầu ,nàng sợ hắn ngứa tay giết người vô cớ nên giả vờ làm khí linh, một nhân vật vô cùng quan trọng khiến hắn sợ ném chuột vỡ bình. Đạo lý hắn hiểu, cơ mà...

- Ta trông giống ác ma thích giết người vô tội lắm sao ?

Nguyệt Linh và khí linh đồng bộ gật đầu.

Dương Vũ hiếm khi cạn lời, hắn im lặng nhìn hai nữ nhân giống hệt nhau, rồi nói với khí linh :

- Ngươi có tên không ? Ta không thể gọi ngươi khí linh mãi chứ.

Khí linh biết điều cung kính quỳ xuống :

- Thỉnh chủ nhân ban tên.

- Ngươi đã theo ta, lại là khí linh của Mị Thiên Châu, nên gọi ngươi Dương Thiên Mị đi. - Dương Vũ tùy tiện nói.

Khí linh làm động tác đáp lễ rất tiêu chuẩn, nàng nhớ lại một chút ký ức về thế giới của Dương Vũ, cảm thấy mình nên làm điều gì đó lại cho chủ nhân.

- Nô gia cảm tạ chủ nhân ban tên. Chủ nhân có muốn được gọi là "công tử" thay vì "chủ nhân" như trong tiểu thuyết không?

- Không, cứ thế đi, nhìn Nguyệt Linh gọi chủ nhân thật khiến cho lòng người thoải mái mà.

- Dương Vũ, đồ khốn kiếp ! - Nguyệt Linh xù lông.

Dương Vũ lập tức chạy trốn, thoát khỏi ngọc bội trở về với căn nhà hoang lạnh lẽo. Hắn nhìn xung quanh, phát hiện Bạch Ngọc được để cẩn thận trên ghế đã biến mất từ bao giờ.

30

0

1 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.