ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 130 - Chương 130: Quá Khứ (2)

Sau một tháng, Thiên nhận được tin Duyên đã học xong. Anh nhìn lịch và bất ngờ vì mải mê công việc, anh đã không để ý thời gian trôi qua nhanh đến vậy.

Mùa hè cũng đã bắt đầu. Thiên mỉm cười, lòng háo hức vì sắp có cơ hội khoe thành quả nửa năm qua với Duyên.

Rồi ngày đó cũng đến.

Một buổi trưa, khi Thiên đang lau dọn quán, một chiếc xe hơi sang trọng dừng lại trước cửa. Một nhân viên chạy ra đón khách, còn Thiên, như mọi lần, quay vào trong nhắc nhở mọi người chuẩn bị.

Tiếng cánh cửa mở ra. Thiên vô thức quay đầu lại, hai mắt mở to.

Một cô nhân viên thời vụ bên cạnh lắc tay anh, ngập ngừng hỏi:

“Anh Thiên, đó có phải chị Duyên không? Sao chị ấy đi với ai vậy?”

Thiên không trả lời. Anh đứng sững, trái tim như bị ai bóp nghẹt. Duyên vẫn vậy, xinh đẹp, dịu dàng, nhưng bên cạnh cô là một chàng trai lịch lãm, sang trọng. Họ nắm tay nhau, cười nói thân mật.

Cúi mặt, Thiên quay đi, giọng trầm thấp nói với cô bé nhân viên:

“Mấy đứa lo tiếp khách giúp anh, anh có chút việc.”

Không chờ phản hồi, Thiên bước nhanh vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại. Anh dựa lưng vào tường, hít một hơi sâu nhưng không thể ngăn nước mắt rơi xuống.

Tại sao lại khóc? Anh nên vui khi Duyên tìm được người tốt chứ? Nhưng vì sao trái tim lại đau đến vậy? Mọi nỗ lực suốt thời gian qua, rốt cuộc là vì điều gì?

Thiên cứ thế ngồi lì trong đó suốt buổi chiều. Các nhân viên dường như hiểu chuyện, không ai quấy rầy anh. Ai cũng thấy bất ngờ. Trong suốt một năm qua, họ đều nhận ra Thiên và Duyên có tình cảm với nhau. Vậy mà giờ đây, chỉ sau nửa năm, Duyên đã có người mới.

Duyên cũng cảm nhận được điều gì đó. Cô gọi một nhân viên lại hỏi, nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu hờ hững.

Cô ngó quanh tìm kiếm nhưng không thấy Thiên đâu. Chàng trai đi cùng cô tò mò hỏi:

“Em tìm ai à?”

“A, dạ không có gì.” Duyên lảng tránh.

Cả hai ngồi một lát rồi rời đi. Nhóm nhân viên trong quán xì xào bàn tán.

Đúng lúc đó, ông chủ quán đi xuống. Nhìn cảnh tượng lộn xộn, ông cau mày hỏi chuyện. Nghe xong, ông thở dài, rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Bên trong, ông chỉ nói:

“Này, nếu mày còn như vậy thì tìm việc khác đi. Quán tao không phải nơi chứa đám yếu đuối. Tao đếm đến ba, không ra thì mai khỏi đi làm. Một... hai...”

Thiên chậm rãi bước ra. Ông chủ im lặng, vỗ vai anh rồi rời đi.

Thiên đứng trước bồn rửa tay, vốc nước hất lên mặt, như muốn xóa đi những suy nghĩ rối ren trong đầu. Một lúc sau, anh quay lại làm việc như không có chuyện gì xảy ra.

Mấy ngày đầu, đám nhân viên thấy nhẹ nhõm vì Thiên không sa sút tinh thần. Nhưng khi mọi thứ kéo dài quá lâu, họ bắt đầu lo lắng. Thiên như một cái máy, làm việc không nghỉ ngơi. Ông chủ phải ép anh nghỉ vài ngày.

Miễn cưỡng đồng ý, Thiên trở về phòng trọ, nhưng không biết làm gì cho hết ngày. Bước ra ngoài, anh vô tình dừng chân trước một cửa hàng điện thoại. Không suy nghĩ nhiều, anh bước vào, chọn một chiếc điện thoại cảm ứng giá ba triệu.

Trở về phòng, anh tò mò nghịch ngợm, cảm giác xa lạ nhưng thú vị. Mấy ngày sau, đi làm với đôi mắt thâm quầng, Thiên khiến các nhân viên phì cười.

“Mới tập chơi điện thoại hả anh?” Một đứa trêu.

Thiên cười, lắc đầu, rồi bắt đầu hỏi về các tính năng trên điện thoại. Đám nhân viên lập tức nhào đến, giảng giải một tràng dài. Nhìn gương mặt ngơ ngác của Thiên, vài cô bé bỗng đỏ mặt.

“Cấm anh cười nữa!” Một đứa hét lên, khiến cả quán cười rần.

Những tháng ngày cứ thế trôi qua. Người mới đến, kẻ cũ rời đi, nhưng Thiên vẫn ở đó, chờ đợi một người.

Anh không có cách nào liên lạc với Duyên. Thời gian trôi qua, ký ức về cô cũng mờ dần. Thiên không còn là chàng trai nhút nhát ngày nào. Anh đã trưởng thành, không còn tự ti trước ai nữa.

Nhưng rồi, một ngày, anh bị đuổi việc.

Ông chủ quán – chính là chú của Duyên – nhìn anh đầy áy náy. Nhưng cha của Duyên thì không.

“Tôi không muốn con gái tôi dính dáng gì đến cậu!” Người đàn ông đó quát.

Thiên im lặng. Anh hiểu. Anh chấp nhận.

Anh đã né tránh Duyên rất lâu rồi. Quán ăn này là kỷ niệm cuối cùng giữa hai người. Nếu rời đi, họ sẽ không còn bất cứ điều gì chung nữa.

Thiên thở dài, cúi chào ông chủ quán và đám nhân viên. Nhận tiền lương đã được chi trả từ trước, anh lặng lẽ rời đi.

Bước ra khỏi cửa quán, Thiên ngoái đầu nhìn lại. Ông chủ vẫn đang bị người đàn ông kia quát mắng. Anh khẽ lắc đầu, rồi lặng lẽ rảo bước trên con phố quen thuộc.

Từ quán ăn về phòng trọ không xa, nhưng quãng đường hôm nay sao dài đến lạ. Thiên không còn chỗ làm, không còn nơi gắn bó, cũng không còn lý do để quay lại đây nữa. Anh thở dài, lẩm bẩm:

"Giờ mình phải làm gì tiếp theo?"

Về đến phòng trọ, Thiên thả người xuống chiếc nệm cũ kỹ. Cả ngày hôm nay, quá nhiều chuyện đã xảy ra. Anh nhắm mắt lại, để mặc những suy nghĩ cứ cuộn trào trong đầu.

Một tháng sau, Thiên tìm được công việc mới trong một công ty sản xuất. Anh không còn là chàng thanh niên rụt rè của ngày xưa nữa. Sự tự tin và kỹ năng ứng xử anh tích lũy suốt thời gian làm phục vụ đã giúp anh nhanh chóng hòa nhập với môi trường mới.

Anh làm việc chăm chỉ, từng bước chứng tỏ năng lực của mình. Các cấp trên dần chú ý đến anh, và chỉ sau vài tháng, Thiên được thăng lên tổ trưởng một nhóm công nhân. Đây là thành quả cho những nỗ lực không ngừng nghỉ của anh.

Thiên đối nhân xử thế cũng rất tốt, làm trong môi trường như vầy làm cho anh nhận ra, không phải lúc nào cũng nên nói nhiều.

Sau một năm, anh không còn như thời ở quán ăn kia, Thiên đã quay về đúng như lời những khách hàng đầu tiên anh phục vụ nói: đầu đường xó chợ. Nhưng lại khác là anh ở chỗ, anh có trải nghiệm đời, anh không còn ở tuổi trẻ trâu.

Cuộc sống cứ thế trôi đi, tưởng như anh đã bước sang một trang mới. Nhưng rồi, công ty phá sản.

Chỉ sau một đêm, tất cả những gì anh cố gắng gây dựng bỗng hóa thành cát bụi. Thiên thất nghiệp, chới với giữa dòng đời.

Trong cơn chán nản, anh tìm về quán ăn cũ. Quán vẫn vậy, chẳng có gì thay đổi. Anh chọn một bàn quen thuộc, gọi vài món đơn giản. Khi món ăn được bưng ra, giọng nói nhẹ nhàng của cô nhân viên cất lên:

“Anh còn nhớ tôi không?”

Thiên ngẩng đầu. Một thoáng bất ngờ hiện lên trong mắt anh, rồi dần trở thành một nụ cười nhạt. Vẫn là Duyên. Người con gái từng là một phần trong quá khứ của anh.

Anh mỉm cười, nhưng lại hỏi một câu khiến cô sững lại:

“Cô là ai nhỉ?”

Duyên bật cười, ánh mắt cô ánh lên sự tinh nghịch quen thuộc. Cô kéo ghế ngồi đối diện anh, không chút ngại ngùng.

Thiên thoáng mất tự nhiên, nhưng rồi cũng mặc kệ, tập trung vào bữa ăn của mình.

Sau khi ăn xong, anh thấy Duyên vẫn ngồi đó, chăm chú nhìn anh. Anh chau mày hỏi:

“Tôi dính gì trên mặt à?”

“Không.” Duyên lắc đầu, mỉm cười. “Chỉ là...anh khác quá.”

Thiên trầm ngâm, rồi khẽ thở dài:

“Cuộc đời mà, ai mà chẳng đổi thay.”

Duyên im lặng một lúc, rồi chợt hỏi:

“Giờ anh đang làm gì?”

“Vừa thất nghiệp.”

Thiên nói rất nhẹ nhàng, như thể đây là chuyện chẳng đáng bận tâm. Nhưng Duyên lại nhìn thẳng vào mắt anh, rồi dịu dàng nói:

“Lúc anh đi, biết tin em buồn lắm.”

Thiên nhíu mày. “Tại sao?”

Duyên bĩu môi, có vẻ bực bội:

“Chúng ta là bạn bè, vậy mà anh đi cũng không nói một lời.”

Anh im lặng, rồi bật cười:

“Bạn bè sao? Nhưng chẳng phải cô có người yêu rồi à? Nói mấy lời này không sợ người ta hiểu lầm à?”

Duyên chớp mắt, rồi bật cười, lần này là một tràng cười sảng khoái:

“Khoan...đừng nói với em là…lúc đó anh nghĩ người đó là bạn trai em nhé?”

Thiên cau mày. “Không phải sao?”

Duyên ôm bụng cười ngặt nghẽo, mãi mới lấy lại hơi để nói:

“Không hề! Anh ta chỉ là đồng nghiệp cùng em đi du học thôi.”

Thiên chết lặng. Suốt ngần ấy thời gian, anh đã hiểu lầm, tự dằn vặt, tự cắt đứt liên lạc với Duyên, tự đày đọa bản thân.

Duyên vẫn cười, nhưng khi thấy sắc mặt Thiên thay đổi, cô im lặng.

Anh cúi đầu, thì thầm: “Thì ra, là do mình nghĩ quá nhiều…”

Duyên nhẹ nhàng cầm lấy tay anh, ánh mắt cô thoáng chút trách móc:

“Tại sao lúc đó không hỏi em?”

Thiên cười khổ. “Vì lúc đó tôi nghĩ mình không có tư cách.”

Duyên siết chặt tay anh hơn. Cô lặng lẽ lắng nghe anh kể về những tháng ngày vất vả. Khi anh nói đến quãng thời gian vui vẻ, cô mỉm cười. Khi anh kể về những đau đớn, cô siết chặt bàn tay hơn nữa.

Nhưng khi nghe đến việc cha mình đã đuổi Thiên đi, mắt cô đỏ lên. Cô tức giận, nhưng lại chẳng biết trách ai. Trách cha mình, hay trách Thiên vì đã không đấu tranh?

Cuối cùng, Duyên buông tay anh ra, rồi bỗng nhiên bật cười:

“Vậy giờ anh tính làm gì?”

“Chưa biết nữa.”

Thiên lắc đầu. “Mà thôi, đừng nói chuyện của tôi nữa. Còn em thì sao?”

Duyên ngã người ra ghế, thở dài:

“Ui, nói sao nhỉ, chán lắm, học rồi học. Em về nước một năm trước. Cứ nghĩ sẽ gặp lại anh, nhưng rồi nghe chú em nói anh bị đuổi. Em cứ tưởng anh giận em hay gì cơ, rồi cứ ở quán này làm việc tới giờ.”

Thiên im lặng.

Bỗng nhiên, Duyên đứng dậy, bước lại gần anh, rồi ngồi xuống cạnh. Cô nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, rồi bất ngờ nói:

“Vậy anh có muốn hẹn hò không?”

Thiên trợn tròn mắt. “Hả?”

Duyên bật cười trước phản ứng của anh. Thiên vẫn chưa hết ngỡ ngàng, anh lắp bắp:

“Cô…nói đùa sao? Làm gì có chuyện cô lại hẹn hò với tôi?”

Duyên nhẹ nhàng nâng mặt anh lên, buộc anh phải nhìn thẳng vào mắt mình.

“Tại sao không?”

Rồi, không chờ anh trả lời, cô khẽ nhón người, đặt một nụ hôn lên môi anh.

Thiên chết lặng.

Thời gian như ngưng đọng.

Anh cứ ngồi đó, đờ đẫn như một kẻ mất trí.

Mãi một lúc lâu sau, anh mới giật mình đẩy cô ra, mặt đỏ bừng.

Duyên bật cười.

Anh nhìn cô, không biết nên phản ứng thế nào. Nhưng rồi, bằng cách nào đó, nụ cười của Duyên dường như đã xóa tan mọi khúc mắc trong lòng anh.

Cô nhìn anh, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết.

“Thiên này…”

“Hửm?”

“Lần này, đừng biến mất nữa nhé?”

tấu chương xong.

0

0

3 ngày trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.