Chương 129 - Chương 129: Quá Khứ (1)
Sau khi ăn xong và dọn dẹp, Ain tranh thủ lên giường nằm nghỉ, nhưng hắn cũng không được yên vì Opf bất ngờ chui vào ôm hắn ngủ.
Nhìn "quả núi" phập phồng theo nhịp thở đều đều, Ain chỉ biết trơ mắt nằm đó, không sao ngủ nổi. Mãi đến khi đến giờ đi dạy, hắn mới nhẹ nhàng rời khỏi giường.
Ain liếc nhìn Opf vẫn ngủ say, tướng ngủ vô tư đến mức khiến hắn bất giác bật cười. Hắn thầm nghĩ:
"Giống hệt em ấy..."
Không dây dưa thêm, Ain nhanh chóng chuẩn bị dụng cụ giảng dạy rồi rời nhà đến trường.
Khi bước vào lớp, hắn thấy học sinh đã ngồi đầy chỗ, có đứa còn chen chúc trên một bàn hai người.
"Chúng em chào thầy ạ!"
"Ừm, các em ngồi đi."
Dù đã quen với tiếng chào đồng thanh, nhưng Ain vẫn có chút giật mình. Hắn đưa tay ra hiệu cho tụi nhỏ ngồi xuống.
Nhìn lớp học chật chội, Ain thở dài. Thời gian qua hắn quá bận nên chưa kịp mở rộng không gian và tìm thêm giáo viên hỗ trợ.
Sau khi nhìn lên bảng đã được lau sạch, Ain bắt đầu buổi học. Hôm nay, hắn dạy về tiếng Việt từ cách phát âm, viết, nghĩa của từ, cho đến các loại từ và cấu tạo câu.
Giảng đến giữa chừng, Ain nhận ra mình cũng không còn nhớ quá nhiều về các định nghĩa, nhưng hắn vẫn cố gắng giải thích sao cho dễ hiểu nhất.
Nhìn gương mặt nhăn nhó của tụi nhỏ, hắn bật cười và nói:
"Các em không cần cố nhớ hết ngay. Thay vào đó, hãy sử dụng từ ngữ trong cuộc sống hằng ngày, dần dần sẽ nhớ thôi."
Nghe vậy, đám nhỏ thở phào nhẹ nhõm. Nếu chỉ học thuộc khô khan thì thật đau đầu, nhưng nếu có thể vừa học vừa ứng dụng, thì sẽ dễ hơn nhiều.
“Tùng! Tùng! Tùng!”
Tiếng trống vang lên, báo hiệu kết thúc buổi học. Ain nhìn ra ngoài rồi quay vào:
"Hết giờ rồi, các em có thể về."
Bọn trẻ có chút tiếc nuối, nhưng vẫn nhanh chóng gom sách vở rồi đồng loạt đứng dậy:
"Chúng em chào thầy ạ!"
Ain gật đầu, vẫy tay tạm biệt.
Khi lớp học đã trống, hắn mới cầm lấy giẻ lau, cẩn thận chùi đi những dấu phấn trắng trên bảng. Bụi vôi bay mịt mù, khiến hắn vừa lau vừa ho sặc sụa.
Lúc này Ain mới hiểu vì sao ngày xưa thầy cô hay phàn nàn về chuyện viên phấn. Hồi đó hắn chỉ lo học, đâu để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này.
Sau khi đóng cửa lớp cẩn thận, Ain chậm rãi đi về. Trên đường, hắn gặp vài tộc nhân vội vã chào hỏi, hắn cũng vui vẻ đáp lại.
Khi đi ngang nhà kho, Ain liếc nhìn chiếc trống lớn trước cửa – thứ được dùng để thông báo kết thúc buổi học. Mỗi ngày khi bóng của đồng hồ mặt trời ngả sang con số 4, Eny hoặc ai đó sẽ chạy đi đánh trống.
Dù hơi rắc rối, nhưng Ain không còn cách nào khác, vì việc chế tạo đồng hồ vẫn đang bế tắc. Dù hắn có vài ý tưởng, nhưng tất cả vẫn chưa thực tế để triển khai.
Về đến nhà, hắn tắm rửa rồi ra sân bóng xem tụi nhỏ thi đấu. Vì không có trận đấu của người lớn, Ain chỉ ngồi quan sát chứ không làm trọng tài.
Nhìn một lúc, hắn lại thấy chán, bèn quay về. Nhìn đống báo cáo chất đống, Ain thở dài ể oải. Cuối cùng, hắn quyết định đi ghẹo mấy con sói con để xả stress.
Thế nhưng, Ichi chỉ liếc hắn một cái rồi quay đầu đi ngủ tiếp, làm Ain càng thêm chán nản.
Hắn lang thang qua chuồng thú, thấy vài thành viên tập sự đang quan sát động vật. Ain nhìn quanh rồi thắc mắc:
"Ủa, Opf đâu rồi? Pea thì đi đá bóng rồi, nhưng cô nàng kia chạy đi đâu?"
Không thấy bóng dáng Opf, Ain tạm gác suy nghĩ ấy lại, tiếp tục đi về nhà.
Khi về đến nơi, trời đã sụp tối. Ain nhanh chóng nấu bữa tối cho mình.
Mùi thơm của thức ăn đánh thức một "con sâu" đang ngủ vùi trong nhà hắn.
Loạng choạng bước ra từ phòng ngủ, Opf đi tới sau lưng Ain, thều thào:
"Tộc trưởng...nấu gì thơm vậy?"
Ain rùng mình. Hắn quay lại, chỉ thấy Opf với mái tóc rối bù, đôi mắt lờ đờ, hai tay đung đưa như u hồn.
Ain thở dài: "Đi tắm đi đã."
Opf chớp mắt vài cái, rồi lại thò đầu ra hỏi:
"Tắm là gì?"
Ain suýt té ngửa. Hắn vuốt mặt, cảm giác mệt mỏi dâng trào.
Cuối cùng, hắn đành phải dắt Opf vào phòng tắm, đặt cô ngay ngắn rồi múc từng gáo nước dội lên người cô. Sau đó, hắn lấy xà phòng nhẹ nhàng cọ rửa cho cô.
Dù có một vài khoảnh khắc chạm phải chỗ không nên chạm, Ain vẫn cố hoàn thành thật nhanh. Khi xong, hắn lấy khăn lau khô cho cô rồi chạy đi lấy quần áo mà Eny để trong nhà hắn.
Sau khi mặc đồ cho Opf, Ain cõng cô nàng ra bàn ăn, kiên nhẫn đút từng muỗng thức ăn cho cô.
Lúc này, hắn mới nhận ra Opf thực sự đang bệnh. Dấu hiệu rõ ràng nhất chính là sợi dây đỏ đã hòa quyện vào sợi dây xanh dương.
"Nếu chăm sóc cô ấy như vậy thêm vài ngày cũng không sao..." – Ain thầm nghĩ. Nhưng liệu sau khi hồi phục, Opf có thay đổi hoàn toàn hay không?
Nhìn vào đôi mắt ngây ngốc trước mặt, Ain có chút hoài niệm. Nếu có thể, hắn mong mọi thứ vẫn như trước đây.
Nhưng tên đã bắn đi, sao có thể quay đầu?
Ain thở dài, nhẹ nhàng dùng khăn lau đi những vết thức ăn còn dính trên khóe miệng Opf.
Sau khi đưa Opf về phòng ngủ, Ain định bước ra ngoài thì bất ngờ bị cô nắm lấy tay. Hắn nhẹ nhàng cúi xuống, xoa đầu cô. Một lúc sau, Opf mới chịu buông tay.
Ain chỉnh lại tư thế ngủ cho cô rồi rời đi.
Nhưng tâm trạng rối bời khiến hắn không thể tập trung vào công việc. Hắn ngả người ra sau, gác tay lên trán, để mặc cho những ký ức xa xưa ùa về.
Hồi ấy…
Khi mới quen nhau, Thiên và Duyên đã trải qua vô số khó khăn. Có lúc, Thiên muốn dứt khoát chia tay để cô có thể tìm một người tốt hơn, nhưng Duyên nhất quyết không chịu.
Gia đình hai bên kịch liệt phản đối. Thiên bất lực, khóc. Duyên cũng khóc theo. Nhưng dù có thề sống thề chết, họ vẫn không thể thay đổi được quyết định của gia đình.
Lý do đơn giản: Thiên quá nghèo.
Con đường học vấn của anh vốn đã chênh vênh. Gia cảnh nghèo khó khiến anh không có điều kiện đi học thêm. Đến cả cô giáo cũng khắt khe với anh.
Dù vậy, Thiên không nản lòng. Anh từng là một tấm gương sáng trong trường, nhưng khi lên cấp hai, mọi thứ dần thay đổi. Anh chọn sai bạn mà chơi.
Anh phải trả giá.
Giống như bao đứa trẻ khác, Thiên sa vào thế giới ảo của internet. Học lực của anh dần tụt dốc. Anh thu mình lại, xa cách dần với mọi người.
Khoảng cách giữa anh và Duyên ngày càng lớn. Tưởng chừng cả hai đã đi hai con đường khác nhau, nhưng Duyên vẫn mặc kệ những lời dè bỉu từ bạn bè, kiên trì giúp anh học lại từ đầu.
Nhiều lần, Thiên thắc mắc tại sao cô lại giúp mình. Duyên chỉ cười, đưa ngón trỏ chọc vào trán anh:
“Ngốc, bạn bè mà. Khi ông khó khăn, tôi sao có thể bỏ rơi được? Bạn bè thì phải giúp nhau chứ. Sau này tôi gặp khó khăn, ông cũng phải giúp lại tôi đấy.”
Thiên ngẩn người trước nụ cười rạng rỡ ấy. Anh im lặng.
Rồi kỳ thi cấp ba cũng đến.
Ain nhìn bảng kết quả, nước mắt lặng lẽ rơi.
Anh đã cố gắng rất nhiều, nhưng những nỗ lực muộn màng không thể cứu vãn được kết quả. Anh đã dành quá nhiều thời gian cho những người bạn sai lầm.
Sau cú sốc ấy, Thiên càng lún sâu vào internet. Duyên đã giúp anh rất nhiều, nhưng đời không như là mơ. Chỉ một tháng thôi, tất cả công sức của cả hai đều đổ sông đổ bể.
Rồi bi kịch thực sự ập đến.
Gia đình Thiên gặp biến cố lớn, quãng thời gian đó trở thành một khoảng tối mịt mù trong cuộc đời anh.
Duyên một lần nữa kéo anh về thực tại, nhưng đã quá muộn.
Thời gian còn lại quá ngắn để Thiên có thể lấy lại kiến thức. Anh trượt cấp ba.
Bất đắc dĩ, anh chọn một trường nghề địa phương.
Ngày chia tay, Thiên không nói gì. Anh chỉ đứng lặng nhìn Duyên hòa vào đám bạn, háo hức chuẩn bị đăng ký trường cấp ba.
Ba năm trôi qua.
Anh học tập điên cuồng, cố gắng vứt bỏ những sai lầm của quá khứ. Nhưng khi ra trường, anh nhận ra lựa chọn của mình không còn phù hợp nữa. Xã hội ngày càng hiện đại, ngành nghề anh theo đuổi cũng thay đổi chóng mặt.
Thiên lang thang đi tìm việc trong vô thức, cầm trên tay tập hồ sơ mỏng dính. Nhìn nó, anh chỉ muốn bật khóc vì bất lực.
Bằng cấp không có. Kỹ năng cũng chẳng hơn ai. Cái duy nhất anh có là sự chăm chỉ, nhưng trong mắt nhà tuyển dụng, đó là điều hiển nhiên.
Giữa lúc tuyệt vọng nhất, Thiên bất ngờ tìm thấy một ánh sáng tưởng chừng đã tắt từ lâu.
Trong một quán ăn nhỏ, anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Người kia cũng nhận ra anh. Cô nàng chạy lại, giọng hớn hở: “Thiên phải không?”
Thiên bật cười: “Duyên đấy à?”
Hai người nhìn nhau rồi bật cười.
Họ ngồi xuống nói chuyện. Duyên liên tục hỏi han: công việc hiện tại thế nào, sau khi ra trường làm gì, vân vân…
Thiên chỉ ậm ừ cho qua, rồi hỏi ngược lại:
“Còn bà, làm gì ở đây?”
Duyên cười hất tóc, giọng tự hào: “Nói cho ông bất ngờ chơi, tôi là quản lý đó!”
Thiên mỉm cười. Khi vừa bước vào quán, anh đã lờ mờ đoán ra rồi.
Sau hôm đó, họ có thêm vài lần trò chuyện. Thiên dần cởi mở hơn, bắt đầu bộc bạch những khó khăn của mình.
Duyên không cười chê mà còn giúp đỡ. Cô thay mặt chủ quán nhận anh vào làm thời vụ. Nếu làm tốt, chủ quán sẽ cân nhắc nhận anh vào chính thức.
Thiên vui mừng khôn xiết, nắm chặt tay Duyên cảm ơn rối rít.
Chỉ là...lúc đó anh không nhận ra, Duyên hơi đỏ mặt.
…
Công việc mới bắt đầu không hề suôn sẻ.
Thiên làm vỡ đồ, mắc lỗi liên tục, nhưng anh không từ bỏ.
Chủ quán, một người đàn ông trung niên, quan sát anh rất kỹ. Đến một ngày, ông nghiêm túc nói:
“Nếu cậu vẫn giữ thái độ này, tôi không thể nhận cậu làm nhân viên chính thức.”
Thiên ngẩn ra. Lần đầu tiên, anh nhận ra vấn đề của mình không nằm ở sự chăm chỉ.
Qua internet, anh tìm hiểu thêm và phát hiện một sự thật: cách anh giao tiếp với khách hàng hoàn toàn sai.
Ngôn ngữ mà khách hàng nhận từ anh, bọn họ gọi là ngôn ngữ chợ búa, giang hồ, anh không muốn làm liên lụy tới Duyên.
Anh lập tức thay đổi.
Quan sát đồng nghiệp. Học hỏi từng chút một. Ban đêm, anh thậm chí còn tự tập luyện trước gương.
Sau một tháng, anh có thể kiểm soát tốt lời nói của mình. Nhưng vấn đề mới lại xuất hiện: anh vẫn chưa thể làm việc tốt hơn những nhân viên thời vụ khác.
Những từ ngữ chuyên môn, từ ngữ genz, phóng cách giới trẻ làm cho Thiên tuột hậu – mọi thứ đều là rào cản.
Lần nữa, anh nhờ Duyên giúp đỡ. Nhưng cô nàng này...dạy chẳng khác gì giáo viên thời xưa!
“Tàn ác, quỷ dữ!” – Thiên lẩm bẩm than thở.
Nhưng không còn cách nào khác, anh vẫn kiên trì học.
Dần dần, anh thành thạo công việc. Khi quán đông khách, anh thậm chí còn trổ tài làm quản lý tạm thời, khiến Duyên bất ngờ. Chủ quán thì cười híp mắt.
Sau hơn nửa năm, anh chính thức trở thành quản lý.
Duyên rời quán để tiếp tục việc học đại học. Thiên không bất ngờ. Cô đã nói trước với anh rồi.
Dù có chút buồn, nhưng anh tự nhủ đây là cơ hội để chứng minh bản thân.
Mang theo quyết tâm ấy, sau một năm, mức lương của anh từ 3 triệu đã tăng lên hơn 10 triệu mỗi tháng.
Một con số không lớn với người khác. Nhưng với Thiên, đó là thứ mà anh chưa từng dám mơ đến.
tấu chương xong
0
0
4 ngày trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
