ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 131 - Chương 131 : Quá Khứ (3)

Thiên ngại ngùng, khẽ rụt tay lại. Anh cúi đầu, tránh ánh mắt của Duyên.

“Không được đâu.”

Giọng anh trầm xuống, mang theo chút do dự, chút buồn bã.

“Chúng ta…là người của hai thế giới khác nhau. Làm sao có thể tiến tới với nhau được? Như vậy không giúp hai ta hạnh phúc đâu.”

Càng nói, giọng Thiên càng nhỏ dần, như thể chính anh cũng không dám tin vào những lời mình vừa thốt ra.

Anh không phải chưa từng nghĩ đến điều này. Từ rất lâu, anh đã luôn che giấu cảm xúc của mình. Duyên là người đã chỉ dạy anh trong công việc, giúp anh hiểu được cách giao tiếp, đối nhân xử thế. Nhưng cũng vì thế mà anh nhận ra một điều cho dù anh có cố gắng đến đâu, cũng không thể với tới cô.

Khoảng cách giữa hai người quá xa. Không chỉ là địa vị, mà còn là những rào cản vô hình khác.

Quan trọng nhất là gia đình.

Gia đình Duyên chắc chắn sẽ không chấp nhận anh. Và ngay cả gia đình anh cũng là một mớ hỗn độn. Anh cười nhạt.

“Gia đình tôi…họ vẫn còn bảo thủ lắm.”

Duyên nhíu mày, lắng nghe anh tiếp tục nói.

“Năm nào tôi cũng phải đi xem mắt hết người này đến người khác, chỉ vì cái danh cháu đích tôn. Tôi không có quyền lựa chọn. Tôi phải cưới người mà dòng họ chọn, phải sống theo mong muốn của họ. Ý kiến của tôi chẳng có chút giá trị nào.”

Anh ngả người ra ghế, nhìn lên trần nhà, ánh mắt chất chứa mệt mỏi.

“Gia đình tôi…chỉ vì một miếng đất mà sẵn sàng bỏ mặc tôi.”

Duyên khẽ giật mình.

“Khi còn nhỏ, tôi từng oán trách cha mẹ mình, vì sao họ không bảo vệ tôi, không đứng về phía tôi. Nhưng khi lớn lên, tôi mới hiểu…”

Thiên thở dài.

“Miếng đất đó là tất cả cố gắng của cha mẹ tôi để giữ lại hương hỏa tổ tiên. Nếu không có họ, nó đã bị những người tôi gọi là cô, dì, chú, bác đem chia chác từ lâu rồi.”

Anh cười, một nụ cười cay đắng.

“Họ thà chịu con cái oán trách, còn hơn sau này già rồi không có gì để lại cho con cháu.”

Duyên im lặng. Cô không ngờ phía sau con người điềm tĩnh, tưởng như vô ưu vô lo này lại là một nội tâm chất đầy những gánh nặng.

Một lát sau, cô nhẹ nhàng hỏi:

“Vậy…anh thực sự muốn sống như vậy sao?”

Thiên giật mình.

Duyên nghiêng đầu, ánh mắt kiên định.

“Nếu anh không đấu tranh, chẳng phải cuộc sống của anh mãi mãi sẽ do người khác quyết định hay sao?”

Thiên mở miệng định phản bác, nhưng rồi không nói gì cả.

Duyên nhìn anh, nhẹ nhàng vươn tay nắm lấy bàn tay anh.

“Thiên này…Nếu anh không bước tới, em sẽ bước lại.”

Lần này, cô không để anh chạy trốn nữa.

Thiên vẫn cố né tránh :

“Không được đâu.”

Đồng tiền là thứ con người tạo ra để giao dịch, nhưng qua thời gian, nó đã trở thành thứ đi ngược lại với mục đích ban đầu.

Với một số tiền đủ lớn, người ta có thể biến một kẻ sát nhân thành anh hùng, một kẻ giang hồ thành thần tượng, và một tên đê hèn có thể thắng trước sự thật.

Người ta thường hay đùa:

“Có tiền mua được tiên, không tiền mới điên cái đầu.”.

Một lão già khác lại nói:

“Tiền không mua được tất cả, nhưng nhiều tiền lại là chuyện khác.”

Một cô nàng tuổi teen thì trả lời:

“Tiền đi đôi với chất lượng, chỉ cần có tiền thì muốn làm gì cũng được.”

Vậy tiền đã thay đổi như thế nào trong suốt chiều dài lịch sử nhân loại? Một thứ vốn được tạo ra chỉ với mục đích giao dịch, giờ đây đã biến chất theo thời gian.

Thời cổ đại, con người đã nhận ra sự chênh lệch trong giao dịch giữa các bộ lạc, vì vậy họ thông minh lấy vỏ sò làm đồng tiền đầu tiên. Dần dần, nó được thay thế bằng kim loại như đồng, vàng, bạc, và sau này là tờ polyme.

Vậy điều đó là sai hay đúng? Đồng tiền có lỗi hay chính con người mới có lỗi? Con người đang điều khiển đồng tiền hay đồng tiền điều khiển con người? Đâu là sự thật?

Duyên ngay lập tức đáp, không chút do dự:

"Em không quan tâm. Chẳng phải tình yêu không có ranh giới sao? Chỉ cần chúng ta đồng lòng thì sẽ thuyết phục được họ."

Thiên sững sờ trước sự kiên định của cô. Anh chưa từng nghĩ rằng Duyên lại có thể mạnh mẽ đến vậy. Nhưng anh vẫn cố níu lại chút lý trí cuối cùng.

"Nhưng…tại sao em lại chọn anh? Anh…"

Duyên không để anh nói hết, cô đặt nhẹ ngón tay lên môi anh, đôi mắt tràn đầy sự dịu dàng và kiên định.

"Suỵt, im lặng đi. Em chọn ai thì có lý do của mình. So với những người ngoài kia, anh khác biệt. Nếu không chọn anh thì chọn ai bây giờ?"

Thiên á khẩu, trái tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh muốn tin vào những lời đó, nhưng lý trí lại không cho phép. Anh phân vân giữa hai lựa chọn: một bên là trái tim đang gào thét muốn nắm lấy hạnh phúc, một bên là hiện thực phũ phàng của gia đình, của định kiến.

Bỗng, một giọng nói trầm đục vang lên phía sau:

"E hèm, Duyên, con biết cha con thế nào mà. Đừng làm khó thằng Thiên."

Duyên giật mình đứng dậy, quay lại nhìn người vừa lên tiếng – chú của cô. Rồi như nhớ ra điều gì, cô bất giác trách móc:

"Chú, đúng rồi! Sao lần đó chú không cản cha con lại?"

Thiên thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Chỉ suýt nữa thôi, anh đã đánh mất kiểm soát.

Người đàn ông trung niên đối diện chỉ biết thở dài, khó khăn đáp:

"Con biết cha con khó thế nào mà. Chú có thể làm gì hơn?"

"Nhưng…nhưng…"

Duyên bặm môi, sự bất lực hiện rõ trên gương mặt cô. Cô biết, cha mình là người thế nào. Cứng rắn, bảo thủ, và không bao giờ chấp nhận điều gì trái với ý ông.

Ba người họ đều hiểu rõ khó khăn đang ở đâu, nhưng không ai tìm ra cách giải quyết. Chỉ có thể thở dài, rồi lặng lẽ nhìn ra bầu trời.

Duyên và Thiên cuối cùng cũng quyết định hẹn hò trong âm thầm, với sự giúp đỡ của chú cô.

Người đàn ông ấy, dù ngoài miệng luôn tỏ vẻ khó chịu, nhưng trong thâm tâm, ông vẫn thích Thiên. Ông đã chứng kiến cậu nhóc gần như vô dụng ngày nào bước vào quán làm việc, để rồi từng chút một, tự chứng minh bản thân. Không dựa vào hào nhoáng, không khoác lên mình vẻ ngoài bóng bẩy, nhưng lại có một điều gì đó mà ông không tìm thấy ở những người đàn ông mà cha Duyên muốn gả cô cho.

Chỉ tiếc rằng…những kẻ ghen tị không để họ yên.

Ông cũng biết cháu mình có tình cảm với thằng nhóc, nhưng trước một người anh đã chăm sóc mình và các anh em khác suốt tuổi thơ thì ông chịu trận, anh ông đã thay mặt cha mẹ chăm sóc cả bốn anh em ông.

Để cha mẹ ông yên tâm đi làm xa, người anh tuần tảo bỏ học nuôi anh em ông khôn lớn, vì vậy khi có ngày hôm nay, ông rất tôn trọng anh mình. Ông không muốn anh mình phải hối tiếc việc gì trước khi mất, anh ông đã gửi gắm con mình cho ông chăm sóc, ông cũng coi nó như con gái mình.

Tin tức về mối quan hệ của Duyên và Thiên nhanh chóng đến tai cha cô. Và rồi…một cơn bão thực sự ập đến.

Duyên bị gửi đi du học, gần như ngay lập tức. Những kẻ hào nhoáng kia không chỉ mách lẻo, mà còn cung cấp toàn bộ thông tin về Thiên cho cha cô.

Khi người đàn ông ấy nhập viện, ông vẫn phải gắng gượng đến gặp Thiên, để tận tay chấm dứt mọi thứ.

Thiên không bất ngờ. Anh biết chuyện này sẽ xảy ra.

Chú của Duyên cũng chẳng thể làm gì hơn, ông nghe mắng, nghe trách, nhưng chỉ có thể im lặng.

"Cuộc đời này, có những điều mình muốn nhưng lại không thể có được."

Thời gian dần trôi, Duyên trở về để giúp chú trông coi quán. Nhưng dù quán có đông khách trở lại, cô cũng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến nó.

Mọi suy nghĩ của cô chỉ hướng về Thiên. Và rồi, định mệnh một lần nữa kéo họ lại gần nhau.

Ông cố tìm thông tin của Thiên xem như thế nào, rồi một ngày thông qua một đứa từng là nhân viên cũ gửi một tấm ảnh cho ông, trong tấm ảnh là hình dáng quen thuộc.

Thằng nhóc ấy đang cười với anh em trong công ty, với bối cảnh ấy hẳn là một buổi tiệc cuối năm, nhìn thằng nhóc cười tươi ông cũng thầm chúc mừng.

Sau đó thì ông giấu thông tin này với cháu mình, nhưng rồi số phận như trêu đùa với ông, hai đứa nó lại gặp nhau, mối nhân duyên không đứt đi mà còn vững chắc hơn.

Lần này, chú Duyên không do dự nữa. Ông giúp họ hết lòng.

Nhưng tin tức nhanh chóng bị rò rỉ, và một cuộc cãi vã lớn nổ ra giữa hai anh em ông.

Lần đầu tiên trong đời, ông lớn tiếng với người anh trai mà ông luôn kính trọng. Lần đầu tiên, ông không chịu lùi bước.

Nhưng dù vậy, chuyện cũng không thay đổi được.

Ba tháng sau, ông nhận được tin gia đình Duyên chuyển ra Bắc.

Thiên đứng từ xa, nhìn theo bóng Duyên khuất dần trong phòng chờ sân bay.

Anh không chạy tới. Không níu kéo. Vì anh biết, từ đầu đến cuối, họ vốn thuộc về hai thế giới khác nhau.

Dù suốt mấy tháng qua, họ đã có những ngày tháng vui vẻ, hạnh phúc. Dù đã rất lâu rồi, anh mới lại cảm nhận được hơi ấm của một gia đình thực sự.

Nhưng tất cả rồi cũng tan biến, theo chuyến bay ấy.

Sau ngày hôm đó, anh dồn hết tâm trí vào công việc.

Với sự tháo vát được rèn giũa suốt những năm qua, anh nhanh chóng được cấp trên đánh giá cao. Những người sếp cười tít mắt như vớ được viên ngọc quý.

Nhưng chỉ có anh biết…

Viên ngọc ấy, đã có một vết nứt chẳng bao giờ lành lại được.

Thiên cũng không thấy vui chút nào. Có lẽ anh vẫn còn vương vấn Duyên. Ông trời dường như thấu cảm với anh.

Một hôm, Thiên bị ốm, phải nghỉ dưỡng vài ngày. Dù lo lắng, nhưng các sếp cũng chẳng thể làm gì khác ngoài việc cho người đưa anh về phòng trọ.

Khi xe dừng trước dãy trọ, Thiên mệt mỏi bước xuống. Cơ thể rã rời, đầu óc mơ màng, nhưng anh vẫn lờ mờ thấy một bóng dáng quen thuộc trước cửa phòng mình.

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, bóng hình ấy đã nhìn thấy anh, rồi bất ngờ lao đến ôm chặt lấy anh. Ngạc nhiên, Thiên theo phản xạ đẩy người kia ra.

Sau đó là một khoảnh khắc sững sờ. Trước mặt anh là Duyên – người lẽ ra phải đang ở miền Bắc.

Thiên khựng lại, không biết phải nói gì. Duyên đưa tay lên trán anh, rồi hoảng hốt kêu lên:

“Sao nóng vậy nè! Đưa em chìa khóa, em mở cửa cho, không gió lùa vào lại mệt hơn.”

Trong vô thức, Thiên lấy chìa khóa đưa cho Duyên. Cô nhanh chóng mở cửa, dìu anh vào trong.

Nằm trên nệm, Thiên vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Cảm giác như đang mơ. Bạn gái anh – người đáng lẽ đã xa khỏi tầm với – giờ đây đang tất bật trong căn bếp nhỏ.

Duyên vừa nấu cháo, vừa lầm bầm:

“Người đâu mà ăn uống khô khan dễ sợ! Ngày mai em đi chợ mua thêm đồ ăn dinh dưỡng cho anh mới được. Coi nè, thiếu gia vị quá trời luôn!”

Cô nếm thử cháo, thấy ổn liền múc ra một chén, mang đến trước mặt Thiên.

Anh giật mình, nhìn gương mặt lo lắng của bạn gái.

“À...không có gì. Sao em lại về đây?”

Duyên hớn hở đáp:

“Em bỏ nhà rồi! Dự định ở đây với anh đến hết đời! Coi nè, em có mang theo rất nhiều đồ, biết ngay là anh chẳng bao giờ chịu sắm sửa gì cả.”

Nói rồi, cô kéo vali ra, lôi hết thứ này đến thứ khác bày lên giường như thể khoe chiến lợi phẩm.

Thiên kinh ngạc, hoảng hốt kêu lên:

“Em nói cái gì?! Bỏ nhà á? Rồi cha mẹ em thì sao? Em làm cái gì vậy Duyên?!”

Duyên khựng lại, đôi mắt ầng ậc nước.

“Hức...Anh không thương em hả? Người ta đã bất chấp tất cả để chạy đến bên anh, vậy mà anh còn bảo em quay về. Anh không hiểu em yêu anh đến mức nào sao?”

Nói rồi, cô òa khóc, lao vào lòng Thiên, tay đấm nhẹ lên ngực anh như trút giận.

Những cú đấm tưởng chừng chẳng có lực, nhưng lại khiến Thiên đau nhói. Anh không biết làm gì khác ngoài việc ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng xoa lưng, thì thầm an ủi:

“Anh yêu em mà. Chỉ là anh sợ cha mẹ em lo lắng thôi...Bé ngốc này, khóc nhiều quá là xấu lắm đấy.”

Duyên vẫn ấm ức đáp:

“Ai là cô gái của anh? Mới vừa đuổi em xong mà, hức hức...”

Thiên bật cười, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế ôm chặt cô.

Cả hai cứ thế im lặng, mặc kệ bát cháo dần nguội lạnh trên bàn.

Sau khi bình tĩnh lại, Duyên rời khỏi vòng tay anh, cẩn thận quan sát khuôn mặt Thiên. Cô chạm nhẹ vào một vết sẹo do công việc để lại, giọng nói có chút xót xa:

“Nó có đau không?”

Thiên chỉ mỉm cười, nắm lấy tay cô, khẽ đáp:

“Không. Đối với anh, chỉ xa em mới đau mà thôi.”

Duyên bật cười, đứng dậy mang chén cháo đi hâm lại.

Thiên thở dài. Anh quá hiểu tính cô.

Duyên là người đã quyết thì sẽ không bao giờ thay đổi. Nếu cô đã chọn ở lại bên anh, thì dù có thế nào cô cũng không chịu quay về miền Bắc, trừ khi cha cô đích thân chấp nhận mối quan hệ này.

Anh siết chặt tay, thầm hạ quyết tâm. Anh phải kiếm thật nhiều tiền, đủ để cha cô không thể phản đối nữa.

Nhưng có một điều vẫn khiến anh băn khoăn làm sao Duyên tìm ra được chỗ trọ của anh?

Trước giờ cả hai hẹn hò rất kín đáo, anh chưa từng tiết lộ nơi ở của mình.

Dẫu vậy, chuyện đó không còn quan trọng nữa.

Bây giờ, điều anh cần làm là tận hưởng tình yêu này.

Bát cháo nóng hổi được chính tay người yêu đút cho, làm tim anh như tan chảy.

Chỉ khi yêu, những hành động tưởng chừng vô tri mới trở nên ý nghĩa đến thế.

Nhân loại có thể định nghĩa mọi thứ trên đời từ vật chất đến quy luật tự nhiên nhưng riêng tình yêu thì không.

Tình yêu không thể định nghĩa bằng lời nói hay câu chữ.

Nó chỉ có thể được cảm nhận bởi chính những người trong cuộc.

Và với Thiên, tình yêu chính là giây phút này là Duyên, là bát cháo ấm nóng, là khoảnh khắc hai trái tim tìm thấy nhau giữa cuộc đời đầy sóng gió.

tấu chương xong.

1

0

3 ngày trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.