Chương 2 - Thuốc Kích Dục, Thần Gác Cửa và Những Cơn Cực Khoái
- Mẹ nuôi, ta đã hoàn thành xong công việc.
Thiếu nữ cuối đầu thân mật gọi một tiếng.
- Ngươi có bao nhiêu phần nắm chắc.
Người phụ nữ vẫn không quay đầu lại, chỉ hỏi nhẹ một câu.
- Trước khi làm việc, con đã uống hết lọ thuốc cha con đưa, đảm bảo sẽ hoàn hảo mang thai con trai của Thái tử. - Thiếu nữ trả lời một cách nhẹ nhàng, dường như việc lớn cả đời như lấy chồng, làm mẹ chỉ là một việc, một hạt bụi trong mắt nàng.
- Vậy thì tốt, phía bên kia cứ tiếp tục hành động như ta dặn. Chỉ cần bị một người đàn ông xâm chiếm thì bọn họ chắc chắn phải chết.
Giọng nói người phụ nữ càng lúc càng lạnh, những đám mây xung quanh bị nàng thổi tản ra.
- Vâng. - Thiếu nữ đáp một cách bình thản, nhưng trong lòng lại đang tưởng tượng ra cảnh, một đám đàn ông trần truồng thi nhau hãm hiếp ba thiếu nữ. Ba người mà lúc nãy trên bàn tiệc còn vui vẻ trò chuyện với nàng.
Thần chú của ông Aarannon, pháp sư mạnh mẽ nhất Đế Quốc luôn luôn hiệu quả, chỉ cần các nàng đã thụ tinh tinh trùng tên Hoàng tử kia, thì chỉ cần để người đàn ông khác nhìn thấy thân thể thôi, chắc chắc sẽ bị lời nguyền giết chết. Huống hồ là vừa bị đàn ông thi nhau hãm hiếp, vừa chịu lời nguyền độc ác thiêu đốt.
Nghĩ đến cảnh ấy khiến nàng ớn lạnh cả sống lưng, nếu nàng cũng bị như vậy thì sao?
" Mặc dù bí mật này chỉ mỗi mình ta biết, nhưng ta phải nhanh chóng giết chết bọn họ. Tránh 'nghìn lẻ một đêm'."
Nàng vừa hung ác nghĩ thầm, vừa vươn người ra xung quanh, cảm giác đứng trên mây khiến nàng cảm thấy an toàn hơn đôi chút. Đúng vậy, nàng được thừa hưởng sức mạnh của Thần Gió, những cơn gió sẽ đem nàng bay lên cao, tránh khỏi cái Đại Lục nhơ nhớp độc ác bẩn thỉu bên dưới.
Lát sau sực tỉnh người khỏi khoái cảm, mẹ nuôi nàng đã rời đi tự lúc nào, nàng nhẹ nhàng bay xuống đất. Bên cạnh ngách phía nam Đế thành, một cỗ xe ngựa đang đậu gần đó, chỉ đợi một cơn gió thổi tung cánh cửa lên, người phụ nữ đánh xe liền ra roi thúc ngựa. Chiếc xe lộc cộc đi xa, hình ảnh dần dần biến mất.
Bên trong xe, một thiếu nữ, một khuôn mặt, một dáng người không một chút khác biệt với cô gái trong giấc mơ của Hoàng tử. Người con gái xinh đẹp thuần khiết mang chàng bay lên những cơn gió, cùng triền miên trên thảo nguyên với chàng.
Phép thuật đã vô tình xóa đi giấc mơ duy nhất đó, xóa đi cô gái lương thiện kia, nhưng trên đời làm gì thật sự có cô gái nào như vậy cơ chứ?
*
- Bốn nàng... năm nàng... hay là sáu?
- Bốn nàng... năm nàng... hay là sáu?
Thiếu niên vừa bước đi vừa lẩm bẩm. Dân chúng trong Đế thành lần lượt chào hỏi nhưng Hoàng tử của họ dường như không nghe thấy.
Chàng đang đối mặt với một vần đề khó nhằn nhất từ trước đến nay: Dựa vào mảnh ký ức còn sót lại, chàng khẳng định trong giấc mơ mình lần lượt ở ba nơi khác nhau, nơi đầu tiên vừa mát mẻ lại ẩm ướt, dường như nơi đó là một vùng biển cả mênh mông vô tận. Nơi thứ hai khô ráo tràn đầy hương thơm, dường như có những cơn gió đang gào thét trên bầu trời. Nơi thứ ba, oái oăm thay, nơi thứ ba lại xuất hiện đến hai cô gái.
Chàng không thể xác định được hai nơi đầu tiên có phải cũng như vậy hay không?
Nếu cả hai nơi trước đều chỉ có một người, vậy tổng chàng sẽ có bốn cô vợ. Nếu một nơi trong đó có hai người, chàng sẽ có năm. Còn nếu, suy nghĩ này khiến chàng kích động, mỗi nơi đều bằng nhau? - Chàng nghĩ thầm.
- Ta sẽ có đến sáu cô vợ, cho riêng mình.
Hoàng tử ánh mắt sáng lên, thú huyết sôi trào đến nỗi không hay biết mình đã đi khá xa khỏi lâu đài.
- Au!
Cảm giác đau nhói sau gáy khiến chàng bừng tỉnh. Xoay người, chàng mới biết cảm giác vừa rồi đến từ một cặp mắt màu xanh dương sâu thẳm, gương mặt tròn trịa đang hướng về phía mình. Suối tóc của nàng, cũng mang một màu với đôi mắt, mềm mại chảy xuống hai bên vai. Ấn tượng đầu tiên của Hoàng tử đó là một thiếu nữ vô cùng xa lạ, nhưng sự kích động khi nghĩ về sáu cô vợ mới lấy khiến chàng không thể kìm nén, liền ngoác mồm cười thật tươi với cô gái xa lạ nọ.
Đáp trả chàng là ánh mắt đầy thất vọng của thiếu nữ, khẽ thở dài, nàng quay người bước vào xe ngựa, mảnh rèm cửa phũ xuống che khuất bên trong xe. Âm thanh lộc cộc xa dần, xe ngựa hướng về phía tây, ra khỏi Đế thành rồi biến mất.
Hoàng tử ngây ngô cười, không một chút cảm giác đứng gãi đầu nhìn xe ngựa đi xa. Chàng chuẩn bị quay về nghiên cứ giấc mơ lạ, tốt nhất là hỏi lại ông Aarannon một lần nữa, khẳng định suy đoán lớn mật của mình. Bỗng một thớt kỵ mã từ hướng bắc, nơi có trại Huấn Luyện đặc biệt của Hộ Đế quân, phăng phăng lao đến.
- Thái tử điện hạ, không hay rồi...
Kỵ sĩ nhảy vội xuống ngựa, dù gấp gáp nhưng vẫn không quên làm lễ, vừa báo cáo được một nửa tình hình liền thấy Thái tử giành lấy ngựa lao vút đi.
- Không được, phụ hoàng không được...
Vừa phi ngựa hết tốc lực, thiếu niên vừa lo lắng thì thào, trái tim chàng đau quặn đi. Dù biết không thể trái ý phụ hoàng, nhưng chàng vẫn hy vọng mình có thể thỏa hiệp một chút.
Thớt chiến mã lao thẳng qua cổng trại Đặc Huấn phóng về phía đấu trường, binh sĩ từ
xa đã trông thấy nên liền tránh qua một bên nhường đường cho Thái tử.
Dù chàng đã cố hết sức nhưng khi đến nơi, trên đấu trường chỉ còn lại hai binh sĩ đang đấu kiếm với nhau. Xung quanh là các bộ phận cơ thể vương vãi trong một vũng máu lớn.
- Không!
- Không!
Hai tiếng kêu vang lên -một của Hoàng tử, một của binh sĩ bên trái-, cùng lúc đó trường kiếm người bên trái sắp đâm vào tim người bên phải. Thiếu niên vội bay lên đấu trường ôm người bên trái lăn qua một bên, khiến thân thể cả hai nhuộm đầy máu tươi.
Thiếu niên sau đó liền quỳ trên mặt đất, dập đầu bôm bốp về phía đài quan sát trên cao, nơi đó có hai người đàn ông trung niên đang đứng. Một người trong đó mang vương miện hoàng kim, người còn lại đứng nghiêm trang trong bộ quân phục.
- Cha, nể tình con tha mạng cho bọn họ được không?
Tiếng nói nghẹn ngào của thiếu niên vang lên, chàng nhìn về phía hai cái đầu lâu còn vươn nụ cười bên kia, liền không nhịn được nước mắt chảy thành dòng rơi xuống. Hai cái xác cùng hai binh sĩ còn sống sót là bốn người anh trai, vài năm trở lại đây còn chơi thân với chàng.
Bốn người kết bạn từ phương xa, nghe đồn Đế Quốc tuyển mộ thân vệ cho Thái tử, liền cùng nhau vạn dặm hành trình tiến về Đế thành tham dự. Cả bốn người đều ái mộ tấm chân tình của Thái tử nên rất là tâm đắc lẫn nhau. Nhưng hôm nay họ mới biết kết cục của mình, trong số mấy chục người ứng tuyển, chỉ được phép sống sót duy nhất một người mà thôi. Hai người đã chết, cùng binh sĩ bên phải muốn dành cơ hội cho người bên trái nên tự nguyện sơ sẩy đưa thân vào kiếm chết trước.
- Tiếp tục, trước hoàng hôn không xong, hai người đều phải chết.
Tiếng hô từ trên cao vọng xuống. Hai binh sĩ còn sống một lần nữa vác trường kiếm lao vào nhau, nhưng ai cũng nhìn ra, bọn họ đều tận lực đẩy kiếm né tránh cơ thể đối phương, lại vừa lao đầu vào kiếm của nhau. Phía bên kia, Hoàng tử vẫn đang dập đầu đến tóe máu, gào khóc van xin. Thật là một cảnh tượng vô cùng thê thảm.
- Dừng!
Người trên đài cao có vẻ không còn đủ kiên nhẫn, lập tức cắt đứt trận chiến vô vị dưới đấu trường.
- Ngươi thật sự muốn cứu hai người bọn họ?
Người đàn ông mang vương miện cất giọng đầy uy nghiêm, nhưng khóe miệng khẽ nhếch lên, nhìn về phía người thiếu niên đang dập đầu bên dưới.
- Thật sự thật sự.
Thiếu niên thở hổn hển, vui mừng đáp ứng.
- Được!
Người đàn ông mang vương miện đưa mắt nhìn người thân vệ bên cạnh, nói một tiếng.
Người thân vệ bước lên trước một bước, chăm chú nhìn Thái tử của mình, lại trìu mến nhìn hai người thanh niên thân thể đầy vết thương phía dưới. Cả ba người không biết điều gì sắp xảy ra, nhưng một nỗi bất an khó hiểu chợt dâng lên.
- Hạ thần quản giáo không nghiêm, không hoàn thành nhiệm vụ, xin nguyện ý tự nhận hình phạt.
Vị thân vệ ững ngực hét to. Xoát một tiếng rút trường kiếm, nhắm thẳng cánh tay trái của mình hung hăng chém xuống. Máu xối xả từ nơi bị chém phun ra, bay thẳng về phía hai người thanh niên. Người thân vệ để nguyên cánh tay dẫm máu, không rên một tiếng bước lui xuống.
Quốc vương tuốt trường kiếm ra khỏi vỏ, chỉ về phía người thanh niên bên phải đầy uy nghiêm, ra lệnh:
- Ngươi từ giờ trở đi sẽ trở thành thân vệ của ta. Còn ngươi - Quốc vương lại chỉa kiếm sang người bên trái - sẽ là thân vệ của Thái tử. Thái tử chết, ngươi phải chết, Thái tử sống, ngươi không được phép tử trận. Nghe rõ chưa?
- Rõ!
Hai người đồng thanh quỳ xuống, nén bi thương dập đầu lĩnh mệnh.
Quốc vương đút trường kiếm vào vỏ, khẽ nhếch môi quay sang thiếu niên:
- Một thân vệ đổi một thân vệ. Ngươi nhớ kỹ, trên đời này, cái gì cũng phải có cái giá của nó.
Nói xong liền quay người rời đi.
Lát sau, hai người thanh niên vội đỡ người thân vệ trên khán đài, ba người cùng Hoàng tử tập tễnh bước về phía trạm xá trong khu trại. Cả bốn người đều thở phào nhẹ nhõm vì thoát được một kiếp, nếu không có Thái tử tốt bụng của họ, có lẽ hai người thanh niên phải nhận mệnh quy tiên rồi.
*
- Ngươi, khốn kiếp, đến đứa nhỏ mà ngươi cũng không tha!
Thiếu nữ đau đớn nhìn trường kiếm đâm xuyên bụng, nơi đó có đứa con của nàng. Nàng cảm giác được đứa bé trong bụng đang giãy giụa yếu ớt. Sinh mệnh nhỏ bé chưa kịp thấy ánh mặt trời đã bị giết.
- Ha ha, tiện nhân mau nộp mạng.
Phía bên kia, một nữ nhân giơ kiếm chém xuống một nữ nhân khác, đầu lâu rơi xuống lăn lông lốc về phía xa.
Thiếu nữ cười thảm nhìn nữ nhân đứng trước mặt, bụng cô ta cũng to như bụng mình, đang mỉm cười độc ác. Đôi tay cô ta nắm chuôi kiếm trên bụng mình chậm rãi rút lên. Máu tươi thành dòng theo lưỡi kiếm chảy xuống. Trước khi mất đi toàn bộ ý thức, nàng trông thấy hai bóng dáng mảnh mai kia cầm trường kiếm lao thẳng vào nhau, sau đó cả hai liền bất động ngã xuống trong vũng máu...
*
Nửa đêm
- Không, không được, không! Dừng lại đi! Không!!!!!!!!!!
Tiếng gào thét của Hoàng tử truyền khắp tòa lâu đài. Bóng dáng hốt hoảng lao vùn vụt giữa đêm đen, chạy về căn phòng của ông Aarannon, vị pháp sư kính mến của chàng.
Chàng phải tìm ông ta, xin thêm một lọ thuốc mê nữa. Chàng bất kể mọi giá phải gặp được, phải ngăn cản các nàng. Trong mơ, chàng trông thấy các nàng vì ngôi hậu mà chém giết lẫn nhau. Hình ảnh đẫm máu trên đấu trường hồi sáng vẫn còn in rõ trong tâm trí, chàng không muốn thấy nó thêm một lần nào nữa, chàng không muốn mất đi bất kỳ ai nữa.
- Ông Aarannon! Pháp sư Aarannon! Aarannon...
Căn phòng lão pháp sư vắng tanh, hình ảnh chiếc áo xám bên cạnh lò thuốc không còn nữa. Thế là hết hy vọng ư?
Chàng lao vào các kệ thuốc, lục tung các ngăn thuốc hòng tìm ra chiếc lọ ngọc màu tím, chứa thứ thuốc thần kỳ kia, nhưng không còn chiếc lọ màu tím nào nữa.
Trong tuyệt vọng, chàng dư sức biết rõ rồi đây các nàng nhất định vì tự vệ mà không ngại chém giết lẫn nhau. Chàng vô cùng căm ghét cái quy tắc của cha mẹ mình, vì nó mà mẹ chàng phải mất đi rất nhiều, mọi người phải sống trong thời đại u ám. Chàng cũng đã cố hết sức, nhưng một tên phế vật như chàng không thể thay đổi điều gì được.
- Bốn tháng, bốn tháng...
Hoàng tử thì thào.
Bốn tháng là mọi người sẽ biết các nàng có thai hay không, rồi sau đó bất kể có thế nào, các nàng đều phải tham dự vào cuộc chiến, cho đến khi tất cả đều ngã xuống.
Một tia sáng lóe lên trong óc, chàng ngước nhìn bản địa đồ treo trên bức tường đối diện. Một tia sét được đánh dấu ngay trên một dãy núi lớn, đó là dãy Ilisp cắt ngang đại lục, phía bên kia chính là nơi cư ngụ của các vị thần.
Chỗ mũi sét hạ xuống là ngọn Trung Tâm, nơi quan trọng nhất của kết giới, được các vị thần cách một thời đại cử một người xuống bảo vệ. Có truyền thuyết kể rằng, vị thần gác cửa này không gì không biết. Chỉ cần ngươi tìm được, ông ta sẽ giải đáp mọi thắc mắc, mọi vấn đề của ngươi.
Mũi sét chỉ mới được đánh dấu, nét mực còn chưa khô, có vẻ đây là nơi ông Aarannon dự định sẽ xuống tay. Chàng không hề lo lắng cho an toàn của ông, nhưng không biết chiến dịch lần này ông đi trong mấy tháng. Nếu quá lâu mọi chuyện sẽ thành kết cục hết đường cứu vãn.
"Đành phải tới ngọn Trung Tâm, nếu không gặp ông Aarannon thì cũng phải tìm cho ra vị thần gác cửa kia. Hy vọng ông ấy sẽ giải đáp mọi thắc mắc của mình." - Chàng âm thầm quyết định.
*
Giữa đêm đen như mực , giơ bàn tay cũng không thấy năm ngón, binh lính gác cổng thành đang ngủ khì khò như những con lợn chết. Một thớt kỵ mã băng qua cái ngách nhỏ đi thông về phương bắc, sau khi ra khỏi Đế thành liền lao chếch lên phía đông, hướng về trung bộ dãy Ilisp.
Chiếc áo choàng đen trên lưng ngựa dù tung bay điên cuồng dưới những cơn gió lạnh, nhưng chất liệu đặc thù giúp nó không gây ra một chút tiếng ồn nào. Dường như con hắc mã cũng biết chuyến hành trình này đầy nguy hiểm nên chỉ rít lên một tiếng thị uy, liền im lặng phóng vút đi. Đến cả những con chuột béo múp đang kiếm ăn trên cánh đồng cũng chỉ nghĩ rằng có một cơn gió lướt nhẹ qua chứ không tỏ vẻ sợ hãi gì cho lắm.
Bên trong áo choàng, chàng thiếu niên đang kiểm tra lại đồ đạc của mình. Chỉ gồm ba túi nước thuốc lần lượt là nước tàng hình, nước hồi phục cùng nước chữa thương được chàng đánh dấu rõ ràng. Đó là tất cả những gì chàng có sau khi "mượn trước" trên kệ thuốc ma pháp của ông Aarannon.
Vì kích động cùng nôn nóng nên chàng bỏ lại tất cả những bộ cánh đẹp nhất, những dụng cụ thường nhật; chỉ mang theo hai bộ quần áo và hai chiếc quần lót thay phiên nhau mặc qua ngày. Chàng bỏ qua luôn vàng bạc châu báu để mua thức ăn dọc đường, vì túi nước hồi phục sẽ cho chàng cùng Jack, con hắc mã của chàng, sức khỏe để chạy không ngừng nghỉ.
Mỗi lần tinh thần Jack cạn kiệt, chàng lại dừng vó cho nó nghỉ ngơi, nhưng con ngựa nhìn thấy chủ nhân mình vẫn hai mắt mở thao láo nên liền rít lên một tiếng, tỏ vẻ không chịu thua rồi lại tiếp tục tung vó cho đến khi không còn đủ tỉnh táo nữa, nó liền ngã lăn ra đất bất tỉnh.
*
Chuyến hành trình lên đông bắc của Hoàng tử phải băng qua những nơi vô cùng nguy hiểm, những đầm lầy đầy rẫy yêu thú hung ác, những tên cướp đường tàn bạo khát máu, sẵn sàng lao lên chém giết khách qua đường... Nhưng dường như không một ai để ý đến chiếc áo choàng đen trên lưng con hắc mã phóng vút qua ngay cạnh.
Mỗi lần có nguy nhưng không hiểm chạy thoát, chàng lại sờ nhẹ vào chiếc túi đeo trước ngực, bên trong chứa đầy thứ nước tàng hình kỳ diệu.
Bốn ngày sau, thiếu niên dắt ngựa đến cạnh một gốc cổ thụ bên đường nghỉ ngơi. Bốn ngày không ngủ nhưng đôi mắt chàng vẫn sáng rực, dường như lòng nôn nóng đã thiêu đốt tất cả mệt mỏi, cuộc sống ngày ba bữa cơm, tối đi ngủ sớm không đủ mạnh mẽ đánh gục chàng.
Nhìn từng đám mây đen đang bao phủ ngọn Trung Tâm, chàng ẩn ước lúc này có lẽ ông Aarannon đang đại chiến cùng vị thần gác cửa kia. Chàng hy vọng mình sẽ đến kịp lúc trước khi vị thần gục ngã, có lẽ chàng sẽ tìm thấy câu trả lời cho mình.
*
Dãy Ilisp kéo dài từ cực bắc sang tận cực nam Đại Lục, ngăn cách thế giới loài người ở bên ngoài, nhìn vượt lên dãy núi, cao hơn về phía bên trong chỉ là một mảng sương mù trắng xóa. Để bày tỏ lòng tôn kính với các vị thần, phạm vi trăm dặm xung quanh không hề thấy bóng dáng con người sinh sống. Các loại yêu thú cũng không dám bén mảng đến săn giết, nên các loài vật hoang dã liền an ổn tồn tại ở trong này.
Thế nhưng hôm nay cuộc sống yên bình ấy đã bị lật tung lên, muông thú kéo nhau bỏ trốn ra khỏi ngọn Trung Tâm, chim chóc bay toán loạn trên bầu trời.
Mây đen phần phật kéo đến, sấm sét như những cơn thác từ trên cao ầm ầm đổ xuống.
Đúng lúc này một màn sáng được phóng lên, tách cơn lũ sấm sét ra làm hai. Phần sấm sét tràn vào mảng sương mù liền hòa tan biến mất, tựa như cơn mưa rào đổ xuống đại dương rộng lớn.
Trái ngược với bên trong, vùng đất bên ngoài không có được may mắn như vậy, những mũi sét sới tung mặt đất tạo thành hố to hố nhỏ cháy đen thui. Những nơi bị lực ép quá lớn đè lún xuống, sau đó được nung nóng ở nhiệt độ cực cao tạo thành những chiếc chảo láng bóng khổng lồ. Cây cối xung quanh ầm ầm đổ xuống, lăn lông lốc vào những chiếc chảo to lớn đó, tựa như có một vị thần đang xào nấu những món ăn thơm ngon vậy.
Có lẽ sợ món ăn quá khô khan, liền khi đó là nước mưa ào ào trút xuống, mặt chảo xèo xèo khói nghi ngút bốc lên, hương thơm bay khắp ngàn dặm nhưng không một ai hay con thú nào dám đến gần. Sơ sẩy chút thôi là bản thân sẽ thành món thịt bò xào ngay.
*
- Wow!
Đứng bên ngoài nhìn khung cảnh hoành tráng trước mắt, chàng thiếu niên không khỏi há hốc mồm thán phục. Làm Hoàng tử của Đế Quốc mà thất thố như thế thì hơi bị mất mặt, nhưng có lẽ đến cả những vị Thần khi chứng kiến cảnh này cũng không tránh được kinh sợ đi. Dùng pháp thuật đánh nhau không ít, nhưng đánh đến mức như đang xào rau thế này chắc cũng là độc nhất vô nhị.
Sau một lúc đần độn, thiếu niên liền thúc ngựa băng qua đống hỗn độn, tiến về phía ngọn Trung Tâm. Đoạn đường năm trăm dặm hầu như bị đánh cho tan nát, khúc khuỷu gập ghềnh nhưng không thể ngăn được vó ngựa con hắc mã.
Từng đốm lửa văng tung tóe từ đỉnh núi tà tà bay xuống nhưng đều bị con hắc mã nhanh chóng né thoát. Họa chăng lúc không né được, chiếc áo choàng liền phất mạnh hất bay đốm lửa sang hai bên bảo vệ thiếu niên an toàn bên trong.
Nhưng thân thể thon dài của con hắc mã thì không được may mắn như chàng, vết thương, vết cháy xém loang lổ khắp nơi, chiếc đuôi ngựa điên cuồng vỗ lên mông cùng hai chân sau nhằm dập lửa, chiếc bờm dập dềnh bị đốt xoăn lên, đôi tai còn vương mùi da thịt cháy khét... Con hắc mã thần tuấn ngày nào giờ trở thành một con bê thui chính hiệu.
Tiếng ngựa hý vang vọng bầu trời đêm. Con hắc mã dồn hết sức mạnh vào bốn chân, đạp mạnh vào mặt đất phóng vút lên, lao mình qua cái hố đỏ rực bên dưới, hoàn thành nốt đoạn đường còn lại của mình.
*
Ầm ầm ầm... Rào rào rào... Xèo xèo xèo
Tiếng sấm sét va chạm, hỏa diễm thiêu đốt màn sáng rầm rầm trên cao.
Phía dưới chỉ có mỗi thiếu niên là đang lén lút bò lên đỉnh núi, sau khi đến chân núi chàng liền cho hắc mã lần lượt nốc từng ngụm nước lớn, bỏ lại hắc mã nằm ngủ gục dưới chân, chàng băng mình vào cánh rừng u ám.
Khu rừng an toàn tuyệt đối, tất cả loài động vật sống đều dọn nhà bỏ trốn nên chàng không lo lắng rắn rết xung quanh hỏi thăm sức khỏe. Càng lên cao lẽ ra phải càng lạnh, nhưng không khí đã bị pháp thuật làm cho hỗn loạn nên lúc thì nóng hầm hập, lúc thì nhòe nhoẹt ướt át. Lá cây dưới chân nơi thì dồn thành cục, nơi lại mục nát vỡ vụn ra, dẫm chân lên liền bị lún tới đầu gối, khiến cho việc di chuyển trong rừng càng thêm chậc vậc.
Lúc đến gần màn sáng bảo vệ chàng liền cuộn tròn vào áo choàng, lăn lông lốc đâm xuyên qua màn sáng. Màn sáng có thể ngăn cản những mũi sấm sét to như thùng nước, hất văng những đốm lửa khổng lồ nhưng lại yếu ớt không thể ngăn cản được chiếc áo choàng của chàng.
Ngước nhìn màn sáng yếu ớt chàng lại thấy kỳ lạ, nghe bảo ông thần gác cửa này pháp lực mạnh mẽ ghê gớm lắm, vì sao chỉ biết nằm co ro chịu người ta đánh, hay là đã thay người mới yếu ớt hơn rồi?
Đùng!
Dường như chứng minh cho suy đoán của chàng, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, kéo theo tiếng thủy tinh vỡ vụn thanh thúy, màn sáng bị đánh rơi từng mảnh, chập chờn rồi tắt ngúm. Không còn màn sáng chiếu rọi, bóng đêm liền kéo đến bao phủ khắp cánh rừng.
Từ trung tâm vụ nổ một bóng người như sao băng bay vút qua, như có mắt nặng nề nện xuống đất, ngay phía trước mặt chàng.
- Ôi! Thần gác cửa!
Thiếu niên hô to lên, vui mừng chạy lại chỗ bóng người kia.
- Khục khục.
Người kia thấy một bóng đen chạy đến liền ho khan hai tiếng rồi sợ hãi bò lui lại. Khi bóng đen đến gần mới nhìn rõ là một thiếu niên khoác trên mình một chiếc áo choàng màu đen. Hơi yên tâm khi không phải áo choàng xám vừa đánh trọng thương mình, nhưng nghĩ tiếp thì càng cảm thấy sợ hãi, ai lại ở đây vào lúc này cơ chứ, là đồng minh của kẻ kia sao?
- Thần gác cửa! Ông không chết liền chứ?
Nghe tiếng gọi của thiếu niên, người kia cơ hồ muốn ngất đi. Bị đánh trọng thương không nói, đã vậy còn rơi xuống trước mặt tên nhóc con, bị hắn làm cho mất sạch sẽ mặt mũi.
- Để ta giúp ông! Ông hãy uống một ngụm trước đã.
Mặc kệ ông thần này có đồng ý hay không, thiếu niên liền nhét miệng túi nước vào miệng người kia. Trong khi người kia còn đang hồ đồ vì không biết thiếu niên này là ai, dược lực tấn công bất ngờ khiến đầu óc người kia choáng váng.
Thiếu niên lo lắng không biết tình trạng vết thương ông thần này ở đâu, vội đưa đôi bàn tay xoa nắn khắp cơ thể ông thần bên dưới.
" Đương nhiên là chúng ta phải tránh những nơi nhạy cảm rồi, vì dù là đàn ông với nhau nhưng nơi đó là nơi riêng tư, dù cùng phái cũng không được chạm vào nha. " - Chàng nghĩ thầm, thầm nhẩm một đoạn kinh nghiệm trong quyển ký sự của vị hào khách giang hồ nào đó chàng đã may mắn đọc được.
Hai bàn tay chàng lướt khắp đôi chân ông thần, sau khi kiểm tra thấy không có vết thương liền nhảy vọt lên phía trên. Mặc dù hơi kỳ quái vì sao đôi chân ông thần này mềm mại, trơn lán, quần áo thì mỏng manh còn hơn cả mình nữa, nhưng vì vội vã nên chàng không để ý quá nhiều.
Bỏ qua cặp mông cùng vùng trước mông, chàng đưa tay luồn vào áo ông thần, vùng bụng trơn nhẵn không một chút vết máu, chàng yên tâm đưa tay ra sau lưng.
Vừa lên cao liền đụng trúng lớp vải mỏng như tơ, chàng càng cảm thấy kỳ quái, chẳng nhẽ là Thần thì bất kể nam nữ đều mang áo lót? Vì lo lắng thương thế chàng giật phăng chiếc áo lót của ông thần, kéo tuột xuống và ném qua một bên. Hương thơm từ chiếc áo lót ngào ngạt khiến chàng không khỏi hít vài hơi thật sâu.
- Thơm thật!
Mùi thơm kỳ lạ tràn vào phổi khiến chàng mê mẩn rên lên một tiếng.
- Um... um...
Người kia lúc này dường như đã tỉnh lại, ra sức giãy giụa cơ thể vô lực của mình, lắc lắc đầu sang hai bên hòng phun túi nước ra. Nhưng dưới sự ra sức đè xuống của thiếu niên, người kia chưa thể thoát ngay ra được.
- Đừng cựa quẫy nữa! Hãy nằm im để tôi kiểm tra cho ông nào!
Sau khi chắc chắc vùng lưng ông thần hoàn toàn lành lặn, và ùm... cũng vô cùng nhẵn nhụi, thiếu niên liền đưa tay lên ngực ông thần nhẹ nhàng xoa nắn.
" ...Vùng ngực là một nơi trọng yếu. Khi kiểm tra vết thương phải nhẹ nhàng, tinh tế, vì không cẩn thận sẽ khiến cho người bị thương đi đời nhà ma, nên phải chuyên chú dùng hết tâm thần mà cảm nhận...." - Một đoạn kinh nghiệm nhỏ nhưng vô cùng hữu dụng khác.
- Ưm?
- Ưm...
Hai âm thanh cùng lúc vang lên. Cái ngắn bày tỏ sự bất ngờ, cái còn lại là một tiếng rên ngân dài hơn một xíu.
Cùng lúc đó là hai khối thịt mềm mại như bông, mát lạnh như nước, co dãn đàn hồi nằm trọn trong bàn tay chàng thiếu niên. Cảm giác nhộn nhạo giữa lòng bàn tay truyền đến khiến chàng trong vô thức, dùng ngón trỏ và ngón cái vân vê hai hạt đậu.
- Ưm... ưm... ư...m...
Cơ thể người kia kịch liệt giãy giụa, càng lúc càng nóng dần, nóng dần lên. Qua vài hơi thở liền giật nhẹ một cái, rồi nhẹ nhàng lặng người xuống.
*
Một hồi lâu mân mê hai khối thịt mềm mại đầy co dãn cùng hai hạt đậu săn cứng trong bàn tay; và cũng không biết người kia đã giãy giụa, rồi giật nhẹ, rồi lặng đi bao nhiêu lần; thiếu niên mới giật mình tỉnh táo lại.
- Nam Thần cũng có ngực ư?
Đó là câu hỏi đầu tiên chàng thốt ra.
Nhưng gào thét trong tâm trí, cảm giác từ bàn tay truyền khắp ra khắp cơ thể chàng lại là câu nói:
- Không phải là Nữ Thần đi?
Vội vàng căng mắt nhìn chăm chú "vị Thần" bên dưới, nhưng đêm đen như mực khiến chàng không thể nhìn rõ ra cái gì, chàng vội vàng đưa tay trái lên vuốt ve khuôn mặt người kia, lại tìm đến đầu tóc của vị Thần.
Tất cả điều này khiến chàng khẳng định: đây là một cô gái, một vị Nữ Thần trăm phần trăm.
Cảm nhận ngực trái nàng giờ đây đã ngừng đập, chàng kinh sợ rút bàn tay còn lại khỏi ngực nàng. Nhẹ lắc lắc người cô gái, chàng hoảng hốt kêu gọi:
- Công chúa, công chúa mau tỉnh lại.
Nỗi kinh hồn táng đảm khiến chàng nói năng lộn xộn, đây là chàng chính thức khinh bạc con gái nhà người ta, khiến người ta xấu hổ đến đột quỵ chết giấc nha. Không cứu chữa kịp thời cô gái sẽ quy thiên, chàng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ mất.
- Ông Aarannon... Aarannon...
Chàng nôn nóng ngước lên trời hét to.
Một vầng sáng từ trên cao hạ xuống, ánh sáng dịu nhẹ giữa màn đêm khiến cho thiếu niên không những không thấy đau mắt, mà còn nhìn rõ người bên trong.
Đôi mắt già nua trong chiếc áo choàng xám hiền từ nhìn thiếu niên, dường như chẳng quan tâm đến thiếu nữ đang nằm trong lòng chàng, người mà ông vừa đánh trọng thương khi nãy. Bàn tay ông đưa lên, một bình ngọc nhỏ màu tím trôi lơ lửng trước mặt chàng.
Khẽ nuốt nước bọt, chàng cầm lấy lọ thuốc, mở nút đưa lên mũi cô gái. Nhưng chàng bỗng dừng tay lại, ngẩng đầu hỏi vị pháp sư già:
- Ông Aarannon, cái này còn lọ nào nữa không?
- Không, nửa năm ta chỉ chế được hai lọ.
Câu trả lời khiến bàn tay chàng run rẩy, chàng hết nhìn cô gái trong lòng, lại nhìn sang lọ thuốc. Nửa năm sau mọi chuyện đã kết cục rồi.
"Ta có nên cứu vị Nữ Thần này không?"
"Còn các nàng thì làm sao?"
- Ngươi không cần do dự, lọ này dành riêng cho nữ nhân, đàn ông vô tác dụng.
Dường như hiểu nỗi lòng chàng, tiếng nói già nua vang lên đúng lúc khiến chàng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng câu nói tiếp theo lại khiến chàng suýt đánh rơi lọ thuốc xuống đất.
- Và dù có tác dụng đi nữa, thì mỗi người một năm chỉ dùng được một lần, lần tiếp theo vô tác dụng.
Hết! Thế là hết! Chàng sẽ vô phương gặp các nàng, rồi đây bọn họ sẽ chém giết nhau, những đứa con của chàng sẽ chết hết.
Chàng thẫn thờ đưa lọ thuốc lên mũi cô gái. Mặc dù khuôn mặt nàng vô cùng xinh đẹp nhưng chàng không còn nhìn thấy được gì trước mắt nữa.
*
- Ha ha ha!
Tiếng cười sung sướng của thiếu niên vang vọng trong đêm đen, ông Aarannon đã mang ánh sáng đi nhưng để lại cho chàng một tia hy vọng.
Sau khi hài lòng nhìn biểu hiện của thiếu nữ - cơ thể nàng nóng bừng, run rẩy giữa cánh tay thiếu niên, mặc dù quần áo của nàng hấp thu sạch sẽ mồ hôi nhưng vẫn không ngăn được từng sợi khói bốc lên, hương thơm kỳ lạ tràn ngập ra xung quanh... - ông thong thả bước xuống núi.
Trong tai chàng vẫn còn vang vọng giọng nói của ông:
- Nhưng, không phải vẫn còn truyền thuyết trong tay ngươi sao?
"Đúng vậy, chỉ cần nàng tỉnh dậy, ta sẽ tìm được câu trả lời cho mình!" - Chàng thầm vui vẻ trong lòng.
Gắng gượng dùng lá khô đắp thành tổ bên cạnh gốc cổ thụ, nhẹ nhàng dùng áo choàng quấn quanh cơ thể nàng, lại ôm nàng khẽ đặt vào giữa tổ; chàng liền mệt mỏi lăn quay ra đất, ngủ thiếp đi. Trong mơ, chàng vui vẻ đùa giỡn cùng sáu người vợ của mình.
*
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá chạm lên khuôn mặt xinh đẹp, vô tình kéo thiếu nữ ra khỏi giấc mộng hoang dã. Dường như vẫn còn luyến tiếc cùng không nỡ, lông mày nàng nhíu lại, đôi môi mím chặc, cánh mũi phập phồng đầy ấm ức, nàng cố chấp nhắm nghiền mắt không buông. Nhưng âm thanh của những chiếc lá kêu xào xạc đã chứng mình nàng đang ở thực tại, tư vị ban nãy cũng bị những cơn gió cuốn đi sạch sẽ.
Hoảng hốt đưa mắt nhìn quanh, nàng thở phào nhẹ nhõm khi tìm thấy bóng dáng quen thuộc kia. Một thiếu niên quần áo mỏng manh nằm co ro trên nền đất, chàng trai mà lúc nãy trong giấc mơ đã điên cuồng chiếm lấy nàng, cánh tay thon dài giữ chặc nàng không thả, đem nàng trôi nổi giữa biển khoái cảm, hết đợt này đến đợt khác.
Yếu ớt tựa lưng vào gốc cổ thụ, bàn tay vuốt ve chiếc áo choàng vẫn còn hơi ấm của thiếu niên, nàng mỉm cười lặng lẽ ngắm nhìn chàng.
*
24
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
