ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3 - Chương 03 - Cục Phân Con Chim Romeo và Nàng Ngựa Cái Juliet

- Mẹ kiếp! Thế quái nào cũng phải chết với con mụ ở nhà.

Romeo, đập cánh, chửi thề một tiếng.

Hai ngày trước sau khi nghe tin dữ, hai vợ chồng hắn liền cắp theo năm đứa con dọn nhà chạy nạn. Không biết vì cái gì tên Phù thủy Hắc ám chó má kia lại đến đây gây đại chiến, đánh nhau với Nữ Thần. Cái tổ hôm trước hắn mới xây, giờ đây đã thành một đống củi nát. Ác hơn là của cải dành dụm mấy năm nay được hắn giấu trong hốc cây, ấy thế mà bị mũi sét không thương tiếc đánh thành tro bụi.

- Phí!

Romeo quay đầu phun một bãi nước bọt cho đỡ tức, nhưng thứ đập vào mắt càng làm hắn phát điên thêm. Dưới gốc cây đang nằm ngủ một thiếu niên, nụ cười ngốc ngếch trên khuôn mặt chứng tỏ hắn đang mơ một giấc mơ rất đẹp.

Nghĩ đến cảnh lát nữa mụ vợ mắng xối xả lên đầu, đang trong cơn khốn khổ lại nhìn thấy một khuôn mặt ngu ngốc, luồng khoái cảm muốn phóng uế vào khuôn mặt ấy sôi trào trong lòng Romeo. Cơ hậu môn của hắn không tự chủ co bóp, một cục phân đen đen hoàn hảo hạ vào giữa mặt thiếu niên.

Sau khi phóng uế thành công, nỗi tức giận trong lòng Romeo vơi đi hơn phân nửa, hắn nhẹ nhàng vỗ cánh phóng lên trời, bay mất dạng.

*

Thiếu niên hốt hoảng ngồi bật dậy, trước mặt chàng là một khuôn mặt thiếu nữ tinh xảo đến từng milimet, đang chăm chú nhìn chàng. May mắn là nàng không dậy trước rồi bỏ đi, chàng thấy mình vẫn còn cơ hội.

Ánh mắt nóng rực nhìn thiếu nữ, khó khăn nuốt một ngụm nước mọt, chàng hô lên:

- Vợ của ta...

Thiếu nữ kinh ngạc nhìn chàng trai, bảy phần thẹn thùng cùng ba phần tức giận khẽ gắt:

- Không!

" Gì đây? Ta còn chưa hỏi ý mà nàng đã trả lời? Thế quái nào được? "

- Vợ của ta...

Lần này thiếu nữ chỉ hừ nhẹ một tiếng chứ không ngắt lời chàng trai. Ánh mắt nàng đầy vẻ chờ mong nhìn chàng.

- Thưa ngài, vợ của ta có đúng là có sáu người đúng không? Ngài có thể cho ta biết họ là ai được không? Tên tuổi, vóc dáng, số đo ba vòng, số nhà, địa chỉ quê quán,... Càng cụ thể càng tốt.

Lần này thiếu niên lễ độ hơn, mặc dù thân là Hoàng tử nhưng chàng hiểu khi cầu cạnh nhà ngươi ta phải lễ phép một tí, cho dù người đó chỉ là một Nữ Thần. Chàng chỉ cần thông tin chi tiết về sáu người vợ của mình, liền quay người bỏ đi, không muốn ở lại cái nơi lạnh lẽo này nữa. À, còn phải lột sạch sẽ quần áo trên người vị Nữ Thần kia xuống, ế quên, tối qua ta chỉ cho nàng mượn áo choàng thôi mà, không nhiều như vậy đâu.

Mặc dù thích thú với độ mỏng manh cùng hương thơm ngào ngạt của bộ đồ Nữ Thần đang mặc trên người, nhưng với địa vị là Hoàng tử, chàng vẫn còn không có bước qua cái ranh giới ấy.

- ...

Thiếu nữ choáng váng muốn ngất đi, lời lẽ tuôn ra từ miệng thiếu niên còn kinh khủng hơn sấm sét tối qua nữa.

Cái gì? Hắn đã có sáu người vợ, lại còn đi hỏi ta, đây không phải là muốn chọc chết ta sao? Ngài, hắn gọi ta là ngài. Ta thật sự già như thế ư?

Khuôn ngực cao vút phập phồng, thiếu nữ mặt đỏ bừng tức giận quát lên:

- Ta nói con heo ngu ngốc nhà ngươi, ngươi mở mắt nhìn người khác rồi xem lại bản thân đi, cái mặt thì non choẹt, cơ bắp thì nhão nhoét. Vậy mà còn đòi sáu người vợ, còn đi hỏi ta nữa, ta là Nữ Thần chứ đâu phải là bà mối của ngươi.

Thiếu nữ xổ một tràng uế ngữ, với hình tượng một nữ Thần như vậy thật mất mặt nhưng ở đây không có ai biết nên nàng không phải lo. Một tên ẻo lả, quần áo thì mỏng lét, sống ở cái thế giới sức mạnh làm chủ, đàn ông cao to cơ bắp còn phụ nữ thì xinh đẹp thông mình này, một người vác kiếm còn không nổi vậy mà đòi những sáu bà vợ, không bị chém chết, trên đầu cắm vài cái sừng mới là lạ.

- ...

Thiếu niên ngơ ngác nhìn thiếu nữ, quả thật chàng không biết tiếp theo nên làm thế nào mới đúng. Trước giờ mọi người ở Đế thành ai cũng hòa ái nhẹ nhàng với chàng, chứ có bao giờ nặng lời với chàng đâu, huống hồ là ăn chửi.

- Ta... ta... ta thật sự cần rất gấp, ngài có thể giúp ta được không, ta cầu xin ngài.

Thiếu niên gấp gáp muốn chạy tới ôm đùi vị Nữ Thần này, nhưng trông thấy nàng đang giận dữ nên lại thôi. Sau một lúc suy nghĩ chàng quyết định nói rõ nguồn cơn cho nàng biết. Từ lọ thuốc cho đến sự khó xử của ông Aarannon. Chàng vô cùng tin tưởng vào truyền thuyết của các vị Thần Gác Cửa, người luôn giải thích mọi thắc mắc trên đời này.

*

Thiếu nữ bất đắc dĩ thở dài nhìn thiếu niên, người ngu ngốc nàng thấy nhiều, nhưng ngây thơ đến mức như hắn thì quả thật là... không hề có. Dù trước đó nàng cũng đã đoán được thân phận của thiếu niên, người có thể cứu nàng khỏi lão Phù thủy Hắc ám rồi chữa thương cho nàng này, nhưng khi nghĩ đến cái nghi thức kinh khủng của Đế Quốc thì lông mày nàng không khỏi nhíu chặc lại.

Từ phần thụ tinh cho đến đoạn chém giết sinh tử, nữ nhân nào trong đó không độc ác mất nhân tính chứ. Làm gì có ai đẹp đẽ như hắn nói đâu? Huống hồ ký ức đã bị xóa đi làm sao lấy lại được, kể cả nàng là Nữ Thần đi nữa cũng vậy. Làm sao tìm ra người được?

Giả vờ đắn đo một chút, nàng lên tiếng:

- Cách không phải là không có, chỉ có điều quy trình làm phép rất phức tạp, cần một lượng lớn nguyên liệu quý hiếm, phải đi khắp Đại Lục thu thập. Những nơi này cần có Thần chú của ta mới có thể mở được. Sau khi kiếm đủ lại rất mất thời gian điều chế nước thuốc. Nhưng, tỉ lệ thành công khi thi phép lại không cao, nói thẳng chút là rất thấp. Ngươi cũng thấy rồi đấy. Ta đánh không lại lão già kia, đến cả lão còn không làm được thì ta chỉ cố hết sức thôi!

Nàng trắng trợn nói dối. Nhưng thiếu niên không biết rõ những điểm mấu chốt bên trong, lại thấy nàng cũng có lý nên cũng gật gật đầu tỏ vẻ hiểu. Dù sao hắn cũng tin tưởng vào vị Nữ Thần này, dù sao ta cũng cứu nàng một mạng, nàng sẽ không hãm hại ta đi. Thiếu niên tỏ vẻ lo lắng hỏi:

- Thời gian có lâu lắm không?

- Ngươi yên tâm, nếu tìm ra ta sẽ ngay lập tức tận lực bảo vệ các nàng cùng con của ngươi, coi như báo ơn ngươi đã cứu ta.

Thiếu nữ tiếp tục quăng lựu đạn, một câu báo ơn cứu mạng hoàn toàn bỏ đi sự nghi ngờ lo lắng của thiếu niên.

Dù sao trong lòng nàng lúc này đang gào thét, hy vọng bọn họ chết sạch, đừng ai sống sót cả, như vậy thiếu niên mới thuộc về riêng nàng.

" Những con ngựa cái này không con nào tốt lành cả. Tốt nhất để bọn chúng chém giết lẫn nhau chết hết đi. Còn ta sẽ đem chàng du lịch vòng quanh Đại Lục, đến lúc mọi chuyện đã muộn, khi đó ta lại giả vờ thi phép thất bại hoặc bị trọng thương, cứ như vậy chàng chỉ đành nhận mệnh. Hừ! Trên đời làm gì có ai có thể nghịch chuyển ma thuật hắc ám chứ?"

Nàng gào thét trong lòng, tuy vui sướng muốn hét lên nhưng vẫn là khống chế được đấy.

*

Dưới chân núi lúc này có hai nam nữ thiếu niên đang cãi nhau, bên cạnh một con ngựa đen đang gặm gặm cỏ.

Thiếu nữ tựa như nữ một Nữ Thần... không đúng, nàng chính là một Nữ Thần chính hiệu nguyên chất trăm phần trăm. Dẫu vậy cũng rất khó để tả hết được vẻ đẹp của nàng. Khuôn mặt nàng không ai có thể nhìn rõ, chỉ có thể cảm giác nàng vô cùng xinh đẹp mà thôi. Tóc nàng như những sợi khói trắng, dường như có thể bị những cơn gió thổi tan đi bất cứ lúc nào.

Trái ngược hoàn toàn, thiếu niên đứng kế bên tuy cao hơn nàng một cái đầu, nhưng với cái bản mặt ngây ngô ấy, chàng hoàn toàn có đủ điều kiện để làm... em trai nàng. Bộ đồ mỏng hơn cánh ve, cái áo ngắn tay không thể che đi cánh tay trắng bóc, trắng còn hơn da thịt con gái mới lớn của chàng. Lên cao một chút là bắp tay nhão nhoét không chút cơ bắp càng khiến cánh tay chàng trông thon dài hơn.

Cạnh chàng là con ngựa đen đang cặm cụi gặm cỏ, bộ dáng thảm hại của nó khiến người ta liên tưởng đến con bê đang bị thui mất nửa cái mạng. Nhưng tên đồ tể say xỉn vụng về đốt cháy sợi dây thừng, khiến con bê bức đứt dây bỏ trốn thoát nạn.

- Không được nha, thiếu nữ làm sao có thể ngồi chung một ngựa với thân sĩ như ta được? Huống hồ ta đã có tới sáu người vợ. Chuyện này sẽ khiến cho người khác hiểu nhầm, đồn đãi không hay, rồi sau này ta làm sao ăn nói với các nàng đây?

Dừng một lát thiếu niên lại tiếp:

- Ta thấy ngài, không, ra giang hồ gọi nàng thì hợp lý hơn. Nàng có thể dùng thần chú biến heo gà chó lợn dê bò chuột rắn rết gì đấy thành ngựa cũng được mà. Mỗi người một ngựa như vậy là ổn nhất... Ách... hề hề...

Thiếu niên tận tình khuyên nhủ thiếu nữ, nhưng sau khi đưa mắt tìm kiếm xung quanh rồi lật tung ba thước đất cũng không tìm ra nổi một con giun. Trận đại chiến hôm qua động vật côn trùng dọn nhà trốn sạch, làm gì còn cái gì để nàng thi phép nữa, lúc này chàng mới biết mình đã làm khó nàng. Đành gãi gãi đầu cười cười lúng túng.

- Hừ! Ta thật muốn biến ngươi thành con ngựa đấy.

Thiếu nữ tức giận liếc thiếu niên. Nghĩ đến việc đặt cặp mông xinh đẹp của mình lên rắn rết gớm ghiếc nàng thật muốn đạp lên bản mặt ngây ngô ấy. Lẽ ra lúc nãy nàng không nên ngăn cản, để con chim kia làm một bãi lên khuôn mặt trắng bóc ấy là được.

Bàn tay nàng khẽ đưa lên mái tóc ngắt nhẹ một cái, sau đó vung lên, sợi tóc như sợi khói chưa kịp chạm mặt đất liền biến thành một con bạch mã. Lông ngựa tựa như nhung, mái bờm như sóng cuộn, bốn chân thon dài Thần mã. Chiếc đuôi cứng cáp khẽ phe phẩy. Quả là một thớt thần câu!

Jack như không hề nhìn thấy con ngựa xinh đẹp trước mặt.

"Ta còn Juliet ở nhà nha. Với lại chớ có khinh thường người khác, dù ta chỉ là một con ngựa nhưng là ngựa Đế Quốc, mắt ta không bị đui nhé. Cái này chỉ là một đoạn tóc biến ra mà thôi, làm sao ta có thể thông dâm với cái thể loại, ngựa không ra ngựa, quỷ không ra quỷ ấy được. Hừ!" - Jack nghĩ thầm, lại tiếp tục đi qua một bên cắm cúi gặm gặm cỏ.

15

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.