ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1 - Giấc Mơ và Sự Thật

Giới thiệu:

Có một Đế Quốc vô cùng hùng mạnh, được trị vì bởi một vị Vua vô cùng tàn bạo, Hoàng hậu của ngài vô cùng vô cùng độc ác. Để duy trì địa vị của mình, nàng sẵn sàng hại chết ba vị vương phi còn lại. Dân chúng của Đế Quốc chỉ dám rủ rỉ tai nhau về câu chuyện của hai người, nhắc nhở nhau đừng sống một cách tàn nhẫn như vậy. Nghe đồn vì để giành lấy ngôi Thái tử cho con trai, Hoàng hậu còn cố ý thuốc độc chết cả mẹ lẫn đứa bé trong bụng một vị vương phi, vì vậy, sau khi sinh ra Thái tử, Hoàng hậu liền mất đi khả năng sinh nở của mình. Mỗi lần nghe-kể lại, ai nấy đều lạnh lẽo từ trong xương tủy, cũng không biết họ sợ hãi sự độc ác của Hoàng hậu, hay sợ hãi lưỡi gươm của nhà Vua treo trên đầu, sẽ chém xuống.

...............................................

Tiếng nhạc mừng réo rắt, vang vọng khắp Đế thành Đế Quốc Hales. Dân chúng tạm gác đi mệt mỏi sau mùa gặt vất vả để cùng nhau mừng lễ Mùa Bội Thu, dâng những trái thơm quả ngọt nhất lên Thần Gió, Thần Nước, Thần Lửa, Thần Đất cùng Thần Rồng, những vị Thần thân thuộc nhất trong tín ngưỡng của họ.

Những chiếc sọt, chiếc rổ lớn được đan từ lá Thông Tía, bên trong đầy ắp những nhánh lúa nặng trĩu hạt lúa thơm nức mùi sữa tươi, những quả táo chín căng mọng đỏ,... qua những khâu chọn lọc kỹ càng nhất, được bày biện lên Tế đàn giữa Đế thành.

Vị pháp sư già, tóc bạc trắng như dòng thác đổ xuống hai vai, khoác bên ngoài một chiếc áo choàng màu xám đã phai màu, đang sắp xếp cho ngay ngắn các đồ tế. Mỗi lần đến lượt mình lên tế đàn dâng tế phẩm, dân chúng đều sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ vẻ kính yêu vị pháp sư trước mặt. Bọn họ đều tự hiểu, trải qua bao thời đại thay đổi nhưng Đế Quốc Hales vẫn sừng sững không ngã. Thậm chí đến đời của đức Vua cùng Hoàng hậu tàn bạo bậc nhất hiện tại, vậy mà hai người cũng chẳng hề tổn thất một sợ lông cũng đủ cho thấy sự cường đại của lão. Mọi người, chỉ dám thầm trong lòng, gọi lão là Phù Thủy Hắc ám vì sự coi rẻ, vượt lên trên nhân quả báo ứng của lão.

MỞ!!!

Có tiếng hét thật to đầy uy nghiêm phía cổng thành bắc vang lên. Tiếng sắt thép cọ vào nhau rít rít nghe đến rợn người, cửa thành rầm rầm mở ra, chiếc cầu thép bắc ngang con kênh nặng nề hạ xuống. Phía đối diện, một mảng đỏ rực xuất hiện, sau đó tựa như một ngọn lửa khổng lồ cuốn vào trong Đế thành.

Không biết tự lúc nào, vị pháp sư già đã nhìn chăm chăm về phía bắc, ngọn lửa hừng hực trong con ngươi lão dần dần hiện rõ. Đó là một đoàn người trong những bộ lễ phục màu đỏ, - màu sắc của lửa, của dòng kim loại được nấu chảy ở nhiệt độ cao - dẫn đầu là một người đàn ông trung niên đội vương miện đỏ chói, bên tay phải ông ta là một người phụ nữ trung niên. Bên trái ông là một thiếu nữ, chiếc khăn lụa mỏng màu đỏ che khuất đi nửa dưới khuôn mặt nàng, được chiếc mũi cao cao nhẹ cản lại không cho phép rơi xuống. Người ngoài chỉ có thể trông thấy đôi mắt của nàng, nhưng không ai dám nhìn lâu, dường như chỉ cần ngươi không cẩn thận một chút thôi, liền sẽ bị ánh mắt đó thiêu cháy thành tro bụi.

🔥 Đọc chưa: Hẹn Đẹp Như Mơ ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Cứ như vậy đoàn người di chuyển tới bên dưới Tế đàn, người đàn ông dẫn đầu ánh mắt phức tạp, ngẩng đầu nhìn vị pháp sư phía trên. Bên trái ông, hai ngọn lửa trong đôi mắt thiếu nữ bùng cháy dữ dội lao thẳng về phía lão pháp sư, nhiệt độ xung quanh dần dần nóng bức lên, khiến dân chúng đứng phía xa có ảo giác như một ngọn lửa khổng lồ nuốt trọn lấy mình, tùy ý thiêu đốt. Mặc dù ai cũng khó chịu, nhưng lại không dám rên lên một tiếng. Khá kỳ lạ là binh lính đứng gác quanh tế đàn, những người đứng ngay trung tâm ảnh hưởng, lại chẳng hề thay đổi sắc mặt, dường như do vị pháp sư già che chở bọn họ, hoặc cũng có thể là do những tấm áo giáp đang mặc đã kháng bớt đi phần nào pháp thuật.

- Pháp lực không tệ, mặc dù còn chưa khống chế thành thạo, nhưng lại vô cùng dồi dào. Ta hy vọng công chúa sẽ không làm cho Thái tử thất vọng.

Lão pháp sư hiền từ nhìn thiếu nữ, nhẹ khích lệ nàng một câu, sau đó sai bốn binh sĩ khiêng hai hòm tế phẩm lên tế đàn. Từ đầu tới cuối, lão không hề lay động một cộng tóc, dường như chưa có chuyện gì xảy ra, đến cả những viên gạch dưới chân cô gái cũng vô cùng sáng bóng đầy lạnh lẽo. Cảnh tượng này khiến mọi người có cảm giác như mình vừa hôn mê một lát vậy.

- Pháp sư quá khen con bé, không biết bệ hạ cùng Hoàng hậu thế nào rồi?

Người mang vương miện đỏ từ tốn khách sáo một câu.

Mặc dù là vua một nước chư hầu, nhưng ông ta cũng không lấy làm tức giận khi lão pháp sư đứng phía trên nói vọng xuống với mình. Dù gì lão cũng đã bảo vệ Đế Quốc từ đời này qua đời khác, nếu không tính điểm đó, thì hai chữ Hắc Ám của lão cũng không phải nói chơi. Sau khi trò chuyện một lát liền từ biệt rời đi, ông ta không nguyện ý quấy rầy ngài pháp sư đáng kính đang bận rộn này, dẫn theo mảng lửa đỏ cuốn về phía tòa lâu đài to lớn xa xa.

Những ngày tiếp theo, từ cửa lớn của ba phương hướng còn lại, Tây, Đông, Nam Đế thành, ba đoàn người rầm rộ lần lượt tiến vào. Nghi thức y hệt đoàn người đến từ phương bắc, khỏi cần suy nghĩ tất cả mọi người cũng tự biết đó là ba nước chư hầu còn lại. Bốn phương tương ứng tôn sùng bốn vị thần, Lửa, Nước, Gió và Đất. Kế thừa một phần nhỏ sức mạnh của bốn vị thần.

À thế còn Thần Rồng, có trẻ em không hiểu chuyện thắc mắc đôi chút, nhưng câu trả lời lại là những ngọn roi phang thẳng vào mông mình. Trong đôi mắt ngơ ngác của đứa trẻ, người đàn ông giận dữ, nước miếng văng tung tóe vào mặt đứa con lớn mật, lớn giọng quát:

- Dù ngươi muốn chết cũng đừng kéo theo lão cha già này chứ. Ngươi không biết lão phù thủy hắc ám sau khi đến đây liền chém chết vị Thần Rồng, người bảo vệ chúng ta khỏi những con rồng hung ác, kia sao?

Nghe nhắc đến ông lão đầy hiền hậu, nhân từ kia, đứa trẻ không giấu nỗi sự hưng phấn rực sáng trong đôi mắt thơ ngây. Chém giết một vị thần, đó là điều không tưởng nha.

Người cha thấy đứa con như vậy không khỏi lắc đầu vô lực, đúng là từ khi lão phù thủy hắc ám kia tới đây, người theo hắn liều mạng liền kéo dài không dứt, với hy vọng đến ngày mình sẽ có quyền năng chém chết một vị thần, sức hấp dẫn quả không thể kháng cự.

Sau khi bốn cổng thành lớn đã rộng mở, - như một sự ban ân - người dân được cho phép ồ ạt tiến vào, không còn phải xếp hàng dài bên những ngạch cửa nhó xíu nơi góc thành nữa. Tòa thành to lớn người người tấp nập nhưng lại vô cùng ngay ngắn trật tự. Có lẽ do tín ngưỡng với các vị thần, hoặc cũng có thể là do bộ áo choàng màu xám đang phất phới ở trên tế đàn kia.

Mọi người đảo mắt tìm kiếm hình bóng quen thuộc giữa đế thành đầy những kẻ độc ác, tàn bạo này, nhưng không hề thấy bóng dáng ấy đâu. Mọi năm đến giờ này, Hoàng tử của họ đã cưỡi bạch mã chạy khắp Đế thành, giúp những lão nông dân già khọm, lưng gù lên, đầu gần như chạm đất, tải những bao hoa quả nặng trĩu vào Đế thành tế lễ. Trong những năm Vua Thomas trị vì, hình ảnh tốt đẹp như vậy hầu như không hề xuất hiện. Mọi người chỉ biết lo cho bản thân, sống ích kỷ và tàn nhẫn hơn, sống run rẩy trong lo sợ tai họa bất ngờ ập xuống.

Mọi người lo lắng cho chàng không phải là không có lý do, những tên đồ tể mỗi lần nhìn thấy chàng đều khịt mũi xem thường, Hoàng tử của đức Vua là một tên ngu ngốc, sỡ hữu một khuôn mặt non choẹt búng ra sữa, đầy ngây thơ. Không hề biết bản thân là nguồn gốc của mọi thứ tội lỗi trên đời.

- Không phải ư, vì hắn mà biết bao nhiêu người phải chết, đến cả đứa nhỏ trong bụng cũng...

- Suỵt, ngươi muốn chết ư, lão phù thủy ma quỷ kia tai thính lắm đấy.

Hai tên đồ tể rủ rỉ, khúc khích cười nhỏ đến mức con ruồi bu trên đầu bọn hắn cũng nghe không được hai tên ác ôn này đang nói cái gì.

🔥 Đọc chưa: Hạnh Liên Quân ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Hai tên này đang thắc mắc không biết kẻ nào đã chém chết Hoàng tử rồi, thằng nhóc ngu ngốc ấy nếu không phải con của nhà Vua thì bọn chúng đã làm thịt từ lâu. Không biết bao nhiêu người muốn đầu của hắn đâu, khi đó Đế Quốc sẽ không còn người kế vị, ắt hẳn phải tự khắc sụp đổ đi.

Hai tên đồ tể đánh mắt nhau, rồi cùng mỉm cười đưa mắt sang phía tòa lâu đài phía xa. Ở bên kia dân chúng cũng lo lắng hướng về tòa lâu đài to lớn. Trên tế đàn, một đôi mắt khác thỉnh thoảng nhìn về phương hướng tương tự. Mỗi người mang riêng một ý nhưng đều nghĩ về cùng một người.

Hoàng tử ngây thơ đần độn

Hoàng tử tốt bụng dễ mến

Thái tử John cứng đầu chấp nhất


Tiếng sóng biển ì ạp kéo thiếu niên ra khỏi giấc mơ. Chàng mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, cảm giác lạnh lẽo dưới bụng truyền đến khiến chàng mở bừng mắt. Chàng vội vàng đứng bật dậy khiến đám cát bám vào thân thể nhao nhao lăn xuống chân, lộ ra một thân thể trắng trẻo khỏe mạnh cân đối, không quá cơ bắp cũng không quá xương xẩu.

- Á!

Hoảng hốt nhìn thân thể lõa lồ giữa trời xanh mây trắng, chàng thốt lên một tiếng rồi vội vàng dùng đôi tay che ngọn giáo giữa hai chân lại, dường như nó có phần sắc bén hơn mọi khi, cùng to dài hơn một chút thì phải? - Chàng nghĩ thầm.

Vừa thắc mắc về kích thước của ngọn giáo, thiếu niên vừa xem xét chung quanh. Tin vui là may mắn không có trẻ em hay bà già nào ở đây, còn tin xấu, đó là chàng không biết hiện tại mình đang ở nơi nào. Đưa mắt bốn phía là một mảng xanh thẳm không thấy tận cùng, nơi chàng đứng là một ốc đảo giữa biển cả bao la, chỉ có một cây dừa che nắng mọc giữa đám cỏ xanh mượt. Đường kính ốc đảo không quá mười bước chân, độ cao thì chỉ xấp xỉ mặt biển, ấy thế mà nước biển không thể tràn vào dù chỉ một chút. Cảnh tượng này khiến chàng rất nhanh nghĩ đến hai việc.

Ma thuật và Ông Aarannon

Hôm trước ông Aarannon - vị pháp sư già đáng mến của chàng - đưa qua một lọ thuốc, bảo rằng đó là món quà kỳ diệu dành riêng cho chàng. Sau khi tiễn ông Aarannon đi, chàng liền tò mò mở nắp ra, không phải là một viên thuốc hay dung dịch thần kỳ nào đó, chỉ có một sợi khói nhẹ bay lên, chui vào mũi của chàng. Sau đó chàng liền mất đi ý thức, khi tỉnh lại là trần trùng trục ở nơi này.

- Hít!!!

Bỗng chàng hít vào một hơi lạnh lẽo, lông tóc đều dựng đứng lên, cảm giác có ai đó đứng ngay sau lưng mình. Chàng khẳng định ở đây không có một ai cả. Tầm nhìn vô tận không có một miếng đất thì làm sao có người thứ hai được.

Nhưng ngay lúc này, có hai hạt đậu lạnh lẽo chạm vào lưng chàng, xung quanh hai hạt đậu là hai khối thịt mềm mại lan rộng ra, tiếp đó một cơ thể mềm mại, mát rượi áp vào lưng. Hai cánh tay nhỏ nhắn, trắng muốt từ hai bên ôm lấy cơ thể chàng, nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực, nơi có trái tim đang điên cuồng nhảy loạn.

Hơi thở tươi mát phả vào tai khiến chàng ngây ngất, trong khi đầu óc còn chưa kịp tỉnh táo thì ngọn giáo bên dưới đã sắc bén vươn lên cao vút, chỉa thẳng lên phía đôi tay đang tác quái ở trên. Dường như đáp ứng lời kêu gọi, một bàn tay khẽ lướt xuống phía dưới, đi tới đâu cảm giác mát lạnh theo đến đấy.

Khi bàn tay lạnh lẽo chạm vào ngọn giáo nóng rực, hai luồng nhiệt trái ngược như hòa quyện vào nhau. Những ngón tay khẽ vuốt ve mũi giáo như vỗ về an ủi, nhưng không khiến ngọn giáo ấy nguội đi mà càng lúc càng nóng hơn, càng lúc càng cứng hơn, sẵn sàng đâm xuyên bất kỳ vách ngăn nào.

Đến lúc này đầu óc chàng mới hồi phục chút tỉnh táo, khẽ xoay người lại, tràn ngập trong mắt chàng là đôi mắt xanh thẳm sâu hun hút, mái tóc xanh chảy xuống ngực lại bị hai ngọn núi cao vút tách sang hai bên. Khuôn mặt như thật như ảo, tựa như mặt biển vô tận phía sau lưng, cánh mũi phập phồng nhấp nhô cùng đôi môi nhỏ nhắn đang mỉm cười nhìn chàng.

Không biết vì sao chàng cảm thấy nàng sẽ tùy thời vụt mất khỏi tầm tay, nên vội vàng buột miệng hỏi:

- Ta sẽ còn gặp lại nàng chứ.

- Sẽ.

Tiếng nói của nàng như hòa vào tiếng sóng. Đôi môi nàng đưa lên, chàng điên cuồng lao vào như thể sẽ mất nàng mãi mãi. Tiếng rên rỉ, gào thét của nàng át hẳn đi tiếng sóng. Lúc nàng cao trào mặt biển dâng lên cao trăm mét, đến khi lặng đi trong vòng tay chàng, mặt biển cũng như thấp đi vài phần.

Vòng tròn ấy lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lâu, không đếm nổi bao nhiêu lần, dường như bên cạnh nàng tinh lực chàng là vô tận, khát khao nàng mãi không dứt ra.


Một mùi hương ngào ngạt tràn vào phổi, chàng mỉm cười mở mắt nhìn gương mặt trước mắt. Cánh tay chàng ôm lấy nàng thật chặc. Ánh mắt nàng trong veo nhìn chàng. Ngọn gió thổi tung mái tóc nàng cuốn theo những cánh hoa bay lên trời. Xung quanh hai người là một mảng hoa cúc dài bất tận, dường như thảo nguyên này không nằm trong trí nhớ của chàng. Cô gái xa lạ trước mặt không biết đã nằm trong lòng chàng bao lâu.

Hai người không nói một câu, chỉ nghỉ ngơi một lát rồi lại cuốn lấy nhau triền miên, dường như chàng mới gặp nàng lần đầu nhưng nàng đã yêu chàng biết bao, sẵn sàng đem tất cả dành cho chàng. Nàng như cơn gió cuốn chàng bay lên trời cao rồi nhẹ nhàng đem chàng đặt xuống thảm cỏ. Khi nàng đạt cao trào, cơn gió cuốn toàn bộ cánh hoa bay lên cao, khi nàng ngất đi, các hoa vô lực nhẹ rơi xuống.


Lần nữa tỉnh lại, chàng hoảng hốt tìm kiếm xung quanh. Ở đây là một bãi đất trống không một bóng người, chỉ có các pho tượng đá to lớn đứng xung quanh.

Chàng nhớ rõ hình như mình đã ở đâu đó, ở cùng một người, cũng có lẽ là hai. Dường như ký ức càng ngày càng mờ nhạt dần. Một cảm giác bất an xông lên đầu, chàng vội vàng chạy khỏi đây. Mặc kệ đang trần truồng, mặc kệ ở đây là đâu, chỉ cần chạy thẳng một đường chàng tin rằng mình nhất định sẽ tìm được lối ra, sau đó sẽ hỏi ông Aarannon chuyện gì đang xảy ra, các nàng đâu mất rồi?

🔥 Đọc chưa: Địch Hậu ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Nhưng không chạy được bao xa, một pho tượng đá vung cánh tay khổng lồ cản đường chàng. Xoay người chạy về hướng khác, cũng không xa hơn, chàng lại bị ngăn cản. Mặc dù các pho tượng to lớn chỉ cần một vả là chàng sẽ biến thành thịt vụn, nhưng chúng không hề có ác ý. Sau một hồi trần truồng lăn lộn, chàng đành ngồi thở hồng hộc trên mặt đất.

Lát sau trong không trung vang lên tiếng hét lớn:

- Có ai ở đây không?

- Có ai ở đây không

- Ông Aarannon...


Trong phòng Hoàng tử

Lão pháp sư áo xám không biết tự lúc nào đã đứng bên giường, nhìn chàng trai ngốc nghếch đang lăn lộn không khỏi lắc đầu đầy vẻ bất đắc dĩ.

- Hai người các ngươi vào một lượt đi, đẩy nhanh tiến độ một chút. Chỉ còn một tuần nữa Thái tử sẽ tỉnh lại, đến lúc đấy còn chưa xong thì đừng trách ta.

Nói xong, chiếc áo choàng xám liền biến mất.

Cửa khẽ mở sau đó liền đóng lại. Hai bóng dáng nhỏ nhắn tiến đến bên chiếc giường. Hai cặp mắt lướt trên cơ thể chàng thiếu niên, tuy có chút kinh ngạc với cây gậy thịt giữa hai chân đang chỉa thẳng lên, cùng vương vãi nào là tinh trùng cùng máu đỏ, nhưng ánh mắt hai người không hề lay động dù chỉ một chút. Lẽ ra sự trầm tĩnh đáng sợ này không nên xuất hiện trên những khuôn mặt thiếu nữ trẻ tuổi, nhưng nếu biết hai nàng đã học đươc những gì từ mẫu thân và cuộc sống vương quyền, thì ngươi cũng không có gì phải ngạc nhiên cho lắm.

Cả hai khẽ nhe hàm răng trắng muốt quay sang nhìn nhau, cùng thốt lên:

- Để ta

- Ta trước

Sau đó hai nàng hung hăng xé áo ngủ đang mặc trên người, tranh nhau leo lên cơ thể đang hừng hực kia, điên cuồng nhún nhảy giao hoan. Khung cảnh ở đây khác hoàn toàn với những gì trong giấc mơ của Hoàng tử. Hai nàng cũng chẳng có mơ mộng hay yêu đương gì sất, chỉ hoàn toàn tìm mọi cách hút lấy tinh trùng của chàng thiếu niên khốn khổ bên dưới mà thôi.

Người này mệt thì người kia lên thay, dùng hạ thể liên tục cắn nuốt cùng co bóp cây gậy thịt đang cương cứng.

Ở trong phòng lúc này chỉ có tiếng cót két của chiếc giường, tiếng thở hổn hển vì mệt mỏi cùng phát tiết sự giận dữ của các nàng với tên đàn ông khốn kiếp bên dưới. Tên đàn ông khốn kiếp này đã lấy đi sự trong trắng của các nàng. Vì hắn mà các nàng phải chia tay với người yêu, rồi sau đó người yêu mình cũng chết mất xác. Nhiều lúc các nàng muốn đâm vào tim hắn một nhát, chém hắn một dao, dùng ngọn lửa thiêu hắn thành tro bụi. Nhưng vì sợ hãi lão phù thủy ma quỷ kia nên đành căm hận nuốt ngược xuống.

Nhưng, mỗi lần nhìn thấy nụ cười ngây ngô trên khuôn mặt chàng thiếu niên, ngọn lửa các nàng vừa ép xuống lại bừng bừng bốc cháy?

🔥 Đọc chưa: Bí Quyết Dưỡng Phượng ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

- Tên khốn kiếp nhà ngươi vui vẻ lắm hay sao? Ta như vậy ngươi hài lòng lắm hả?

- Ngươi cười cái gì, ngươi cười cái quỷ gì tên chó chết kia?

- Mẹ kiếp thằng chó chết toi khốn nạn hại đời của bà nhé.

Từng tiếng gào thét trong lòng các nàng vang lên, các nàng là ai chứ, các nàng là thánh nữ trong lòng dân chúng, là tài năng xuất xắc nhất thế hệ trẻ, được thừa hưởng sức mạnh vô tận của các vị thần. Ấy thế mà phải kiệt lực cầu hoan với tên Hoàng tử ngu ngốc, nhìn khuôn mặt hạnh phúc đến đần độn, ngây thơ đến nôn mửa của hắn. Các nàng chịu hết nổi rồi. Các nàng phải giết hắn!!!


Thiếu niên giật mình tỉnh lại, mở mắt nhìn trần nhà quen thuộc, hương thơm của ly sữa mỗi buổi sáng mẹ chàng pha cho chàng trên cái tủ cạnh đầu giường. Quay đầu về phía cửa sổ, chàng mỉm cười nhìn ánh nắng ấm áp tràn vào phòng.

- Cuối cùng cũng thoát ra.

Chàng vui vẻ lẩm bẩm.

- CUỐI CÙNG CŨNG THOÁT RAAAAAA

Tiếng hét vang vọng khắp căn phòng. Chàng phát tiết nỗi sung sướng trong lòng, chỉ cần thoát ra khỏi giấc mơ, ông Aarannon sẽ giải thích cho chàng tất cả.

- Ta sẽ tìm được các nàng.

Nốc cạn ly sữa tươi, chùi chùi mép, lại đánh răng rửa mặt cho thật sạch sẽ, súc Lít-tơ-rin cho thật thơm tho, chàng lao ngay tới tủ thay đồ, chọn cho mình một bộ cánh thật đẹp. Sau một hồi chải chuốt, từng mép áo được vuốt thẳng tăm tắp. Chàng rảo bước ra khỏi phòng, tiến về phía nơi ở của ông Aarannon, vị pháp sư già kính mến.


- Người cũng không biết các nàng là ai?

- Đúng vậy, ta chỉ cho ngươi thuốc mê, còn nữ nhân là do ngươi tự tưởng tượng ra. Thế nào, không tệ chứ?

Aarannon mỉm cười trả lời chàng.

Thiếu niên nhìn chăm chú vào cặp mắt già nua nhưng không hề có một tia dao động. Chàng chỉ nhớ man mán đến khuôn mặt cùng dáng người các nàng, nên cũng không biết tả làm sao cho ra hồn, đành buồn chán, thất vọng rời đi.

- Này chàng trai, ngươi có nhớ hình dáng, khuôn mặt các nàng không? Ta cho họa sĩ vẽ hình rồi bố cáo các chư hầu...

Âm thanh lão pháp sư với theo nhưng hoàng tử đã khuất bóng.

🔥 Đọc chưa: Nhớ Em ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Những gì vị pháp sư già kể với chàng đều là sự thật, thông thường sau khi uống lọ thuốc kia, người đàn ông sẽ chìm vào hôn mê sâu, trong giấc mơ sẽ tự diễn biến ra hình ảnh của một cô gái, thiếu phụ mà người đó thích, cùng nhau hoan ái.

Ở bên ngoài, các cô gái lạ mặt sẽ thay nhau tiếp nhận tinh trùng của người đàn ông, sau khi thụ tinh mà có thai sẽ được bí mật chăm sóc, chuẩn bị tốt dòng giống cho Đế Quốc sau này. Các nàng phải sống sót bảo vệ tốt cho thai nhi, người cuối cùng còn sót lại sau một hồi tranh đấu, sẽ - có thể - trở thành Hoàng hậu.

Nhưng lão pháp sư không hề biết Hoàng tử chưa động tâm với bất kỳ ai, phải đến khi cô gái đầu tiên, dùng hết khả năng hoan ái của mình kích thích chàng, thì chàng mới đem được hình dáng của nàng vào giấc mộng. Và lão cũng không thể đoán được sự cố chấp của chàng đối với người yêu đầu tiên của mình, nên khi dược lực không đủ chàng đã giành được một mảnh nhỏ ký ức. Phần ký ức còn sót lại đều bị ma thuật xóa đi, không ai có thể biết chuyện gì đã xảy ra trong giấc mơ của chàng, kể cả chàng.

16

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.