Chương 1510 - Tiếc Hận Của Nhà Vua
Chương 1510: Tiếc Hận Của Nhà Vua
Sunny thậm chí không thể quay đầu để nhìn rõ hơn những người mà vừa xuất hiện bên trên căn phòng ngai vàng đổ nát, đứng ở ngay mái vòm sụp đổ của trần nhà.
Ít nhất thì bây giờ cậu biết là quân đội của Chạng Vạng vẫn còn đó. Nó vẫn ngoài kia, bên ngoài bức tường của cung điện, chiến đấu với đám sinh vật xâm lấn.
Chiến đấu chống lại Lãnh Chúa Sợ Hãi và Kẻ Cướp Hồn.
‘Cảm tạ những vị thần đã chết...’
Cậu đã không có hi vọng gì cho việc những chiến binh ít ỏi kia có thể đánh bại con rồng đáng sợ – nếu họ có khả năng làm vậy, thì đã không cần phải đẩy Chạng Vạng vào trong cái bẫy thời gian đông cứng vĩnh hằng rồi.
Nhưng mà họ ít nhất có thể phân tán Lãnh Chúa Sợ Hãi vài giây, cho cậu cơ hội thoát khỏi mệnh lệnh của hắn...có lẽ. Một khi Sunny thoát khỏi và tập hợp lại với những thành viên khác của tổ đội, họ sẽ tham gia cùng với những người bảo vệ và giúp họ chém giết hai Thánh Ô Uế này.
Cậu đã lên kế hoạch cho những hành động tiếp theo khi mà một việc kì lạ xảy ra.
Những người mà đã leo lên trên mái vòm của cung điện nhảy xuống phòng ngai vàng này không hề chần chừ. Bản thân việc đó là không kì lạ...ngoại trừ việc không phải toàn bộ họ đều mạnh mẽ ngang bằng nhau.
Có vài Bậc Thầy dễ dàng tiếp đất, sẵn sàng tấn công và giây kế tiếp. Những chiến binh Thức Tỉnh thì kém duyên dáng hơn, ngã nặng nề lên sàn cẩm thạch.
Đáng sợ nhất là có cả những người bình thường trong số đó. Độ cao của trần nhà là quá cao để họ có thể sống sót cú ngã. Họ đánh vào mặt đất với âm thanh ghê tởm, nhuộm đỏ sàn nhà với máu của mình. Chết vô nghĩa.
‘Cái...họ làm cái gì vậy?’
Chứng kiến cảnh tượng đáng sợ, Sunny cảm thấy hoảng hốt.
Vài chục người đang không chút cảm xúc nhảy đến cái chết của bản thân, thậm chí không chút chần chừ trước khi bước ra bước cuối cùng đó. Nó quá ghê tởm, quá vô nghĩa...
Quá vô nhân đạo.
Mắt cậu mở rộng trong lúc một nghi ngờ tồi tệ hiện ra trong tâm trí.
Trong lúc những chiến binh mà đủ mạnh mẽ để sống sót cú nhảy kia lao đến tấn công kẻ địch, con rồng khủng khiếp đơn giản quất đuôi, nghiền nát cơ thể họ thành những vũng máu. Một màn sương đỏ sẫm bay ra trong ánh chạng vạng của đại sảnh.
Sunny đột nhiên muốn ói.
‘Kẻ Cướp Hồn...toàn bộ những người này...đều đã bị Kẻ Cướp Hồn chiếm lấy...’
Sự kì lạ mà cậu đã cảm thấy từ khoảnh khắc họ tiến vào Chạng Vạng...những gương mặt vô cảm xúc ghê rợn của những người bảo vệ thành phố...những con mắt trống rỗng, lạnh lẽo của họ...
Những thứ ghê rợn mà Nephis vừa mới nhận ra vài giây trước tràn vào tâm trí Sunny, khiến cậu rùng mình – ít nhất thì cậu cố làm vậy. Mệnh lệnh của Lãnh Chúa Sợ Hãi khiến cơ thể cậu ở yên một chỗ.
‘Không thể nào, không thể nào...’
Có hàng triệu người trong Chạng Vạng. Làm sao mà Kẻ Cướp Hồn có thể chiếm lấy toàn bộ họ? Thứ quái vật gì có thể làm vậy? Tri giác gì mà có thể điều khiển hàng triệu con rối, phản chiếu những bản sao giả tạo của linh hồn chúng?
Cậu giật mình, nhớ đến cái thứ ghê tởm mà họ đã nhìn thấy trong phiên bản gương của Chạng Vạng.
Thứ đó – phản chiếu của chính linh hồn vặn vẹo của Kẻ Cướp Hồn – đã trông như một sự lai tạp buồn nôn của vô số nhân loại và vô số Sinh Vật Ác Mộng, toàn bộ kết hợp vào nhau như một con quái vật chắp vá kinh tởm.
Một con quái vật rời rạc, biến thái như vậy chắc có thể.
Sunny cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, nhưng mà cũng khát vọng muốn chửi thề.
‘Thằng Mordret chết tiệt kia...ngay cả khi nó ở bên phe chúng ta, thì nó vẫn là một thảm họa!’
Làm sao mà một người có thể không lành đến vậy cơ chứ? Mỗi khi Hoàng Tử Không Gì Cả xuất hiện, là có gì đó hoàn toàn tồi tệ sẽ xảy ra!
‘Bình tĩnh.’
Giận dữ với Mordret không được gì cả. Tự hỏi làm sao Kẻ Cướp Hồn có thể cắn nuốt linh hồn của cả Chạng Vạng không có ý nghĩa gì cả, hay tại sao hắn và Lãnh Chúa Sợ Hãi đang đánh nhau...không gì trong những thứ đó có thể giúp Sunny sống sót tình hình hiện tại cả.
Nó cũng sẽ không giúp cậu cứu vãn tình hình.
...Nhưng mà tình hình thậm chí có thể cứu vãn hay không chứ? Chẳng phải toàn bộ họ đã chắc chắn tiêu đời rồi hay sao? Kế hoạch đã dựa trên thông tin hoàn toàn sai ngay từ đầu!
‘Không...chúng ta vẫn có thể chiến thắng, bằng cách nào đó.’
Phải có cách.
Sunny cảm thấy bệnh hoạn đến tận dạ dày và lo sợ cho Nephis và những đồng đội khác của mình, họ đang lạc đâu đó ngoài kia, trên những đường phố của Chạng Vạng, bị vây quanh bởi vô số cơ thể của Kẻ Cướp Hồn. Đặc biệt là Effie, người mà dễ bị tổn thương bởi năng lực quỷ quyệt của âm hồn gương kia hơn những người còn lại trong số họ.
Nhưng mà cậu không thể làm gì về việc đó cả, ít nhất hiện tại là không.
Thật ra, Sunny có những vấn đề ghê gớm của riêng mình cần giải quyết ngay bây giờ.
Lãnh Chúa Sợ Hãi có lẽ không hoàn toàn kinh dị như là Kẻ Cướp Hồn, nhưng mà hắn ta vẫn là một kẻ địch đáng sợ hơn nhiều từ ngữ có thể diễn tả. Và xử lý hắn...bây giờ là trông cậy vào Sunny.
Cho dù chuyện gì khác xảy ra, bạo chúa của Bờ Vực phải chết.
‘Mình phải giết con quỷ đó...mình phải giết hắn, bằng cách nào đó.’
Lãnh Chúa Sợ Hãi đã xử lý xong đám rối của Kẻ Cướp Hồn mà vừa đuổi theo hắn vào phòng ngai vàng, nhưng mà có nhiều hơn nữa đang tràn vào thông qua lỗ hỏng trên mái vòm kia như một cơn mưa ghê tởm.
Hai Tai Ương đang chiến đấu với nhau, là tin tức tốt đối với tổ đội. Nhưng mà đợt chạm trán của chúng không có nghĩa là Sunny và đồng đội sẽ không bị tiêu diệt trong quá trình...thật ra thì, giờ khi họ đang ở Chạng Vạng, họ đã trở thành những công cụ hấp dẫn đối với hai Thánh Ô Uế kia.
Lãnh Chúa Sợ Hãi, không phải nghi ngờ, có khả năng dùng quyền uy của hắn để biến họ thành những vũ khí chết chóc chống lại Kẻ Cướp Hồn. Còn Kẻ Cướp Hồn thì có thể tăng cường bản thân xa hơn nữa bằng cách chiếm lấy cơ thể họ.
‘Chết tiệt cả mà.’
Quyền uy của Lãnh Chúa Sợ Hãi...nó là sự hiện hữu của Kĩ Năng Vượt Bậc của Kai. Và Kĩ Năng Vượt Bậc của Kai là một đòn tấn công tâm trí, đại khái là vậy.
Sunny đã sở hữu một sức đề kháng rất cao đối với những đòn tấn công kiểu vậy, nhưng mà sức đề kháng đó là tương đối. Ví dụ như, nó đủ để cậu có thể không thèm nghe lệnh mà Kai đưa ra – một người mà cũng là một Bậc Thầy. Nhưng mà trước một vị Thánh Ô Uế, và một kẻ mạnh mẽ phi thường như là Lãnh Chúa Sợ Hãi, thì nó đã cho thấy là không đủ.
Một sự miễn dịch hoàn toàn đối với những tấn công tâm trí thì kém tương đối hơn hẳn. Thật ra thì, nó gần hơn với sự tuyệt đối.
Và định mệnh là, Sunny sở hữu một Ký Ức mà có thể ban cho họ một thứ đúng như vậy...mặc dù là phải trả giá.
Không thể di chuyển, cậu dùng Vải Liệm Hoàng Hôn để gửi một tin nhắn tinh thần cho Kai:
[Kai...cẩn thận nghe tôi nói.]
Bạn cậu không di chuyển – vì hắn không thể – nhưng mà nhanh chóng đáp lại:
[...Mình đang nghe.]
Sunny hít một hơi sâu.
[Khi tôi bắt đầu di chuyển, xem tôi là kẻ địch. Đừng đến gần. Nó...sẽ nguy hiểm.]
Sau đó, cậu đổ tinh túy vào Vương Miện Chạng Vạng.
[Tiếc Hận Của Nhà Vua] Mô tả Pháp Thuật: “Ký Ức này ban cho người mang nó sự miễn dịch hoàn toàn đối với những đòn tấn công tâm trí, nhưng thay vào đó khiến họ mắc phải một cơn thịnh nộ không thể cưỡng lại.”
Trong giây kế tiếp, Sunny cảm giác những xiềng xích vô hình ràng buộc cậu tan vỡ.
...Và cùng lúc, cậu cảm thấy một cơn giận dữ rộng lớn đến mức không thể được miêu tả bằng lời đang đập phá tâm trí cậu.
Những ý nghĩ của cậu bị thiêu cháy bởi một cơn giận dữ khủng khiếp, điên cuồng, không giới hạn. Cậu đánh mất nhận thức về bản thân là ai, thứ mình phải làm, hi vọng đạt đến điều gì. Toàn bộ cậu biết là cậu phải hủy diệt, giết, tổn thương, tàn phá...mọi thứ. Mọi người.
Toàn bộ chúng!
‘Ta là...Lạc...khỏi Ánh Sáng...’
Một tàn tích bé nhỏ của sự tỉnh táo trong đầu cậu đã nhớ để nói lên Tên Thật, hi vọng rằng nó sẽ làm neo cho tâm trí vỡ vụn của cậu. Nhưng mà không hiệu quả. Nó chỉ khiến cậu nhớ đến những dụng cụ mà bản thân có để gây ra sự tàn phá với thế giới này.
Một tiếng gầm trầm thấp, dã thú phát ra từ miệng cậu.
Và rồi, một nụ cười tà ác hiện lên môi cậu.
Vương Miện Chạng Vạng...nó có một món quà khác cho cậu.
Một lượng tinh túy gần như vô tận. Giờ khi hệ thống phòng ngự đã tắt đi, không còn gì rút đi nguồn dự trữ đó nữa. Cậu có thể dùng toàn bộ...
Nhảy về trước, Sunny kêu gọi bóng tối, khiến một biển bóng tối vây quanh mình.
...Rồi, một con rắn khổng lồ với những vảy đen, bọc trong một bộ giáp mã não đáng gờm, xuất hiện từ biển bóng tối, cơn thịnh nộ giết chóc cháy lên trong ánh mắt điên cuồng của cậu. Trượt qua sàn nhà tan vỡ của cung điện của Daeron với tốc độ đáng kinh ngạc, con rắn quái vật tạo ra theo hình ảnh của ông ta lao về phía con rồng to lớn kia và quấn bản thân quanh cơ thể hùng mạnh của thứ kinh dị có cánh kia.
Không lãng phí một khoảnh khắc nào, Sunny mở ra cái hàm khủng khiếp và cố cắn răng nanh của mình vào cổ Lãnh Chúa Sợ Hãi.
0
0
2 ngày trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
