Chương 1511 - Ngôi Sao Bị Nhấn Chìm
Chương 1511: Ngôi Sao Bị Nhấn Chìm
Nephis nhìn thấy cung điện của Vua Rắn chấn động, từ phía xa. Mái vòm của nó sụp đổ, và những vết nứt lan ra trên tường nó. Nhưng mà, cô không có thời gian để chú ý đến việc đang xảy ra ở xa...con đường mà cô đang đứng trên là đông nghẹt vô số những chiến binh, và toàn bộ chúng đang di chuyển về phía cô, sự trống rỗng ghê rợn che giấu đằng sau ánh mắt tàn nhẫn.
Hàng trăm. Thậm chí hàng ngàn – và đó chỉ là trên con đường này. Kẻ địch đang ở phía trước, phía sau, và mọi phía xung quanh cô.
Có vẻ như không có lối thoát khỏi dòng lũ người này. Tay chúng đã vươn ra về phía cô, muốn bắt lấy và đè cô xuống. Bị vây quanh bởi đám đông như làn sóng kia, Nephis chật vật để không đầu hàng nỗi sợ hãi nguyên thủy.
Trước khi bàn tay đầu tiên chạm vào bộ áo giáp xích của cô, cô thủ thế và vung kiếm. Chuyển động đó đã ăn vào xương cốt cô, được hấp thụ bởi cả cơ thể lẫn tâm trí cô. Khối lượng, tốc độ, lực, không gian và thời gian. Đòn bẩy và điểm tựa...chuyển giao năng lượng. Đó là kiếm thuật, khi phân giải đến những trụ căn bản nhất. Cơ thể cô là một thứ dụng cụ tinh xảo và đa năng để thể hiện những nguyên tắc đó.
Đương nhiên là có yếu tố khác nữa, một thứ mà tồn tại bên ngoài phạm vi vật lý căn bản. Ý nghĩ. Dù sao thì, dụng cụ hoàn hảo nhất cũng là vô dụng nếu không có một ý chí điều khiển nó. Và ý nghĩ – cả của bản thân cô và của kẻ địch – có thể trở thành một dụng cụ. Nhưng mà đó...thì khó hơn nhiều để làm chủ...
Cánh tay bị chém đứt rơi xuống đất, máu bắn ra lên mặt đường đá. Một người bình thường sẽ hoảng hốt giật mình, hay ít nhất là sẽ có phản ứng gì đó. Thậm chí một Sinh Vật Ác Mộng cũng không thể hoàn toàn không nhìn đến việc bị mất chi. Tuy nhiên, cái vỏ trống rỗng mà làm nhà cho tri giác biến thái của Kẻ Cướp Hồn không hề để ý đến nó, tiếp tục lao về phía Nephis.
Cô cũng đã tính trước là chiến binh kia sẽ không chùn bước.
Chuyển trọng tâm, Nephis quay thân mình và cho phép chiến binh kia sượt ngang qua mình. Cùng lúc, cô cho ra một cú đẩy vừa phải. Người kia vốn đã mất thăng bằng, nên nhiêu đó là đủ khiến hắn ngã vào bức tường người bên trái cô.
Kiếm cô không bao giờ ngừng di chuyển.
Sau khi cắt tay của người gần nhất, cô đâm xuyên cô một kẻ khác rồi dùng chuôi kiếm đánh vào kiếm kẻ thứ ba, toàn bộ là một chuyển động trôi chảy. Đến lúc đó, tay mà cô đã dùng để đẩy chiến binh đầu tiên đã trở lại trên chuôi kiếm, cho cô nhiều đòn bẩy hơn, và vì vậy nhiều tốc độ hơn.
Và vì vậy, nhiều tự do hơn.
Nephis bùng nổ với chuyển động, xé xác những cơ thể gần nhất như một cơn bão thép. Một ánh sáng rạng rỡ thẩm thấu làn da cô, khiến nó trông như thể có một linh hồn ánh sáng tàn nhẫn đang di chuyển qua đám đông chiến binh trần tục vậy. Lần lượt cơ thể chúng như có vẻ tan chảy trong ánh sáng đó, bị chặt chém bởi thanh kiếm kia.
Ánh sáng trắng nhanh chóng phai màu đỏ, tỏa sáng thông qua một màn sương máu.
‘Nhanh hơn.’
Tâm trí cô im lặng và trong suốt, di chuyển ở tốc độ phi thường. Cô nhìn nhận cả triệu chi tiết về môi trường, hoàn mĩ tích hợp những quan sát đó thành một sự hiểu biết toàn diện, và ngay lập tức hình thành những đáp trả hoàn mĩ cho khung cảnh không ngừng thay đổi của chiến trường.
Thanh kiếm dài bạc của cô chém gục mọi kẻ tiến vào tầm tấn công của nó, không biết từ bi hay chần chừ. Máu đỏ sôi sục và bay hơi từ lưỡi kiếm rực sáng.
Nephis chỉ có một mình, bị bao vây bởi hàng ngàn kẻ địch. Nhưng mà không sao. Nhiều kẻ trong số đó là Thức Tỉnh, đa số là người thường. Họ chậm hơn hẳn so với cô. Yếu hơn hẳn so với cô. Yếu ớt hơn hẳn so với cô...hơn thế nữa, lợi thế về số lượng đó có giới hạn – sau một mức nhất định, thì có nhiều hơn nữa cũng không được gì.
Những cơ thể của chiến binh này đều chiếm lấy một không gian nhất định. Chỉ có nhiêu đó kẻ địch có thể tấn công cô cùng lúc, bị cản trở không thể đến gần cô bởi bức tường của những tòa nhà xung quanh và bởi cơ thể của chính đồng đội chúng. Nên, cũng đâu phải Nephis đang phải chiến đấu với hàng ngàn con rối của Kẻ Cướp Hồn cùng lúc.
Cô chỉ đang chiến đấu với khoảng chục kẻ cùng lúc mà thôi, và những kẻ đó...những kẻ đó, cô có thể giết.
Nhưng có quan trọng gì chứ?
Cô có thể giết một chục. Cô có thể giết một trăm, một ngàn...có lẽ chục ngàn. Nhưng mà cô không thể giết hàng triệu kẻ bọn chúng.
Sớm muộn gì, cô cũng sẽ mệt mỏi. Tinh túy cô sẽ cạn đi. Kẻ Cướp Hồn sẽ cử đến những người Thức Tỉnh mạnh mẽ hơn và những bầy Bậc Thầy để tấn công cô. Những chiến binh mà có thể tông xuyên tường của những tòa nhà, phá hủy lợi thế duy nhất của cô, sẽ xuất hiện, cũng như những kẻ mà sở hữu những Phân Loại quỷ quyệt và những kho vũ khí Ký Ức mạnh mẽ.
Đến cuối cùng, cô sẽ bị chôn vùi dưới một núi thịt và bị xé xác.
‘Mình phải làm gì?’
Nephis chém một chiến binh Thức Tỉnh cầm một cây giáo dài, chém một người lính thường làm đôi, đẩy qua màn mưa máu, và đâm xuyên cổ một kiếm sĩ bọc giáp nặng nề. Tấm giáp ma thuật không thể ngăn lưỡi kiếm của cô, bị nó cắt ra như một tờ giấy.
Cô đá cơ thể kiếm sĩ kia, khiến nó bay ra sau và nghiền nát cả chục chiến binh mắt trống rỗng khác. Còn một tích tắc trước khi cô sẽ nhận một đòn đánh vào lưng – quay người, Nephis chém xuyên qua thanh kiếm đang rơi xuống, cánh tay của kẻ chém kiếm, và cổ hắn.
‘Mình phải làm gì?’
Vẫn còn hàng ngàn kẻ địch vây quanh cô...nếu có gì, thì thậm chí có nhiều hơn cả trước đó. Bất chấp những cái chết ghê gớm của làn sóng đầu tiên, gương mặt chúng vẫn lạnh lẽo và không cảm xúc. Những ánh mắt ghê rợn đầy sự trống rỗng và ác ý ớn lạnh. Chúng vẫn đang tiến lên, muốn chôn vùi cô trong biển cơ thể.
Nephis di chuyển, biết rằng cô không thể ở yên một nơi. Dù sao thì, cô nhanh hơn chúng, và mặc dù một bức tường thép và da thịt vây quanh cô từ mọi hướng, kiếm của cô đủ sắc bén để chém hạ chúng.
Cô cắt, đâm, và nghiền nát. Cô toan tính mỗi động tác – cả của bản thân và của kẻ địch – một cách hoàn hảo. Cô thậm chí tính toán trước mười bước, đã tính ra một con đường máu xuyên qua đám đông đang tiến lên kia. Đó là cách duy nhất để không chìm trong máu.
‘Mình phải làm gì?!’
Sunny đâu rồi? Cassie đâu rồi? Chuyện gì xảy ra với Effie và Jet? Liệu họ còn sống, hay là đã bị biến thành vật chứa bởi Kẻ Cướp Hồn? Còn Kai thì sao? Cậu ta đã thoát khỏi cái bẫy thời gian đông cứng chỉ để bị nuốt chửng bởi con quỷ gương?
Còn Mordret của Valor? Chuyện gì xảy ra với hắn?
Bị những ý nghĩ đó làm phân tâm, Nephis để một mũi giáo của kẻ địch đánh vào vai mình. Bộ giáp xích của cô thủ vững, nhưng mà nhịp điệu của điệu nhảy kiếm trôi chảy của cô bị làm rối loạn, buộc cô phải biến đổi và toan tính lại cả chục động tác.
Cô nên làm gì?
Bị vây quanh bởi hàng ngàn kẻ địch, Nephis ảm đạm nhìn về trước. Rồi, những ngọn lửa trắng dữ dội thắp lên trong mắt cô.
‘Giết hết bọn chúng...mình chỉ việc giết sạch bọn chúng. Ít nhất thì, mình sẽ cố làm vậy...’
Kiếm cô vung lên, vô số tính mạng biến thành tro trong ánh sáng rực rỡ của thanh kiếm.
0
0
2 ngày trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
