Chương 1509 - Những Cơ Thể Bị Cướp
Chương 1509: Những Cơ Thể Bị Cướp
Trận chiến đông cứng mà họ đã nhìn thấy không phải trận chiến giữa quân đoàn Ô Uế của Bờ Vực và những người bảo vệ Chạng Vạng.
Thay vì vậy, đó là trận chiến giữa Lãnh Chúa Sợ Hãi và Kẻ Cướp Hồn.
Hai Thánh Ô Uế chắc chắn là đã chiến đấu ngay sau khi thành lũy thật sự cuối cùng của nhân loại trong Mộ Ariel ngã xuống. Có lẽ là vì chúng đã cần sức mạnh của đối phương trước đó. Có lẽ là vì Kẻ Cướp Hồn cuối cùng đã có thể chống lại quyền uy của Lãnh Chúa Sợ Hãi sau khi cắn nuốt linh hồn và cướp cơ thể cùa hàng triệu người trong Chạng Vạng.
‘Đó có thể nào là Kĩ Năng Biến Thân của hắn?’
Tách linh hồn thành vô số mảnh, toàn bộ dưới một ý chí tà ác. Đó sẽ là một năng lực khủng khiếp trong tay một kẻ xảo quyệt như là Hoàng Tử Chiến Tranh bị ruồng bỏ kia. Hắn ta vốn đã nguy hiểm quỷ quyệt vì khả năng len lỏi vào linh hồn nhân loại và mặc cơ thể họ như một bộ quần áo...lỡ như Mordret của Valor có thể chiếm lấy không chỉ một, mà vài cơ thể cùng lúc?
Hay hàng triệu, sau khi trở thành Kẻ Cướp Hồn?
...Bị vây quanh từ mọi phía, với vô số ánh mắt trống rỗng nhìn cô với sự thiếu vắng cảm xúc nhân loại ghê rợn kia, Neph không tự chủ lùi lại một bước. Nhưng mà, sau lưng cô cũng có vô số chiến binh đang đứng.
Không có nơi để rút lui. Không có con đường đến cứu rỗi.
Ngoại trừ con đường bất khả thi mà cô phải tự mình cắt ra.
Cô nghiến răng.
‘Ít nhất thì...Sunny...không có đây.’
Trong lúc vô số nhân loại tiến về phía cô, Nephis nhìn họ với sự tiếc hận lạnh lẽo và rút kiếm khỏi vỏ.
Cách đó không quá xa, Effie, Jet và Cassie thấy bản thân trong một tòa nhà nửa sụp đổ. Cô gái mù là người đầu tiên tỉnh táo lại, bắt lấy nữ thợ săn cao trước khi cô ngã xuống.
Những viên đá vụn lăn trên sàn nhà rạn nứt, âm thanh chúng ngã xuống nghe như sấm rền trong sự im lặng ghê rợn của thành phố đông cứng.
Mặc dù đến lúc này thì thành phố không còn đông cứng nữa.
Ngoài kia, xung quanh họ, Chạng Vạng bắt đầu cựa quậy.
Jet triệu hồi lưỡi hái, nhìn qua bức tường sụp đổ của tòa nhà. Bên ngoài đống đổ nát, trên một con đường hẹp, những bóng dáng kiên quyết của những người bảo vệ Chạng Vạng đang dần sống lại. Không có Sinh Vật Ác Mộng nào gần đó, chỉ có nhân loại.
Nhưng mà biểu hiện của cô vì nguyên nhân gì đó không ổn lắm.
“...Họ đang di chuyển.”
Effie lấy lại thăng bằng và nhìn theo ánh mắt Kẻ Gặt Hồn. Một nụ cười nhỏ hiện lên môi cô.
“Vậy là Ngố chắc chắn đã đến được phòng ngai vàng gì đó.”
Cô nhìn những bóng người ở bên ngoài.
“Nhưng mà những kẻ kia có vẻ kì lạ nhỉ? Tôi đoán như vậy cũng bình thường đối với người đến từ một thế giới khác. Ừ thì, ít nhất họ có vẻ cứng cỏi. Những người mềm mại không sống sót được... Ma Pháp...”
Giọng nói cô dần phai đi, bị thay thế bởi sự im lặng căng thẳng trong chốc lát.
“Tại sao...họ lại nhìn chúng ta chằm chằm như vậy?”
Trước khi Effie kịp nói hết câu, một bàn tay tinh xảo xuất hiện trước mắt cô, che chúng lại. Cassie đang nhón chân, ngăn không cho cô nhìn vào những chiến binh của Chạng Vạng.
Jet chậm rãi lùi lại.
Trước khi nữ thợ săn kịp phản ứng, Cassie nói bằng giọng nghiêm trọng và khẩn cấp:
“Effie. Mang Kẻ Gặt Hồn và bản thân cô vào trong mặt dây chuyền. Ngay!”
Effie chần chừ một giây, nhưng không hỏi thêm gì. Sau đó, cô biến mất. Và Jet cũng vậy. Họ đã biến mất, an toàn chuyển vào trong đồng cỏ lý tưởng kia.
Chỉ còn lại một mặt dây chuyền sắt trên một sợi dây màu đen, ngã lên mặt đất. Nhưng trước khi nó chạm vào sàn nhà rạn nứt thì sợi dây được bắt lấy bởi một thanh rapier mảnh khảnh.
Nâng lên Vũ Công Yên Ắng, Cassie bắt lấy dây chuyền và cẩn thận đặt nó quanh cổ. Rồi, cô quay sang đối mặt với những bóng dáng đang đến gần kia.
Đằng sau mặt nạ nửa mặt màu bạc, đôi mắt xanh dương xinh đẹp của cô lạnh lẽo và nghiêm nghị.
Mũi kiếm rapier khẽ rung động, rồi di chuyển, chỉ về phía những nhân loại không cảm xúc kia.
Ở một nơi khác, Mordret ngã xuống đất và kêu lên khi cái tay cụt đánh vào đống đá. Một tiếng rên rỉ đau đớn thoát khỏi môi hắn, rồi một tiếng cười nghèn nghẹn. Ngước lên, hắn quan sát con đường đổ nát.
Xung quanh hắn, nhân loại và Sinh Vật Ác Mộng đang dần được thả ra từ xiềng xích của thời gian đông cứng. Những vũ khí di chuyển, những cái hàm đói khát mở ra.
Máu chảy lên đá lạnh lẽo một lần nữa.
Mordret bất động một giây, nhìn thế giới thông qua vô số phản chiếu.
Rồi, mắt hắn hơi mở to.
“Ra là như vậy...”
Một nụ cười thú vị khiến bờ môi rạn nứt của hắn cong lên.
Tựa vào thanh kiếm của mình, Mordret chật vật đứng dậy và nhếch mép cười khi hắn cảm giác có vô số con mắt – vậy mà chỉ một ánh mắt duy nhất – rơi vào mình.
“A, đúng là xui xẻo.”
Toàn bộ Phản Chiếu của hắn đã bị phá hủy. Hắn chỉ có duy nhất một tâm, giảm sức mạnh của hắn xuống thành chỉ một Quái Thú. Cơ thể Vượt Bậc của chính hắn thì mất đi một bàn tay, còn món đồ dư tốt nhất của hắn thì chỉ là một cận vệ Thức Tỉnh với Phân Loại khiếm tốn mà nói là vô dụng.
Thật sự, tình hình không thể tệ hơn nữa.
Ừ thì...ít nhất sẽ không nhàm chán. Hắn đã có quá nhiều tháng...hay là đã vài năm rồi?...ẩn nấp khỏi phiên bản Ô Uế của hắn trong thế giới cô độc kia. Bất cứ sự kích thích nào cugnx là tốt hơn tồn tại buồn tẻ đó, cho dù nó có thể trở nên chết chóc đến mấy.
“Đúng là tỉ lệ tuyệt vời. Mình cảm thấy sảng khoải lên rồi!”
Mỉm cười, hắn giơ kiếm và chỉ nó về phía chiến binh gần nhất.
Rồi, nụ cười của hắn biến mất, bị thay thế bởi một biểu hiện căm ghét lạnh lẽo. Đôi mắt giống gương của hắn bình tĩnh phản chiếu lại những bóng dáng đang đến gần, đầy sát ý hắc ám.
“Ta đã từ lâu, rất lâu rồi không được vui vẻ chém giết những thứ kinh tởm như ngươi. Đến, nếu ngươi dám...để xem ai trong số chúng ta sẽ là kẻ cuối cùng còn đứng.”
Mordret cũng tiến lên một bước.
Quay trở lại cung điện Vua Rắn, Sunny đang quỳ trên sàn nhà cẩm thạch, bị tê liệt bởi mệnh lệnh của con rồng. Lãnh Chúa Sợ Hãi đang đứng trên cậu và Kai, đầy sự tà ác nham hiểm.
Nhìn hàm răng nanh sứ khủng khiếp của Thánh Ô Uế, Sunny có cảm giác đè ép tăm tối.
‘Nguyền rủa...’
Những chiến binh của Chạng Vạng đâu cả rồi? Tại sao họ không cầm chân Sứ Giả chết tiệt này của Cửa Sông chút nào hết vậy?
Trận chiến thậm chí còn chưa thật sự bắt đầu, và cậu đã rơi vào tình huống tuyệt vọng rồi. Sunny gần như có thể cảm giác cái bóng của tư vong kéo cậu vào vòng tay ôm ấp của nó.
Cậu đắng chát nhìn Lãnh Chúa Sợ Hãi.
‘Ít nhất Nephis không có ở đây.’
Sunny đang ở trong tình huống nghiệt ngã...nhưng mà vẫn chưa phải là vô vọng. Vẫn có những thứ cậu có thể làm để cố mang bản thân và Kai sống sót ra khỏi hiểm cảnh này.
Cậu chỉ phải đánh bạc với mạng sống của họ và hi vọng cho kết quả tốt nhất.
Nhưng trước khi cậu có thể thì...
Một bóng người đột nhiên xuất hiện ở mái vòm tan vỡ của cung điện. Rồi một bóng khác, rồi một bóng khác nữa.
Những chiến binh của Chạng Vạng cuối cùng đã đuổi kịp Lãnh Chúa Sợ Hãi.
0
0
2 ngày trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
