Chương 9 - Thư viện
Dưới hành lang dài và u tối, Mặc Bạch ung dung bước đi, không hề vội vã. Không gian xung quanh chìm trong một bầu không khí quỷ dị. Ánh đèn trên trần chập chờn nhấp nháy, phát ra những tiếng rè rè khó chịu, khiến hành lang vốn đã âm u lại càng trở nên đáng sợ hơn.
Từ những cánh cửa phòng học đóng chặt, thỉnh thoảng vọng ra vài tiếng thì thầm quái dị, như có thứ gì đó đang lặng lẽ quan sát hắn từ trong bóng tối. Nhưng Mặc Bạch chẳng mảy may bận tâm.
Hắn bước đến lan can, nhìn ra ngoài. Màn sương bên ngoài ngày càng dày đặc, ẩn chứa một sự nguy hiểm chết người. Đó là trực giác mà hắn đã trải qua vô số trận chiến mà có được.
Một lát sau.
Mặc Bạch thu hồi ánh mắt, quay người nhìn tên béo đang đi về phía hắn ,Lâm Hành thở hồng hộc, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán. Gương mặt hắn tái nhợt vì sợ hãi, nhưng ánh mắt lại mang theo chút kiên trì. Khi đến gần Mặc Bạch, hắn nuốt khan một cái rồi nói nhỏ:
"Cảm... Ca cảm ơn ngươi nha Mặc Bạch , nếu không có mẫu giấy của ngươi e rằng ta đã chết ở đó rồi."
Dưới ánh đèn chập chờn, Mặc Bạch liếc nhìn Lâm Hành một cách thản nhiên, "Không cần cảm ơn." Mặc Bạch nở nụ cười trên môi nói tiếp, chúng ta là bạn bè mà, bạn là phải giúp nhau chứ.
Lâm Hành lúc này cảm nhận được một chút ấm áp trong thế giới quỷ dị này. Nhưng Hắn cũng thầm cảm thán nếu không phải vì bản thân đủ nhanh trí đọc được mảnh giấy từ chiếc đầu lăn lóc kia, có lẽ hắn đã như bao người khác đã đi chết hết.
Lâm Hành khẽ thở phào, nhưng chưa kịp tận hưởng cảm giác nhẹ nhõm thì một cơn gió lạnh buốt chợt lướt qua gáy hắn.
Tích… tắc… tích… tắc…
Âm thanh đồng hồ đếm ngược vang lên từng nhịp nặng nề. Cả hành lang dường như chìm vào một sự im lặng đáng sợ.
Đi thôi.Mặc Bạch trở lại dáng vẻ hờ hững nói ,ánh mắt hắn vẫn sắc bén như cũ, Mặc Bạch cùng lâm hành dạo bước trên hành lang , người sống ở lớp học hồi nãy đều chết hết rồi phải không Mặc Bạch vừa liếc nhìn lớp học khác vừa nói tiếp.
Đúng vậy tất cả những người đó đều nộp trễ hơn ta nên đã chết gần hết, không thì cũng bị Nữ quỷ kia chém.
Mặc Bạch ầm thầm suy nghĩ, không ngoài dự đoán kích phát trạng thái giết chóc nữ quỷ kia cần đều kiện , đều kiện nếu không liên quan tới bài kiểm tra thì chỉ có thể là thời gian, theo lời tên béo thì những người không ra khỏi lớp sao khi nộp bài thi đều chết.
Vậy Qui tắc Nữ quỷ hắn cũng đã nhìn ra được.
1 không nộp bài thi đúng giờ, sẽ chết.
2 Không ra khỏi lớp khi nộp bài xong sẽ chết.
3 là qui tắc này hắn cũng chưa xác định rõ.
Lâm Hành lên tiếng, giọng đầy thắc mắc: "Ta vẫn chưa hiểu... Tại sao tên bạn học quỷ trước mặt ngươi lại chết? Và tại sao hắn lại phải ôm nữ quỷ?
Mặc Bạch vừa đi vừa nói tiếp ngươi có thấy những tờ giấy không có chữ trên bàn trống không, lúc ta đi ngang bàn của hắn tờ giấy cũng là tờ giấy trắng, Vậy đều kiện phát động Qui tắc là tờ giấy à? Lâm hành hỏi với giọng nghi ngờ, không chính xác hơn là bàn học của chúng, vì tên này từng lúc nữ quỷ chưa xuất hiện đã rung rẩy nếu theo ta đoán là hắn ngồi sai chỗ.
Lâm Hành há hốc miệng, sắc mặt càng tái nhợt hơn.
"Khoan đã! Ý ngươi là… chỉ cần ngồi sai chỗ cũng sẽ bị nữ quỷ giết?"
Mặc Bạch khẽ gật đầu, ánh mắt trầm tư:
"Đúng vậy. Chỗ ngồi trong lớp học không phải tùy tiện mà chọn. Những ai ngồi nhầm vị trí, hoặc chiếm chỗ của kẻ khác… đều không toàn mạng."
Lâm Hành cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn nhớ lại cảnh tượng đáng sợ lúc nãy cái đầu của nam sinh nọ lăn lông lốc trên sàn, máu tươi loang lổ, còn cơ thể hắn thì bị nữ quỷ ghì chặt, không cách nào thoát được.
"Nếu thế thì…" Hắn nuốt nước bọt, giọng nói run rẩy. "Chẳng phải quy tắc thứ ba là: Không được ngồi nhầm chỗ, và chúng ta đang cướp chỗ của người khác à?
Mặc Bạch trầm ngâm một lúc, rồi chậm rãi lên tiếng:
Có thể đúng có thể sai ai mà biết được, nên giờ chúng ta cần tìm thêm thông tin để làm rõ Qui tắc, nhưng có lẽ thời gian không còn nhiều.
Tích… tắc… tích… tắc…
Tiếng đồng hồ đếm ngược lại vang lên. Nhưng lần này, nó không chỉ vang vọng trong hành lang, mà còn đến từ sâu bên trong dãy lớp học.
Mặc Bạch nhớ lại lời Cô giáo nói hãy tuân thủ Qui tắc, đúng vậy nha nhưng bây giờ không biết Qui tắc thì sao? Không phải có một con dê béo đằng sau đấy lấy ra thế mạng là được, Mặc Bạch đi đằng trước nỡ một nụ cười quỷ dị.
Dưới ánh đèn chập chờn, Lâm Hành bỗng rùng mình một cái, cảm giác như có thứ gì đó lạnh lẽo vừa lướt qua sau qua người hắn.
Một lúc sao Mặc Bạch đi hết tất cả các lớp học, hắn cần ghi nhớ lại hết tất cả thông tin , để sao này còn liên kết các dữ liệu với nhau.
Hắn liếc nhìn đồng hồ trên tháp, kim giờ đã gần chạm mốc 17h. Được rồi, đã đến lúc đi. Mặc Bạch quay đầu rời đi. Lâm Hành đi theo sau, thở hổn hển rồi hỏi: "Đi đâu? Đi ngủ á? Hả?"
Lâm Hành nhíu mày nhìn Mặc Bạch:
"Đi ngủ? Ý ngươi là sao?"
Mặc Bạch không trả lời ngay. Hắn lướt mắt qua hành lang, xác nhận không có gì bất thường, rồi mới chậm rãi lên tiếng:
Chúng ta không thể rời khỏi trường học này trước khi tìm ra bí mật ẩn dấu, Nếu ở lại, chắc chắn sẽ có thêm những thử thách mới. Thay vì cứ đi quanh một cách vô ích, tốt nhất là tìm một nơi an toàn để quan sát tình hình.
Lâm Hành do dự:
Nhưng... đây là một ngôi trường ma quái! Ngủ ở đây có khác gì tự nộp mạng?
Mặc Bạch liếc nhìn hắn, ánh mắt sắc bén nhưng giọng điệu vẫn điềm nhiên:
Nếu muốn sống sót, chúng ta phải hiểu được nhịp điệu hoạt động của những thứ trong bóng tối. Và để làm được điều đó, chúng ta phải thử nghiệm.
Lâm Hành mở miệng định phản đối, nhưng nghĩ đến những gì đã xảy ra, hắn lại im lặng. Nếu tiếp tục lang thang không mục đích, có khi cả hai sẽ đụng phải thứ gì đó khủng khiếp hơn.
"Vậy... chúng ta ngủ ở đâu?"
"Thư viện."
Mặc Bạch bước đi, không chờ Lâm Hành phản ứng.
Cánh cửa thư viện cũ kỹ kêu kẹt khi họ bước vào. Đây là một trong số ít nơi còn giữ được ánh đèn nguyên vẹn. Không gian rộng lớn, nhưng lại yên tĩnh đến kỳ lạ, như thể đã bị bỏ hoang từ rất lâu, bên trong có một số ghế sofa cũ có thể dùng để nghỉ ngơi.
Khi cả hai bước vào, mùi giấy cũ xộc thẳng vào mũi. Những kệ sách cao chót vót xếp thành hàng dài, bóng tối len lỏi giữa các lối đi.
"Ngươi chắc chắn nơi này an toàn?" Lâm Hành vẫn còn lo lắng.
Không ngươi nghĩ ta là thần à, cái gì cũng biết à?"Nhưng mà ta có thể tính toán được xác suất sống sót cao nhất."
Lâm Hành thở dài. Hắn không thể phản bác, chỉ có thể miễn cưỡng bước theo.
Cả hai tìm một góc khuất phía sau giá sách, nơi ánh sáng có thể chiếu tới nhưng vẫn đủ kín đáo để tránh bị phát hiện nếu có thứ gì đó rình rập trong bóng tối.
Mặc Bạch ngả người trên chiếc ghế cũ kỹ, khép hờ mắt. Lâm Hành thì vẫn căng thẳng nhìn xung quanh, một tay nắm chặt góc áo của mình, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
Ngươi thật sự ngủ à, lâm hành nhìn mặc Bạch với vẻ kì quái.
Mặc Bạch mở nữa mắt nhìn lâm hành, thế ngươi muốn gì thức trắng đêm à, cho dù nguy hiểm có tới ngươi nghĩ mình phản kháng được à, thư giãn đi, nêu không ngươi sẽ hóa thành quỷ dị khi chết đấy, nói xong Mặc Bạch cũng không quan tâm nữa.
Dưới ánh đèn leo lét của thư viện, Lâm Hành nuốt nước bọt, trong lòng dâng lên một nỗi bất an khó tả. Hắn không thể ngủ, dù chỉ nhắm mắt một chút cũng thấy khó chịu.
Mặc Bạch đã nhắm mắt, hơi thở chậm rãi, dường như thật sự đang ngủ. Nhưng Lâm Hành biết, hắn không phải là người bất cẩn đến thế.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Tích… tắc… tích… tắc…
Tiếng đồng hồ từ đâu đó trong thư viện vang lên, âm thanh nặng nề như nhắc nhở điều gì đó sắp xảy ra.
Lâm Hành rùng mình, vội quay sang Mặc Bạch:
"Này, ngươi có nghe thấy không?"
Mặc Bạch vẫn không phản ứng.
"Mặc Bạch!"
Lâm Hành khẽ lay hắn, nhưng ngay lúc ấy, một cơn gió lạnh lướt qua, mang theo mùi hôi thối của xác chết.
Ps: có sạn mời báo cho tác giả, báo càng sớm càng tốt.
Mời like , comment , đánh giá
7
1
1 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
