Chương 10 - Nhém chết
Lâm Hành giật mình, vội quay người nhìn ra lối vào thư viện.
Trong bóng tối, một cái bóng mờ mờ đứng lặng, đôi mắt đỏ rực như đốm lửa, nhìn vào phía hắn.
Cảm giác sợ hãi xộc thẳng vào tim, Lâm Hành không kìm được mà lây người Mặc Bạch.
"Mặc Bạch! Có… có thứ gì đó!"
Ngay lúc đó, bàn tay lạnh như băng đặt lên vai hắn, bàn tay này nhớt nhớt ẩm ướt, Như bàn tay của xác chết.
Lâm Hành cứng đờ người, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Một giọng nói khe khẽ vang lên ngay bên tai hắn:
"Ngươi… đang ngồi sai chỗ rồi…" Ngay lập tức, một nữ quỷ áo trắng xuất hiện trước mặt hai người. Cô ta cầm theo một cây dao chặt thịt dài, lưỡi dao còn vương máu tươi và những mảnh nội tạng vương vãi. Từ hốc mắt trống rỗng, một con dòi trắng nhợt trườn ra, quằn quại bò xuống gò má tái nhợt, đôi mắt đỏ ngầu dán chặt vào họ.
Mặc Bạch trậm rãi mở mắt, ánh mắt hắn vẫn không chút giao động, lâm hành còn muốn nói tiếp Mặc bạch đã nhanh tay che lấy miệng hắn không cho hắn nói tiếp.
" Em chỉ đang học đem thôi Mặc Bạch vừa nói vừa cầm quyển sách đầy bụi kế bên lên." Nữ quỷ dí sát mặt mình tới Mặc Bạch nói tiếp, con dòi như muốn bám lên mặt Mặc Bạch, Học đêm à? Em đúng là rất chăm chỉ đấy, hơn hẳn những bạn học còn lại những kẻ chỉ biết co ro trong góc."
Nói xong nữ quỷ kéo cây dao chặt thịt dài 2m của mình đi. Dưới ánh đèn mờ nhạt của thư viện, Mặc Bạch khẽ hạ quyển sách xuống, ánh mắt sắc lạnh nhìn theo bóng lưng nữ quỷ đang chậm rãi rời đi. Lưỡi dao chặt thịt của cô ta cà xuống nền gạch, phát ra những âm thanh ken két ghê rợn.
Lâm Hành vẫn chưa hoàn hồn, mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo. Hắn nín thở, không dám cử động dù chỉ một chút, sợ rằng chỉ cần một âm thanh nhỏ thôi cũng có thể khiến nữ quỷ quay lại.
Mặc Bạch khẽ ra hiệu, ý bảo hắn đừng lên tiếng.
Lâm Hành gật đầu, cắn chặt môi.
Nữ quỷ lướt qua dãy kệ sách, từng bước chân chậm rãi nhưng lại đầy uy hiếp. Không khí xung quanh càng lúc càng lạnh lẽo, tựa như nhiệt độ trong thư viện đang giảm xuống từng chút một.
Khi cô ta sắp biến mất vào màn đêm, đột nhiên dừng bước.
Mặc Bạch khẽ nhíu mày.
Nữ quỷ từ từ quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm về phía hai người. Một nụ cười quái dị xuất hiện trên gương mặt tái nhợt của cô ta.
"Nhưng mà…"
Giọng nói lạnh lẽo vang lên, mang theo sự âm u đến rợn người.
"Các em… đã thực sự tìm đúng chỗ ngồi chưa?"
Tim Lâm Hành suýt chút nữa nhảy khỏi lồng ngực.
Bàn tay lạnh lẽo của Mặc Bạch đè lên vai hắn, ra hiệu không được hoảng loạn.
Không khí ngưng đọng.
Nữ quỷ im lặng chờ đợi.
Mặc Bạch ánh mắt lạnh lẽo như hàn băng, trong đầu nhanh chóng phân tích tình hình. Nếu như giả thiết của hắn đúng, thì quy tắc nữ quỷ này không giống Nữ quỷ áo đỏ, nhưng vẫn dùng Qui tắc ngồi đúng chỗ vậy, Qui tắc có liên quan tới môi trường hay địa bàn.
Nữ quỷ đang kiểm tra xem bọn họ có đang "ngồi sai chỗ" hay không.
Hắn cúi đầu nhìn xuống vị trí của mình một chiếc ghế sofa cũ, bên cạnh là một kệ sách phủ đầy bụi. Nếu đây là một Câu hỏi, vậy thì… chỗ này có thực sự an toàn?
Mặc Bạch không trả lời ngay mà chậm rãi đứng lên, tỏ vẻ điềm nhiên.
"Thưa cô giáo, đây là nơi học sinh có thể ôn bài phải không?"
Nữ quỷ nghiêng đầu, nụ cười quỷ dị vẫn không thay đổi.
"Đúng vậy…"
"Vậy thì chúng em không hề sai chỗ."
Không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Lâm Hành nín thở, lòng bàn tay nắm chặt vạt áo đến mức móng tay gần như đâm vào da.
Nữ quỷ im lặng một lúc lâu. Sau đó, cô ta nở một nụ cười lạnh lẽo.
"Vậy sao?"
Rồi không nói gì thêm, cô ta xoay người, kéo theo chiếc dao chặt thịt dài ngoằng, lặng lẽ biến mất sau những dãy kệ sách.
"Mặc Bạch hồi nãy chúng ta sút chết phải không!?"
Mặc Bạch nhún vai, thản nhiên đáp:
Bây giờ ngươi mới nhận ra à, nhưng chúng ta vẫn chưa chết đấy.
Lâm Hành méo mặt, cảm giác như bản thân đã sa vào lưới một tên điên.
Mà ta nói này, ngươi có chắc là nữ quỷ sẽ không quay lại chứ?
Dưới ánh đèn mờ nhạt của thư viện, Mặc Bạch không trả lời ngay. Hắn khẽ nhắm mắt, tựa như đang suy tư điều gì đó.
Lâm Hành nuốt khan, ánh mắt không ngừng liếc nhìn xung quanh, sợ rằng nữ quỷ kia sẽ đột ngột xuất hiện từ trong bóng tối.
"Mặc Bạch?" Hắn cất giọng nhỏ, không dám lớn tiếng.
Mặc Bạch lúc này mở mắt, chậm rãi nói:
Nếu cô ta muốn quay lại thì đã không đi ngay từ đầu rồi, nhưng chỉ suy đoán nếu ta nhìn không nhằm chắc cô ta đi săn những người sống khác rồi sẽ không canh chúng ta đâu.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, thư viện dường như im ắng hơn bao giờ hết, chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề của Lâm Hành.
Hắn nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy nữ quỷ đã thực sự rời đi. Nhưng nỗi lo lắng vẫn đeo bám trong lòng.
Nhưng mà sao ngươi lại biết được Qui tắc của nữ quỷ này vậy? Lâm hành liếc nhìn xung quanh nói.
Mặc Bạch lật từng trang sách trả lời, suy đoán thôi Nếu Qui tắc của Quỷ có liên quan tới môi trường và chức vụ vậy cứ suy diễn ngược dòng ra , ta chọn thư viện vì đơn giản nơi này rất ít nguy hiểm vì.
1/ Thư viện là nơi có quy tắc nghiêm ngặt, ai đến cũng chỉ để học. Những người chết ở đây thường là học sinh, không có quá nhiều oán hận mạnh mẽ.
2/ dựa vào suy đoán một thị loại bớt những con quỷ, vậy còn quỷ canh dữ thư viện vậy chỉ còn nữ quỷ áo trắng đấy.Nếu có quỷ canh giữ thư viện, thì hẳn đó là một thực thể có liên quan đến quy tắc của nơi này giống như một người trông coi thư viện khi còn sống, vậy chúng ta đã làm rõ Qui tắc thứ 1.
3/ "Qui tắc ngồi đúng chỗ" dựa vào bài thi lúc sáng ta suy đoán chúng ta đi thi giữa kì hoặc cuối kì, nên việc chúng ta vô đây ôn bài rất hợp lí, "Cô ta cũng đã nói Em rất chăm chỉ đấy" càng củng cố suy đoán của ta.
Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, Lâm Hành nghe từng lời của Mặc Bạch mà cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Lâm hành há hốc mồm nhìn Mặc Bạch, này ta nhớ ta sống với ngươi nữa năm sao ta lại không biết gì vậy, mà sao ngươi có thể suy đoán được nhiều thông tin như thế vậy.
Mặc Bạch không trả lời ngay, hắn lật thêm một trang sách, ai mà biết chắc là hên nên có thể suy đoán ra đấy.
"Hên? Ngươi nói vậy mà nghe được à?" Hắn hạ giọng, sợ rằng tiếng nói lớn có thể khiến thứ gì đó chú ý đến.
Mặc Bạch cười nhạt , được rồi đi thôi, đứng dậy khỏi chiếc sofa hắn đi tới kệ sách, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài sương mù dài đặc hơn đã lang tới nữa sân trường, bên trong vô số bóng đen lướt qua, ánh mắt đỏ ngòm như đen xe nhìn ra ngoài, lâm hành nhanh chân bước theo Mặc Bạch.
"Ngươi chắc chứ?" Lâm Hành khẽ giọng, vẫn còn do dự. "Ra ngoài lúc này chẳng khác nào tự nộp mạng." bên ngoài cửa sổ, sương mù dày đặc như một bức màn chắn che phủ cả sân trường. Trong lớp sương ấy, những bóng đen mờ ảo lướt qua, đôi mắt đỏ ngầu lóe lên như đèn xe trong màn đêm tĩnh mịch.
"Nếu không tìm cách ra sớm, chúng ta cũng chẳng thể sống lâu hơn." Hắn gập sách lại, giọng nói bình thản nhưng lạnh lẽo. Ở yên một chỗ chỉ là chờ chết mà thôi.
Mặc Bạch bước tới gần cửa sổ, mắt hắn dán chặt vào lớp sương mờ bên ngoài. Hắn cẩn thận quan sát, cố gắng tìm ra quy luật di chuyển của những thực thể vô danh kia.
"Chúng di chuyển theo một quỹ đạo." Hắn chậm rãi nói. "Nhưng có vẻ như không ngẫu nhiên."
Lâm Hành ngó qua vai hắn, tim đập thình thịch. "Ý ngươi là sao?"
"Nhìn kỹ đi." Mặc Bạch chỉ tay ra ngoài. "Chúng không đi lung tung. Chúng di chuyển bên trong lớp xương mù, chỉ không cần bước vào bên trong hoặc quá gần lớp xương mù, tỉ lệ cao chúng ta sẽ không sao.
4
1
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
