Chương 11 - Thiên ý
Lâm Hành nheo mắt, cố gắng theo dõi sự di chuyển của những bóng đen. Quả nhiên, chúng không hề tản ra mà luôn giữ một khoảng cách nhất định, như có thứ gì khiến chúng sợ hãi.
"Ý ngươi là... chúng có giới hạn di chuyển?" Lâm Hành thì thào, mắt không rời khỏi khung cảnh bên ngoài.
"Đúng vậy", Mặc Bạch vừa dứt lời liền quay người bước ra khỏi thư viện, lâm hành vội bước theo phía sau , Bước ra khỏi thư viện, không gian u tối nay càng trở nên âm u quỷ dị hơn. Cái lạnh thấu xương như muốn đóng băng cả máu.
Bên ngoài hành lang, không khí lạnh lẽo hòa cùng mùi máu thoang thoảng làm không gian thêm phần âm u . Lâm Hành cảm thấy từng hơi thở của mình trở nên nặng nề, mồ hôi lạnh túa ra trên trán dù nhiệt độ giảm xuống đáng kể.
Mặc Bạch bước đi với dáng vẻ bình tĩnh đến đáng sợ, đôi mắt lạnh nhạt quét qua hành lang tối tăm, nhìn qua phòng học, vô số bóng đen ngồi trong lớp, mặc bạch nheo mắt lại lúc này hắn có một suy đoán, suy đoán từ lúc sáng đã có nhưng bây giờ hắn cần chứng thực.
Hắn nhanh chóng bước qua từng phòng học dưới ánh đèn hành lang chập chờn, Lâm Hành bám sát theo sau Mặc Bạch, từng bước chân đều vô thức nhẹ nhàng để tránh gây ra tiếng động.
Trong phòng học, những cái bóng đen ngồi ngay ngắn trên ghế, bất động như những pho tượng. Vô số đôi mắt đỏ ngầu lóe lên trong bóng tối, trống rỗng nhưng lại mang theo một sự chết chóc và oán hận. Chúng dường như không chú ý đến hai người họ, hoặc ít nhất là... chưa phát hiện ra.
Mặc Bạch dừng bước, giờ hắn đã hiểu. Tại sao một số bàn lại trống? Tại sao tên quỷ bạn học kia lại sợ hãi?.
Hắn nhớ lại buổi sáng, 7 chiếc bàn trống và những tờ giấy trắng. Những chiếc bàn đó tượng trưng cho những sinh vật đã chết. Điều đó có nghĩa con quỷ kia đã ngồi vào chỗ của người chết. Ban sáng, mảnh giấy trắng không có chữ vì đó là thời gian thuộc về Dương. Còn bây giờ, khi thời gian chuyển sang Âm, những dòng chữ đã dần hiện lên.
Mặc Bạch liếc nhìn qua tháp đồng hồ. Không ngoài dự đoán, thế giới này có hai mặt, đồng nghĩa với việc cũng có hai trục thời gian riêng biệt. Tiếng đồng hồ lúc nãy báo hiệu giờ vào học, giải thích tại sao nữ quỷ áo trắng kia chỉ xuất hiện vào buổi tối. Đây là giờ làm việc của cô ta.
Hắn lùi lại, nhìn qua đồng hồ, đồng bộ với dữ liệu lúc sáng. Vậy có nghĩa là thời gian không còn nhiều. Mặc Bạch hiểu rõ, khi đám quỷ này tan học, chúng sẽ không tha cho hắn. Đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập oán khí kia không giống với những con quỷ trung lập ban sáng.
Lâm Hành cũng nhận ra điều bất thường, nuốt khan một cái rồi thấp giọng hỏi:
"Giờ phải làm sao?"
Đi , chúng ta tới phòng thầy hiệu trưởng.
Lúc này, trên Thái Dương Hệ, giữa khoảng không vô tận, một chiếc bàn làm bằng vô số điểm sáng như những hành tinh lơ lửng giữa những dải ngân hà. Hai chiếc ghế trôi nổi trên không trung, được tạo ra từ ánh sáng tinh tú, phản chiếu hàng triệu vì sao lấp lánh.
Đốm Trắng nhấc ly trà, chất lỏng bên trong sóng sánh như cả một dải ngân hà bị nén lại, chậm rãi đưa lên miệng, giọng điệu nhàn nhã:
"Túc chủ lần này của ngươi có chút thú vị đấy."
Đốm sáng Xanh lam – Phúc Tử, hừ lạnh, ánh sáng trên thân thể lóe lên chớp nhoáng.
"Hừ, ta chọn thì sao có thể là hàng bình thường được."
Trên mặt bàn, hình ảnh của Mặc Bạch và Lâm Hành hiện ra rõ ràng. Hai người họ đang di chuyển dọc theo hành lang tối tăm, tiến về phía phòng thầy hiệu trưởng...
Đốm Trắng đặt ly trà xuống, tiếp tục: "Ngươi thật sự nghĩ hắn làm được việc đó không?"
Phúc Tử trả lời, giọng điệu không chắc chắn: "Không chắc. Dù sao việc này cần ý chí vượt xa nhân loại thông thường có thể chịu được. Ngay cả ta và ngươi chưa chắc chịu được nữa."
"Vậy tại sao ngươi lại chọn hắn?" Đốm Trắng hỏi.
"Đơn giản vì ta thấy hắn thú vị thôi," Phúc Tử vừa nói vừa nhìn Mặc Bạch. "Vả lại, không phải ngươi cũng chuẩn bị kế hoạch dự phòng rồi à?"
Ánh sáng trắng cười nhạt: "Ngươi cũng nhìn ra rồi à? Đúng thật là khó giấu được qua mặt ngươi."
"Bớt nói nhảm. Ngươi nghĩ ta là ai? Chúng ta ít nhất cũng cùng đẳng cấp đấy. Năm đó không phải vì ngươi quá tham, thì đâu có chuyện bây giờ."
Ánh sáng trắng – Thiên Ý, vẻ mặt bất lực nhìn Phúc Tử: "Ngươi biết ta là ai mà. Ta luôn phải đặt lợi ích của Vị Diện lên hàng đầu. Nếu ta hấp thụ xong, đẳng cấp của Vị Diện cũng được tăng lên rất mạnh."
"Bớt nói nhảm. Không phải do ngươi tham à? Hấp thụ còn đi húp mấy thứ đấy. Giờ thế giới ngươi khác nào đống bùi nhùi. Đợi đám kia thoát ra nữa, ngươi đợi tuyệt diệt đi là vừa. Nhưng yên tâm, có bản đại gia – Hệ thống siêu cấp đẹp trai, vừa mạnh vừa rộng lượng, nên ta sẽ bảo vệ ngươi nha."
"Rắc rắc!" Ánh sáng trắng bóp nát ly trà trong tay, nhìn Phúc Tử với vẻ mặt muốn cho hắn ăn đấm: "Ngươi lấy của ta không ít đồ, giờ nói vậy á hả? Ngươi tin ta đấm vô bản mặt ngươi không?"
Dưới áp lực của ánh sáng trắng, Phúc Tử cười trừ, nhún vai đầy vô tội: "Đừng nóng vậy mà. Ta đùa chút thôi."
Ánh sáng trắng – Thiên Ý hừ lạnh.
Được được rồi bớt nóng giận đi , phúc tử cười nhạt, nhưng ngươi thật sự còn phong ấn những thứ đó bao lâu nữa.
Thiên ý giọng trầm xuống trả lời, không lâu nữa nếu sức mạnh của ta theo kịp thì chúng không phải vấn đề nhưng bây giờ thế giới quá hỗn loạn ta không thể nào phát triển được.
Phúc Tử trầm mặc trong giây lát, ánh sáng xanh lam trên cơ thể hắn dao động nhẹ, như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lúc sau, hắn hừ nhẹ, chắp tay sau lưng, giọng điệu không còn đùa cợt như trước:
"Thế giới của ngươi thực sự đã mục ruỗng rồi. Nếu không có biện pháp nhanh chóng, sớm muộn gì phong ấn kia cũng sụp đổ."
Thiên Ý siết chặt tay, ánh sáng trắng quanh người lóe lên rồi vụt tắt. Hắn không phủ nhận.
"Ta biết," Thiên Ý đáp, giọng trầm thấp. "Nhưng hiện tại không có cách nào khác. Nếu cưỡng ép sử dụng sức mạnh, ta cũng sẽ bị tổn thương nặng nề. Lúc đó không chỉ phong ấn, mà ngay cả Vị Diện này cũng sẽ rơi vào hỗn loạn hoàn toàn."
Phúc Tử nhìn hắn một lúc, rồi bật cười, nhưng lần này không phải là nụ cười châm chọc, mà là một nụ cười đầy thâm ý.
......
Bên ngoài Quỷ Vực, lúc này đã sớm bị phong tỏa. Một lớp sương mù dày đặc bao quanh toàn bộ khu vực trường học. Xung quanh trường học sớm đã bị một màn sáng trắng bao phủ, sương mù đen chạm vào liền tan biến.
Những bóng người trong quân phục Cục Quỷ Dị đứng rải rác xung quanh, ánh mắt lạnh lẽo dõi theo tình hình bên trong.
Trước đám người đó là một người đàn ông trung niên cao lớn, trên mặt vô số vết sẹo chằng chịt. Hắn nhìn vào lớp sương mù đen, giọng điệu đầy mệt mỏi: "Đã 10 tiếng trôi qua, vẫn chưa thể tìm được giao điểm à?"
Một người trợ lý phía sau lập tức trả lời: "Theo lượng Quỷ lực thì, Quỷ Vực này ít nhất cũng cấp B. Mà Cục trưởng bây giờ không có ở đây, nên rất khó tìm ra giao điểm."
Quỷ Vực là một không gian dị thường, nơi thực tại bị bóp méo bởi Quỷ Dị, những quy luật siêu nhiên và cảm xúc tiêu cực cực đoan. Nó là một không gian cách biệt hoàn toàn với thực tại, nhưng vẫn có một cách để vào được Quỷ Vực – đó là tìm ra giao điểm của Quỷ Vực và thực tại. Tuy nhiên, giao điểm này rất khó tìm ra, trừ khi Quỷ Vực tự mở ra hoặc một người sở hữu năng lực cấp cao truy tìm.
"Phó cục trưởng, bây giờ chúng ta nên tiếp tục theo dõi thêm hay mời một Quỷ sư có khả năng điều tra cấp B từ thành phố lân cận không?" Trợ lý hỏi.
Trung niên nhân ánh mắt tĩnh lặng nhìn sương mù đen trước mặt, lắc đầu: "Không. Nếu mời Quỷ sư từ thành phố lân cận sẽ không kịp. Quỷ Vực này chắc chắn sẽ không ở một chỗ quá lâu. Bây giờ phải xem đám nhóc trong kia có thể thoát ra ngoài được không.", à mà mao lấy cho ta cái ghế đm ta đứng mấy tiếng rồi đấy.
"Vâng!" Trợ lý cúi đầu nhận lệnh, nhanh chóng mang đến một chiếc ghế gỗ đơn giản.
Trung niên nhân ngồi xuống, tay xoa trán, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào lớp sương mù đen trước mặt. Bầu không khí xung quanh căng thẳng đến ngạt thở.
"Tên cục trưởng chó chết... lúc quan trọng thì mất tăm, để lại cho ta một mớ hỗn loạn mà giải quyết!" Hắn cằn nhằn, giọng đầy khó chịu
2
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
