Chương 12 - Giá trị hết vậy thì chết đi
Bên trong Quỷ Vực
Mặc Bạch và Lâm Hành rảo bước nhanh qua hành lang, từng nhịp chân chìm vào sự tĩnh lặng nặng nề của Quỷ Vực. Không gian xung quanh càng lúc càng trở nên quỷ dị, những bóng đen trong các phòng học vẫn bất động như những pho tượng đá, nhưng đôi mắt đỏ ngầu của chúng lại phát ra huyết quang ngày càng dày đặc, ánh sáng đỏ rực như ngọn lửa địa ngục, tràn ngập oán hận và đói khát.
Mặc Bạch giữ vẻ điềm tĩnh đáng sợ, ánh mắt lạnh nhạt quét qua hành lang. Hắn đã tính toán kỹ lưỡng: chỉ cần vượt qua đoạn đường này, là tới được phòng hiệu trưởng. Nhưng ngay khi hắn đặt chân xuống bước tiếp theo, một cơn gió lạnh buốt bất ngờ thổi qua, mang theo mùi tanh nồng nặc như máu của hàng ngàn người động lại . Gió không chỉ lạnh, mà còn sắc bén như lưỡi dao, cắt qua không khí, khiến da thịt Lâm Hành nổi đầy gai ốc.
Không gian xung quanh đột nhiên méo mó kỳ lạ. Ánh sáng từ những ngọn đèn chập chờn trên trần bị bóng tối nuốt chửng từng chút một, hành lang phía trước chìm vào một vùng hắc ám đặc quánh, sâu thẳm như đáy vực.
Hai bên tường, những bức tranh cũ kỹ treo lơ lửng bắt đầu biến dạng. Các hình vẽ con người trong tranh chậm rãi vặn vẹo, khuôn mặt méo mó nở những nụ cười quỷ dị, đôi mắt trống rỗng chuyển động chậm chạp, dõi theo từng bước chân của hai người. Ánh nhìn ấy không phải của người sống, mà như của những linh hồn bị giam cầm, đầy oán độc và thèm khát.
Ngay lúc đó, một giọng nói mơ hồ vang lên từ sâu trong bóng tối:
“Các ngươi… không nên đi tiếp… Nếu muốn bước qua, phải bỏ lại thứ gì đó…”
Lâm Hành theo bản năng lùi lại một bước, mồ hôi lạnh túa ra như suối trên trán. Hắn cảm thấy lồng ngực nặng trĩu. Nhưng đúng lúc ấy, một bàn tay lạnh lẽo bất ngờ đặt lên vai hắn—lạnh đến mức như băng ngàn năm, xuyên qua lớp áo mỏng manh, khiến cơ thể hắn cứng đờ.
"Tạm biệt nhé," Mặc Bạch nở một nụ cười quỷ dị, đột ngột đẩy mạnh Lâm Hành về phía trước!
"A—!"
Lâm Hành không kịp phản ứng, cả người ngã nhào về phía hành lang quỷ dị.
Lâm Hành hét lên trong kinh hãi, thân thể béo mập ngã nhào về phía hành lang. Ngay khi chân hắn chạm đất, không gian xung quanh rung chuyển dữ dội.
Một tiếng “rắc” vang lên, và từ vùng hắc ám phía trước, mặt sàn nứt toác, để lộ một cái miệng khổng lồ rách nát. Bên trong là một vực sâu không đáy, nơi vô số oán hồn, thi thể rữa nát, nội tạng lầy nhầy và những con quỷ méo mó vùng vẫy trong một biển chất lỏng đen đặc sủi bọt như axit ăn mòn.
Ngọn lửa địa ngục cháy rực bên dưới, thiêu đốt những linh hồn gào thét trong đau đớn , tiếng kêu rên hòa lẫn thành một bản nhạc kinh hoàng từ địa ngục.
Chúng đã chờ đợi rất lâu...
Lâm Hành hoảng loạn giãy giụa, đôi tay béo mũm mĩm vung vẫy trong tuyệt vọng, cố bám víu lấy mặt sàn trơn nhẵn. Nhưng từ vực sâu, hàng chục bàn tay gầy guộc, thối rữa trồi lên, móng vuốt sắc nhọn cào cấu vào chân hắn, kéo mạnh xuống dưới. Hắn gào lên, ánh mắt tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng, nhưng không một ai đáp lại—chỉ có tiếng cười khàn khàn từ bóng tối vang vọng, như đang thưởng thức cảnh tượng này.
Mặc Bạch đứng yên quan sát, vẻ mặt bình tĩnh đến lạnh lùng.
Ngây từ những giờ phút đầu tiên Mặc Bạch đã chuẩn bị một con dê thế mạng, tất cả những hành động với lâm hành bất quá là giả tạo để nhằm thao túng.
Từ lúc vào Quỷ vực Mặc Bạch đã sớm đoán rằng một số nguy hiểm có thể hắn sẽ không giải quyết được nên hắn cần một con dê thế mạng, mà Bạch mặc cũng không thể đem quá nhiều người nên hắn đã chọn lâm hành, một mục tiêu quá hoàn hảo.
Hắn chỉ cần tạo lòng tin bằng cách tỏ ra điềm tĩnh, giữ vững lý trí giữa một nơi đầy rẫy nguy hiểm. Những lời nói của hắn như kim chỉ nam, khiến Lâm Hành vô thức dựa dẫm vào hắn để tìm kiếm cảm giác an toàn.
Con người là một sinh vật yếu đuối, khi gặp các tình thế nguy nan không thể giải quyết hoặc những khó khăn, chúng thường tìm đến những chỗ an toàn, một cá nhân mạnh mẽ, một tập thể đông người để tìm cảm giác an toàn, hơi ấm từ tập thể...
Từ thời xa xưa, con người đã dựa dẫm vào nhau để tồn tại, một bản năng ăn sâu trong tâm lý xã hội của loài. Giữa những cánh rừng hoang vu đầy rẫy hiểm nguy, hay trên những đồng cỏ trơ trọi trước gió lạnh, họ tụ họp thành từng nhóm, tìm kiếm sự an toàn trong số đông.
Giữa bóng tối bao trùm và nỗi sợ hãi đang gặm nhấm lý trí, Lâm Hành không hề nhận ra rằng từ lâu mình đã bị Mặc Bạch thao túng.
Hắn không cần ép buộc, không cần những lời hoa mỹ. Chỉ cần từng bước dẫn dắt, khiến cậu ta tự nguyện đi theo hắn, tự nguyện tin tưởng hắn.
Thật ra Mặc Bạch không cần nhiều phiền phức như vậy, nhưng trong một nơi nguy hiểm như này Mặc Bạch cần phải cẩn thật , sai sót có thể dẫn tới cái chết của hắn.
Mặc Bạch nhìn xuống hành lang giờ đây chỉ còn một cái vết rách nhỏ dần đống lại, chậc chậc còn muốn giữ ngươi lại một khoảng thời gian nhưng đáng tiếc, giá trị của ngươi đã hết vậy tạm biệt.
Mặc Bạch bước qua hành lang mà không hề ngoảnh lại. Tấm thảm âm u dưới chân hắn dường như rung lên khe khẽ, như một sinh vật sống vừa được cho ăn no nê.
Bóng tối phía sau lưng dần khép lại, rít chói tai vang lên trong chốc lát rồi tắt hẳn, như thể chưa từng có ai tồn tại ở đây.
....
Mặc Bạch đứng trước cửa phòng hiệu trưởng, cánh cửa gỗ cũ kỹ toát ra hơi lạnh rợn người. Dưới ánh sáng lờ mờ của hành lang, những hoa văn chạm khắc trên cửa như đang khẽ chuyển động, vặn vẹo theo nhịp thở vô hình nào đó.
Hắn vươn tay, chạm vào nắm cửa.
Cạch!
Cánh cửa mở ra mà không có bất kỳ trở ngại nào.
Bên trong căn phòng, không gian chìm trong một sắc đỏ mờ ảo, như thể toàn bộ căn phòng bị nhuộm trong huyết sắc.
Những tia sáng đỏ nhạt len lỏi qua kẽ hở của những tấm rèm dày nặng, đung đưa khe khẽ dù không có lấy một ngọn gió. Bàn ghế vương vãi khắp nơi, phủ đầy bụi và vết nứt, như chứng tích của một thời gian dài bị bỏ hoang.
Trên tường, những bức chân dung cũ kỹ của các đời hiệu trưởng treo lơ lửng, đôi mắt trong tranh đã bị móc sạch, để lại những hốc trống đen ngòm.
Ngay giữa phòng, một chiếc bàn làm việc lớn vẫn nguyên vẹn.
Mặc Bạch bước tới chiếc bàn cũ kỹ, bên trên không có gì ngoài một số đồ lặc vặt, Mặc Bạch mở ngăn kéo tủ ra, bên trong là một sấp tài liệu, mở ra , Mặc Bạch nhanh chóng đọc hết sắp tài liệu.
Hắn vẽ mặt kì quái, bên trong sắp tài liệu kể về một nam sinh.
Học sinh: Trần Dực
Lớp: 12A3
Tình trạng: Mất tích
Những dòng chữ tiếp theo kể về một câu chuyện như một cuốn tiểu thuyết nhàm chán.
Trần Dực là một học sinh nghèo, hiền lành và chăm chỉ. Hắn yêu một nữ sinh tên Lý Thanh – một cô gái xinh đẹp, thông minh, con gái của một gia đình có tiếng trong vùng. Nhưng tình cảm của hắn không được chấp nhận, không chỉ bởi khoảng cách gia thế, mà còn vì một kẻ khác – Dương Kha, thiếu gia con nhà giàu, cũng để ý đến Lý Thanh.
Dương Kha không chấp nhận việc một kẻ nghèo hèn như Trần Dực lại dám đụng vào nữ nhân của hắn. Hắn dùng mọi thủ đoạn để chèn ép Trần Dực: từ việc cô lập, bôi nhọ danh tiếng đến những trò bạo lực học đường.
Cuối cùng lý thanh không chịu nổi nữa mà đã chia tay trần dực, không lâu sao đó lý thanh cũng đã theo Dương kha.
Vài ngày sau, Trần Dực không kìm được cơn thịnh nộ. Hắn lên kế hoạch đánh đập Dương Kha để trả thù. Kế hoạch thành công, nhưng chẳng bao lâu sau, sự việc bại lộ. Dương Kha dựa vào thế lực gia đình, không chỉ đuổi học Trần Dực mà còn khiến mẹ của hắn—một người phụ nữ yếu đuối—phải đến trường cầu xin tha thứ. Trong một lần xô xát với thầy chủ nhiệm, mẹ Trần Dực qua đời vì bị đẩy ngã, đầu đập vào góc bàn.
Trần Dực, trong cơn đau đớn và phẫn uất tột cùng, cầm dao đâm chết thầy chủ nhiệm ngay giữa sân trường. Sau đó, hắn biến mất không dấu vết.
Mặc Bạch gấp xấp tài liệu lại, ánh mắt thoáng qua một tia chán nản: Chuyện này cũ rích như tiểu thuyết rẻ tiền.
Nhưng trong đầu hắn, những mảnh ghép đã dần ráp lại. Hắn đoán được đại khái chuyện gì đã xảy ra: Trần Dực, sau khi giết thầy chủ nhiệm, có thể đã bị bắt cóc hoặc tự mình biến mất. Oán niệm quá sâu đậm của hắn đã ám lên ngôi trường, tạo thành Quỷ Vực này. Để thoát ra, hắn cần tìm nơi Trần Dực bị giam giữ—hoặc ít nhất là cánh cửa đi ra ngoài.
Mặc Bạch đứng dậy, định bước đi tiếp, nhưng ánh mắt bất chợt va phải một bức chân dung treo trên tường. Hắn dừng lại, ánh mắt nheo lại đầy thâm ý. Hắn nhận ra bức tranh này—không phải vì nội dung, mà vì kết cấu của nó. Đây là một cơ quan bí mật, loại mà hắn từng gặp không ít lần trong những năm tháng làm kẻ trộm cắp ở thế giới cũ.
Hắn bước tới, bàn tay thành thạo tìm kiếm chốt cơ quan ẩn sau khung tranh. Một tiếng “cạch” nhỏ vang lên, bức tranh bật ra, để lộ một chiếc két sắt nhỏ được giấu khéo léo bên trong.
Mặc Bạch nhếch môi, lẩm bẩm: “Không ngoài dự đoán.” Hắn quay lại bàn, lấy vài vật dụng lặt vặt—một cây bút gãy, một mảnh kim loại nhỏ—rồi bắt tay vào mở khóa chiếc két sắt. Với kinh nghiệm của một kẻ từng làm nghề 2 ngón này, việc này đối với hắn chẳng khác gì trò chơi trẻ con. Chỉ vài phút sau, một tiếng “cạch” khô khốc vang lên, cánh cửa két sắt bật mở.
Cánh cửa bậc ra để lộ một khẩu súng lục, và một sắp tài liệu khác.
2
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
