Chương 13 - Phòng thí nghiệm
Mặc Bạch đứng trước chiếc két sắt vừa mở, ánh mắt lạnh nhạt quét qua những vật phẩm bên trong. Khẩu súng lục nằm gọn trên một tấm vải lót bạc đã ngả màu thời gian.
Bên cạnh là một xấp tài liệu khác, dày hơn xấp trước, được buộc chặt bằng một sợi dây da cũ kỹ, đứt gãy ở vài chỗ như đã bị ai đó vội vã cất giấu.
Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng nhấc khẩu súng lên, xoay nó trong tay. Mặc Bạch hiếu kỳ nhìn cây súng tên sao một tên hiệu trưởng lại có được thứ này.
đây không phải thứ vũ khí mà một người dân thường có thể sở hữu—đây là khẩu Tokarev TT-33, hay còn gọi là K54. Loại súng này thường chỉ xuất hiện trong tay những người lính hoặc những kẻ Trong hắc đạo , không phải thứ mà một hiệu trưởng trường học có thể dễ dàng giữ trong ngăn kéo.
Mặc Bạch nhếch môi, ánh mắt lóe lên một tia tò mò hiếm có: “Một hiệu trưởng mà lại có thứ này? Xem ra cái trường này không đơn giản như ta nghĩ.”
Mặc Bạch kiểm tra đạn bên trong vẫn còn 8 viên, coi như tạm chấp nhận được. Dù không rõ đạn thường có tác dụng gì với Quỷ Dị hay không, ít nhất giờ đây hắn đã có một thứ để phảng kháng.
Hắn nhét khẩu súng vào thắt lưng, ánh mắt chuyển sang xấp tài liệu còn lại. Ngón tay thon dài tháo sợi dây da đứt đoạn một cách dễ dàng, để lộ những trang giấy ngả vàng. Mép giấy rách nát cũ kỹ,hắn lật trang đầu tiên, ánh mắt lướt qua nhanh như gió, nhưng không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Báo cáo mật: Sự kiện ngày 13/10
Người viết: Hiệu trưởng Lưu Chí Viễn
Nội dung: Ghi chép về cuộc thí nghiệm Quỷ dị, và trạng thái bất thường sao đó.
“Cuộc thí nghiệm bắt đầu từ một năm trước sự kiện ngày 13 tháng 10, khi chúng tôi nhận được lệnh từ một tổ chức bí mật tự xưng là ‘Hội Hắc Dương’. Họ yêu cầu trường học hợp tác trong một dự án tuyệt mật: nghiên cứu về Quỷ Dị—những thực thể vượt ngoài quy luật tự nhiên, sinh ra từ cảm xúc tiêu cực cực đoan và sự bóp méo của thực tại. Mục tiêu ban đầu là làm rõ bản chất của Quỷ Dị, tìm hiểu nguồn gốc và cách chúng xuất hiện trong thế giới này.”
Theo tài liệu từ Hội Hắc Dương, Quỷ Dị không phải hiện tượng mới. Chúng đã tồn tại từ hàng ngàn năm trước, ẩn mình trong những góc khuất của lịch sử nhân loại, nhưng chỉ thực sự bùng phát mạnh mẽ khoảng một thập kỷ gần đây. Nguyên nhân vẫn là bí ẩn
Nhưng Hội nghi ngờ điều này liên quan đến một cổ vật được khai quật từ di tích cổ dưới lòng đất—một chiếc gương lớn, được cho là ‘Cánh Cổng Hắc Ám’, có khả năng kết nối thực tại với một chiều không gian khác. Cổ vật này đã được chuyển đến trường học dưới danh nghĩa bảo quản, nhưng thực chất là để phục vụ thí nghiệm.
Chúng tôi bắt đầu nghiên cứu cách một con người có thể hóa thành Quỷ Dị. Hội Hắc Dương cung cấp các phương pháp: kích thích cảm xúc tiêu cực đến mức cực hạn, kết hợp với sự tiếp xúc trực tiếp với cổ vật. Trần Dực, một học sinh lớp 12A3, được chọn làm đối tượng thí nghiệm—không phải ngẫu nhiên, mà vì oán niệm sâu sắc trong lòng hắn sau cái chết của mẹ và sự phản bội của người yêu. Hắn là ứng cử viên hoàn hảo.
Ngày 13 tháng 10, thí nghiệm bước vào giai đoạn cuối. Trần Dực bị đưa xuống phòng thí nghiệm bí mật dưới lòng đất, nơi chiếc gương được đặt. Chúng tôi kích hoạt cổ vật, và hắn được ép buộc đối diện với nó. Ban đầu, mọi thứ diễn ra như kế hoạch: oán khí trong hắn bùng phát, cơ thể bắt đầu biến đổi—đôi mắt đỏ ngầu.
da thịt rạn nứt. Nhưng rồi, mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát. Chiếc gương không chỉ khuếch đại oán niệm của hắn, mà còn mở ra một cánh cổng. Trần Dực bị kéo vào trong, và ngay sau đó, một luồng bóng tối tràn ra, nuốt chửng toàn bộ khu vực xung quanh.
Đến đây, tài liệu đột nhiên ngắt quãng. Những trang tiếp theo chỉ còn lại những vệt mực loang lổ. Mặc Bạch lật nhanh vài trang cuối, nhưng không còn gì ngoài những nét chữ nguệch ngoạc vô nghĩa và một vài dấu tay in máu đã khô cạn từ lâu.
Mặc Bạch gấp xấp tài liệu lại, ánh mắt lóe lên một tia hứng thú. Hắn lẩm bẩm, giọng đều đều nhưng mang theo chút phấn khích: “Hội Hắc Dương, thí nghiệm Quỷ Dị, và một cánh cổng… càng ngày càng thú vị a, có vẻ quyết định đi theo Hệ thống không tồi.
Trong đầu hắn, những mảnh ghép dần ráp lại thành một bức tranh rõ ràng hơn. Quỷ Vực này không chỉ là sản phẩm của oán niệm cá nhân—nó là kết quả của một thí nghiệm có chủ đích, được điều khiển bởi Hội Hắc Dương, một tổ chức thần bí muốn đi sâu vào bí mật của Quỷ dị.
Trần Dực không phải nạn nhân ngẫu nhiên, mà là một con cờ trong kế hoạch đó, và chiếc gương ‘Cánh Cổng Hắc Ám’ , là trung tâm của tất cả. Giờ đây, Mặc Bạch chỉ cần xuống phòng thí nghiệm dưới lòng đất. Tỷ lệ cao nơi đó là lối thoát ra khỏi Quỷ Vực or cũng có thể là cửa tử.
Ánh mắt Bạch Mặc lúc khóa chặt vào bức chân dung của Hiệu trưởng Lưu Chí Viễn treo trên tường. Đôi hốc mắt trống rỗng trong tranh dường như đang nhìn thẳng vào hắn, mang theo một lời cảnh báo vô hình, nhưng Mặc Bạch không quan tâm—đối với hắn, đó chỉ là dấu hiệu dẫn lối. Hắn bước tới, bàn tay thành thạo sờ soạng phía sau khung tranh, tìm kiếm cơ quan ẩn mà tài liệu đã ám chỉ. Một tiếng “cạch” nhỏ vang lên, và bức tranh bật ra, để lộ một cánh cửa bí mật nhỏ dẫn xuống tầng hầm.
Đây chỉ là cửa phụ, Bạch mặc bây giờ không điên mà đi cửa chính, nếu hắn đoán không sai Trần Dực có thể dưới phòng thí nghiệm này, nên đi cửa chính khác nào đưa đầu vào miệng cọp.
Bước vào Một luồng hàn khí lạnh thấu xương tràn lên từ bên dưới, mang theo mùi ẩm mốc xen lẫn hương vị tanh nồng của máu khô.
Hắn đẩy cánh cửa rộng ra, để lộ những bậc thang phủ đầy rêu xanh ẩm ướt, dẫn xuống một vùng bóng tối sâu thẳm như đáy vực không ánh sáng. Mỗi bậc thang đều trơn nhẵn, như đã bị mài mòn bởi vô số bước chân vô hình qua hàng thập kỷ.
Hắn dừng lại một giây, hít sâu một hơi để cảm nhận không khí lạnh lẽo tràn vào lồng ngực, rồi bước xuống mà không chút do dự. Tiếng bước chân của hắn vang vọng trong không gian chật hẹp, hòa cùng tiếng tí tách của nước nhỏ từ những kẽ đá trên tường.
.....
Một lúc sao hắn đã tới được phòng thí nghiệm
Mặc Bạch bước tiếp tiếng giày vang lên từng nhịp đều đặn trên bề mặt thép không gỉ. Không còn rêu xanh hay bóng tối ẩm mốc, thay vào đó là ánh sáng trắng lạnh lẽo từ hệ thống đèn LED âm trần, chiếu sáng từng góc của hành lang hiện đại
Tường được ốp bằng các tấm hợp kim nhẵn thín, phản chiếu hình ảnh mờ ảo của hắn như một tấm gương méo mó. Không khí khô ráo, mang theo mùi khử trùng đặc trưng của phòng thí nghiệm, xen lẫn là mùi tử thi thoang thoảng như đã tồn tại từ rất lâu.
Cuối cầu thang là một hành lang rộng, hai bên tường lắp các màn hình cảm ứng đã tắt ngúm, vài dây cáp lòi ra từ những bảng điều khiển bị phá hủy. Trước mặt hắn là một cánh cửa an ninh tự động, bề mặt thép mờ nhấp nháy ánh sáng đỏ từ khóa điện tử. Mặc Bạch nhíu mày liếc nhìn xung quanh.
Đảo mắt quanh, hắn phát hiện một thi thể mặc áo blouse trắng nằm gục bên cạnh bảng điều khiển, thẻ nhân viên đeo trên cổ lủng lẳng. Máu khô đọng dưới sàn thành một vệt nhỏ, có lẽ từ vết thương chí mạng ở đầu. Mặc Bạch bước tới, kéo thi thể lên không chút do dự, lấy thẻ nhân viên quét qua máy đọc. Một tiếng “bíp” vang lên, đèn đỏ chuyển xanh, và cánh cửa trượt mở ra để lộ một căn phòng ăn hiện đại.
3
0
1 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
