ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14 - Tiến vào

Mặc Bạch bước vào, ánh mắt lạnh lùng quét qua khung cảnh hỗn loạn trước mặt. Căn phòng ăn từng là một không gian sạch sẽ, hiện đại, giờ đây đã bị tàn phá.

Một vài cái xác nằm rải rác khắp nơi—một người mặc đồng phục nhân viên nhà ăn gục dưới bàn, phần cổ đã thối rữa, da thịt bong tróc, để lộ những mảng xương trắng.

Một người khác mặc blouse trắng nằm ngửa trên sàn, phần ngực bị xé toạc, nhưng nội tạng bên trong đã khô quắt và bốc mùi hôi thối nồng nặc. Không khí tràn ngập mùi tử khí lâu ngày, hòa lẫn với tiếng tí tách của những giọt nước rò rỉ từ trần nhà, rơi xuống nền gạch ẩm mốc.

Mặc Bạch bước qua một cái xác, giày giẫm lên lớp máu khô đã hóa đen, để lại dấu vết mờ nhạt trên mặt đất. Hắn thoáng liếc nhìn tình trạng phân hủy của các thi thể, ánh mắt trầm ngâm:

Hắn lẩm bẩm: “Hỗn loạn đến mức này… Xem ra thứ trong gương không chỉ nuốt Trần Dực.” Hắn không dừng lại lâu, ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm lối ra ở phía cuối phòng ăn—một cánh cửa dẫn đến khu vực tiếp theo.

Mặc Bạch nhẹ bước đi qua những cái xác, hắn không biết rõ trong đây còn nguy hiểm nào khác không, nhưng theo suy đoán của hắn là có, phòng thí nghiệm này được xây từ rất sớm, một kiến trúc đồ sộ như vậy không thể nào xây dựng sao trường học được.

Nghĩa là Trần dực là người duy nhất bị đem ra thí nghiệm mà còn có những học sinh khác.

Hắn liếc nhìn những tấm thẻ nhân viên trên bàn, Mặc Bạch cần tìm được thẻ phòng bảo an hoặc phòng thí nghiệm. Nếu muốn đi sâu hơn vào khu vực này, hắn phải có quyền truy cập. Lục lọi qua một vài thẻ, hầu hết đều đã cũ kỹ, phần mã quét bị mờ đi hoặc nứt vỡ, khiến chúng vô dụng.

Mắt hắn dừng lại trên một tấm thẻ vẫn còn nguyên vẹn, trên đó ghi: "Nguyễn Thiên Minh – Trưởng bộ phận An ninh." Một nụ cười nhạt thoáng qua môi Mặc Bạch. Đây chính là thứ hắn cần.

Hắn dực chiếc thẻ trên cổ từ cái xác đã sớm phân hủy, nhét tấm thẻ vào túi áo, ánh mắt lướt qua căn phòng một lần nữa trước khi rời đi.

Lối ra duy nhất là cánh cửa cuối phòng ăn, dẫn đến khu vực tiếp theo. Hắn tiến lại gần, đưa tay quẹt thẻ qua máy quét. Một tiếng "tít" vang lên, đèn đỏ chuyển xanh, cánh cửa nặng nề từ từ trượt mở, để lộ một hành lang dài, ánh đèn nhấp nháy phía trước.

Mùi sát trùng trộn lẫn với mùi tử thi bốc lên từ phía trước. Không gian này khác hẳn với phòng ăn bừa bộn phía sau—nó sạch sẽ hơn, nhưng lại mang đến một cảm giác lạnh lẽo đến rợn người, đa số vật dụng hay đồ vật ở đây đều màu trắng, Hắn có cảm giác giống như vừa bước vào cửa tử.

Mặc Bạch bước vào, ánh mắt cảnh giác. Nếu hắn đoán không sai, phía trước chính là phòng an ninh—nơi có thể tìm được thêm thông tin quan trọng về phòng thí nghiệm chính.

Đi dọc theo con đường phía trước Mặc Bạch phát hiện một bóng đen phía trước, một con thú với hình hài con người bước tới, xương sống lồi ra ngoài, khung xương biến dạng làm nó đi bằng bốn chân, miệng đầy thịt thói và nội tạng, hai con mắt bị khâu lại như ai đó cố tình, phần đầu vỡ ra làm lộ phần não bên trong, dịch não chảy ra nhưng đã sớm khô lại.

Con thú quỷ dị bước tới khẽ nhấc cái đầu méo mó của nó lên, hai lỗ mũi phập phồng, phát ra âm thanh khụt khịt ghê rợn. Mùi tử thi, mùi máu khô, mùi ẩm mốc nồng nặc trong không gian dường như làm nó bối rối trong giây lát, nhưng rồi nó lại nghiêng đầu, hít mạnh hơn, như muốn phân tách các mùi hương để tìm ra con mồi còn sống.

Mặc dù đôi mắt đã bị khâu kín, nhưng từng cử động nhỏ nhất của nó lại mang một sự chính xác đáng sợ. Cả cơ thể gầy gò, biến dạng của nó căng cứng như một con dã thú đang săn mồi, sẵn sàng lao vào bất cứ thứ gì di chuyển. Những khớp xương nhô lên dưới lớp da nhăn nheo, cánh tay dài quá mức với những móng vuốt sắc bén chạm xuống sàn, cào xước từng vệt dài.

Lúc này Mặc Bạch bám chặt trên trần nhà, may mắn là vách tường này có vài lỗ hổng, nên hắn có thể giữ được trên đây, một tay hắn bám vào vách tường, chân trái chịu lực khiến hắn lơ lửng trên không.

Cũng may là con quỷ dị này không thấy đường nếu không hắn khó thoát rồi.

Con thú chậm rãi bước về phía trước, từng bước chân vang lên trong không gian tĩnh mịch. Nó nghiêng đầu một cách kỳ dị, tựa như đang lắng nghe thứ gì đó. Dù không có mắt, nhưng nó lại có thể cảm nhận được sự tồn tại của kẻ khác qua hơi thở, sự dao động trong không khí, hay chỉ đơn giản là tiếng tim đập.

Bịch. Bịch. Bịch.

Mặc Bạch phát hiện nó nhìn về phía mình, ngây lập tức hắn đều chỉnh hơi thở và nhịp tim tới mức thấp nhất.

Nó sau khi thấy dấu hiệu con mòi biến mất. Móng vuốt ma sát với sàn thép, tạo ra âm thanh ken két khó chịu, nó quẹt móng vuốt của mình lên tường thép để lại một dấu móng sâu.

....

Lát sao Mặc Bạch nhận thấy nó biến mất cũng đi xuống.

Mặc Bạch nhẹ nhàng nhảy xuống sàn, thân thể lướt qua không khí mà gần như không phát ra âm thanh. Hắn giữ nguyên tư thế phòng bị trong vài giây, lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Im lặng.

Con quái vật kia dường như đã rời đi thật. Nhưng Mặc Bạch không dám chủ quan. Hắn cẩn thận lùi sát vào bức tường kim loại lạnh lẽo, từng bước tiến về phía trước.

Sàn nhà vẫn còn dấu vết của con thú quỷ dị—những vết cào sâu hoắm, dịch thể loang lổ và cả mùi hôi thối nồng nặc. Cảm giác bị theo dõi vẫn còn lởn vởn trong đầu hắn, khiến hắn càng trở nên cẩn trọng hơn.

Với dấu cào vu vơ của con quỷ hồi nảy dù có thêm một trăm Mặc Bạch nữa thì cũng không thể chịu nổi một cú quẹt của nó

Chất liệu làm nên bức tường này là loại thép SAM2X5-630 loại hợp kim cường lực chuyên dùng cho các công trình quân sự và phòng thủ cấp cao, và bức tường này còn rất dài một cú quẹt đấy sức mạnh của nó khó mà tưởng tượng được.

Mặc Bạch thu lại suy nghĩ, tiếp tục tiến về phía trước. Phòng an ninh—hắn phải tìm được nơi đó trước khi bất cứ thứ gì khác tìm thấy hắn.

Hành lang kéo dài hun hút, ánh đèn mờ nhấp nháy tạo ra những bóng đổ quái dị trên tường. Không gian lạnh lẽo, chỉ có tiếng bước chân nhẹ nhàng của hắn vang vọng. Càng đi sâu, không khí càng trở nên ngột ngạt, như thể có thứ gì đó đang âm thầm quan sát.

Bỗng—

"Cạch!"

Tiếng động nhỏ nhưng sắc bén vang lên từ phía cuối hành lang. Mặc Bạch lập tức dừng lại, mắt sắc bén nhìn về phía trước.

Một Bóng đen đứng trước cửa phòng an ninh.

Dưới ánh sáng chập chờn, hắn có thể thấy rõ hơn. Một người mặc blouse trắng, lưng gù xuống, tóc dài rũ rượi che gần hết khuôn mặt. Cánh tay gầy guộc run rẩy đưa về phía bảng điều khiển.

Mặc Bạch đứng yên bất động, hắn suy nghĩ tên này chắc chắn không phải người sống, chưa tính đến những thứ khác, chỉ riêng con quỷ dị lúc này thôi cũng đủ giết hết những người trong đây rồi.

Không ngoài dự đoán.

Con quỷ dị sao khi không vào được,Cánh tay run rẩy kia đột ngột vặn ngược một góc quái dị!

"Rắc!"

Một âm thanh khô khốc vang lên khi khớp xương bị bẻ sai tư thế, nhưng kẻ đó vẫn không hề có biểu hiện đau đớn.

Đầu hắn bẻ về phía sau và di chuyển về phía trước hành lang.

Ánh mắt của hắn không rời khỏi sinh vật quái dị trước mặt.

Bóng đen kia tiếp tục bước đi, chậm rãi rời xa khỏi khu vực phòng an ninh.

Chỉ đến khi tiếng bước chân nó nhỏ dần, rồi biến mất hoàn toàn trong bóng tối phía cuối hành lang, Mặc Bạch mới dám thả lỏng đôi chút.

Một lát sao xác định không còn thứ gì nữa Mặc Bạch mới dám chậm rãi bước về phòng an ninh, hắn suy nghĩ từ biểu hiện hồi nãy vậy chắc hẳn phòng an ninh lúc này vẫn còn an toàn.

Ps: Tác non tay kinh nghiệm chọn thiếu,mời góp ý

4

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.