ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5 - Kí chủ (End)

Bốn tiếng trôi qua.

Mặc Bạch chậm rãi lau vết máu trên tay, chiếc khăn trắng lúc này đỏ thẫm như đã trải qua rất nhiều lần lau khác, ánh mắt đạm mạc trở lại như vốn ban đầu . Với hắn, tra tấn hay giết người chỉ là một thú vui hoặc vì lợi ích. Hắn đã làm điều này vô số lần, đến mức hứng thú cũng dần phai nhạt.

Đặt chiếc khăn xuống bàn, Mặc Bạch liếc nhìn ba kẻ trước mặt. Hắn vốn định xử lý từng người một, nhưng do tính toán sai liều lượng thuốc mê, hai tên còn lại đã tỉnh sớm hơn dự kiến. Dù sao cũng chẳng quan trọng sớm hay muộn thì bọn chúng cũng phải đối diện với Mặc bạch.

Mặc Bạch nhớ lại ánh mắt chúng tràn đầy tuyệt vọng khi chứng kiến quá trình điêu khắc Dương Hạo. Ánh mắt sợ hãi, tiếng kêu rên, tiếng van xin , hòa cùng máu tươi và huyết nhục khung cảnh thật tuyệt mĩ làm sao.

Mặc Bạch khẽ cong môi, thầm nghĩ: "Có lẽ lần sau ta nên dùng phương pháp này nhiều hơn."

Ánh nhìn hắn chậm rãi quét qua ba tuyệt tác trước mặt, trong lòng không khỏi cảm thán đúng là một kiệt tác nghệ thuật.

Dưới ánh sáng lờ mờ, ba Tác phẩm lặng lẽ đứng đó, tựa như những bức tượng điêu khắc bị nguyền rủa.

Dương Hạo tác phẩm hoàn thiện nhất, thân thể chẳng còn chút hình dạng con người. Lớp da trên cơ thể hắn bị lột đi từng mảng, những đường cắt tỉ mỉ tạo thành những hoa văn ngoằn ngoèo, tựa như một bức tranh được vẽ bằng máu thịt. Cặp mắt hắn đã bị khoét sạch, trong hốc mắt chỉ còn lại hai hố đen sâu thẳm, không ngừng rỉ ra huyết dịch nhầy nhụa. Miệng hắn bị xé toạc từ khóe môi đến mang tai, khiến khuôn mặt hắn vĩnh viễn đông cứng trong một nụ cười quái dị.

Tên thứ hai gục đầu xuống, phần thân thể chằng chịt vết đâm, từng cây kim nhọn cắm sâu vào cơ bắp, khiến máu rỉ ra từng giọt chậm rãi. Hai tay hắn bị đóng đinh vào cây thánh giá, ngón tay vặn vẹo như muốn bấu víu lấy chút hơi tàn. Trên bụng hắn, Mặc Bạch đã khéo léo rạch ra một vết cắt dài, ruột bên trong bị kéo ra một đoạn và bị đinh ghim vào người hắn.

Tên cuối cùng là kẻ nhỏ con nhất, cũng là kẻ sợ hãi nhất , hắn dùng những sợi thép mảnh để khâu chặt từng phần da trên cơ thể lại với nhau, tạo thành một hình dạng méo mó như một con rối khâu vá tạm bợ. Hai tai hắn bị cắt xéo, chiếc lưỡi bị rút ra và khâu vào lòng bàn tay, biến hắn thành một sinh vật không thể nói, chỉ có thể rên rỉ trong đau đớn, sao đó hắn cắt từng mãn thịt hắn ra để lộ nội tạng bên trong , bạch mặc khéo léo để nội tạng không rơi ra ngoài, tạo thành một tuyệt tác.

Mặc Bạch lùi lại một bước, đôi mắt lạnh nhạt lướt qua ba tác phẩm của mình. Hắn chậm rãi vỗ tay, như một nghệ sĩ đang chiêm ngưỡng kiệt tác hoàn mỹ nhất của bản thân.

"Không tệ." Hắn nhẹ giọng nhận xét. "Có lẽ ta nên đặt cho bọn ngươi một cái tên."

Mà thôi ta không giỏi đặc tên lắm lúc này không khí trong căn phòng có chút ngượng ngùng , thôi kệ vậy.

Mặc Bạch liếc nhìn qua đồng hồ giờ cũng trễ rồi xử lí một chút rồi đi thôi.

Mặc Bạch nhẹ nhàng xếp lại những dụng cụ tra tấn trên bàn, từng món một được đặt vào vị trí cẩn thận, như thể chúng là những báu vật quý giá. Hắn không vội vàng, động tác tỉ mỉ để tránh để lại sơ sót nào.

Mặc Bạch hờ hững đảo mắt qua ba “tác phẩm” của mình lần cuối trước khi bắt đầu thu dọn hiện trường. Dù máu đã khô đi phần nào, mùi tanh vẫn còn vương vất trong không khí, hòa cùng hương kim loại lạnh lẽo.

Hắn lấy ra một đôi găng tay da, cẩn thận đeo vào rồi bắt đầu công việc quen thuộc.

Trước tiên, Mặc Bạch gom toàn bộ những mảnh da thừa, nội tạng rơi vãi và những phần cơ thể bị cắt rời vào một túi vải lớn. Hắn không vứt đi ngay mà đặt sang một bên, để sau cùng sẽ xử lý một lượt.

Những vết máu loang lổ trên sàn nhà được lau sạch bằng dung dịch đặc biệt, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Hắn không dùng nước, vì nước chỉ làm máu loang lổ hơn, thay vào đó, hắn dùng khăn thấm dung dịch rồi lau từng ngóc ngách một cách tỉ mỉ.

Vết máu bám trên dụng cụ tra tấn cũng được xử lý cẩn thận. Hắn nhúng từng món vào thùng dung dịch tẩy rửa, nhẹ nhàng lau sạch từng vệt đỏ trước khi đặt chúng ngay ngắn vào hộp đựng. Những cây kim, dao mổ, và cả quả lê thống khổ được đặt về đúng vị trí, sẵn sàng cho lần sử dụng tiếp theo.

Cuối cùng, Mặc Bạch kiểm tra lại toàn bộ căn phòng. Ngoại trừ ba “tác phẩm nghệ thuật” đang đứng sừng sững kia, tất cả dấu vết đều đã bị xóa sạch.

Hắn tháo găng tay, thở nhẹ một hơi, cảm thấy công việc đã hoàn tất.

“Được rồi.” Mặc Bạch lẩm bẩm, liếc nhìn ba kiệt tác lần cuối.

Chúng vẫn đứng đó, yên lặng và méo mó, như những bức tượng bị nguyền rủa trong một triển lãm nghệ thuật quái dị.

Hắn cong môi cười nhạt, xoay người bước đi, để lại sau lưng một không gian tĩnh lặng và chết chóc.

Bạch mặc bước ra ngoài gió đêm thổi qua mang theo không khí đêm lạnh giá, tiếng lá cây xào xạc theo tiếng gió tạo thành khung cảnh có chút quỷ dị, Mặc bạch không rảnh quan tâm những thứ đấy, nếu có sát nhân ở đây e rằng cũng kính hắn 3 phần ấy chứ, thời gian vừa điểm mặc Bạch nhấn nút.

Ngây lúc này, dì vương bắt đầu đi làm từ sớm bước ra ngoài đường trong mắt dì ánh lên chút sự lo lắng cho mặc Bạch.

Mặc Bạch… thằng bé ấy sống một mình từ nhỏ, chưa từng dựa dẫm ai. Bà biết nó có nghị lực kiên cường, cũng rất thông minh, nhưng chính vì thế mà càng khiến bà lo hơn.

Vừa định cất bước, dì Vương chợt nhìn thấy một bóng người lướt qua cửa sổ tầng trên. Một bàn tay kéo rèm lại, che khuất ánh sáng lờ mờ bên trong.

Bà khựng lại, nhưng rồi thở dài. Nếu nó còn ở nhà thì tốt rồi, không có chuyện gì là được. Dù sao, bà cũng chỉ hy vọng thằng bé có thể sống một cuộc đời bình yên, không phải gồng mình quá mức như thế…

Lắc đầu, dì Vương rảo bước nhanh hơn, bóng bà khuất dần trong con phố tĩnh lặng.

Mặc Bạch không biết mọi thứ có theo kế hoạch không thực ra kế hoạch này có không ít sơ hở, nhưng để lần ra dấu vết của hắn là rất khó . Hắn đã chuẩn bị từ lâu, sắp xếp rất nhiều vết tích giả. Với cấp độ điều tra thông thường của cảnh sát, khả năng tìm ra hắn gần như bằng không. Chỉ khi FBI hoặc cục An ninh Quốc gia vào cuộc, lúc đó mới thực sự là phiền phức thật sự.

Mặc Bạch xách theo chiếc túi đen, vừa huýt sáo vừa rời đi. Khi đến gần con đường lớn, hắn bước tới một gốc cây um tùm, nơi một chiếc xe máy cũ kỹ đã được chuẩn bị sẵn, giấu kỹ dưới lớp lá rụng.

Hắn phủi qua lớp bụi bám trên yên xe, ung dung leo lên, vặn ga. Tiếng động cơ cũ kỹ vang lên trong màn đêm tĩnh mịch.

"Mọi thứ trên chiếc xe vẫn ổn."

Mặc Bạch khẽ cười, đôi mắt thản nhiên như thể vừa hoàn thành một việc vặt, rồi phóng đi, hòa vào dòng xe thưa thớt trên con phố vắng vẻ.

Bên trong cơ thể Mặc Bạch, hệ thống hoàn toàn trầm mặc. Nếu nó là con người, thì chắc hẳn lúc này đang rơi vào trạng thái sốc tâm lý nặng nề.

[HỆ THỐNG ĐANG XỬ LÝ...]

Từng dòng dữ liệu chạy loạn trong hệ thống, các thuật toán phân tích tâm lý liên tục cảnh báo màu đỏ chớp nháy.

[CẢNH BÁO: KÝ CHỦ CÓ KHUYNH HƯỚNG BẤT ỔN]

[CẢNH BÁO: HÀNH VI PHI NHÂN ĐẠO VƯỢT QUÁ GIỚI HẠN TIÊU CHUẨN]

[CẢNH BÁO: CHƯƠNG TRÌNH GIÁO DỤC NHÂN CÁCH KHÔNG THỂ KÍCH HOẠT]

Hệ thống cảm thấy CPU của mình sắp cháy. Lẽ ra, ký chủ của nó phải là kiểu nhân vật chính tiêu chuẩn dù lạnh lùng hay tàn nhẫn, nhưng vẫn có logic, có nguyên tắc, có chút nhân tính.

Nhưng cái tên trước mặt này?

Tàn bạo không chút cảm xúc, tra tấn kẻ khác như một thú vui, còn có thể phân tích cách giết người sao cho nghệ thuật hơn!

Nếu hệ thống có thể khóc, chắc chắn nó đã bật khóc trong góc rồi.

[TIẾN TRÌNH XỬ LÝ TÂM LÝ KÝ CHỦ: THẤT BẠI]

[HỆ THỐNG ĐỀ XUẤT: ĐỔI KÝ CHỦ]

Hệ thống lúc này cũng muốn đổi lắm nhưng từ lúc hắn liên kết với Mặc Bạch thì khế ước kí chủ đã không thể gỡ rồi , về cơ bản hắn chỉ muốn quan sát nhưng vô tình hay cố ý hệ thống lại chọn khóa lại ký chủ.

11

1

1 tuần trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.