ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4 - Kí chủ ( thượng)

Dương Hạo nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc. Hắn cố gắng cử động nhưng những sợi dây thép lạnh lẽo quấn chặt lấy tay chân, siết vào da thịt đến mức tê dại.

Mặc Bạch nhẹ trả lời không phải ngươi đoán được rồi sao đừng nói là người như ngươi một tên nhóc cũng biết mình đang trong hoàn cảnh nào, Mặc Bạch lặng lẽ bước tới, kéo một chiếc bàn gỗ cũ kỹ lại gần. Trên bàn là những dụng cụ tra tấn được sắp xếp ngay ngắn từng loại dụng cụ—kềm kẹp, lưỡi dao, dùi nhọn, kéo phẫu thuật, quả lê thống khổ, kim khâu, kim tiêm, một cây dao rỉ sét... Và vô số dụng cụ khác.

Dương Hạo mở to mắt, hơi thở gấp gáp liếc nhìn những thứ đó.

“Ngươi… ngươi định làm gì?”

Ta bảo rồi, cứ từ từ hưởng thụ buổi tiệc đi, với tên cơ bắp như ngươi chắc những thứ này không đủ đô đâu, nhưng không sao ta sẽ dùng kỹ thuật của mình để thỏa mãn ngươi, trên khuôn mặt của bạch mặc lúc này nỡ một nụ cười nhạt , còn có chút hưng phấn.

Hệ thống lúc này trong cơ thể Mặc Bạch hắn đang suy nghĩ, rốt cuộc tên biến thái này là thứ quái quỷ gì vậy, một thế giới hạ vị diện lại có nhân tài như vậy chậc chậc mở mang tầm mắt a.

Mặc Bạch lướt qua dãy dụng cụ tra tấn được sắp xếp ngay ngắn trên bàn. Ánh đèn phản chiếu trên bề mặt kim loại lạnh lẽo, khiến mọi cho dương hạo lúc này nổi hết da gà.

" Đừng.. đừng ta cầu xin ngươi"

Bạch mặc không quan tâm chỉchậm rãi vươn tay, nhấc lên một món đồ đặc biệt một quả lê thống khổ.

Đó là một thiết bị bằng kim loại, bề ngoài trông giống như một quả lê bình thường, nhưng khi vặn trục, những cánh thép bên trong sẽ từ từ mở rộng. Đáng sợ hơn, trên mỗi cánh thép còn được gắn thêm những gai nhọn nhỏ, đủ để xé rách bất cứ thứ gì bị kẹp chặt.

Mặc Bạch nhẹ cất giọng, quả lê thống khổ một món tráng miệng rất thích hợp để mở đầu bữa tiệc, bạch mặc bước đi nhẹ nhàng ra sao ba cây thánh giá, cây thánh giá này được thiết kế tỉ mỉ để Mặc Bạch có thể thỏa sức dùng kỹ thuật của bản thân , một đều hắn rất thích.

Mặc Bạch nhẹ nhàng như một người cha ôn nhét quả lê thống khổ vào hậu môn Dương Hạo ngây lập tức hắn gào lên đau đớn, tiếng thét của hắn vang vọng khắp căn phòng tối tăm, ẩm ướt. Những gai nhọn trên quả lê thống khổ từ từ xoay tròn, xé rách từng thớ thịt bên trong. Hắn giãy giụa, nhưng những sợi dây thép vẫn siết chặt, không cho hắn bất kỳ cơ hội thoát thân nào. Mồ hôi lạnh túa ra khắp người, hòa lẫn với máu từ những vết thương nhỏ trên da.

Mặc Bạch đứng đó, ánh mắt lạnh lùng quan sát từng chi tiết trên khuôn mặt đau đớn của Dương Hạo. Nụ cười nhạt trên môi hắn không hề tắt, thậm chí còn có chút hưng phấn khi nhìn thấy sự đau khổ của người khác. Hắn nhẹ nhàng xoay trục quả lê thống khổ, từng chút một, như thể đang thưởng thức một bản nhạc du dương.

"Đừng lo, chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi," Mặc Bạch khẽ nói, giọng điệu nhẹ nhàng như đang an ủi một đứa trẻ. "Còn rất nhiều món ngon đang chờ đợi ngươi."

Dương Hạo cố gắng thở gấp, mắt nhắm nghiền lại để cố chịu đựng cơn đau. Hắn biết rằng mình không thể thoát khỏi đây, nhưng bản năng sinh tồn vẫn khiến hắn cố gắng kêu gào, cầu xin.

"Làm ơn... dừng lại đi... ta xin người..." Dương Hạo thều thào, giọng nói yếu ớt, đứt quãng.

Mặc Bạch không đáp lời, chỉ nhìn xuống dãy dụng cụ trên bàn gỗ. Hắn nhấc lên một chiếc kìm kẹp, lưỡi kim loại lạnh lẽo ánh lên dưới ánh đèn. Hắn nhẹ nhàng bước lại gần Dương Hạo, đưa chiếc kìm kẹp lại gần ngón tay của hắn.

"Ngươi biết không," Mặc Bạch khẽ nói, giọng điệu như đang kể chuyện. "Những ngón tay là nơi tập trung rất nhiều dây thần kinh. Chỉ cần một chút áp lực thôi, ngươi sẽ cảm nhận được cơn đau gấp bội."

Dương Hạo mở to mắt, sợ hãi nhìn chiếc kìm kẹp đang tiến lại gần. Hắn lắc đầu, cố gắng rút tay lại nhưng không thể. "Không... không... đừng làm thế..."

Mặc Bạch không do dự, kìm kẹp siết chặt lấy ngón tay út của Dương Hạo. Tiếng xương vỡ vang lên, cùng với tiếng thét đau đớn của Dương Hạo. Hắn giãy giụa, nhưng không thể thoát khỏi sự tra tấn tàn nhẫn.

"Đây chỉ là khởi đầu thôi," Mặc Bạch nói, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như không có chuyện gì xảy ra. "Chúng ta còn rất nhiều thời gian."

Dương Hạo cảm thấy đầu óc quay cuồng, cơn đau dường như lan tỏa khắp cơ thể. Hắn nhìn lên trần nhà, ánh đèn mờ ảo khiến mọi thứ trở nên mơ hồ. Hắn không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu nữa, nhưng một điều chắc chắn là Mặc Bạch sẽ không dừng lại.

Mặc Bạch lại nhấc lên một món đồ khác từ bàn gỗ - một chiếc kim tiêm dài, bên trong chứa một chất lỏng màu đục. Hắn nhìn Dương Hạo, nụ cười trên môi vẫn không thay đổi.

"Đây là một loại thuốc đặc biệt," Mặc Bạch giải thích. "Nó sẽ khiến ngươi cảm nhận được cơn đau gấp bội, nhưng đồng thời cũng giữ cho ngươi tỉnh táo. Chúng ta không muốn ngươi ngất đi quá sớm, phải không?"

Dương Hạo lắc đầu, mắt tràn đầy nước mắt. "Xin... xin người... đừng..."

Mặc Bạch không do dự, đâm chiếc kim tiêm vào cánh tay của Dương Hạo. Chất lỏng màu đục từ từ chảy vào cơ thể hắn. Dương Hạo cảm thấy một luồng lạnh lẽo lan tỏa khắp người, nhưng ngay sau đó, cơn đau dường như bùng lên gấp bội. Hắn gào lên, tiếng thét đau đớn vang vọng khắp căn phòng.

Nước tiểu, nước bọt, nước mắt , nước mũi chảy ra không ngừng ,Mặc Bạch đứng đó, quan sát từng chi tiết trên khuôn mặt đau khổ của Dương Hạo. Hắn biết rằng buổi tiệc tra tấn này còn rất dài, và hắn sẽ tận hưởng từng khoảnh khắc.

"Chúng ta còn rất nhiều thời gian," Mặc Bạch lặp lại, giọng điệu nhẹ nhàng như đang hát ru. "Hãy cùng nhau thưởng thức."

Dương Hạo cảm thấy cơ thể mình như đang bị xé ra từng mảnh. Cơn đau không chỉ đến từ những vết thương trên da thịt, mà còn từ sự bất lực, sự tuyệt vọng khi biết rằng mình không thể thoát khỏi đây. Hắn nhìn Mặc Bạch, ánh mắt đầy sợ hãi và căm phẫn, nhưng cũng lẫn lộn một chút van xin.

Mặc Bạch lại nhấc lên một món đồ khác từ bàn gỗ - một chiếc dao rỉ sét, lưỡi dao lởm chởm như đã qua nhiều lần sử dụng. Hắn nhẹ nhàng chạm lưỡi dao vào da thịt của Dương Hạo, cảm nhận sự run rẩy của cơ thể đang chịu đựng đau đớn.

"Ngươi biết không," Mặc Bạch khẽ nói, giọng điệu như đang kể chuyện. "Những vết thương từ dao rỉ sét sẽ không chỉ đau đớn hơn, mà còn dễ nhiễm trùng, còn cả uốn ván nữa. Ngươi sẽ cảm nhận được sự mục rữa từ bên trong, từng chút một."

Dương Hạo lắc đầu, mắt nhắm nghiền lại. Hắn không muốn nhìn thấy, không muốn cảm nhận, nhưng cơn đau vẫn không ngừng dội lên từng đợt. Hắn cố gắng thở gấp, nhưng mỗi hơi thở đều mang theo sự đau đớn.

Mặc Bạch nhẹ nhàng đưa lưỡi dao lên, cắt một đường nhỏ trên cánh tay của Dương Hạo. Máu từ từ chảy ra, hòa lẫn với mồ hôi . Hắn không dừng lại, tiếp tục cắt thêm vài đường nữa, mỗi nhát dao đều khiến Dương Hạo gào lên đau đớn

Mặc Bạch ôn nhu nói tiếp"Còn rất nhiều thứ chúng ta có thể thử."

Dương Hạo cảm thấy đầu óc quay cuồng, cơn đau dường như đã vượt quá giới hạn chịu đựng của hắn. Hắn nhìn lên trần nhà, ánh đèn mờ ảo khiến mọi thứ trở nên mơ hồ. Có thứ gì trong tâm hắn đã vỡ vụn, hy vọng? Cơ thể? Tâm lí? Nhưng bây giờ hắn không thể suy nghĩ được nữa cơn đau lấn áp tâm trí hắn.

Mặc Bạch lại nhấc lên một món đồ khác từ bàn gỗ - một chiếc kéo phẫu thuật, lưỡi kéo sắc bén ánh lên dưới ánh đèn. Hắn nhìn Dương Hạo, nụ cười trên môi vẫn không thay đổi.

"Ngươi biết không," Mặc Bạch khẽ nói. "Những vết cắt từ kéo phẫu thuật sẽ rất chính xác. Ta có thể cắt từng lớp da, từng thớ thịt, mà không làm tổn thương quá nhiều đến cơ quan bên trong. Ngươi sẽ cảm nhận được từng nhát cắt, từng sự đau đớn."

Dương Hạo lắc đầu, mắt tràn đầy nước mắt. "Xin... xin người... đừng..."

Mặc Bạch không do dự, đưa lưỡi kéo phẫu thuật lại gần cánh tay của Dương Hạo. Hắn nhẹ nhàng cắt một đường nhỏ, từ từ tách lớp da ra khỏi thịt. Dương Hạo gào lên đau đớn, tiếng thét của hắn vang vọng khắp căn phòng.

"Đây chỉ là khởi đầu thôi," Mặc Bạch nói, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như không có chuyện gì xảy ra. "Chúng ta còn rất nhiều thời gian."

Mặc Bạch lại nhấc lên một món đồ khác từ bàn gỗ - một chiếc kim khâu, sợi chỉ đen dài được xỏ sẵn. Hắn nhìn Dương Hạo, nụ cười trên môi vẫn không thay đổi.

"Ngươi biết không," Mặc Bạch khẽ nói. "Những mũi khâu sẽ giúp ngươi không bị mất máu quá nhiều. Chúng ta không muốn ngươi ngất đi quá sớm, phải không?"

Dương Hạo lắc đầu, mắt tràn đầy nước mắt, bây giờ hắn sức lực mở miệng cũng không thể nữa.

Mặc Bạch không do dự, đưa chiếc kim khâu lại gần vết thương trên cánh tay của Dương Hạo. Hắn nhẹ nhàng khâu từng mũi, mỗi lần kim đâm vào da thịt đều khiến Dương Hạo rên lên trong đau đớn

Pa: tác ko phải biến thái, cái gì quan trọng cũng phải nhắc lại

7

1

1 tuần trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.