ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3 - Kí chủ (Trung)

Mặc Bạch như pho tượng, trước kia chỉ vì không chỉ bài bọn hắn, mà mặc đã vào tầm ngắm bọn chúng, mặc Bạch cũng không quan tâm lắm trong mắt Mặc Bạch bọn chúng sớm đã thành người chết.

Mặc Bạch như một pho tượng đứng yên tại chỗ, ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của hắn, khiến bóng dáng càng thêm lạnh lẽo. Hắn không có bất kỳ phản ứng thừa thãi nào, dù là khi bị vây lại.

Trước kia, chỉ vì không chịu chỉ bài mà hắn đã lọt vào tầm ngắm của đám người kia. Nhưng trong mắt Mặc Bạch, bọn chúng sớm đã là những kẻ chết, chỉ là chưa đến thời điểm thích hợp để thanh trừng mà thôi.

Hệ thống lơ lửng trong không khí, không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát. Nó có thể cảm nhận được ý chí bên trong con người này—một sự điềm tĩnh đáng sợ, một loại kiên nhẫn như thú săn mồi chờ thời cơ.

Có chút thú vị, có lẽ kế hoạch sẽ sai lệch đôi chút.

Lúc này bọn chúng cũng dần hết kiên nhẫn , Dương hạo cười gằn ra lệnh cho hắn một bài học đi ngây lập tức hai tên đàn em lao tới cho mặc Bạch .

Hai tên đàn em lao tới, nắm đấm vung thẳng vào Mặc Bạch. Không khí xung quanh như nghẹt lại trong khoảnh khắc.

Sau vài phút, Mặc Bạch đã nằm gục xuống đất, khóe miệng rướm máu.

Dương Hạo cười khẩy, giẫm lên vai hắn, cúi xuống thì thầm: “Thấy chưa? Chỉ là một con chuột hèn nhát.”

Đúng là sảng khoái nha , đánh những tên phế vật như thế này mới đã chứ lâm phi cất giọng.

Dương hạo nói tiếp được rồi vậy chúng ta đi làm vài lon bia đi haha.

Mặc Bạch vẫn nằm yên trên mặt đất, hơi thở đều đặn, không có chút dao động nào. Hắn liếm nhẹ vệt máu nơi khóe miệng, ánh mắt sâu thẳm không một gợn sóng, nhưng lúc này có chút khác biệt, có một chút hàng quan nhưng ngây lập tức biến mất,Hệ thống cũng để ý tia hàng quan lạnh lẽo đó ,có chút ý tứ giấu rất sâu đấy chứ.

Dương Hạo và đám đàn em cười cợt một hồi rồi bỏ đi.

Mặc Bạch bây giờ chỉ lặng lẽ đứng dậy, phủi sạch bụi bẩn trên người. Trong đầu hắn, một danh sách cái tên đã được ghi lại.

Hắn sách balo và đi về nhà, nhưng lần này có chút khác biệt, ánh chiều tà chiếu lên mặc Bạch bóng lưng hắn kéo dài về sao .

Hệ thống chỉ đứng lặng nhìn tất cả .

Hai ngày trôi qua lặng lẽ.

Sao vụ đánh đập đó Mặc Bạch cũng xin nghỉ vài ngày, trong những ngày này Hệ thống luôn theo dõi hắn, hệ thống thấy khá khó hiểu với một số chuyện Mặc Bạch làm mấy ngày nay.

Um nhịn ăn một ngày nhưng trong khi nhà hắn có một đóng lương thực tên đó có ngốc không nhỉ, sao đó lại đi thường đi qua nhà phụ nữ hàng sớm, có vẻ hắn khá thân quen với người hàng sớm đấy, người phụ nữ đó cũng hay hỏi hang mặc bạch.

Đi làm những chuyện đó xong sao đó hắn lại moi ra một con ma nơ canh sao đó sơn lên màu đen còn mặc đồ cho nó, không lẽ hắn có sở thích biến thái nào chăng, sao đó nữa hắn lại làm một máy cơ khí, rồng rọc , nếu theo hệ thống thì theo thời gian cố định sẽ kéo ma nơ canh ra cửa sổ sao đó hệ thống ròng rọc này sẽ tự kéo ma nơ canh xuống đất.

Sao đó hắn liên tục thu âm mình sao đó đặc lại ở cửa, vẫn rất khó hiểu, tiếp sao đó hắn lại, lấy những đồ vật màu sáng ra khỏi căn phòng, um hình như giảm khả năng phản chiếu ánh sáng.

7h tên mặc Bạch này bước ra khỏi nhà một cánh âm thầm.

8h hắn mở điện thoại ra xem camera giấu kín, phát hiện bà chị hàng sớm chuẩn bị đi qua, mặc Bạch cười nhạt sao , đó hắn rút ra một nút bấm , khi bà chị hỏi hắn có sao ko hắn nhấn nút máy ghi âm ngây lập tức phát lời hắn đã chuẩn bị từ trước.

9h hắn đến căn nhà của tên Dương hạo

10h gia đình hắn đã ngủ , mặc Bạch lẻn vào nhà xử gọn gia đình hắn, sao đó bắt đi tên Dương hạo, tên mặc Bạch này khá thông minh khi đã thỏ một lượng thuốc mê vào nhà trước theo đường máy lạnh , nên việc xử lí của hắn khá dễ dàng, sao đó hắn bắt đầu xử lí hiện trường Dùng nước oxy già xử lí vết máu trên tường.

Dùng hóa chất Clo xử lí vết máu cơ bản còn lại, xử sạch dấu vết tóc lông....

Vì không có dấu vết vật lộn nào Mặc Bạch chỉ tập chung xử lí, vết dài, tế bào chết...sao đó mặc Bạch đặc một cây trầm hương ở đây, để xử lí mùi thuốc mê, mặc dùng thuốc mê dạng bay hơi nhanh nhưng vẫn nên cẩn thận.

Sao đó hắn nhét dương hạo vào vali , hắn xử lí rất nhanh chỉ mất hơn nửa tiếng là xong , hệ thống đánh giá có lẽ hắn đã làm qua ko ít lần.

Bước ra ngoài hắn nhẹ nhàng lách vào các gốc chết của camera, nhét dương hạo vào cốp xe , tất nhiên cột tay chân hết rồi, sao đó xử lí luôn điện thoại.

Sao đó cứ vậy hắn đã xử lí và bắt cóc luôn hai tên còn lại, có một số ngoài ý muốn nhưng không có gì quá to tác, vẫn nằm trong kế hoạch.

Trở ba tên này tới ngoại ô thành phố, đi các tuyến đường tránh các camera tư nhân ở trạm xăng, nhà dân...sâu trong rừng một căn nhà hoang Mặc Bạch đã sửa chữa từ trước, đây từ là căn nhà của kiểm lâm nhưng sớm đã bị bỏ hoang.

Sách ba tên đó vào căn nhà Mặc Bạch bắt đầu xử lí cái xe.

Xử lí dấu vết xong bạch mặc cũng vứt cái xe đó luôn, xe ở chợ đồ cũ xe này bạch mặc mua trung gian nên thường tra được nguồn gốc là không thể, nếu tra sâu thì nó ít cũng qua tay cả trăm người.

Hệ thống tiếp tục nhìn Bạch mặc, đúng là tên này có vấn đề, vấn đề rất lớn ấy chứ.

Nhưng rất thú vị, Hệ thống lao về phía Mặc Bạch, sao đó hắn liên kết được với ngũ quan, tứ chi , và suy nghĩ của Mặc Bạch, giờ để ta xem cảm giác của ngươi là gì.

Mặc Bạch đã bước vào phòng, ánh đèn mờ ảo phản chiếu trên bức tường ẩm ướt, tạo thành những hình thù kỳ quái. Hắn chậm rãi di chuyển, ánh mắt lạnh lùng quét qua ba tên đang bị trói chặt trên những chiếc ghế cũ kỹ. Không có sự thương xót, không có cảm xúc gì , bữa tiệc đã bắt đầu.

Hắn cởi áo sạch quần áo ba tên đó, đầu óc lạnh lùng, tỉnh táo đến mức rợn người. Cứ mỗi động tác, hắn đều rất thận trọng, như một người thợ lành nghề đang làm một công việc mình đã quá quen thuộc. Mặc Bạch không bao giờ làm việc này vội vã, từng bước đi đều được tính toán kỹ lưỡng, như thể hắn đang thực hiện một nghi thức không thể phạm sai lầm.

Những cây thánh giá mà hắn đã chuẩn bị trước đó, và những công cụ tra tấn được đặt ngay ngắn, mỗi một vết máu trên miếng vải nằm dưới sàn đều là những dấu ấn, những nhân chứng cho những gì đã diễn ra trước đây. Hắn không làm điều này vì hận thù, mà chỉ đơn giản vì nó công lí? Hahahhahah bạch mặc cười công lí gì chứ đơn giản vì hắn thích thôi.

Tiếng cười vang vong làm tên Dương hạo tĩnh dậy nhưng bạch mặc sớm đã treo ba tên đó vào thánh giá rồi, trốn ra cây thánh giá đó được làm từ sắc vào thép đấy, dây cột bọn chúng dây thép đấy, loại dây này dùng trong công nghiệp nên về cơ bản làm đứt nó bằng sức lực thông thường? Đừng mơ nữa.

Mặc Bạch đứng đối diện với ba tên đang bị treo trên thánh giá, ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc. Cả không gian như tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở nặng nề của ba người, và ánh đèn mờ ảo rọi lên những vết máu đã khô trên sàn. Không có âm thanh của sự thống khổ hay cầu xin, chỉ có không khí nặng nề và nỗi sợ hãi không thể nói thành lời.

Lúc này sao khi tên Dương Hạo tỉnh lại trong cơn hoảng loạn, hắn nhìn thấy Mặc Bạch đứng trước mặt mình, không có một chút cảm xúc hay sự dao động nào. Bị treo lên thánh giá, thân thể đau đớn vì những sợi dây thép cắt vào da thịt, Dương Hạo bắt đầu cảm nhận được sự tuyệt vọng từ sâu trong tâm trí.

Hắn cố gắng hít thở, nhưng cảm giác nghẹt thở dâng lên từng đợt, khiến hắn không thể kiểm soát được. Ánh mắt Mặc Bạch lạnh lẽo như một tảng băng, không một chút cảm thông. Dương Hạo nuốt nước bọt, cố gắng tập trung, nhưng trong lòng hắn, một cảm giác sợ hãi tột cùng đang dâng lên. Hắn lắp bắp:

" Ng...Ngươi ngươi muốn làm gì...?"

Ps : Tác giả không phải thái biến đâu yên tâm 🐧

8

1

1 tuần trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.