Chương 6 - Quỷ?
Hệ thống từ hồi ức thoát ra,bây giờ chỉ biết thở dài bất lực. Đưa tay lên đầu mặt dù hắn không có đầu:)) nó cất giọng:
Ngươi còn thắc mắc gì thì cứ nói, thời gian không còn nhiều đâu.
Mặc Bạch trở lại dáng vẻ ban đầu, hoàn toàn không còn vẻ lạnh lẽo hay tàn nhẫn như trước. Hắn lười biếng vươn vai, xoay cổ vài cái, mái tóc hơi rối vì cúi đầu quá lâu, một vài lọn xõa xuống trán, khiến hắn trông như một người bình thường vừa tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài.
Hệ thống quan sát hắn, trong lòng có chút cảm thán. Nếu không phải tận mắt chứng kiến bản chất thật sự của hắn, có lẽ ngay cả nó cũng khó mà tin được một kẻ có vẻ ngoài vô hại như vậy lại là một tên thái nhân cách máu lạnh đến tận xương tủy. "Chậc chậc."
Mặc Bạch sau khi thả lỏng cơ thể, nhìn thẳng vào hệ thống và cất giọng trầm ấm của mình.
"Vậy, cho ta biết quý danh của Hệ thống được không? Gọi bằng hữu của ta như vậy có chút kỳ quái a."
Hệ thống cứng đờ một giây. "Ai là bằng hữu của ngươi?"
Mặc Bạch chỉ cười, khóe môi nhếch nhẹ, ánh mắt hơi híp lại như trăng khuyết, giấu đi những suy nghĩ thật sự.
Hệ thống lúc này đối diện với Mặc bạch,Giọng nói của nó vang lên, mang theo một chút ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn trả lời:
"Cứ gọi ta là phúc tử"
Vậy cho ta biết ta cần phải làm gì khi tới Vị diện mới được không?
Thống tử nói tiếp yên tâm tới lúc đó sẽ có nhiệm vụ cho ngươi.
À mà cho ta hỏi một câu nữa, vậy chắc ta là người mới nên thế giới sẽ không quá nguy hiểm phải không.
Phúc tử cười, nụ cười này có chút nham hiểm, lúc này Mặc bạch cảm nhận có gì đó không ổn, hắn muốn nói tiếp đà bị một thứ gì đó gõ vào đầu, mắt tối sầm lại hắn chỉ lờ mờ nghe được, ai nói tân thủ sẽ được vào thế giới ít nguy hiểm chứ , à mà thế giới khá nguy hiểm đấy sống cho tốt nhé , cạc cạc.
Không biết bao lâu sao Mặc Bạch bậc người tĩnh dậy , vừa ôm đầu hắn vừa liếc nhìn xung quanh , ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào ký túc xá có chút cũ kỹ, hắn cũng xác định mình đang ở đâu hình như đây là trường học, Mặc bạch vừa ôm đầu đi xuống giường, lúc này một giọng nói vang lên từ phía cửa ra nhanh lên đi Mặc Bạch lớp học sắp bắt đầu rồi, Mặc Bạch chưa rõ lắm chuyện gì chưa xảy ra nên cứ đi theo giọng nói trước đi.
Mặc Bạch lập tức rời giường, nhanh chóng bước ra cửa. Bên ngoài có ba người một tên béo, một tên cao và một người đeo kính đang đứng chờ ,Mặc Bạch ngây lập tức đi theo , đi theo ba người phía trước một số ký ức bắt đầu chạy vô não Mặc Bạch, ngây lập tức Mặc bạch cũng biết mình là ai , thế giới này là gì....
Mặc Bạch vừa đi vừa đồng bộ ký ức, Trước tiên thế giới này có vấn đề, vấn đề rất lớn nếu Mặc Bạch đoán không sai thì thế giới này là Thế giới quỷ dị, đúng vậy thế giới này có quỷ mặc bạch âm thầm chửi hệ thống đcm nhà ngươi, được rồi ký ức khá ít Bạch mặc cũng không quá rõ , tiếp theo hắn là một cái sinh viên năm nhất học được nữa năm, Không cha, không mẹ, không còn người thân. Ngoài một số thông tin cơ bản như thân phận, gia thế… hắn không có bất kỳ ký ức nào khác."
Phúc tử hiện lên trong đầu Bạch mặc và nói " đồ free mà muốn đồ ngon có cái dái ấy" sao này muốn vào thế giới có thân phận sẳn thì bỏ điểm ra.
Một lúc sau Mặc Bạch cũng đồng bộ ký ức , hắn giờ bắt đầu thu thập thông tin từ ba tên trước mặt theo ký ức thì đây là bạn của thân phận này, tên béo là Lâm Hành, tên đeo kính là Cố Tử Thân, tên cao là Trần ngôn , Lâm hành nói tiếp à mà các ngươi biết gì không hôm nay có người của cục an ninh tới đấy, hình như cục quỷ dị gì đó đấy.
Mặc Bạch nghe xong, ánh mắt lóe lên một tia sắc bén rồi nhanh chóng che giấu. "Cục quỷ dị?" Hắn vừa đồng bộ ký ức, hiện tại còn chưa nắm rõ tình hình, nhưng theo bản năng, hắn biết đây là một manh mối quan trọng.
Cố Tử Thân đẩy gọng kính, giọng điềm đạm: "Nghe nói họ đến để giáo dục và phổ cập kiến thức về những sự kiện kì lạ hay xảy ra mấy tháng nay đấy"
Mặc Bạch không lên tiếng, chỉ lẳng lặng quan sát. Cái gọi là "phổ cập kiến thức" nghe qua thì có vẻ bình thường, nhưng trong thế giới quỷ dị này, chắc chắn không đơn giản như vậy.
Lâm Hành gãi đầu, giọng hơi nghi hoặc: "Nhưng lạ lắm, trước giờ có bao giờ thấy trường đại học nào mời cục an ninh vào dạy đâu. Với lại, gần đây... hình như trường chúng ta có người mất tích thì phải?"
Trần Ngôn liếc nhìn xung quanh, hạ giọng: "Không phải 'hình như', mà là thật đấy. Tuần trước, phòng 405 có một thằng biến mất giữa đêm, sáng hôm sau chỉ còn lại một vũng nước đen dưới sàn. Nhà trường vội vàng cho người lau dọn, nhưng tao nghe mấy đứa bên đó nói, lau mãi vẫn không sạch, cuối cùng phải thay luôn cả nền gạch."
Không khí chợt trở nên lạnh lẽo.
Mặc Bạch cúi đầu, môi hơi nhếch lên.
Thú vị thật.
"Vậy lớp chúng ta có tiết phổ cập vào khi nào?" Hắn hỏi, giọng điệu như chỉ tò mò bình thường.
Cố Tử Thân lật sổ tay: "Ngay tiết đầu tiên."
Ngay khi hắn dứt lời, chuông báo hiệu vang lên, từng đợt từng đợt, như tiếng kim loại va chạm trong không gian trống rỗng, mang theo cảm giác bất an khó tả.
Lát sau, Mặc Bạch cũng đã vào chỗ ngồi. Ánh sáng từ cửa sổ hắt vào lớp học, phủ lên từng hàng bàn ghế ngay ngắn một lớp ánh sáng nhàn nhạt. Hắn lặng lẽ quan sát xung quanh, không chút vội vã.
Lớp học dần đông đủ, tiếng nói chuyện vang lên rộn rã, nhưng hắn không để tâm. Những khuôn mặt xa lạ, những giọng nói xôn xao, tất cả đều không quan trọng. Điều duy nhất hắn để ý là… môi trường này quá bình thường, với tính khí Hệ thống này Mặc Bạch không tin nó sẽ cho hắn sống dễ như vậy .
Nhưng ngay khi suy nghĩ ấy vừa lướt qua, cánh cửa lớp đột ngột mở ra.
Hai người, một nam một nữ bước vào, thu hút sự chú ý của cả lớp. Người nam vóc dáng cao ráo, khí chất lạnh lùng, còn người nữ có vẻ ngoài thanh tú nhưng đôi mắt sắc sảo, toát ra chút gì đó khó lường.
Người nam mắt nhìn một vòng lớp học, sau đó bước lên bục giảng. Người nữ đứng phía sau liếc nhìn lớp học, một tiếng khụ vang lên ngây lập tức tiếng xì xào kết thúc, chắc các em đều đã biết những chuyện kỳ quái mấy hôm nay, tôi là người sẽ giải thích và phổ cập kiến thức cho các em.
Xin tự giới thiệu Tên tôi là Tần Lăng, đến từ Cục Quỷ Dị.
Giọng nói của hắn lạnh lùng, mang theo sự nghiêm nghị như mọt người lãnh đạo lâu năm.
Bắt đầu từ hôm nay, các em sẽ được học về những quy tắc sinh tồn cơ bản trong thế giới mới này.
Một học sinh dơ tay hỏi , thế giới mới là gì vậy, quỷ dị là gì nữa vậy?
Tần lăng không vội trả lời, trậm rãi nói tiếp thế giới này không còn là thế giới cũ , nó sớm đã bị Quỷ dị xâm chiếm.
Dưới lớp học, tiếng xì xào lại nổi lên, lần này không ai có thể giữ được vẻ thờ ơ như trước. Một số học sinh cứng đờ, một số khác thì tròn mắt ngạc nhiên, thậm chí có người còn bật cười như thể đang nghe một trò đùa vô vị.
Mặc Bạch lặng lẽ quan sát phản ứng của mọi người, nhưng bản thân hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh như cũ. Không phải hắn không bất ngờ quá, dù sao chuyện quỷ dị thế giới này xảy ra rất nhiều nếu người nhạy bén thì sẽ sớm biết.
Tần Lăng liếc mắt nhìn cả lớp, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao quét qua từng học sinh. Khi thấy có người vẫn chưa nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, hắn nhếch môi lạnh lùng.
"Xem ra vẫn còn người nghĩ đây là trò đùa."
Không cho ai cơ hội phản bác, hắn giơ tay lên. Một tấm bảng điện tử lập tức sáng lên sau lưng hắn, hiển thị một đoạn video.
Trong video là cảnh quay từ camera an ninh của một trường học khác. Ban đầu, mọi thứ trông có vẻ bình thường—một hành lang vắng vẻ, ánh đèn vàng hắt xuống sàn. Nhưng chỉ vài giây sau, một bóng đen không rõ hình dạng chợt xuất hiện, từ từ bò ra từ một góc khuất. Nó không có hình dáng con người, mà giống như một vệt sương mù đặc quánh, trườn đi trên sàn như một con quái vật.
Một nam sinh xuất hiện trong khung hình, dường như vừa tan học muộn. Cậu ta đi ngang qua hành lang mà không nhận ra bóng đen sau lưng mình đang ngày càng đến gần.
Khoảnh khắc kế tiếp, cảnh tượng trở nên hỗn loạn.
Nam sinh đột nhiên đứng khựng lại, toàn thân cứng đờ. Bóng đen quấn lấy cậu ta, từng chút, từng chút một. Cậu ta mở miệng như muốn hét lên, nhưng không có âm thanh nào phát ra. Mắt cậu ta trợn trừng, hoảng loạn tột độ.
Vài giây sau, bóng đen hoàn toàn bao phủ cậu ta. Khi nó tan đi, trên mặt đất chỉ còn lại một bộ quần áo trống rỗng, không có bất kỳ dấu vết máu thịt nào.
Cả lớp chết lặng.
Một số học sinh đã tái mặt, có người run rẩy.
Một số học sinh đứng đơ mặt nói tiếp chắc đã chỉ là cắt ghép thôi, haha, nụ cười có chút ngượng rạo , Tần lăng chi yên lặng nhìn vào người học sinh đấy, từ trong đồng từ ông ta vô số súc tu chui ra ngây lập tức người học sinh đó như dính phải thứ gì đó mà ngất liệm đi.
10
2
1 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
