ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27 - Trịnh Gia

“Đó… đó là thứ gì?” Một nam sinh tóc ngắn, dáng người cao gầy thì thào, hai tay run rẩy nắm chặt thanh gậy sắt cong queo trong tay.

Cô gái duy nhất trong nhóm, người có vẻ là lớn tuổi nhất, giữ chặt cánh tay hắn, thấp giọng nói: “Im lặng! Cậu muốn chết sao?”

Người còn lại là một nam sinh đeo kính, có vẻ thông minh hơn hai người kia. Cậu ta đẩy gọng kính, nhìn vào cái hố sâu trước mặt, nơi Trần Dực đang bị phong ấn bởi những sợi xích đen ngòm tỏa ra hắc khí.

“Không… không đúng.” Cậu ta nói khẽ. “Hai sinh vật đó… không giống đám quỷ dị bình thường. Một kẻ có vẻ đã bị khống chế… còn kẻ kia…”

Cả ba nuốt nước bọt.

Mắt họ dần dần hướng về Mặc Bạch, kẻ vẫn đang ngồi tựa vào bức tường đổ nát, từng hơi thở nặng nề như một con mãnh thú vừa sống sót sau một cuộc chiến.

Một giọng nói khác vang lên.

“Tôi nghĩ… hắn không phải quỷ dị.”

Ba người còn lại quay sang nhìn người vừa lên tiếng.

Nam sinh đeo mắt kính, đẩy gọng kính lên lộ ra ánh mắt sắt bén, vẽ mặt trầm tư nhìn Mặc Bạch đang ngồi đấy.

Mặc Bạch nheo mắt.

Thú vị.

Trong đám người sống sót này, ít nhất cũng có một kẻ có chút đầu óc.

Nhưng hắn không vội lên tiếng.

Hắn đang suy tính nên làm gì với bốn tên này.

Cả bốn người do dự vài giây, sau đó cô gái lớn tuổi nhất lấy hết can đảm, bước lên một bước.

“… Ngài… không phải quỷ dị, đúng không?”

Mặc Bạch mở mắt.

Đôi mắt đen thâm thẩm như thăm uyên lướt qua bọn họ, khiến cả nhóm cảm thấy lạnh sống lưng.

Hắn cười nhạt.

“Các ngươi nói xem?”

Cả bốn người ngừng thở.

Trong khoảnh khắc đó, bọn họ cảm giác như đứng trước một con dã thú cổ đại, chỉ cần một ý niệm cũng có thể xé xác bọn họ trong chớp mắt.

Nam sinh đeo kính vẽ mặt cảnh giác, cẩn thận nói: “Chúng tôi… không có ác ý. Chúng tôi chỉ muốn biết… ngài có phải những Quỷ dị kia không thôi "

Mặc Bạch nhướng mày.

" Nếu ta là Quỷ dị thì, các ngươi nghĩ các người còn sống được sao?!"

Nhóm bốn người cứng đờ.

Nhưng không ai dám phản bác.

Mắt kính nam cười nhạt.

“Vậy có nghĩa là ngài không muốn giết chúng tôi?”

Mặc Bạch không trả lời ngay.

Hắn chậm rãi đứng dậy, cơ thể vẫn còn đau nhức, nhưng hắn đã hồi phục đủ để không còn yếu ớt nữa.

Bốn người kia theo phản xạ lùi về sau, nhưng không ai bỏ chạy.

Mặc Bạch nhìn bọn họ một lúc, rồi đột nhiên nói:

“Các ngươi có thể sống đến bây giờ, chứng tỏ không quá vô dụng. Nhưng ta không có hứng thú với việc cứu người.”

Cả nhóm im lặng.

Mặc Bạch tiếp tục: nhưng ta sẽ tạo một kết giới cho các người , kết giới này sẽ bảo vệ các người, còn nếu muốn chết cứ thoải mái ta không cản.

Nhóm bốn người liếc nhìn nhau, ánh mắt lộ rõ sự do dự.

Nam sinh đeo kính khẽ đẩy gọng kính, dường như đang suy tính điều gì đó. Cô gái lớn tuổi nhất nhíu mày, cẩn thận hỏi:

“Ý ngài là… ngài sẽ bảo vệ chúng tôi?”

Mặc Bạch cười nhạt.

“Đừng hiểu lầm.”

Mặc Bạch dơ lòng bàn tay lên, "Luân" vô số sợi xích quấn lại xung quanh, bao bọc cả nhóm người và cả Trần Dực.

Những sợi xích đen đan vào nhau, xoắn lại thành một kết giới kiên cố. Chúng tỏa ra khí tức tà dị, nhưng không hề mang theo sát ý với bốn người đang đứng bên trong.

Nhóm bốn người căng thẳng quan sát mọi thứ trước mắt.

“Đây là…” Nam sinh tóc ngắn nuốt nước bọt, chạm nhẹ vào sợi xích. Một luồng khí lạnh buốt chạy dọc cánh tay hắn, khiến hắn vội rụt tay lại.

Nam sinh đeo kính đẩy gọng kính, ánh mắt lóe lên suy tư:

“Kết giới… nhưng không phải loại bình thường.”

Mặc Bạch lóe lên tia hứng thú, đúng vậy đây là một dạng kết giới nhất thời hắn nghĩ ra , kết Hợp giữa "Luân" và quỷ khí tạo thành.

Kết giới này cũng có đặc tính như của Hệ thống, là phản chấn và hủy diệt những thứ chạm vào.

Có vẻ tên đeo mắt kính này không bình thường, Mặc Bạch cố mốc lại những ký ức trước kia , trải quá 179.000 năm những ký ức trước kia với hắn giờ khá nhạt.

Hình như tên đeo mắt kính này là một người có gia thế rất khủng, Mặc Bạch nhớ được như vậy là cùng.

Mặc Bạch nhìn tên đeo mắt kính trước mặt và hỏi, có vẻ ngươi biết khả nhiều nhỉ.

Nam sinh đeo kính khẽ nhếch môi, ánh mắt không có chút hoảng sợ nào mà chỉ tràn đầy hứng thú.

“Tôi biết một chút.” Cậu ta đẩy nhẹ gọng kính, giọng điệu bình thản. “Nhưng so với ngài… tôi e rằng mình vẫn chỉ là ếch ngồi đáy giếng.”

Mặc Bạch cười nhạt, khí chất này chuẩn con nhà quan ông rồi, trước kia hắn giết không ít người giống như vậy nên hắn nhớ rất rõ a.

Chắc ngươi biết không ít về Quỷ vực này nhỉ, với vẻ mặt này cũng ngươi thì chắc sẽ có người cứu ngươi hoặc ngươi có thứ cứu mạng nhỉ.

Mắt kính nam không phủ nhận, chỉ khẽ cười, ánh mắt giấu sau tròng kính lóe lên sự sắc bén.

"Ngài thông minh như vậy, hẳn cũng đoán được rồi." Cậu ta đẩy gọng kính, bình tĩnh đáp.

Mặc Bạch cười nhạt. Giới thiệu một chút ta Tên Mặc Bạch cũng là học sinh giống các ngươi.

Mắt kính nam thoáng bất ngờ, nhưng lập tức trở lại dáng vẻ ban đầu.

Trong thế giới này có không ít Thiên tài, và những gia tộc lớn..., một số người sinh ra sớm đã ở một đẳng cấp khác, mà hắn cũng là một trong những người đó. Cái khiến hắn bất ngờ là thực lực của Mặc Bạch cùng lứa tuổi với hắn mà có thể đánh bại được một Quỷ dị mạnh như vậy.

Nếu hắn đoán không nhầm Quỷ dị này cũng ở mức Oán linh tới Hắc Quỷ, vậy mà tên này có thể đánh bại được chứng tỏ thực lực hắn khủng khiếp tới mức nào.

"Vậy tôi cũng giới thiệu một chút."

Nam sinh đeo kính nhẹ nhàng chỉnh lại gọng kính, khóe môi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt:

"Tên tôi là Trịnh Nguyên. Thuộc gia tộc họ Trịnh"

"Trịnh Nguyên…?"

Mặc Bạch nhíu mày, lục lọi ký ức của mình về cái họ này. Thật sự là không rõ, thân phận miễn phí của hệ thống cho không có nhiều thông tin gì về thế giới này a.

Mặc Bạch trầm ngâm nhìn Trịnh Nguyên. Gia tộc họ Trịnh… Hắn không nhớ nhiều, nhưng trực giác cho hắn biết, gia tộc này không đơn giản.

Hắn không vội tỏ thái độ, chỉ cười nhạt:

“Gia tộc họ Trịnh… Ta đã nghe qua.”

Trịnh Nguyên hơi nheo mắt. Hắn biết rõ cái kiểu nói “đã nghe qua” này, thường chỉ dành cho những kẻ không thực sự quan tâm nhưng vẫn muốn tỏ vẻ hiểu biết.

Nhưng điều khiến hắn khó đoán là… Mặc Bạch có vẻ không hề giả vờ. Giống như… hắn thực sự không có nhiều thông tin về gia tộc Trịnh.

Suy nghĩ đó khiến Trịnh Nguyên cảnh giác hơn. Một kẻ mạnh như vậy, nhưng lại không nắm rõ về các thế lực lớn? Điều này không hợp lý.

Nhưng bên ngoài hắn vẫn giữ vẻ tươi cười, vậy tôi xin giới thiệu một chút về gia tộc Trịnh vậy.

Là một trong những gia tộc lớn, của Thành đô chúng tôi tập trung nghiên cứu và phát triển những vũ khí có lực tổn thương lớn lên Quỷ dị, đồng thời chúng tôi cũng có lượng lớn kiến thức về Quỷ dị.

Mặc Bạch im lặng lắng nghe, ánh mắt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng hắn vẫn quan sát từng biểu hiện nhỏ nhất của Trịnh Nguyên.

Gia tộc nghiên cứu vũ khí chống Quỷ dị? Điều này cũng có nghĩa là bọn họ chắc chắn có rất nhiều tư liệu quý giá về Quỷ dị, thậm chí là những thông tin mật mà kẻ khác không dễ gì có được.

Trịnh Nguyên cẩn thận quan sát Mặc Bạch, cố gắng tìm kiếm một tia hứng thú hoặc bất ngờ từ hắn. Nhưng vẻ mặt của Mặc Bạch vẫn như cũ, không hề dao động.

" Rất bí ẩn, chắc là một Thiên tài từ những gia tộc khác âm thầm bồi dưỡng. Đúng là mấy lão già bất tử trên người toàn âm mưu."

1

1

2 ngày trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.