Chương 28 - Phế vật?
Mặc Bạch nheo mắt, tên này giá trị rất lớn đồng thời cũng là một mối nguy hiểm tiềm tàn, mặc dù dựa vào diễn xuất và suy đoán được thân phận hắn.
nhưng hắn vẫn không chắc tên Trần Dực này là ai trong gia tộc nên hắn phải thận trọng.
Bầu Không khí trong kết giới trở nên yên lặng.
Mặc Bạch nhìn chằm chằm Trịnh Nguyên, đôi mắt đen sâu thẳm như muốn xuyên thấu suy nghĩ của đối phương.
Trịnh Nguyên vẫn như cũ nét mặt không chút giao động.
Được rồi, kể ta một chút về những gì các ngươi gặp trong Quỷ vực này đi. Mặc Bạch ngồi xuống kế bên thanh kiếm vẫn đang duy trì Quỷ Khí lên những sợi xích.
Trịnh Nguyên đẩy nhẹ gọng kính, lặng lẽ quan sát Mặc Bạch, sau đó hít một hơi sâu.
Cô gái lớn tuổi nhất siết chặt bàn tay, vẻ mặt nghiêm trọng. Nam sinh tóc ngắn vô thức nuốt nước bọt, bàn tay vẫn run rẩy nắm chặt thanh gậy sắt cong queo.
Cuối cùng, Trịnh Nguyên lên tiếng.
"Ba ngày trước, lớp chúng tôi bị dịch vào chuyển vào quỷ vực này."
....
Sao đó là một loạt sự kiện giống như Mặc Bạch đã trải qua, khác biệt ở chỗ tên Trịnh Nguyên này dựa vào bảo vật mà sống tới bây giờ.
Hắn hiếp mắt nhìn Trịnh Nguyên, cho ta xem một chút thứ bảo vệ các ngươi tới được đây được không.
Trịnh Nguyên do dự trong giây lát, rồi rút từ trong áo ra một tấm bùa cũ kỹ, trên bề mặt có những ký tự quỷ dị ngoằn ngoèo, tỏa ra một luồng khí tức kỳ lạ.
khẽ dao động. Hắn biết rằng Mặc Bạch không đơn thuần chỉ đang hỏi để thỏa mãn tò mò, trong câu từ của hắn đang ý chỉ ép buộc hơn là tự nguyện.
Không cần dựa vào lời nói của Mặc Bạch hắn bây giờ hiểu rất rõ mình đang trong thế nào, nói dễ hiểu Mặc Bạch bây giờ là hổ còn bọn hắn là thỏ. Nếu không nghe lời một vuốt đi xuống tất cả đều tiêu đời.
Trịnh Nguyên do dự trong giây lát, rồi dứt khoát rút từ trong áo ra một tấm bùa màu vàng cũ kỹ, trên thân khắc những ký tự khó hiểu.
"Hệ thống ." Hắn gọi trong đầu. "Phân tích vật phẩm này."
Vật phẩm: Bùa Chú Ẩn thân.
Cấp độ: Lam(lv 3)
Tác dụng: Che giấu dao động sinh mệnh, ngăn chặn một số Quỷ Dị cấp thấp phát hiện.
Nguồn Gốc: Trịnh Gia.
Mặc Bạch cầm lá bùa quơ quơ trên không, ngươi là người của Trịnh Gia mà chỉ có những thứ này à.
Trịnh Nguyên mặt tối sầm lại, như Mặc Bạch đã nói phải thứ khiến hắn không muốn nhớ đến.
Mặc Bạch liếc nhìn Trịnh Nguyên trên miệng bất giác nở một nụ cười, cứ nói đi dù sao ở đây cũng chỉ có vài người có sao đâu.
Trịnh Nguyên im lặng một lúc lâu rồi chậm rãi cất lời.
"Ta chỉ là chi thứ."
Trịnh Nguyên nói chậm rãi, giọng điệu bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự kiềm nén.
Mặc Bạch nhìn chữ trên lá bùa và nói tiếp, không đúng nếu là một Trực Hệ trong một gia tộc lớn ngươi cũng không nên yếu tới mức này, trên người lại chỉ có món này làm bảo vật.
Trịnh Nguyên im lặng, không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào.
Bên cạnh, cô gái lớn tuổi nhất do dự một chút, nhưng rồi lên tiếng:
" Mặc Bạch à Trịnh Nguyên chắc có đều khó xử đừng hỏi nữa được không."
Nam sinh phía sau cũng hùa theo nói tiếp, đúng vậy Trịnh Nguyên....
Nam sinh tóc ngắn vừa lên tiếng, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Mặc Bạch, cậu ta lập tức im bặt.
Mặc Bạch búng tay một phát tất cả những người ở đây trừ Trịnh Nguyên và Mặc Bạch đều cứ đơ người ngã xuống đất như những pho tượng.
Nếu là Bình thường Mặc Bạch đã giết hết từ lâu rồi, nhưng giữ chúng lại còn có chút giá trị nên hắn chọn Phong ấn để chúng ngậm miệng lại hết.
Dù sao hắn không muốn nghe sâu kiến lãi nhãi, rất phiền phức.
Mặc Bạch phủi nhẹ tay, tựa như vừa làm một việc chẳng đáng nhắc đến.
"Rồi, giờ thì chỉ còn lại ngươi và ta."
Hắn ném lá bùa về phía Trịnh Nguyên, nhưng cố ý để nó rơi xuống đất.
Trịnh Nguyên nhìn thoáng qua những người bị phong ấn xung quanh, sắc mặt bình tĩnh, nhưng bàn tay dưới ống tay áo đã siết chặt.
Mặc Bạch dựa lưng vào thanh kiếm, ánh mắt lười biếng nhưng không mất đi sự sắc bén.
"Nói tiếp đi."
Trịnh Nguyên cúi xuống nhặt lại lá bùa, ngón tay khẽ siết chặt. Một lúc lâu sau, hắn mới cất lời:
Hắn hít sâu một hơi, giọng nói bình tĩnh nhưng có chút lạnh lẽo:
"Ngươi biết quy tắc của một gia tộc lớn là gì không?"
Mặc Bạch nheo mắt, không đáp.
Trịnh Nguyên nhếch môi, nhưng chẳng có chút ý cười nào.
"Là thực lực. Là huyết thống. Là giá trị."
Hắn siết chặt lá bùa đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.
"Nếu ngươi Thiên tài ngươi có thể hưởng tài nguyên nhiều nhất, có thể đạp lên tất cả những kẻ khác."
"Nếu ngươi yếu đuối, ngươi là rác rưởi , là thứ cặn bã để những kẻ khác chà đạp."
Hắn dừng lại một chút, sau đó thấp giọng nói tiếp:
Hắn dừng lại một chút, sau đó thấp giọng nói tiếp:
"Năm ta tám tuổi, ta đã bị chính gia tộc của mình phán quyết là rác rưởi."
Mặc Bạch không ngắt lời, dù sao nghe mấy thứ này khá thú vị dù sao đọc trên sách và nghe ngoài đời rất khác biệt.
Chắc ngươi cũng đã biết, mỗi gia tộc lớn đều có một huyết mạch riêng, huyết mạch này sẽ bổ trợ hoặc song song với " Dị năng" của người thức tỉnh.
Huyết mạch của gia tộc Trịnh là một dạng năng lực cho phép tăng sức mạnh của Dị năng lên gấp nhiều lần. Cho nên Dị năng của Trịnh Gia luôn Rất mạnh.
Trịnh Nguyên siết chặt lá bùa trong tay, giọng nói trầm thấp nhưng đầy mỉa mai:
"Nhưng có một vấn đề."
" Ta không thể thức tỉnh huyết mạch gia tộc, và ta cũng thức tỉnh một Dị năng rất tầm thường, sao đó chúng coi ta như phế vật."
"Là nỗi nhục của gia tộc."
Mặc Bạch khoanh tay, ngón tay gõ nhịp chậm rãi lên cánh tay mình, ánh mắt mang theo tia hứng thú.
Vậy đây là lí do một kẻ như ngươi lại bị đài tới thành phố này à.
"Ngươi nghĩ ta bị đày ư? , đánh giá ta cao quá đấy" Hắn lạnh nhạt nói. " ta bị vứt bỏ."
Trịnh Nguyên siết chặt nắm tay, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ:
"Ngươi có biết thứ gì còn đáng khinh hơn cả một kẻ vô dụng không?"
Mặc Bạch im lặng, chờ hắn nói tiếp.
"Là một kẻ vô dụng... nhưng vẫn sống."
Hắn cười nhạt.
"Trong mắt gia tộc, ta nên chết đi từ lâu. Một kẻ không có huyết mạch, không có thiên phú, chẳng có giá trị gì cả thì không đáng để tồn tại."
"Nhưng ta vẫn còn sống."
"Và đó chính là cái tát lớn nhất vào mặt chúng."
Mặc Bạch nhìn Trịnh Nguyên, ánh mắt trở nên sâu thẳm hơn, một kẻ như hắn có thể sống tới bây giờ chắc chắn không bình thường, Hắn hiểu rõ sự khác biệt giữa một con thú bị nuôi nhốt và một con thú hoang.
Chỉ cần cho Trịnh Nguyên một cơ duyên hắn có thể đạt được những thành tựu đáng kinh ngạc.
Mặc Bạch không đơn thuần dựa vào suy đoán mà hắn qua đối thoại vừa rồi mà đoán ra, một kẻ có khả năng kiểm soát cảm xúc, phán đoán tình hình, và khả năng nhẫn nhịn tốt như thế này rất có tiềm năng.
Nhưng đó cũng không phải việc của hắn nên Mặc Bạch chỉ đứng nhìn từ xa , hắn bây giờ cũng chả có ý can thiệp vào các thế lực lớn của thế giới này.
Mặc Bạch đặc tay lên ngực, cảm nhận được từng chiếc xương đã tái tạo lại hết, đúng thật là rất kỳ diệu.
Ps: Bệnh nên lười, chương hay văn phong khó đọc mời báo, tác fix ngây.
0
0
2 ngày trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
