ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26 - Phong Ấn.

Mặc Bạch siết chặt thanh kiếm, ánh mắt lóe lên tia tính toán.

Cứ như lập đi như vậy sớm muộn gì hắn cũng chết , sao một lúc chiến đấu thì hắn cảm nhận được hồi phục này cũng có giới hạn.

Mà cảm giác đói ngày càng nhanh chóng , vậy chắc hẳn hồi phục này dựa vào tiêu hao năng lượng từ chính cơ thể hắn.

"Nếu cứ tiếp tục thế này, ta sẽ cạn kiệt sức lực trước khi hạ gục hắn."

Ngay khi suy nghĩ đó lóe lên, Mặc Bạch vội nghiêng người tránh một lưỡi dao năng lượng đen ngòm đang lao đến.

ẦM!

Lưỡi dao cắm thẳng vào bức tường phía sau, bụi mù bốc lên mịt mù.

Hắn nheo mắt"Đúng là không cho người khác nghĩ ngơi mà "

"Grừ…"

Trần Dực không cho Mặc Bạch thời gian suy nghĩ.

ẦM!

Cơ thể hắn ta lại biến mất trong không khí.

Trong khoảnh khắc Trần Dực xuất hiện ngay bên cạnh, móng vuốt vung xuống.

Mặc Bạch nghiêng người né tránh trong gang tấc! Xoay kiếm một chém đi xuống, nhưng Trần Dực lúc này lại nở một nụ cười quỷ dị, theo lý thuyết nếu tung ra một đòn tấn công nhanh như vậy, thì không thể nào tung thêm một đòn ngây lập tức với sức mạnh và uy lực mạnh hơn thế.

Nhưng . ẦM!

Một cú đấm mạnh mẽ gần như xuyên qua lồng ngực Mặc Bạch, nhưng lần này chưa dừng lại ở đó.

Lực đạo khủng khiếp tiếp tục đẩy hắn bay ngược lên trần phòng thí nghiệm!

RẦM!!!

Cả một mảng trần bằng hợp kim siêu bền bị xé toạc, cơ thể Mặc Bạch xuyên thẳng lên trên!

ẦM! ẦM! ẦM!

Hắn bị ném văng xuyên qua nhiều tầng bê tông cốt thép, mỗi lần va đập, xương cốt trong cơ thể hắn lại phát ra âm thanh nứt gãy đáng sợ. Máu đen văng tung tóe theo quỹ đạo của hắn!

RẦM!!!

Cuối cùng, hắn đâm xuyên lên mặt đất, lao thẳng vào khuôn viên một ngôi trường trên mặt đất, tạo thành một cái hố khổng lồ!

Bụi bốc lên mù mịt, một số quỷ dị xung quanh đang săn lùng người sống đột nhiên quay đầu sang phía cái hố, chúng cảm nhận được một nguồn áp lực khổng lồ giữa hai Sinh vật.

Một số quỷ dị gần đó bắt đầu lui lại để lại một sân trường chống rỗng chỉ còn lớp sương mù và những ánh mắt đỏ ngầu bên ngoài cổng nhìn vào trong sân.

Mặc Bạch nằm bẹp dưới nền đất, hơi thở dồn dập, cánh tay run rẩy chống xuống mặt đất ẩm ướt.

Sột soạt…

Những quỷ dị ẩn nấp trong bóng tối vẫn chưa rời đi. Chúng quan sát từ trong làn sương dày đặc, không dám tiến vào, nhưng cũng không có ý định bỏ đi.

Chúng biết rõ một trong hai sinh vật này chắc chắn sẽ chết.

Nếu kẻ mạnh hơn ngã xuống, bọn chúng sẽ có một bữa tiệc thịnh soạn.

Mặc Bạch cảm nhận được những ánh mắt đỏ ngầu đang chằm chằm nhìn mình. Một cơn đói dữ dội lại trào lên từ sâu trong cơ thể hắn.

ẦM!!!

Mặt đất rung chuyển!

Bụi mù bốc lên lần nữa!

Từ trong cái hố sâu, một bàn tay khổng lồ đầy vết nứt vươn lên, Mặc Bạch cấm thanh kiếm xuống đất.

Trần Dực đang trèo ra khỏi lòng đất!

Hai con mắt đỏ rực của hắn sáng quắc trong màn sương, cơ thể méo mó nhưng vẫn không có dấu hiệu suy yếu.

Hắn ngửa cổ cười khùng khục.

“sinh vật yếu ớt ngươi không phản kháng nữa sao?"

Chơi với người rất vui đấy khặc khặc"

Hắn vừa nói vừa lao vết máu trên ngực, không ngờ một sing vật yếu đuối như ngươi lại có thể làm ta bị thương, đúng là làm ta bất ngờ.

Mặc Bạch giờ đã quá yếu đừng nói là phản kháng duy chuyển một cánh tay đã rất khó rồi. Nhưng hắn cũng hơi bất ngờ vì tên này nói chuyện được, dù sao đây cũng là quỷ dị đầu tiên hắn gặp biết nói.

Hắn vừa liếm vết máu trên tay vừa buộc tới phía Mặc Bạch, nhân loại ngươi rất thú vị ngươi có được sức mạnh từ chiếc gương đó nhưng ngươi lại không thành quỷ dị, mà lại là một nhân quỷ.

Chắc hẳn ý trí cũng ngươi rất mạnh nhỉ, hắn bóp cổ Mặc Bạch sách lên, không biết mùi vị một nhân quỷ ra sao nhỉ, đã vậy ngươi còn rất mạnh chắc hẳn rất ngon nhỉ, bắt đầu ăn từ phần đầu đi hahaha.

Lúc này Mặc Bạch Cười, một nụ cười của kẻ chiến thắng.

"Luân"

KENG KENG KENG!

Vô số sợi xích đen ngòm từ thanh kiếm của Mặc Bạch lao ra như những con rắn sống, siết chặt lấy cơ thể Trần Dực!

“Cái gì ?!”

Hắn gầm lên cố gắng phá hủy những sợi xích này, nhưng tất cả đều là vô nghĩa. Càng vùng vẫy những sợi xích càng quấn chặt hơn. Mặc Bạch trậm rãi thoát ra khỏi lòng bàn tay hắn.

"Khục khục.." hắn ho sặc sụa nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười,ngây từ đầu tất cả đã nằm trong kế hoạch.

Từ lúc Hắn biết phải chiến đấu với Trần Dực hắn đã suy tính kỹ càng, Mặc Bạch biết rõ đánh bại hắn là không thể, nên hắn đã nghĩ tới cánh phong ấn hắn.

Nhưng rủi ro là rất cao , chỉ cần Trần Dực biết hay để ý thì kế hoạch sẽ đỗ vỡ, nên hắn đành cược , cược một cơ hội để hắn loại bỏ cảnh giác và lại gần Mặc Bạch.

Hắn không chắc với tốc độ của "Luân" có kịp phong ấn hắn không nên Mặc Bạch chấp nhận rủi ro nguy hiểm, để dụ hắn.

Và hắn đã cược thành công, bước hai là làm sao để phong ấn được hắn, đều này đói với người có 2 kỹ năng phong ấn thì quá dễ.

Thanh kiếm của Mặc Bạch rất đặc biệt nó có thể tích trữ một lượng năng lượng của hắn, đây cũng là một trong những lí do hắn chọn thanh kiếm này thay vì những vũ khí thực dụng hơn.

Dựa vào những yếu tố trên hắn chỉ cần một cơ hội và giờ nó đã đến, Mặc Bạch dơ tay lên đầu Trần Dực, hắn muốn thử, thử phong ấn nhân cánh thứ 2 của Trần Dực.

Phong!

Từ lòng bàn tay Mặc Bạch, Luồng khí đen bùng lên dữ dội!

Sâu bên trong Ý thức Trần Dực, Nhân cánh thứ hai đang vùng vẫy giữ dội, nhưng đều vô nghĩa, những sợi hắc khí quấn chặt người hắn, trên tráng hắn bây giờ xuất hiện một chữ Phong.

Trần Dực giãy giụa!

Nhưng đã quá muộn.

"Khặc... khặc... Không... thể nào..."

Giọng hắn yếu dần, hai mắt từ từ khép lại.

Bên ngoài hiện thực cơ thể Trần Dực đã không cử động gì được nữa.

Mặc Bạch khụy xuống, toàn thân rã rời.

Kế hoạch của hắn… đã thành công!

Mặc Bạch cảm thán, kế hoạch rủi ro quá cao nhưng Mặc Bạch chịu trong thời gian ngắn hắn chỉ có thể nghĩ được như vậy, để mà nói thì Hệ thống gánh hắn 30% nếu Hệ thống không nhắc tới việc Phong ấn, thì hắn còn lâu mới nghĩ ra việc này.

Hắn thở dài, tuy đã thành công nhưng cái giá phải trả cũng không hề nhỏ.

Hắn cạn kiệt sức lực, cơ thể đã tới cực hạn, Mặc Bạch lấy từ không gian Hệ thống ra vô số thức ăn, bây giờ hắn cần bổ sung năng lượng, nếu không bổ sung kịp hắn sẽ chết vì mất máu quá nhiều.

Hắn liếc nhìn quá lũ quỷ bên ngoài cổng, đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, dù sao chúng bây giờ không thể vô được, mà đợi chúng vô được Mặc Bạch chắc đã hồi phục xong rồi.

Sự im lặng chết chóc bao trùm sân trường.

Mặc Bạch tựa lưng vào một bức tường đổ nát, từng hơi thở đều đau đớn như kim châm vào lồng ngực. Máu đen vẫn chảy, nhưng nhờ lượng thức ăn vừa nuốt xuống, tốc độ hồi phục đã tăng lên.

Xoẹt…

Một sợi gân đứt trong cơ thể hắn dần lành lại.

Hắn có thể cảm nhận được mạch máu bắt đầu tuần hoàn trơn tru hơn, sức mạnh cũng từ từ quay trở lại.

Đúng là năng lực hồi phục này rất tiện a, nhưng cũng rất đau và cũng rất ngứa , hắn cảm thán.

...

Lạch cạch…

Một âm thanh nhỏ vang lên từ phía hành lang tối tăm bên trong trường học.

Mặc Bạch không mở mắt, nhưng hắn cảm nhận được.

Có kẻ sống sót.

Một số hơi thở mong manh, nhịp tim hỗn loạn… nhưng không phải quỷ dị.

“đám người còn sống sao? Có chút bất ngờ”

Hắn lẩm bẩm, khóe môi nhếch lên một chút.

Lạch cạch…

Âm thanh càng lúc càng gần.

Từ cánh cửa cũ kỹ lớp học gần đó , từ từ mở ra.

Một nhóm bốn người chậm rãi bước ra.

Bọn họ đều trong trạng thái tàn tạ, quần áo rách nát, trên người vết thương chồng chất, đôi mắt tràn đầy cảnh giác và sợ hãi.

Mặc Bạch không mở mắt, nhưng hắn cảm nhận được từng hơi thở run rẩy của bọn họ.

Bốn người.

Ba nam, một nữ.

Bọn họ rất yếu.

Nhưng vẫn còn sống.

Một chuyện không dễ dàng gì trong cái thế giới quỷ dị hoành hành này.

Lạch cạch…

Cửa lớp học mở ra hoàn toàn, ánh sáng mờ nhạt từ những bóng đèn chập chờn trong sân trường chiếu lên bốn gương mặt tái nhợt. Bọn họ không dám bước vào sân, chỉ đứng lấp ló sau khung cửa, ánh mắt hoảng sợ dán chặt vào Mặc Bạch

1

0

1 tuần trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.