Chương 25 - Nhai hành tiếp.
Mặc Bạch siết chặt bàn tay, cảm giác sức mạnh dâng trào trong từng tấc cơ thể. Không chỉ là sức mạnh thể chất, hắn còn cảm nhận được linh hồn mình có thay đổi rất lớn.
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào lớp màn xanh dương bao bọc một khoảng không lớn.
Lúc nãy hắn không để ý xung quanh nên không phát hiện lớp bảo vệ này. Hắn âm thầm suy nghĩ lớp màn này rất mạnh, lúc hắn bước ra ngoài Hư không cơ thể như muốn bị nghiền nát, nếu không có Hệ thống e rằng hắn đã chết.
Mặc Bạch chậm rãi vươn tay, những đầu ngón tay khẽ chạm vào lớp màn xanh dương trước mặt. Một cảm giác lạnh lẽo, áp bức lập tức truyền vào linh hồn hắn, khiến từng sợi thần kinh căng cứng.
“Lớp màn này… không chỉ là kết giới đơn thuần.”
Hắn nhíu mày, hắn truyền hắc khí quanh cơ thể khẽ động, lặng lẽ thẩm thấu vào lớp màn, nhưng ngay khoảnh khắc chúng tiếp xúc.
ẦM!
Một luồng phản lực khổng lồ bùng nổ!
Mặc Bạch lập tức lùi lại, cánh tay vừa chạm vào lớp màn run rẩy dữ dội. Một vết cháy đen hiện rõ trên đầu ngón tay hắn, nhưng chỉ trong thoáng chốc, vết thương đã lành lại như chưa từng tồn tại.
Ting!
Mặc Bạch thoáng bất ngờ. Không phải vì lời hệ thống nói mà về cơ thể hắn. Sức hồi phục này phải nói là rất mạnh a.
Mặc Bạch quan sát bàn tay đã lành lặn của mình, trong mắt lóe lên tia sáng hứng thú.
"Tái tạo nhanh đến mức này sao? Xem ra cơ thể mới này không hề đơn giản."
Hệ thống! Mở bản trạng thái.
Ting!
Tên: Mặc Bạch
- Chủng tộc: Nhân quỷ
- Tuổi:178.018.
- Giới tính: Nam.
- Kỹ năng: Phong ấn, Quỷ năng, Kiếm Thuật, võ thuật...
- Kỹ năng bị động: Cổ ngữ tinh linh , Hồi phục( cấp thấp), Kháng bệnh tật( cấp trung)....
- Cấp độ: Oán linh ( Cao giai)
- Vũ khí: Kiếm ( Chưa đặc tên)
Cấp độ: Tím (Lv19)- Danh hiệu: Sát Nhân Cuồng, Bất khuất.
Hiệu ứng Sát nhân cuồng:Khiếp sợ, Giảm lý trí, gây lạnh sống lưng...
Hiệu ứng bất khuất: Ý trí tăng mạnh.
....
Mặc Bạch lướt qua bảng trạng thái, ánh mắt hắn thoáng trầm ngâm.
"Hồi phục… Tốc độ này đã gần bằng bất tử rồi."
Hắn không nhớ trước đây mình có kỹ năng này. Chắc đây là một trong các kỹ năng sao khi dùng mấy món bảo vật kia.
Nhưng cấp bậc vẫn là cấp thấp…"
Mặc Bạch nheo mắt nhìn dòng kỹ năng "Hồi phục (cấp thấp)" trên bảng trạng thái. Nếu chỉ là cấp thấp mà đã có tốc độ tái tạo như vậy, khi lên cấp cao hơn, chắc ta sẽ càng khó bị tiêu diệt hơn.
Hắn trầm ngâm suy nghĩ.
Ting!
Mặc Bạch siết chặt tay, hắc khí xung quanh hắn dần thu lại. Đúng lúc này, ánh sáng xanh dương trên lớp màn bao bọc không gian chợt rung lên.
"Lớp kết giới này sắp tan rã."
Hắn có thể cảm nhận được dòng năng lượng dao động, giống như một mặt hồ yên tĩnh sắp bị khuấy động. Hư không xung quanh bắt đầu biến dạng, những vệt sáng mờ nhạt xuất hiện.
3… 2… 1…
ẦM!
Một lực kéo cực mạnh bao trùm lấy cơ thể Mặc Bạch. Không gian xung quanh hắn vặn vẹo, xoắn lại như một cơn lốc khổng lồ.
....
Mặc Bạch mở mắt ra.
Một luồng không khí lạnh lẽo pha với mùi máu tanh sộc vào mũi hắn.
Hắn còn chưa kịp phản ứng thì một nấm đấm lao tới.
BỐP!
Cú đấm mạnh mẽ như búa tạ giáng thẳng vào ngực Mặc Bạch. Lực đạo khủng khiếp khiến hắn bị đẩy lùi hàng chục mét, va mạnh vào bức tường kim loại phía sau.
Rầm!
Bức tường dày cộm nứt vỡ, bụi mù bốc lên dày đặc.
Mặc Bạch cúi đầu nhìn xuống.Ngực hắn lõm vào một mảng , lập tức phần xương thịt đã bắt đầu tái tạo.
Hắn phun ra một ngụm máu, trong đầu hắn hắn lúc này hơi quay cuồng, cái chó gì vừa xảy ra thế.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt vào kẻ vừa tấn công mình.
Trần Dực.
Hắn ta đứng đó, cơ thể gầy gò , bạch cốt lộ ra.
Đôi mắt đỏ ngầu như máu không thấy đồng tử. Làn da nhợt nhạt lốm đốm những vết rách, để lộ lớp cơ thịt đỏ thẫm bên trong.
Mặc Bạch lao vết máu trên môi, trậm rãi đứng dậy, còn tay trái rút kiếm từ trong không gian Hệ thống ra.
Đúng là quái vật, phải biết cơ thể Mặc Bạch bây giờ mạnh hơn người thường gấp chục lần, mà chỉ với một đấm hắn đã ọc máu.
Hắn chỉ nghiêng đầu, phát ra những âm thanh lách cách từ xương cốt đang chuyển động.
Một tiếng vụt vang lên.
Cơ thể Trần Dực biến mất ngay tại chỗ!
Mặc Bạch lập tức phản ứng, thân ảnh hắn mờ nhạt trong không khí, tránh đi đòn tấn công.
Nhưng.ẦM!
Mặt đất phía sau nổ tung!
Trần Dực vừa vung tay, một luồng khí đen sắc bén rạch nát sàn phòng thí nghiệm.
Mặc Bạch vừa đáp xuống, chưa kịp ổn định cơ thể thì một cơn gió sắc lạnh lướt qua bên cạnh.
Ánh mắt hắn co rút lại, ngây lập tức dùng thanh kiếm làm lá chắn, dùng tay còn lại đỡ thân kiếm để giảm lực.
Trần Dực xuất hiện ngay bên cạnh, móng vuốt sắc bén lao tới.
"Keng!"
Lưỡi kiếm va chạm với móng vuốt sắc bén, tia lửa tóe ra giữa không trung. Hắn mượn lực lùi về sau.
Để lại trên sàn nhà một vết đen dài. Cánh hắn tay tê dại vì lực phản chấn , Mặc Bạch bây giờ không ngừng suy nghĩ chiến thuật, đánh với tên Trần Dực này gần như là không thể, hắn quá mạnh.
Trần Dực phát ra một âm thanh kì lạ.
"Grừ..."
Sao đó hắn lao tới Mặc Bạch với tốc độ xé gió, dùng móng vuốt của mình đâm thẳng vào cổ Mặc Bạch, hắn lập tức dơ kiếm chém ngang cản lại đòn đánh.
"Keng! Keng! Keng!"
Những tia lửa tóe lên dữ dội khi kiếm của Mặc Bạch và móng vuốt của Trần Dực liên tục va chạm.
Cả hai di chuyển với tốc độ kinh hoàng, bóng dáng mờ ảo, tạo thành những đường vệt đen trên không trung.
Mỗi cú chém của Mặc Bạch chứa đầy hắc khí, nhưng Trần Dực không hề né tránh, thậm chí dùng thân thể đón đỡ!
Mặc Bạch bậc nhảy về phía sau tụ lực.
"Tử"
Mặc Bạch cầm chắc thanh kiếm gân tay nổi, lên từng thớ cơ , thịt gắng chắc hiện lên.
"Vút" xét toạc không khí vang lên, để lại trên không một vệt đen dài.
Một luồng kiếm khí đen ngòm lao mạnh về phía Trần Dực, mang theo sát khí lạnh thấu xương.
Trần Dực lúc này cảm nhận được nguy hiểm hắn lập tức đưa hai cánh tay , bao bọc bởi quỷ khí của mình lên ngăn cản.
ẦM!
Luồng kiếm khí cắt xuyên qua lớp quỷ khí, chém đứt hai cánh tay của hắn, kiếm khí không dừng lại chém thẳng vào cơ thể Trần Dực.
Ầm ầm ầm!
Cơn sóng xung kích từ vụ va chạm khiến phòng thí nghiệm rung chuyển dữ dội. Những bức tường kim loại dày cộm bị xé toạc, tạo thành những vết cắt sâu hoắm, mặt đất nứt toác, mảnh vụn bay tán loạn.
Khói bụi mịt mù.
Mặc Bạch nheo mắt quan sát, tay vẫn giữ chắc thanh kiếm, hắc khí cuồn cuộn quanh cơ thể, nhưng đã nhạt hơn rất nhiều.
Sau đòn đó Quỷ năng của hắn bây giờ còn lại rất ít, nếu duy trì tiếp e rằng là không nổi.
[Ting! Giọng Hệ thống papa vang lên:
Giai đoạn 2 của Boss bắt đầu(◠‿◕)]
Mặc Bạch nghiến răng, nhưng lập tức hắn lại bình tĩnh lại, hắn biết trong một trận chiến mất bình tĩnh và lý trí là nguy hiểm cỡ nào.
Một tiếng cười khàn khàn vang lên trong làn bụi.
Trần Dực bước ra, lồng ngực hắn ta có một vết cắt sâu, thịt và xương lộ ra trông vô cùng kinh khủng, nhưng lại không hề có dấu hiệu đau đớn. Máu đen chảy xuống, nhỏ từng giọt xuống nền đất nứt vỡ.
“Grừ...”
Trần Dực ngẩng đầu, ánh mắt đỏ ngầu khóa chặt vào Mặc Bạch, điên cuồng hơn, dữ tợn hơn.
ẦM!
Hắn ta đạp mạnh xuống đất, thân ảnh biến mất.
Mặc Bạch lập tức phản ứng, vung kiếm xoay người, nhưng quá chậm!
Một cơn đau nhói truyền đến từ bên sườn!
BỐP!
Cơ thể hắn văng ra như một viên đạn, đập mạnh vào bức tường phía xa.
RẦM!
Bức tường vỡ vụn, Mặc Bạch xuyên qua nó, rơi vào một khu vực khác của phòng thí nghiệm.
"Khụ!"
Hắn phun ra một ngụm máu đen, nhưng cơ thể nhanh chóng hồi phục.
Mặc Bạch lồm cồm đứng dậy, lau đi vết máu trên khóe miệng, ánh mắt trở nên sắt bén hơn.
"Tên này... đúng là khó nhằn."
Nếu không chênh lệch về thể chất quá lớn hắn còn có thể dùng kỹ xảo đến chiến đấu được, nhưng trận chiến này thì không thể, tên Trần Dực này quá mạnh.
Ngay khi hắn vừa ổn định tư thế, một bóng đen đã lao đến.
ẦM!
Cú đấm của Trần Dực giáng xuống, nhưng lần này Mặc Bạch đã kịp vung kiếm đỡ lại.
"KENG!"
Lực va chạm khiến hắn trượt dài trên nền đất, tạo thành một vệt dài.
1
0
1 tuần trước
2 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
