ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22 - Hủy diệt.

Bước vào khe nứt không gian, Mặc Bạch lập tức cảm nhận được một luồng áp lực khủng khiếp đè nặng lên cơ thể.

"Bon!!"

Một âm thanh như cây gậy sắt đập vào đầu vang lên trong không gian tĩnh mịch. Mặc Bạch cảm giác như vừa bị thứ gì đó đập vào đầu, hắn còn muốn xem chuyện gì xảy ra nhưng ánh mắt tối sầm lại.

Từ sau lưng Mặc Bạch hai bóng hình xuất hiện, một đốm xanh lam và một đốm màu vàng, Chậc, chậc vừa mới không để ý tí mà tên nhóc này đã bước vào thời không, may là ta xuất hiện sớm không thì tên ký chủ này đã sớm chết a, giọng Phúc tử vang lên.

Thiên ý tiếp lời, cũng do ngươi thôi đã bảo là ngươi không thắng được mà cứ chơi, để quên tên nhóc này, tý nữa bể kế hoạch rồi.

Từ Hư vô hai bóng hình xuất hiện, Phúc tử cầm cây gậy bi da , tay còn lại tạo ra một màn bảo vệ xung quanh Mặc Bạch, Thiên ý liếc nhìn Phúc tử với vẽ mặt khinh bỉ, bảo rồi cho ngươi thêm vạn năm nữa cũng không thắng được ta đâu.

Phúc tử khoét miệng giật giật nhưng không phản bác được, dù sao hắn gà thật phản bác sao được.

Quay lại một khoảng thời gian trước.

Trong một tiểu vị diện , một chiếc bàn bi-a lơ lửng giữa hư không. Những đường vân trên bàn không ngừng xoay chuyển, tựa như cả vũ trụ thu nhỏ.

Hai đốm sáng đối diện nhau, một mang sắc xanh lam nhàn nhạt, một phát ra ánh vàng rực rỡ. Không gian xung quanh họ bị bóp méo, trôi chảy như dòng nước.

Ở giữa là một chiếc bàn bi-a lơ lửng trong hư vô. Những viên bi không đứng yên mà xoay vòng trong không gian như những hành tinh nhỏ bé đang vận động theo quỹ đạo của riêng chúng.

Phúc Tử cầm cây gậy bi-a bạc, ánh mắt chăm chú nhìn vào bàn đấu, vẻ mặt đầy quyết tâm.

"Lần này ta nhất định sẽ thắng!"

Thiên Ý vẫn giữ dáng vẻ bình thản, khoanh tay nhìn Phúc Tử, khóe miệng nhếch lên một chút như thể đã biết trước kết quả.

"Ngươi nói câu này không biết bao nhiêu lần rồi."

"Câm miệng đi! Ta đã luyện tập rất nhiều!"

Phúc Tử hít sâu một hơi, dồn lực vào tay, rồi đánh mạnh

Cộp!

Quả bi trắng va vào những quả khác, tạo ra hiệu ứng gợn sóng trong không gian. Những đường vân trên bàn bi-a lập tức biến đổi như không gian bị bóp méo.

Nhưng…

Cộp! Cộp!

Viên bi số 7 lệch hướng, đập vào cạnh bàn, sau đó bay ra khỏi bàn đấu rồi biến mất vào hư không.

Phúc Tử há hốc mồm.

"Không thể nào?! Ta đã tính toán góc độ rất chuẩn rồi mà!"

Thiên Ý bật cười, nhẹ nhàng cầm lấy cây gậy của mình, không vội đánh mà chỉ nói:

"Phúc Tử, ngươi biết vì sao ngươi luôn thua ta không?"

"Vì ngươi gian lận?"

"Không."

"Vì ngươi nhìn trước kết quả?"

"Cũng không."

"Vậy vì sao?"

"Vì ngươi quá gà :))"

Dứt lời, hắn nhắm một mắt, nhẹ nhàng đẩy gậy.

Quả bi trắng lăn chậm rãi, chạm vào một viên bi khác theo một góc độ hoàn hảo. Chuỗi phản ứng xảy ra ngay lập tức từng viên bi va chạm vào nhau, giống như một ván cờ đã được sắp xếp từ trước.

Viên bi số 8 lăn vào lỗ một cách hoàn mỹ.

"Quá dễ." Thiên Ý buông gậy, khoanh tay lại, ánh mắt đầy vẻ nhàn nhã.

Phúc Tử trừng mắt nhìn bàn bi-a, rồi lại nhìn Thiên Ý, tức giận đập bàn:

"Chơi với ngươi thật không có tí công bằng nào hết! Ta đánh là nghệ thuật, còn ngươi đánh là toán học!"

"Không, ta chỉ giỏi hơn ngươi thôi."

"Ngươi !"

Phúc tử rồng lực , chiếc bàn lập tức nức vỡ , vô số cái Hệ sao trong không gian vị diện liền tan biến theo.

Vô số nền văn minh đang sinh sôi, phát triển rực rỡ, hoặc vừa mới chập chững bước vào kỷ nguyên ánh sáng bị xóa sổ ngay trong khoảnh khắc đó.

Những sinh linh đang sống, đang yêu, đang tranh đấu, đang khao khát vươn tới tương lai tất cả đều bị nghiền nát dưới sức ép kinh hoàng từ một cú đập bàn.

Tất cả… chỉ vì Phúc Tử thua một ván bi-a.

Thiên Ý nhìn cảnh tượng hỗn loạn ấy, trong mắt không có một chút cảm xúc nào, chỉ thở dài:

"Ngươi lại làm loạn rồi."

Phúc Tử cũng ngẩn người, nhìn hàng vạn vì sao vụt tắt trong chớp mắt. Hắn mím môi, ánh mắt có chút bối rối, nhưng rồi lập tức chống nạnh, hất cằm nói:

"Ta... ta đâu có cố ý! Ai bảo cái bàn đó yếu quá chứ! Không lẽ do ta mạnh quá?"

Thiên Ý liếc nhìn hắn, giọng điệu bình thản nhưng ẩn chứa sát khí:

"Ngươi có biết ta vừa mất bao nhiêu nền văn minh của tiểu vị diện này không?"

Phúc Tử nuốt nước bọt.

"Ờm… khoảng… mấy nghìn?"

"Không. Nhiều hơn."

Phúc Tử toát mồ hôi lạnh.

"Không sao dù sao chỉ là vài chục nghìn nền văn minh cấp thấp thôi mà, không vấn đề lớn a..."

Phúc tử còn đang rãi đầu thì ánh mắt nghiêm túc lại, không ổn liên kết giữa ta và tên ký chủ kia đang yếu dần.

Thiên ý còn đang tính phi cây bi da vào mặt phúc tử thì đột ngột dừng lại , hắn phủi tay một cái lập tức hai đóm xanh , vàng xuất hiện trong vết rách không gian.

Và tiếp theo là những cảnh sao đó.

Chậc chậc mới chơi tí mà tên này đã bước vào vết rách không gian , Thiên ý nhìn Phúc tử giờ sao đây chả hắn về cơ thể cũ à.

Phúc tử: từ từ coi hắn có gì cái đã, vung tay lên một bản trạng thái xuất hiện.

Tên: Mặc Bạch

- Chủng tộc: Quỷ dị.

- Tuổi: 18- 178 Nghìn.

- Giới tính: Nam.

- Kỹ năng: Phong ấn, Quỷ khí, Kiếm Thuật...

- Cấp độ: Oán linh ( Cao giai)

- Danh hiệu: Sát Nhân Cuồng, Bất khuất.

Hiệu ứng Sát nhân cuồng:Khiếp sợ, Giảm lý trí, gây lạnh sống lưng...

Hiệu ứng bất khuất: Ý trí tăng mạnh.

Thiên Ý nhìn bản trạng thái trước mặt, ánh mắt khẽ động, sau đó liếc sang Phúc Tử:

"Chậc chậc ký chủ ngươi chọn rất thú vị a mới không để ý tí hắn đã biến thành Quỷ dị rồi a?"

Thiên ý cố gắng nhịn cười nhìn Phúc tử.

Phúc tử lúc này trong lòng như có vạn thảo nê mã chạy qua , rốt cuộc có chuyện gì vừa xảy ra vậy a, phúc Tử sững sờ nhìn bảng trạng thái của Mặc Bạch, đầu óc trống rỗng trong chốc lát.

Khoan đã…

Trước khi hắn bị phân tâm bởi ván bi-a với Thiên Ý, Mặc Bạch rõ ràng vẫn chỉ là một người bình thường trong kế hoạch của hắn. Sao tự dưng lại thành Quỷ dị rồi? Hơn nữa còn có mấy cái Danh hiệu nữa.

Phúc Tử quay sang Thiên Ý, ánh mắt đầy hoài nghi:

"Ngươi làm cái gì đúng không?"

Thiên Ý khoanh tay, môi hơi nhếch lên:

"Ta đâu có rảnh làm mấy chuyện dư thừa. Ngươi quên hắn vừa trải qua cái gì à?"

Phúc tử ôm đầu, ta biết ta người sắp xếp chúng mà, đáng lẽ hắn phải đi theo kế hoạch tìm được bí ẩn của nơi này, bước vao chiếc gương sao đó thức tỉnh năng lực chứ sao lại thành Quỷ dị rồi wdf.

Thiên Ý liếc nhìn vào dòng sông thời gian, bên trong mắt hắn phản chiếu vô số hình ảnh chồng chéo lên nhau quá khứ, hiện tại, tất cả đan xen trong mắt hắn.

Hắn thoáng nhún vai, vẻ mặt bình thản:

"Ngươi tưởng chuyện gì cũng diễn ra đúng kế hoạch của mình à? Ngươi quên mất một điều quan trọng rồi, Phúc Tử."

Phúc Tử nhíu mày:

"Cái gì?"

Thiên Ý giơ một ngón tay lên, chậm rãi nói:

"Biến số."

Phúc Tử giật mình.

"Khoan… ý ngươi là—?"

"Đúng vậy." Thiên Ý cười nhạt, Phảy tay một cái một cái màn hình xuất hiện tua ngược về lúc Mặc Bạch đẩy Tên béo Lâm Hành xuống dưới Vực thẩm.

Thiên ý dùng cây bi da chỉ vào màn hình và nói.

Đáng lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu như hắn không bị tên lâm hành này trước khi chết nguồn rủa, dù chỉ là một chút oán khí động lên cơ thể Hắn nhưng ngươi phải biết Quỷ dị có lực cảm nhận rất mạnh đấy.

Tua thêm một đoạn thời gian tới lúc Mặc Bạch bị móc mất con mắt, Ngươi thấy không "Oán Linh" cao giai cũng có thể cảm nhận được, nói chi là một Quỷ dị cấp "Quỷ Hồn" như mẫu vật số 7.

Phúc Tử nhìn chằm chằm vào màn hình, sắc mặt méo mó như vừa nuốt phải một con ruồi.

“Khoan đã… Để ta hiểu lại chút. Ý ngươi là… cái tên Lâm Hành đó, trước khi chết đã để lại một lời nguyền lên Mặc Bạch?”

Thiên Ý gật đầu.

“Đúng thế.”

Phúc Tử ôm đầu, nhăn nhó:

“Mà không phải chỉ là chút oán khí nhỏ bé thôi sao? Sao lại có thể khiến hắn biến thành Quỷ dị chứ? Ta không tin!”

4

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.