ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 21 - Tuyệt vọng.

Đội quân bắt đầu di chuyển, tiếng bước chân vang vọng, từng kẻ lao về phía hắn với ý định nghiền nát hắn. Mặc Bạch đứng yên, ánh mắt không chút dao động. Hắn đã chết hơn ngàn lần, đã giết hơn ngàn kẻ , lần này cũng không khác gì.

Hắn chậm rãi rút thanh kiếm ra khỏi vỏ một thanh kiếm đen sẫm, lưỡi kiếm ánh lên thứ ánh sáng lạnh lẽo, u ám,như được rèn từ hắc ám và tuyệt vọng sâu thẳm nhất

.

Trên thân kiếm, bốn chữ đỏ như máu được khắc sâu vào thân kiếm "Tử Sinh Luân Hồi".

Thanh kiếm này đã ở bên hắn từ trận chiến đầu tiên, sau khi giết chết kẻ địch đầu tiên trong Hắc Giới. Ban đầu nó chỉ là một thanh kiếm bình thường, nhưng bao lần chém giết nó dần trở thành màu đen như bây giờ.

Trong những lúc hiếm hoi được nghỉ ngơi giữa các trận chiến, hắn cũng khắc bốn thức trên thanh kiếm này, chính xác hơn là hắn sau hàng ngàn lần đối mặt với cái chết và hồi sinh, hắn đã đúc kết kinh nghiệm từ những kiếp luân hồi của mình trừ kiếp thứ sáu kinh tởm mà hắn không bao giờ muốn nhớ lại để tạo ra bốn chiêu thức: Tử, Sinh, Luân, Hồi.

Mỗi thức tượng trưng cho một kiếp, một phần của 12 kiếp của hắn.

Lúc này những con rối vô hồn đã giết tới, chúng lao tới như một cơn sóng tử thần. Tiếng sấm sét hòa lẫn với tiếng gió rít, những gương mặt trống rỗng, những đôi mắt vô thần, những vũ khí sắc bén vung lên không chút do dự.

Mặc Bạch nắm chặt thanh kiếm, cảm nhận luồng Hắc khí lạnh lẽo từ lưỡi kiếm truyền vào tay. Hắn lẩm bẩm: “Nếu là lần cuối… thì phải làm cho đáng.”

Mặc Bạch lao tới đội quân trước mặt, hắn vung kiếm đường kiếm của hắn như nước chảy, mượt mà nhưng ẩn chứa sức mạnh kinh khủng. Kẻ đầu tiên lao đến một con rối cao lớn,tay cầm rìu nặng, gầm lên rồi chém xuống với lực đủ để bổ đôi tảng đá.

Lưỡi kiếm cắt ngọt qua cổ con rối, đầu nó lìa khỏi thân trong tích tắc, máu vết chém bắt tung tóe tạo thành một cơn mưa nhỏ. từng sợi hắc khí màu đen chảy vào cơ thể Mặc bạch.

Mặc Bạch lách người qua bên phải né tránh hai nhát, kiếm hắn xiết chặt thanh kiếm,vung kiếm hai nữ nhân trước mặt đứt lìa.

Hắn xoay kiếm, đâm về phía sao " phóc" , một nhát đâm ngây tim, Mặc Bạch xoay ngang kiếm chém ngang qua , một tên trước mặt liền bay đầu máu bắn như mưa, nội tạng vươn vãi.

Mặc Bạch không dừng lại hắn lao tới, đâm thẳng vào ngực một con rối lớn, rồi rút kiếm ra, chém ngang qua ba kẻ khác đang lao tới từ bên trái.

Một kẻ muốn đâm vào lưng hắn, Mặc Bạch đưa tay về phía sau nhẹ thốt ra một chữ, "Phong" kẻ đó lập tức đứng yên như pho tượng, Hắn xoay chém bay đầu tên đấy ngây lập tức.

Năng lực này từ khoảng 2-3 năm trước thì hắn đã thức tỉnh, Mặc bạch chỉ biết năng lực này có thể phong ấn, hắn chưa khai thác sâu năng lực này nên chỉ dùng để phong ấn chuyển động đối thủ.

Mặc Bạch Bậc người về phía sao đôi mắt sắc lạnh đảo không ngừng, một mũi giáo lao tới hắn xoay người tránh mũi giáo đang lao đến, thân ảnh hắn như quỷ mị, lướt qua giữa những kẻ địch dày đặc.

Lưỡi kiếm trong tay vạch ra một đường cong chết chóc, chém xuyên qua ba con rối cùng lúc, để lại những vệt máu đen văng tung tóe trong không khí.

Hắn còn chưa kịp thở dốc , Một nhóm con rối vây quanh, vũ khí đâm chém từ mọi phía. "Tử" Hắn xoay kiếm một vòng tạo thành một đường kiếm khí đen ngòm.

"Phóc...phóc"

Kiếm khí đi qua những con rối lập tức đầu lìa khỏi cổ, máu từ vết chém bắn ra như mưa, tạo thành một khu vực chỉ toàn những cái xác không đầu.

Hắn thở dốc, hàng trăm kẻ địch ngã xuống, nhưng số lượng vẫn không giảm.

Một thanh rìu bổ xuống vai hắn, một mũi giáo đâm vào hông máu chảy ra , nhưng Mặc Bạch không quan tâm lập tức hắn xoay người chém về phía sau, hai kẻ trước mặt liền tách làm đôi, thân trên của 2 đấy rơi xuống cùng với nội tạng của chúng.

Mặc Bạch lao tới, nhảy lên không trung, thanh kiếm trong tay đâm thẳng xuống đầu nữ nhân trước mặt.

Dùng thân xác nàng làm điểm tựa, hắn xoay người trên không, tung một cú đá mạnh vào kẻ phía sau, đồng thời rút kiếm ra, vung ngang một nhát sắc bén, chặt đứt cổ tên vừa lao đến.

Trận chiến tiếp diễn, Mặc Bạch đứng giữa biển xác chết, thanh kiếm không ngừng di chuyển. Hắn bị đâm, bị chém, nhưng mỗi lần ngã xuống, hắn lại hồi sinh mỗi lần hồi sinh , đều nếm trải qua đau đớn, và tuyệt vọng.

Hơn 3600 kẻ địch bị tiêu diệt dần ,máu chảy thành sông , ruột, gan , tim , não... khắp nơi bị dẫm đạp khiến chúng trở nên nhầy nhụa gớm ghết.

Tiếng gió rít gào, mùi máu tanh tưởi xộc vào mũi, mặt đất trở thành một đầm lầy đỏ thẫm của thịt xương nghiền nát.

Cuối cùng, khi con rối cuối cùng ngã xuống, Mặc Bạch đứng đó, thở dốc, cơ thể đầy vết thương. Bầu trời đỏ rung chuyển dữ dội, sét đen đánh xuống, mặt đất bắt đầu nứt toác.

Hắn quỳ giữa biển xác, máu loang lổ, từng giọt rơi xuống hòa cùng vũng đỏ đặc quánh dưới chân. Cơ thể rách nát, nội tạng đã bị dẫm nát bắn lên cơ thể đã bị nhuộm đỏ bởi máu tươi, hắn lúc này thật sự có chút tuyệt vọng.

Bầu trời trên cao rực lửa, những tia sét đen xé toạc màn đêm, như đang giễu cợt hắn.

12 kiếp.

177 ngàn năm.

178 ngàn năm tra tấn, chết đi sống lại, tuyệt vọng rồi lại vùng vẫy tìm hy vọng.

Mặc Bạch bật cười.

Ban đầu là một tiếng cười khẽ, rồi lớn dần, vang vọng giữa không gian chết chóc.

Hắn cười như thể một kẻ điên, như thể muốn cười thay cho cả ngàn lần đau đớn hắn đã trải qua, như thể muốn nhấn chìm hết thảy những bất hạnh của mình vào tiếng cười ấy.

Mặc Bạch giật mình.

Hắn dơ tay lên mặt , bao lâu rồi ta chưa cảm nhận được sự yếu đuối này nhỉ hahahahahaha.

Hắn là quái vật, là kẻ đã giết hàng ngàn, hàng triệu kẻ địch. Nhưng hắn… vẫn chỉ là một con người. Một thiếu niên chỉ mới 17-18 tuổi.

Hắn đã từng rất yếu đuối, hắn đã từng khóc rất nhiều, hắn đã từng ai oán rất nhiều, hắn đã trải qua rất nhiều, hắn đã từng trải qua rất nhiều đau đớn.

Và bây giờ hắn chỉ còn là một con quái vật , hắn có bao giờ hối hận không? Không, không hắn chưa bao giờ hối hận về những việc mình làm, từ lúc xác định mục tiêu và con đường của Mình, hắn chưa bao giờ do dự, cho dù Hắc ám nhất tuyệt vọng hắn cũng sẽ không do dự mà bước vào.

Đây là hắn một cái tiểu nhân vật không cam lòng một đời bình phàm.

Nụ cười của hắn dần tắt, thay vào đó là một sự trống rỗng, lạnh lẽo đến đáng sợ, ánh mắt của hắn bây giờ như thâm uyên, vẽ mặt của hắn chỉ còn lại sự lạnh nhạt với thế gian.

Lúc này trước mặt hắn không gian trước mặt hắn nứt vỡ, như những tấm gương bị đập tan thành vô số mảnh. Ánh sáng từ bên kia khe hở hắt ra nhàn nhạt, không rõ là bóng tối hay một thế giới khác.

Mặc Bach Chống kiếm đứng dậy , từng bước đi tới cảnh cổng không gian trước mặt, mỗi bước chân của hắn giẫm lên vũng máu đặc quánh,"Lại một lần nữa sao?"

"Lại một lần nữa sao?"

Hắn lẩm bẩm, nhưng đôi chân không dừng lại.

2

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.