ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20 - Tuyệt vọng

Lúc này Mặc Bạch đã tới rất gần chiếc Gương, hắn không biết bản thân có sống sót không, càng không biết khi bản thân vào chiếc Gương này hắn sẽ bị gì.

Nhưng với suy đoán từ trước của hắn thì đây là đường sống duy nhất mà hắn có thể nghĩ tới, nếu hắn có được sức mạnh thì có thể thoát ra nơi này, hoặc ít nhất cũng có thể sống sót ở Quỷ vực này.

Nếu hắn không có sức mạnh, thì hắn sẽ biến thành Quỷ dị, biến thành Quỷ dị ít nhất hắn còn có cơ hội để hồi sinh, còn hơn là chết hẳn.

Mặc Bạch lết đến gần chiếc gương hơn, chỉ còn cách vài phân nữa thôi. Hắn không còn nghĩ nhiều về việc liệu mình sẽ sống hay chết, cũng không quan tâm điều gì sẽ xảy ra khi bước qua cánh cổng đó.

Ý thức của hắn giờ đây chỉ còn một mục tiêu duy nhất: tiến về phía trước, bằng bất cứ giá nào.

Chiếc gương rung động, bề mặt phản chiếu ánh sáng quỷ dị như một vực sâu như thăm uyên.

Từ trung tâm gương, những xúc tu đen ngòm vươn ra, uốn lượn như sinh vật sống, chúng lao tới, quấn lấy cơ thể hắn, kéo hắn vào trong.

Hơi lạnh từ chiếc gương truyền đến, xuyên qua từng tế bào, từng khớp xương của hắn.

Ở phía sau, Trần Dực vẫn đang quằn quại, bàn tay ôm chặt lấy đầu, ánh mắt lóe lên sự đau lớn mãnh liệt giữa hai nhân cách. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen kịt lướt qua Mặc Bạch, nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

“Không được…!”

Trần Dực gầm lên, lao đến như một bóng ma, móng vuốt sắc bén vung lên định xé nát Mặc Bạch ngay trước khi hắn bị kéo vào chiếc gương. Nhưng đã quá muộn.

Móng vuốt của hắn phá tan bức tường thép phía sau, để lại một rãnh sâu hoắm. Mặc Bạch đã bị nuốt trọn vào gương, bóng tối cuốn lấy hắn, không để lại chút dấu vết nào.

....

Mặc Bạch cảm giác bản thân như đang rơi xuống một vực thẳm vô tận. Không có trọng lực, không có âm thanh, chỉ có bóng tối và những giọng nói thì thầm vang vọng trong đầu hắn.

“Ngươi muốn sức mạnh?”

“Ngươi muốn sống?”

“Ngươi sẵn sàng trả giá chứ?”

Những giọng nói vang lên từ bốn phương tám hướng, xoáy sâu vào linh hồn hắn như những con dao sắc bén. Hắn không thể mở mắt, nhưng hắn cảm nhận được những bóng đen vây quanh, nhìn hắn bằng những đôi mắt không thuộc về con người.

"Rắc... Rắc"

.....

Không biết bao lâu trôi qua hắn cảm nhận bản thân đang rơi vào luân hồi vô tận, một luân hồi ác mộng, mỗi kiếp trôi qua hắn đều rơi vào hoàng cảnh tuyệt vọng, đau đớn,... Nếu hắn nhớ không nhầm đây là kiếp thứ 12 rồi.

Kiếp thứ nhất hắn hóa thành một con heo, nếu sống một kiếp heo Mặc Bạch cũng không thấy gì quá lạ lẫm, nhưng đây không phái kiếp heo bình thường.

Hắn bị đem đi làm thí nghiệm sinh hóa, tuổi thọ được gia tăng, có được khả năng tái sinh... Thế là suốt 256 năm hắn bị lấy thịt, và nuối nhốt đã vậy hắn còn phải cảm nhận đau đớn từ tác dụng phụ của thí nghiệm trong cả cuộc đời.

Mặc Bạch có chút ám ảnh kiếp này nhưng hắn vẫn chịu được.

Kiếp thứ hai còn ám ảnh hơn trước , Hắn không còn là động vật, Không có tay chân, không có mắt mũi, cơ thể hắn chỉ là một khối thịt nhầy nhụa, bò trườn trên mặt đất như một con sâu bọ.

Sao đó hắn bị nghiền nát, tái sinh, nghiền nát rồi lại tái sinh, việc này kéo dài gần ngàn năm.

Thật sự thì hắn cảm giác kiếp này ám ảnh ở chỗ hắn không có cảm nhận gì ở ngoại giới ngoài nỗi đau, cô độc..., nhưng mấy cảm giác này không thể ảnh hưởng lý trí hắn, trừ kiếp thứ 6.

....

Kiếp thứ 6 :

Vạn năm.

Một vạn năm dài dằng dặc.

Mặc Bạch đã trải qua vô số cái chết trong những kiếp trước, nhưng chưa từng có kiếp nào hắn buồn nôn đến mức này.

Hắn không sợ đau đớn. Không sợ bị nghiền nát hay bị giết nhưng thật sự kiếp này...

Hắn hóa thành nữ nhân, ít nhất kiếp này hắn hóa thành con người.

nhưng!!

nhưng!!!

Hắn lại bị một lão già bắt lại và làm vợ ổng, cái con me nó, phải chi lão già bình thường sống trăm năm hạnh phúc, Mặc Bạch sẽ không nói gì.

Nhưng đây là cái thế giới tu tiên, lão già này lại mạnh cực mạnh, Lão quái vật kia đã sống hàng chục vạn năm, hắn có đủ phương pháp để bảo tồn vẻ đẹp của " Nàng dâu" mà hắn chọn. Mặc Bạch bị nhốt trong một tòa cung điện xa hoa nhưng cũng như một nhà tù không lối thoát.

Phải chi lão già này đa thê thì ít nhất hắn còn có thời gian để thở, nhưng lão già này còn rất chung thủy a...

Sao đó, trong vạn năm ấy hắn cảm giác,Thật sự là rất khó nói, cảm giác bị đủ loại trò tình dục giày xéo cơ thể...

Được rồi không nhớ nữa a, càng nhớ càng kinh tởm.

Kết thúc hồi ức Mặc Bạch mở mắt ,khung cảnh trước mặt tựa như địa ngục.

Mặt đất đen kịt, không có sự sống, không có cỏ cây, chỉ có vô số xác thịt rải rác khắp nơi. Những cái đầu lăn lóc khắp nơi tạo núi.

Nội tạng vương vãi, ruột, gan, não… nằm thành đống, máu đặc quánh chảy tràn thành những dòng sông nhỏ, lan tỏa mùi hôi thối nồng nặc.

Bầu trời trên cao đỏ như máu, từng cụm mây đen xoắn lại, chớp giật liên hồi, ánh sáng đỏ rực phản chiếu xuống một thế giới đã chết.

Mặc Bạch ngồi trên đống xác chết, ánh mắt trống rỗng nhìn lên bầu trời đỏ như máu.

Mười năm.

Hắn đã ở đây mười năm, không có ngày đêm, không có sinh linh nào ngoài những kẻ không ngừng xuất hiện để giết hắn.

Ngày đầu tiên

Khi tỉnh lại, hắn còn vui mừng vì nhận ra bản thân vẫn giữ được hình dạng con người. Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra nơi này không có lối thoát, không có sự sống.

Rồi "nó" xuất hiện.

Một người?, Mặc Bạch không xác định hắn có thật sự là người không .

Một người đàn ông mặc áo đen, gương mặt trống rỗng không có cảm xúc, trong tay cầm một thanh kiếm sắc bén.

Hắn không nói một lời, chỉ lao đến cố gắng giết Mặc Bạch.

Nhưng thật sự thì tên này quá yếu, vài tiếng sau là hắn có thể giết được, nhưng trong chiến đấu hắn phát hiện, tên này không có cảm xúc, càng không có cảm giác đau đớn.

Cứ vậy, mỗi ngày trôi qua hắn, hoặc một con rối khác xuất hiện, chúng lại mạnh hơn, trong suốt 10 năm hắn đã giết hơn, 3650 kẻ địch.

Nhưng nơi này không đơn giản như vậy, mười năm qua, hắn đã giết hơn ba nghìn sáu trăm kẻ địch, và mỗi năm, số lượng kẻ địch ấy lại quay trở lại, hợp nhất thành một đội quân khổng lồ muốn xé xác hắn.

Mặc Bạch đã chết hơn 1267 lần để có thể sống tới bây giờ, đúng vậy trong không gian này hắn có thể hồi sinh từ những người mà hắn đã giết chết trước đấy bằng cánh hấp thụ oán khí hay thứ gì đấy.

Nhưng cái giá đối với hắn lại quá rẻ mạc, chỉ đơn giản chịu đau đớn từ ký ức của chúng. Quá nhạt nhẽo, so với 11 kiếp trước những ký ức này bất quá là kiến hôi.

.....

Ngày Thứ 3,650.

Mặc Bạch ngắm nhìn đại quân phía trước.

Thật là rất đông a, chắc gộp tất cả kẻ địch trong 10 năm này, chắc đây là lần cuối rồi nhỉ? Đúng vậy trong mười năm này hắn luôn quan sát không gian này, Mặc Bạch có thể cảm nhận không gian này đang yếu đi hay dần biến mất.

Hắn ngồi trên biển xác thịt, ánh mắt hắn bình tĩnh như mặt nước lặng.

Phía trước hắn, một đội quân khổng lồ đang xếp thành hàng dài đến tận chân trời.

Mỗi kẻ trong đó đều từng bị hắn giết.

Hơn ba nghìn sáu trăm kẻ địch, sau mười năm, giờ đây đã hợp nhất thành một thế lực khủng khiếp.

Bầu trời trên cao rung chuyển, những tia sét đen vặn vẹo giữa đám mây máu.

2

0

1 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.