ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19 - Con người Kiên trì để làm gì?

Mặc Bạch nằm ngã trên sàn thép lạnh lẽo, cơ thể tan nát như một cỗ máy bị xé toạc cánh tay phải và một phần bả vai đã hóa thành bọt máu, tay trái cũng đi bị cắt đứt , xương sườn và xương sống gãy nát, mỗi hơi thở là một cơn đau như hàng ngàn lưỡi dao đâm xuyên qua từng thớ thịt. Máu tươi loang ra thành vũng đỏ thẫm dưới chân hắn.

Hắn mở mắt, Mặc Bạch chưa bao giờ có khái niệm bỏ cuộc. Dù cơ thể đã đến bờ vực sụp đổ, dù cái chết chỉ cách hắn vài nhịp thở, ánh mắt hắn vẫn kiên định như một ngọn đuốc không bao giờ tắc.

Hắn ho khan, máu trào ra từ khóe miệng, nhưng nụ cười quỷ dị vẫn nở trên gương mặt đẫm máu. Trong khoảnh khắc ấy, giữa ranh giới sống và chết, một ký ức từ rất lâu, rất lâu chợt hiện về, kéo tâm trí hắn ra khỏi cơn đau thể xác, trở về một buổi chiều tà đã khắc sâu vào linh hồn hắn.

Giữa ánh chiều tà của mặt trời, bầu trời nhuộm một màu cam đậm, những tầng mây trôi lững lờ như sóng biển trên cao, lấp lánh ánh vàng rực rỡ như đang cháy.

Ánh sáng phản chiếu xuống mặt đất, nhuộm cả không gian trong một tông cam ấm áp nhưng phảng phất nét tịch liêu, như một lời từ biệt của thiên nhiên trước khi bóng tối nuốt chửng

Gió nhẹ lướt qua, mang theo hương cỏ dại và mùi đất nồng nàn sau cơn mưa.

Xa xa, hàng cây bên con đường nhỏ đung đưa nhè nhẹ, lá vàng rơi chậm rãi, chạm xuống mặt đất trong sự tĩnh lặng như một điệu nhảy cuối cùng của thiên nhiên.

Giữa khung cảnh ấy, một cậu bé đứng trên triền đồi, ánh mắt trầm lắng nhìn người ông đang ngồi trên chiếc ghế dựa cũ kỹ. Ánh chiều tà phủ lên khuôn mặt ông, làm mờ đi những đường nét, chỉ còn thấy mái tóc và bộ râu bạc phơ lòa xòa trong gió, như một bức tranh cổ kính phai màu theo thời gian

Lão già ấy mặc một bộ áo dài vải thô, đơn giản nhưng sạch sẽ, từng nếp nhăn trên gương mặt khắc sâu dấu vết của thời gian.

Ông ngồi yên trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ, lặng lẽ ngắm nhìn ánh hoàng hôn đang dần buông xuống phía chân trời xa.

Cậu bé đứng bên cạnh đôi mắt như vì sao giữa bầu trời đêm, ánh chiều tà vẫn không thể nào che đi được sự sắc bén trong đôi mắt ấy một ánh nhìn vừa trong trẻo, và kiên định, đôi mắt ánh lên sự trong sáng của tuổi trẻ.

Cậu bé lên tiếng, Giọng non nớt nhưng chứa đựng sự tò mò mãnh liệt: “Ông ơi, rốt cuộc kiên trì là gì vậy ạ?”

Lão già khẽ mỉm cười, Ông không vội trả lời, chỉ ngước nhìn mặt trời đang dần khuất sau đường chân trời, ánh sáng vàng cam nhuộm lên khuôn mặt già nua một vẻ bình thản kỳ lạ.

Sau một lúc im lặng dài như cả một đời người, ông lên tiếng, giọng trầm ấm nhưng mang dấu vết của những năm tháng phong sương, như một làn gió thổi qua những trang sách cũ.

“Con người vì cái gì mà kiên trì à?”

Cậu bé nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh chờ đợi, nhưng lão già không nói ngay.

Ông đưa tay chỉ về phía mặt trời đang lụi dần, giọng ông chậm rãi, như kể lại một câu chuyện bình đạm.

Kiên trì trong lòng mỗi người đều có kiên trì, có người vì cái gọi là trách nhiệm mà kiên trì, có người vì tình yêu mà kiên trì, có người vì đại nghĩa mà kiên trì, có người vì gia đình mà kiên trì, có người vì tổ quốc mà kiên trì, có người vì quyền lực mà kiên trì...

Mỗi người một nhân sinh , mỗi người một lý tưởng, mỗi người một góc nhìn.

Nhân sinh như một quyển sách, con à mỗi người trong thế giới này đều là nhân vật chính, dùng bàn tay của mình để viết nên câu chuyện của riêng họ. Có quyển sách tầm thường, có quyển sách trấn động cổ kim, có quyển sách tan nát trong đau thương… Nhưng dù thế nào, họ vẫn kiên trì viết tiếp, đến tận trang cuối cùng.

Cậu bé im lặng, ánh mắt trầm ngâm nhìn theo hướng tay ông chỉ. Lão già tiếp tục, giọng ông mang theo chút đượm buồn.

Ta cũng từng như con vậy, khi ta còn bé, ta muốn trở thành nhân vật đỉnh thiên lập địa, giống như những nhân vật trong truyền thuyết cổ kim, tên tuổi vang vọng ngàn đời.

Thời niên thiếu, ta cảm thấy trở thành một người có việc làm và gia đình cũng không tệ.

Khi là thanh niên ta nhận ra bảo vệ gia đình và có một cuộc sống ổn định đã là rất tuyệt.

Đến tuổi trung niên ta nhận ra được sống tới già và có con cháu đã là rất mãn nguyện.

Và hiện giờ ta chỉ muốn, nhìn "Nhân Sinh" của mình đi tới hết, không hối tiếc.

Chúng ta đều rất nhỏ bé, đều rất tầm thường nhưng thế giới này thì lại quá lớn, chúng ta chỉ có thể kiên trì cho dù có là hắc ám, có là tuyệt vọng, có là tử vong chúng ta cũng chỉ có thể kiên trì mà bước tiếp.

Và hiện giờ, trong ánh mắt của hắn chỉ còn lại kiên trì.

Dùng toàn bộ sức lực lắc người qua bên phải.

"Bịch"

Máu từ cơ thể hắn tiếp tục chảy ra điên cuồng, nếu cơ thể không cử động được thì sao? Nếu không còn hai tay thì làm sao? Vậy thì dùng cầm của hắn kéo cơ thể lết tới Gương tạo thần.

Cho dù là thời khắc tuyệt vọng nhất, cho dù là hắc ám nhất thời điểm, cho dù hắn không cử động được, hắn sẽ dùng tất cả những gì hắn có để tìm ra đường sống, đây là kiên trì của hắn!!!

Trần Dực từng bước đi đến chỗ Mặc Bạch, nhìn hắn lết tới cánh cổng như một sâu bọ, khoét miệng hắn nở ra một nụ cười nhạt, dơ chân lên đạo xuống hai chân Mặc Bạch.

Đùng! Hai chân của hắn liền hóa thành bọt máu, dấu chân của Trần Dực để lại trên mặt sàn.

Mặc Bạch giờ đây không còn tay, không còn chân, tầm nhìn của hắn mơ hồ máu chảy xuống từ trán, nhuộm đỏ ánh mắt duy nhất còn lại thành một màu đỏ nhạt.

Đau đớn, tuyệt vọng đều không còn ảnh hưởng đến hắn nữa. Ý thức của hắn dần trở nên mơ hồ, nhưng trong tâm trí chỉ còn một suy nghĩ duy nhất, lặp đi lặp lại như một lời nguyền bất diệt: Đi tiếp! Đi tiếp!! ĐI TIẾP!!!

Đi... Đi ....đi tiếp!!!

Hắn vẫn lết đi, dùng cầm máu thịt be bét mà lết đi tiếp, xương trắng cũng đã lộ ra hắn vẫn kiên định mà lết đi tiếp.Mỗi lần lết là một lần máu trào ra dữ dội hơn

, hắn sắp chết.

Trần Dực nhìn cảnh tượng ấy, nụ cười nhạt trên môi dần biến mất, thay vào đó là một tia khó chịu thoáng qua trong đôi mắt đen thẳm. Hắn giơ chân lên , một lần nữa hắn muốn đạp xuống, nhưng lần này là phần đầu của Mặc Bạch.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, dị biến xảy ra.

Một tiếng “rắc” nhỏ vang lên không phải từ cơ thể Mặc Bạch, mà từ bên trong Trần Dực. Hắn khựng lại, đôi mắt đen thẳm đột nhiên co rút, bàn tay ôm chặt lấy đầu như bị một cơn đau kinh hoàng xé toạc từ bên trong.

Hắn gầm lên,tiếng gầm giờ đây không còn điên cuồng mà là sự đau đớn và hỗn loạn “Arghhh!” oán khí đen kịt quanh người hắn rung động dữ dội, như một cơn bão mất kiểm soát.

Bên trong cơ thể Trần Dực, hai nhân cách nhân cách gốc và nhân cách phụ được cưỡng ép tạo ra bởi thí nghiệm đang tranh đoạt quyền kiểm soát kịch liệt.

Nhân cách gốc, dù yếu ớt và bị đè nén từ lâu, bất ngờ trỗi dậy, hắn không chịu được cảnh này nữa, hắn cố gắng ngăn chặn cơn điên loạn của nhân cách phụ đã bị Quỷ lực biến thành Hắc Quỷ.

“Dừng lại… DỪNG LẠI!” Một giọng nói yếu ớt vang lên trong tâm trí Trần Dực, nhưng nhân cách phụ gầm lên đáp trả: “Im mồm! Ta là kẻ mạnh hơn ngươi đã thua từ lâu rồi!”

Trần Dực ôm đầu, cơ thể lảo đảo, móng vuốt cào loạn xạ vào không khí, sàn thép bị xé toạc thành những vệt sâu hoắm. Hắn ngã xuống một gối, oán khí đen kịt bùng nổ ra ngoài như một cơn cuồng phong, làm cả căn phòng rung chuyển dữ dội. Cuộc chiến nội tâm của hắn đã tạo ra một kẽ hở một cơ hội nhỏ nhoi nhưng quý giá cho Mặc Bạch.

Ps: buff main hơi lố, vậy cho ăn hành tiếp nữa.

5

0

1 tuần trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.