Chương 23 - Tái tạo.
Thiên Ý nhếch môi, như thể đã đoán trước được phản ứng này. Hắn chậm rãi phất tay, màn hình lại tua nhanh về đoạn Mặc Bạch đối mặt với chiếc gương.
Trong màn hình cảnh Mặc Bạch lếch vào chiếc Gương, Ngươi quên rồi à, trong cái Gương nên Toàn là Quỷ khí đấy nó đậm đặc thành chất, thẩm chí có ý thức luôn đấy.
Ngươi tính lợi dụng quỷ khí này để cho Hắn thức tỉnh dị năng chứ gì .
Phúc Tử căng mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình, sắc mặt tối sầm lại.
"Chết tiệt... Đúng là ta có tính toán để hắn hấp thụ một ít Quỷ khí trong gương, nhưng chỉ để kích thích tiềm năng dị năng của hắn thôi!
Thiên Ý khoanh tay, giọng điệu đầy chế giễu: nhưng ngươi quên rồi à, hắn đã vào trạng thái nửa sống nửa chết rồi, mà ngươi biết mà nếu một người chết ở nơi quỷ khí đậm đặc thành chất này, thì chắc chắn hóa thành quỷ dị rồi.
Phúc Tử trầm mặt, trong lòng hắn bây giờ chỉ muốn chửi thề!
Thiên Ý nhếch môi, giọng điệu như cười như không:
Khi bước vào trạng thái nửa sống nửa chết trong môi trường Quỷ khí đậm đặc như vậy, cơ thể hắn gần như đã bị đồng hóa.
Nhưng đáng lẽ hắn phải bị nghiền nát ý thức, trở thành một con rối hoặc quỷ dị.
Nhưng, Thiên ý tiếp tục tua tới lúc Mặc Bạch đang bất tỉnh, chuyển vào bên trong linh hồn Mặc Bạch, thấy không tên này đang trải qua tra tấn đấy.
Phúc tử trầm mặt.
....
Thiên ý nhìn Phúc tử vẽ mặt mang chút cười trên nỗi đau, vậy ngươi biết rồi đấy, tra tấn này không thể ma diệt ý thức hắn ngược lại còn làm hắn mạnh lên, ý thức hắn không thể bị ma diệt nhưng hắn đã chết nên hắn đã biến thành một Quỷ dị.
Thiên Ý tiếp tục, giọng đều đều nhưng có chút buồn cười “Thông thường, để thành Quỷ dị, kẻ đó phải vứt bỏ nhân tính, lý trí..
Nhưng ký chủ của ngươi… làm gì còn nhân tính để vứt bỏ? Hắn vô tình đáp ứng mọi điều kiện ý chí mạnh mẽ, cơ thể chết đi, và Quỷ khí đồng hóa. Kết quả là một Quỷ dị hoàn hảo, vẫn giữ được lý trí.”
Phúc Tử trầm mặt x2.
Là một thực thể sống rất lâu, hắn biết rõ những gì Thiên Ý nói là sự thật.
Hắn đã từng chứng kiến vô số kẻ bị đồng hóa thành Quỷ dị tất cả bọn chúng đều mất đi bản ngã, trở thành những thực thể chỉ biết giết chóc và hủy diệt, làm theo bản năng....
Thiên ý nói tiếp, Và sau đó ý trí của hắn đã phá vỡ không gian tra tấn đấy, đáng lẽ linh hồn hắn phải trở lại cơ thể nhưng.
Chiếc gương đấy đâu có ngu mà đưa một thứ mình không khống chế vào bên trong được nên hắn chặt đức liên kết giữa linh hồn Mặc Bạch và cơ thể hắn.
Thế là hắn cút ra ngoài Hư vô.
"Phúc tử xoa đầu... Kế hoạch hắn chuẩn bị giờ đã đổ bể hết."
Giờ hắn phải tính toán để cứu vãn tình hình, nhìn linh hồn Mặc Bạch bên trong lớp bảo vệ, Phúc tử trầm tư.
Thiên Ý nhìn bộ dạng trầm tư của Phúc Tử, khóe môi khẽ nhếch, giọng điệu đầy giễu cợt:
“Thế nào? Ngươi thấy kế hoạch của mình thảm hại chưa? Cạc cạc cạc...
Phúc tử không rảnh quan tâm tên thiên ý chó đe kia , Quỷ dị à ai nói thành Quỷ dị thì không thể làm người được chứ.
Phúc tử đập mạnh và hư vô.
ẦM!
Không gian xung quanh rung chuyển dữ dội, những vết nứt không gian lan rộng từ nơi Phúc Tử đập xuống. Hư vô như một mặt gương bị rạn nứt, một lỗ hổng lớn mở ra, kéo theo những luồng quỷ khí hỗn loạn tràn ra như muốn cắn xé tất cả.
Phúc Tử không quan tâm.
Hắn thò tay vào trong lỗ hổng, cánh tay xuyên qua tầng tầng lớp lớp rào cản hư không, trực tiếp chạm tới cơ thể của Mặc Bạch đang bị mắc kẹt bên trong chiếc gương.
Cơ thể đó vẫn còn nguyên vẹn, nhưng không có dấu hiệu của sự sống.
Kéo cơ thể hắn xuyên qua tầng không gian.
Để lại không gian chiếc gương một lỗ hổng lớn , lúc này ý thức trọng chiếc gương bật thốt lên câu wdf.
Nó đã sống hơn ngàn năm, nhưng đây là lần đầu tiên nó gặp trường hợp này, có kẻ dám cướp con mồi ngay trước mặt nó!
Nó còn chưa kịp phản ứng lỗ hổng không gian đã khép lại như chưa có chuyện gì xảy ra.
ẦM!
Không gian rung chuyển dữ dội khi Phúc Tử ném cơ thể Mặc Bạch vào một bong bóng khác.
Này ngươi không sợ cơ thể hắn nát tương à, cơ thể hắn đã tơi tả lắm rồi đấy. Thiên ý lơ lửng đằng sau lên tiếng.
Phúc tử híp mắt nhìn Mặc Bạch, linh hồn vẫn bị nhốt trong lớp bảo vệ cách đó không xa.
Yên tâm đi không sau đâu.
Hắn suy nghĩ "Cơ thể và linh hồn đã tách rời… Nếu muốn hắn sống lại, ta phải gắn lại hai thứ này."
Nhưng muốn gắn lại là đi ngược lại với sinh tử, hồi sinh một người đã chết là rất khó cho dù có là một bán thần.
Bắt buộc phải dù bảo vật , nhưng cũng rất may mắn linh hồn Mặc Bạch vẫn còn tồn tại nên việc này cũng không quá khó.
Chậc chậc làm khó ta a, Phúc Tử đứng giữa hư vô, hai tay khoanh lại, ánh mắt nhìn xuống cơ thể lạnh băng của Mặc Bạch.
Thiên Ý lơ lửng một bên, ánh mắt đầy hứng thú.
“Hồi sinh hắn không phải chuyện dễ, mà cho dù có làm được thì ngươi cũng biết hậu quả rồi đấy.”
Phúc Tử híp mắt, khóe môi nhếch lên.
“Ta biết.”
Không ai hiểu rõ hơn hắn về quy luật của sự tồn tại.
Cái chết là sự kết thúc tuyệt đối.
Cố gắng nghịch đảo quy luật, cưỡng ép kéo một linh hồn trở lại cơ thể đã chết là đi ngược lại với trật tự của từ thở sơ khai đây là cấm kỵ , thậm chí có thể chọc giận những thứ không nên chọc giận.
Toàn bộ cái Tinh giới đều vô số cái quy luật cơ bản tạo thành cho dù ở trong một cái vị diện những quy luật cơ bản này đều sẽ tồn tại.
Trừ khi ngươi siêu việt phàm thân, bước vào đỉnh chiến lực, thì có thể né được những quy luật cơ bản.
Phúc tử nheo mắt vẫn là nên dùng bảo vật, dù sao bị đám tồn tại đó để ý thì sao này khó thao tác lắm.
Phúc Tử giơ tay lên, một luồng sáng xanh u tối vặn vẹo trong lòng bàn tay hắn.
Từ trong hư vô, một vật thể chậm rãi xuất hiện.
Một viên ngọc đen tuyền, như thể nuốt chửng ánh sáng xung quanh, lơ lửng trên tay hắn.
Thiên Ý thoáng nhíu mày. Nhưng đồng thời trong mắt lúc này cũng có chút tham lam.
Hắn nhìn chằm chằm viên ngọc.
[Hồn Mệnh Tinh Thạch] - một bảo vật có thể đảo ngược sinh tử, hiểu đơn giản bảo vật này có thể hồi sinh một người chết cho dù linh hồn người đó đã sắp tan biến.
Thiên ý nhíu mày, vật này ngươi cũng có à, đúng là tên chó chết làm tài nhiều tật.
Vật này đến từ một nơi cấm kỵ, nơi đó Qui luật, hay khái niệm cơ bản nhất cũng rất khó tác động lên, đồng thời nơi đó cũng rất nguy hiểm, nói cửu tử nhất sinh vẫn còn rất nhẹ .
Phúc Tử cười nhạt.
Chậc chậc nếu ta không giàu sao gọi là Hệ thống papa được, dụ mấy tên ký chủ kia đi tìm bảo cho ta rất vui ấy nha cạc cạc cạc!!
Hắn búng tay, viên ngọc chậm rãi bay lên, tỏa ra ánh sáng xanh u ám, rồi bắt đầu rơi xuống trung tâm giữa linh hồn và cơ thể Mặc Bạch
Phúc tử lấy ra một vài món đồ khác ném vào cơ thể Mặc Bạch, dù sao dùng một bảo vật như thế hồi sinh không thì rất tiếc a, ít nhất cũng tái tạo một cơ thể hoàn mỹ chứ.
ẦM!
Ngay khi viên ngọc đen tuyền rơi xuống, nó lập tức phát ra một luồng sáng xanh u ám, như thể đang nuốt lấy không gian xung quanh. Ánh sáng ấy dần dần bọc lấy cả linh hồn lẫn cơ thể của Mặc Bạch, khiến chúng bắt đầu dung hợp.
Cùng lúc đó, những món bảo vật mà Phúc Tử ném vào cơ thể Mặc Bạch cũng bắt đầu phát huy tác dụng.
Cốt tủy bị hủy hoại tái tạo lại, từng thớ cơ bắp bị xé rách dần hồi phục. Làn da nhợt nhạt nay lại tràn đầy sinh cơ, nhưng đồng thời lại mang theo một luồng khí tức quỷ dị không thể diễn tả bằng lời.
ps: 🐧 đừng bao giờ tin lời mấy thằng sống vạn năm a.
2
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
