ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8 - Ác mộng

CHƯƠNG 7: ÁC MỘNG

Thập tam A ca rảo bước, tiến đến trước mặt tôi với nét mặt rất lạ lùng. Hắn chau mày, cúi xuống nhìn tôi, nhưng thấy gương mặt vừa buồn vừa giận, rưng rưng muốn khóc của tôi, hắn sợ đến ngẩn người. Tâm trạng tôi vốn không vui, trong lòng đang thầm mắng hắn nhưng khi thấy dáng vẻ ngây ngốc như bị tôi chặn họng ấy, tôi bỗng thấy buồn cười. Tuy sắc mặt không đổi, nhưng nét cười ẩn hiện trong đáy mắt của tôi vẫn bị hắn nhìn ra. Khi biết rằng tôi không giận dữ, sắc mặt hắn lại trầm xuống. Tôi thầm than thở, hẳn là hắn đã nhớ ra mình mới là người đang giận. Sao hắn lại tức giận như vậy, không lẽ có chuyện gì sao?

Thập tam A ca vẫn kiên nhẫn nhìn tôi, nhưng không nói gì cả. Tôi chỉ đành nhìn hắn chăm chăm, hi vọng sẽ phát hiện ra điều gì đó, nhưng đợi mãi mà mặt hắn vẫn nghiêm túc như vậy. Được lắm! Tôi nhận thua là được chứ gì! Ánh mắt hắn mang theo áp lực nặng nề, khiến tôi không khỏi chột dạ. Nhưng rõ ràng mình có làm gì đâu cơ chứ? Tuy tôi rất giỏi phòng ngự phản công, nhưng hôm nay xem ra không dùng được rồi. Hừ! Hắn không mở lời trước thì để tôi nói vậy!

-E hèm! Ngài tìm ta có việc gì? - Tôi ngước mắt lên, mỉm cười nhìn hắn, nhưng hắn vẫn nhìn tôi, im lặng không đáp, mặc kệ tôi cười đến mỏi cả mặt.

-E hèm! - Tôi lại cố đằng hắng thật to, rồi mỉm cười với hắn. - Vậy ngài tìm ta có việc gì?

Vẫn không trả lời, hừ, vậy càng tốt, tức là hắn không có việc gì đúng không?

-Nếu không có việc gì, nô tỳ xin cáo lui.

Tôi cúi người hành lễ, còn chưa kịp đứng lên thì đã bị Thập tam A ca kéo dậy, lôi đến một chỗ hoang vắng không một bóng người. Tôi giật mình, hắn tính làm gì mà lại lôi tôi đến nơi hoang vu hẻo lánh này? Tôi vắt óc nghĩ tất cả mọi khả năng, không lẽ hắn muốn...Không! Sẽ không như vậy đâu! Đang lúc lo lắng thì…

-Sao nàng lại nhìn Tứ ca như vậy?

-Hả? - Tôi ngơ ngác nhìn hắn, hắn đang nói chuyện gì đây? Tôi còn tưởng hắn định tỏ tình với tôi nữa.

-Hi hi… - Tôi bật cười, cảm thấy mình quá tự tin, hóa ra tôi và hắn nãy giờ chẳng ai hiểu ý nhau. Thập tam A ca có nằm mơ cũng không thể lường được phản ứng này của tôi, nên càng giận dữ hơn.

-Ai da! - Hắn siết tay tôi đau điếng, khiến tôi không nhịn được mà kêu lên. Khi thấy mặt tôi nhăn nhó, hắn mới nới lỏng tay ra. Tôi bực mình, ra sức hất tay hắn ra nhưng không giằng ra được, đành trừng mắt nhìn hắn.

-Trả lời mau! - Hắn vẫn không để ý, chỉ có đôi mắt là nhìn tôi chăm chăm.

-Trả lời cái gì? Ta… - Đang định cãi lại thì tôi chợt nhớ ra câu hỏi lúc nãy của hắn, chất vấn tại sao tôi nhìn Tứ A ca với ánh mắt đó. Vì sao ư...Chẳng vì lí do gì cả! Chỉ là lúc đó tôi thấy thương xót hắn mà thôi, nhưng tôi không thể nói rõ ngọn ngành được, lẽ nào lại nói với Thập tam A ca quan hệ giữa Tứ A ca và Đức Phi sau này sẽ xấu đi và kết thúc đầy bi thảm? Tôi nhíu mày, lập tức đáp:

-Hôm nay nô tỳ nhìn Tứ A ca rất nhiều lần, ngài hỏi lần nào cơ?

Chẳng còn cách nào, đành giả ngu vậy, nào ngờ Thập tam A ca không bị lừa, lại hỏi tiếp:

-Là lần Tứ ca cũng nhìn nàng!

Tôi sững người, nhớ lại khoảnh khắc ánh mắt của chúng tôi không hẹn mà gặp, bất giác đỏ mặt.

-Mẹ ơi! - Tôi kêu lên, có cảm giác như tay sắp gãy rồi, nhưng lần này Thập tam A ca quyết không chịu thả lỏng, chỉ cúi đầu xuống nhìn tôi.

Mồ hôi lạnh lăn từ trên trán xuống mắt, cay quá! Tôi chớp chớp mắt, bực tức ngẩng mặt lên. Đôi mắt vốn quật cường của hắn giờ đây cuồn cuộn cảm xúc, giận dữ, bất an hòa lẫn cùng nỗi đau đớn. Tôi lặng đi, đôi mắt nhìn tưởng kiên cường ấy hóa ra lại yếu đuối vô cùng, nhìn thấy vậy, trong lòng tôi lại trào dâng nỗi hối hận khôn nguôi. Tôi tạm gạt nỗi đau của mình sang một bên để tìm cách xoa dịu vết thương của hắn, cuối cùng sau một hồi suy nghĩ tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, bình tĩnh nói:

-Tứ gia đối với nô tỳ chỉ là chủ tử, không hơn.

Hắn ngây người, nhìn tôi trân trân, tôi im lặng nhìn hắn, cuối cùng hắn cũng dần dần thả lỏng.

-Thật ư? - Hắn hỏi.

-Thật. - Tôi lặp lại, cũng là để nhắc nhở bản thân mình, vì trong lòng tôi hiểu rõ, cảm xúc tôi dành cho Tứ A ca rất đặc biệt. Có lẽ phần vì thương hại hắn, phần vì ngưỡng mộ sự quyết đoán cứng rắn của hắn trong cải cách đất nước. Dù sao đi nữa, hắn cũng là một vị vua anh minh! Nhưng tôi quyết định, trong thời gian lưu lạc ở đây chỉ có thể xem hắn như cấp trên, kính trọng chứ không thể gần gũi. Một Thập tam A ca thôi đã đủ thành gánh nặng trong lòng tôi rồi, nếu lại thêm một người nữa...Tuy trong đầu đang suy nghĩ rất lung, nhưng mặt tôi vẫn bình thản như không.

Thập tam A ca nhẹ nhàng thả lỏng tay, sắc mặt cũng dần trở lại bình thường.

-Suy nghĩ ấy của nàng sẽ hại chết người đấy. - Hắn cười tủm tỉm, tâm trạng rõ ràng đã khá hơn.

-Đúng là hồng nhan họa thủy! - Hắn giả vờ than.

-Nhưng chỉ có mình nữ nhi thì không thể gây ra họa mất nước được! - Tôi nhếch môi, bình thản nói.

Tôi vừa dứt lời, hắn đã bật cười rất sảng khoái. Nhìn nụ cười ấy, trong lòng tôi thầm than, rốt cuộc hắn cũng chỉ là một đứa trẻ, không giấu nổi tâm sự gì. Nhưng nghĩ đến việc sau này vì phò tá Ung Chính lên ngôi mà hắn đã bày mưu tính kế sát hại quần thần, loại bỏ huynh đệ, tôi tự hỏi đâu mới là con người thật của hắn? Bỗng dưng tôi nhận ra dạo này mình rất hay than thở, đúng là hại sức khỏe quá.

-Nàng đang nghĩ gì vậy? - Hắn dí sát mặt vào tôi, hỏi.

Giật mình, tôi lùi về sau một bước:

-Không có gì...chỉ là…

Đang vội vã tìm cớ thì đột nhiên vang lên những tiếng "òng ọc...òng ọc", hắn và tôi cùng sững người. Mãi một lúc sau, tôi mới cười, đáp:

-Ha ha, chắc là do ta đói đấy…

-Ha ha ha! - Hắn cười ngặt nghẽo. Tuy có hơi ngượng nhưng hắn không truy hỏi nữa cũng là điều tốt, hơn nữa thấy hắn vui vẻ tôi cũng thấy vui lây, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên tôi mất mặt ở đây. Tôi mặc kệ hắn, rồi quay người đi tiếp. Biết rằng Thập tam A ca đang theo sau, lòng tôi trở nên bình tĩnh, bèn quay lại liếc hắn. Hắn đang cười với tôi, bỗng nhiên tôi có cảm giác giữa hai chúng tôi có một sự thấu hiểu đặc biệt. Tôi mỉm cười, đang định nói gì đó thì Thập tam A ca đột ngột dừng bước, nhìn về phía trước. Tò mò, tôi cũng quay lại nhìn thì…"A!", tôi lặng người, lúng túng nuốt nước bọt. Tứ A ca đang đứng đó, lặng lẽ đưa mắt nhìn chúng tôi…

Tứ A ca chầm chậm bước đến, đứng trước mặt nhìn tôi chăm chăm. Hai chân tôi mỏi nhừ, thái dương giật giật, đôi môi run rẩy, đứng đó một lúc nhưng chẳng thốt được nên lời. Bỗng nhiên hắn cúi người xuống, bao trùm lấy tôi với ánh mắt thâm sâu u ám:

-Ngươi thích ta à?

-Aaaa! - Tôi giật mình tỉnh giấc, ngồi trên giường thở dốc, tim vẫn còn đập thình thịch. Vội đưa mắt nhìn xung quanh, mặt trời còn chưa tỏ, trong phòng tranh tối tranh sáng. Tôi thở ra, lại gặp ác mộng rồi. Hai ngày nay đều như vậy, tôi bóp bóp trán, rồi nằm lại xuống giường, giương mắt nhìn trần nhà. Đã mất giấc ngủ rồi, tôi không ngủ lại nữa mà bất giác nhớ lại chuyện tối hôm ấy…

-Tứ ca, sao huynh lại đến đây? - Trong lúc tôi ngẩn người nhìn Tứ A ca, Thập tam A ca lên tiếng hỏi.

-Đệ nói đi vệ sinh, chờ mãi mà không thấy đệ quay lại, ngạch nương sợ đệ sẩy chân rơi xuống hầm cầu nên ta ra ngoài tìm xem. - Tứ A ca thản nhiên đáp.

-Ha ha… - Tôi cúi đầu, gượng cười trước lời đùa nhạt nhẽo đến mức nổi hết cả da gà này. Vậy mà Thập tam A ca lại cười phá lên:

-Ha ha ha! Tứ ca cũng biết nói đùa cơ à? Thế cũng tốt, còn hơn là cả ngày huynh cứ vác bộ mặt đưa đám ấy đi dọa người.

Tôi liếc trộm, khuôn mặt Tứ A ca vẫn lạnh như băng, nào có giống đang nói đùa chứ? Ánh mắt hắn bỗng quét qua, làm tôi giật mình lật đật cúi đầu xuống, tự hỏi không biết hắn đã đến từ lúc nào, nghe được những gì rồi...Giữa lúc đó, Tứ A ca lại nói:

-Không có việc gì thì đi đi.

-Được, đệ đi chào ngạch nương đây. - Thập tam A ca nói.

-Không cần đâu, ngạch nương đã đi nghỉ, còn Thập tứ đệ đã về rồi. - Tứ A ca lắc đầu.

-Vậy sao? Thế đệ về vậy! À, ngươi cũng nghỉ ngơi đi!

Tôi đang miên man suy nghĩ nên mất một lúc mới nhận ra Thập tam A ca đang nói với mình, bèn ngẩng đầu lên thì thấy hai người họ đang nhìn tôi. Tôi cố trấn tĩnh, cúi xuống hành lễ:

-Nô tỳ tuân mệnh, cung tiễn hai vị chủ tử.

-Ừ. - Thập tam A ca mỉm cười, quay người bỏ đi. Khi tiếng chân họ xa dần, tôi mới dám ngẩng đầu lên, trong lòng ngổn ngang bao cảm xúc, chỉ biết giương mắt nhìn theo bóng họ. Khi bước đến một góc ngoặt, chỉ cần đi qua là không nhìn thấy nữa, Tứ A ca bỗng quay đầu lại, nhìn tôi đầy thâm sâu, khiến tôi bất giác đưa tay lên che miệng.

Tôi thở dài, ánh mắt ấy là nguyên nhân khiến mấy ngày nay tôi đều gặp ác mộng. Ánh mắt ấy như xuyên qua người tôi, cho dù lúc đó trời có mờ mờ tối, tôi vẫn cảm nhận được nó rất rõ ràng. Tôi bĩu môi, đủ rồi, không được tưởng bở nữa! Con người trong mắt chỉ có giang sơn và quyền lực như hắn, cho dù bây giờ có còn sót lại chút dịu dàng nào, chỉ sợ vài năm nữa cũng sẽ bị mài mòn đến chẳng còn chút gì. Dù thế nào thì bây giờ chỉ để ý ánh mắt hắn thôi cũng khiến tôi gặp ác mộng mấy đêm liền, nếu để ý đến hắn…

Tôi gượng cười, chỉ sợ ác mộng sắp biến thành sự thực rồi. Tôi lắc đầu, ngồi dậy khoác thêm áo rồi đi rót trà súc miệng, lúc này mới biết đã tờ mờ sáng rồi. Khi mở cửa sổ ra, làn gió mùa hè tươi mát ùa vào phòng, tôi bèn hít thật sâu, cảm giác như mọi chất độc được thải hết ra ngoài, sảng khoái cả người. Tôi ngồi xuống bàn, lấy một miếng bánh quế hoa từ khay điểm tâm cho vào miệng từ tốn nhai.

Nghĩ lại thì hai ngày nay cũng không đến nỗi tệ. Cung nữ nhà Thanh đều được chọn từ hoàng thất Bát kỳ, không giống như tiền triều lấy từ tầng lớp bình dân nghèo khổ, vì vậy các chủ tử không thể tùy tiện đánh mắng họ. Công việc cũng không quá vất vả, việc nặng đã có đầy tớ, nô bộc làm. Mấy ngày nay tôi chỉ dọn dẹp kho của Đức Phi, trong có vài bức tranh chữ. Tuy tôi không hiểu, nhưng nhìn tranh mỹ nữ của Ngô Đạo Tử, tranh hoa cỏ chim chóc của Tống Huy Tông, kích động đến mức hai tay run rẩy. Thật kỳ diệu! Nếu như ở thời hiện đại chắc có giá lắm đây! Giá trị tinh thần thì tôi không hiểu, nhưng về giá trị vật chất của chúng thì tôi biết rất rõ, tôi cũng chỉ là một kẻ phàm tục mà thôi!

Dạo này tôi đã làm quen được với vài cung nữ. Bọn họ xuất thân rất đa dạng, tuổi tầm 18-19, tuy còn trẻ nhưng đã rất lõi đời. Thấy tôi không nhiều chuyện, tính tình điềm đạm, lại biết chữ nên họ bằng lòng kết bạn với tôi. Nhà họ đều ở kinh thành, nên thường xuyên gửi thư về gia đình, nếu muốn viết họ phải nhờ những lão công công biết chữ, rất phiền phức. Bây giờ có tôi thì thuận tiện hơn rất nhiều, vì vậy họ cũng muốn thân thiết với tôi. Nhờ vậy mà tôi có thể dễ dàng thông thạo đường đi lối lại của những khu vực xung quanh cũng như những quy củ phép tắc ở đây. Hai tỷ muội Đông Liên, Đông Mai chuyên hầu hạ Đức Phi sinh hoạt hằng ngày, được coi là Đại nha hoàn ở đây không hiểu vì sao vừa nhìn thấy tôi đã đối đãi rất thân thiết cứ như gặp lại cố nhân vậy. Tuy vẫn vui vẻ qua lại với họ để tránh khỏi phiền phức, nhưng trong lòng tôi vẫn hết sức đề cao cảnh giác. Nhập cung cũng như vào chiến trường, phải đề phòng mọi lúc mọi nơi, nếu không tai họa ập đến lúc nào chẳng hay. Vì không thể phân biệt ai bạn ai thù, nên tôi buộc phải hết sức cẩn thận.

Nghĩ đến đây, tôi không nén được thở dài, bèn đứng dậy vươn vai. Đành vậy, nếu còn lưu lại nơi này lâu dài, không bị điên thì cũng chết. Nhưng tôi không muốn chết, nên...điên vẫn tốt hơn. Tôi lắc đầu cười, nhìn trời đã sáng tỏ, liền đi rửa mặt mặc quần áo để chuẩn bị ăn sáng. Tôi là nữ quan, nên cũng được ở phòng đơn như những cung nữ có địa vị cao, tuy có hơi nhỏ, nhưng thế này là tôi đã hài lòng lắm rồi. Đang lâu mặt thì ở ngoài có tiếng gõ cửa, tôi sững người, vội sửa soạn một chút rồi nói:

-Mời vào!

Cửa vừa mở, Lý Mai Nhi đã thò đầu vào trong phòng, cười tủm tỉm:

-Tiểu Minh Vy, nương nương đã dậy rồi, đang cho gọi tỷ đấy!

-Mới sáng sớm đã có chuyện gì vậy? - Tôi hỏi. Tên tiểu tử này cũng có mắt nhìn người, thấy tôi cư xử cũng không tệ, nên nhất định nhận tôi làm tỷ tỷ. Tôi cũng hết cách, đành mặc kệ hắn làm gì thì làm.

-Cái này...ta cũng không rõ lắm. Hình như Hoàng thượng đi Sướng Xuân Viên, nương nương cũng đi cùng, nên có lẽ nương nương muốn tỷ theo hầu.

Tôi ngẩn người, trong lòng mừng thầm. Sướng Xuân Viên là nơi mà Khang Hy ở lại lâu nhất, như vậy có nghĩa tôi có thể diện kiến vị hoàng đế vĩ đại tài hoa lỗi lạc này ư? Đỉnh quá! Tôi vui sướng nói:

-Ngươi đợi đó, ta thu xếp một lúc liền đi ngay.

-Được, ta đợi ở bên ngoài, tỷ nhanh chân lên đi. - Dứt lời, hắn đi ra. Tôi thu dọn đồ đạc xong xuôi, ra ngoài khóa cửa rồi mỉm cười:

-Đi thôi!

Xe ngựa lóc cóc chạy trên đường, đây là lần đầu tiên tôi được ra ngoài từ khi nhập cung nên trong lòng vui sướng không thôi. Tôi cười thầm, càng ngày mình càng giống thiếu nữ cổ đại, vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà cũng cảm thấy vui vẻ. Đường trong cung dài tít tắp, hai bên đường là các thị vệ xách đao canh giữ, bên cạnh xe là các thái giám đi theo. Khi thấy tôi liên tục dòm ra ngoài, Đông Liên không nhịn được cười:

-Ngươi mới vào cung được vài ngày đã kích động như vậy rồi, sau này chúng ta còn nhiều dịp xuất cung lắm.

-Sao phải suy nghĩ nhiều như vậy, tận hưởng những vui vẻ của hiện tại là đủ rồi. - Tôi quay lại cười.

-Không ngờ suy nghĩ của ngươi lại khoáng đạt như vậy! - Nàng phì cười. Tôi mỉm cười, đang định nói gì đó thì xe ngựa bỗng nhiên dừng lại. Tôi ngẩn ra, nghe thấy bên ngoài có tiếng vó ngựa gõ lộc cộc rồi dừng lại, tiếp đó một giọng nói ôn nhã vang lên:

-Nhi thần Dận Nhưng thỉnh an Nương nương! - Tôi giật mình, là Thái tử gia!

Tôi lập tức nép vào cửa sổ nhìn ra ngoài, một thanh niên mặc áo dài xanh nhạt, áo trong trắng tinh, dáng người cao gầy, gương mặt dài trông rất sáng sủa đang mỉm cười trước xe của Đức Phi. Dù cố hết sức cũng chỉ thấy được góc nghiêng của hắn, nhưng vẫn có thể đoán được dung mạo hắn rất anh tuấn, lại thêm khóe miệng luôn thấp thoáng nụ cười, tạo cho người ta cảm giác hắn rất dịu dàng. Thấy tôi nhìn đến ngẩn cả người, Đông Liên bật cười, khẽ nói:

-Ngươi làm gì vậy, bị Thái tử Điện hạ hớp hồn rồi sao? Ngươi mà còn dùng lực nữa sẽ kéo rách rèm cửa đấy.

Tôi ngơ ngác, lúc này mới nhận ra nét mặt mình đã biến đổi, bèn ngồi thẳng người lại, mỉm cười:

-Chưa từng gặp nên thấy tò mò thôi! - Nói xong liền đưa tay lên sờ mặt.

-Có gì lạ đâu chứ, người ta cũng có mắt mũi miệng như chúng ta thôi, đồ nhà quê! - Nàng ta cười, liếc nhìn tôi.

-Ngươi chỉ giỏi trêu ta thôi! - Tôi giả vờ trừng mắt nhìn nàng.

Chúng tôi nhìn nhau cười. Tôi cố nhịn không quay lại nhìn nữa, ép mình nhắm mắt giả vờ ngủ, nhưng trong đầu bất giác lại nghĩ đến Tiểu Xuân. Cho dù đứng cách một quãng, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp của Thái tử, Tiểu Xuân e là vừa nhìn đã mê muội, sớm đã vứt những suy nghĩ đem lại vinh quang cho gia tộc, những quy củ phép tắc lên chín tầng mây rồi! Tôi thở dài, phải làm gì mới tốt đây? Lúc trước nhìn Tiểu Xuân, tôi chỉ lo lắng, định nghĩ cách giúp nàng. Nhưng giờ đây nhìn thấy Thái tử rồi, tôi càng thêm tuyệt vọng, một thanh niên dịu dàng anh tuấn như vậy thì nữ nhân nào có thể kháng cự được đây?

Đông Liên thấy mặt mày tôi nhăn nhó, liền nhổm dậy đẩy tôi:

-Tiểu Vy, ngươi sao vậy? Trong người thấy khó chịu à?

Tôi giật mình mở mắt ra, thấy gương mặt nàng lo lắng bèn ngồi thẳng dậy, xoa xoa cổ:

-Ta không sao, chỉ bị say xe một chút thôi.

-Vậy ư, ngươi chịu khó, xe sắp đến nơi rồi. - Đông Liên lấy khăn tay quạt cho tôi. - Thế mà ngươi không nói sớm, sao phải làm khổ mình như vậy? Lần sau trước khi ra ngoài bôi một ít dầu gió thì sẽ không bị say nữa.

Thấy nàng nói nhiều như vậy, tôi bật cười đáp:

-Biết rồi, nô tỳ xin tuân mệnh.

Nàng phì cười:

-Ta thấy ngươi… - Lời còn chưa dứt, xe ngựa đã dừng lại.

Chúng tôi ngơ ngác, tự giác ngồi nghiêm chỉnh lại, một lúc sau màn xe đột nhiên được vén lên, khiến tôi giật nảy mình, còn Đông Liên vẫn bình tĩnh như thường. Hai thị vệ cầm đao chui vào lục soát một lúc rồi đi ra. Tôi lập tức hiểu ra việc này là để đảm bảo an toàn cho sự an nguy của Hoàng đế. Tôi cười thầm, có trong tay càng nhiều người thì càng sợ chết!

Xe ngựa lại tiếp tục đi, khi nhìn ra ngoài, tôi lập tức choáng ngợp trước màu xanh ngắt của núi rừng Tô Châu, xen giữa là những dãy núi đá lởm chởm và trăm hoa đang thi nhau khoe sắc. Nhìn dòng nước chảy róc rách dưới cây cầu trúc, tôi chợt liên tưởng đến kiến trúc của Đại Quan Viên trong "Hồng lâu mộng", cũng là đào suối dẫn nước vào trong vườn như thế này. Xem ra mọi thứ đều có nguyên do của nó! Vừa thầm than Khang Hy biết hưởng thụ, tôi vừa mở to mắt ngắm nhìn quang cảnh xung quanh. Tuy biết Đông Liên đang ở một bên cười trộm, nhưng tôi cũng mặc kệ nàng, khung cảnh này đối với tôi chính là kỳ tích, có mắng tôi là nhà quê tôi cũng chấp nhận.

Cuối cùng xe cũng dừng lại ở một cửa phụ bên hông, Đức Phi đã vào trong rồi. Hoàng thượng hình như đã đi nghỉ, còn Đức Phi về phòng mình. Còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, các phi tần phụng chỉ đi theo lần này đã đến bái kiến. Tôi đưa mắt nhìn trộm, Quý Phi không ở trong đó, còn những phi tần khác thì tôi không biết mặt. Đông Mai, Ngọc Ca Nhi dẫn đám nha hoàn chúng tôi vào hầu hạ, tôi và Đông Liên phụng mệnh dọn dẹp phòng nghỉ của Đức Phi. Theo quy định thời Thanh, nếu Hoàng đế lật thẻ bài thị tẩm phi tần nào đó thì họ cũng không thể ngủ cùng giường với Hoàng thượng suốt đêm. Những cung nhân bình thường sẽ cùng ngụ ở viện nằm cạnh tẩm cung của Hoàng thượng, còn Đức Phi có địa vị cao nên được ban cho riêng một viện để nghỉ ngơi. Tôi và Đông Liên mang theo đồ dùng cá nhân của Đức Phi đến dọn dẹp phòng của bà. Không biết vì lí do gì mà Đức Phi có ấn tượng khá tốt với tôi. Trong cung quy định, khi Hoàng thượng triệu kiến thì mỗi cung phi chỉ được mang theo một lượng tùy tùng nhất định. Đức Phi ngoài đám ma ma thái giám ra thì chỉ được mang theo 4 nữ quan, cung nữ. Tuy tôi mới làm nữ quan được vài ngày, nhưng khi Hoàng thượng triệu kiến bà cũng cho tôi theo hầu hạ, chứng tỏ bà rất coi trọng tôi. Trong Trường Xuân Cung đã xuất hiện vài lời đàm tiếu, tuy ngoài mặt tôi vẫn tỏ ra thản nhiên nhưng trong lòng vẫn lo lắng không yên. Ở nơi này, không thể dùng lẽ thường để phán đoán tình hình. Do đó tôi càng cảnh giác, cố gắng tuân theo quy củ, không phạm phải bất cứ sai lầm nào khiến người khác bắt thóp được mình.

Đông Liên ở trong phòng dọn dẹp, còn tôi đứng ở chiếc bàn bên cạnh cửa sổ sắp xếp các giấy tờ thư tín của Đức Phi. Việc này lẽ ra là của Phúc công công nhưng bây giờ lại được giao cho tôi. Tuy không rõ lắm nhưng cũng hiểu được điều này thể hiện sự tín nhiệm của bà đối với tôi. Lúc đầu tôi đã sợ hãi từ chối, nhưng Đức Phi không chấp thuận nên tôi cũng không dám ho he gì nữa. Vì chuyện này mà mấy ngày nay vị Phúc công công này rất khó chịu, không chỉ ngoài mặt mà còn lén lút

sau lưng nói xấu, bêu riếu tôi. Bây giờ không thể công khai đối đầu với lão ta, nên tôi chỉ đành nhẫn nhịn, đè nén cơn giận trong lòng không cho xả ra ngoài. Trước mặt chủ tử lão ta rất giỏi nịnh nọt lấy lòng nên Đức Phi rất tin tưởng lão, trong Trường Xuân Cung ngoài những tỳ nữ thân cận với Đức Phi, các nô tài khác đều sợ lão một phép. Bây giờ lại xuất hiện thêm một người nữa là tôi, những người này không dám công khai qua lại với tôi, nhưng cũng chưa từng bắt nạt tôi, chứng tỏ họ rất tinh đời. Nghĩ đến đây, tôi gượng cười, chẳng trách những người trong cung đều không sống lâu. Nếu ai cũng ngày đêm hao tổn tâm trí tính toán đủ điều như Gia Cát Lượng, chết yểu cũng là chuyện bình thường.

-Ngươi lại ngồi đây nghĩ linh tinh rồi! - Tôi giật mình quay lại. Đông Liên đang đứng ở cửa phòng lắc đầu nhìn tôi với vẻ ngao ngán, thấy vậy tôi cũng không nhịn được bật cười. Nàng cũng xuất thân Tương Hoàng kỳ, có a mã là tướng chỉ huy kỵ binh nhưng cấp bậc không cao. Cha nàng là quan võ, không đọc nhiều sách nên tỷ muội nàng cũng không biết nhiều chữ. Nhờ đó, họ nói chuyện rất thẳng thắn, bộc trực, mang đậm nét hào sảng của nữ nhi Mãn Châu, vừa hay, lại hợp tính tôi. Nếu là Tiểu Xuân chắc chắn sẽ không bao giờ nói thẳng ra như vậy.

-Ha ha! - Tôi bật cười, vừa nhớ đến sự dịu dàng e thẹn của Tiểu Xuân, lại nghĩ ngay đến Thái tử gia, cuối cùng không nén được mà thở dài.

-A mã nói đúng, những người đọc sách não đều có vấn đề, vừa mới khóc đã lại cười. - Nàng nói với vẻ không đồng tình.

-Đúng, họ không chỉ não có vấn đề, mà cuối cùng còn bệnh đến mức đi giết người như kẻ điên vậy! - Tôi nhìn nàng, cười rất thản nhiên. Nàng giật mình, vừa nghi ngờ vừa lo lắng nhìn bộ dạng nghiêm túc của tôi. Thấy nàng như vậy, tôi cười thầm trong lòng, nhưng vẫn không thể nhịn cười được, nên đành cúi đầu xuống.

-A! - Nàng kêu lên, lao đến chọc lét tôi. - Đồ lừa đảo! Ngươi dám lấy ta ra làm trò đùa à!

Tôi cười phá lên, vùng chạy ra cửa, không ngờ lại đâm phải một ai đó.

-Ai da! - Tôi ngã ngồi xuống sàn nhà, đầu óc quay cuồng choáng váng, chỉ biết người đó đã nắm lấy khung cửa nên vẫn đứng vững, chưa bị ngã. Trong lúc đang cố lấy lại bình tĩnh, bỗng có một bàn tay vươn ra trước mặt tôi:

-Ngươi không sao chứ?

-À, không sao. - Tôi thuận miệng đáp lại, giọng nói này sao quen thuộc quá, hình như đã nghe ở đâu rồi…

-A! - Tôi kinh hãi, vội ngẩng đầu lên, quả nhiên là Bát gia đang mỉm cười nhìn tôi.

6

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.